Sau khi Lao Gia Trác trở về, tôi vẫn đi học, tan học như thường lệ, sinh hoạt cũng không có nhiều thay đổi.

Anh mỗi ngày khoảng tám giờ rưỡi sáng ra khỏi nhà đi làm, giữa trưa không về, buổi tối thì thường về muộn.

Tôi một tuần có bốn ngày sáng không có tiết đầu, lúc ra cửa thì anh đã sớm rời đi. Trừ thứ tư tôi có tiết học lúc 8 giờ 10 phút, Lao Gia Trác lúc ra cửa, nếu tiện đường sẽ cho tôi đi nhờ một đoạn.

Nhưng chiếc xe của anh đậu ở cổng trường vài lần, thật sự quá mức phô trương. Sau khi tôi đề nghị vẫn nên tự mình đi học, Lao Gia Trác cũng không kiên trì nữa.

Buổi tối ở trong phòng nghe thấy anh trở về, có khi đèn thư phòng vẫn sáng đến đêm khuya, nhưng đều rất yên tĩnh.

Thỉnh thoảng anh về sớm, bắt gặp tôi ở phòng khách cũng chỉ chào hỏi một tiếng rồi lên lầu. Có khi tôi thức đêm làm bài tập sẽ thấy anh một mình đứng trên ban công trông ra một vùng bóng đêm lộng lẫy, gió đêm thổi bay chiếc sơ mi trắng trên người anh, bóng dáng thon gầy đó lại có một tia cô độc, tịch liêu.

Nhưng bất kể là lúc nào, chỉ cần anh xoay người lại liền khôi phục thành người đàn ông lạnh lùng mà bề ngoài thì nho nhã lễ độ, nhưng trên gương mặt lãnh đạm rõ ràng viết mấy chữ “người lạ chớ lại gần”.

Chúng tôi là những người xa lạ dưới cùng một mái hiên.

Anh đích xác đã cho tôi một cuộc sống thoải mái nhất có thể: một căn hộ trong khu chung cư cao cấp có giao thông thuận tiện, phòng ngủ và phòng tắm đầy đủ tiện nghi, trang trí có thể thỏa mãn mọi mơ mộng của một thiếu nữ, thời gian ra vào tự do và sinh hoạt được tự chủ.

Tôi thỉnh thoảng về nhà, dì Vân đối xử với tôi cũng thân thiết hơn vài phần. Ông bà nội tự nhiên là vui mừng, leo lên được cây đại thụ là nhà họ Lao, nhà họ Giang như thể một lần nữa tỏa sáng, xem ra thật sự là nay đã khác xưa.

Tôi đã dò hỏi cô út, công việc làm ăn của nhà họ Giang sau khi được Lao Thông cho vay, tài chính đã quay vòng thuận lợi, vận hành bình thường, nghe nói lợi nhuận nửa đầu năm nay đã bằng cả năm ngoái.

Tựa hồ đã là một kết cục viên mãn, tôi không còn cầu mong gì khác.

Tôi kéo cao chăn, an tâm ngủ.

Nửa đêm tỉnh lại vì khát nước, tôi mơ mơ màng màng bò xuống giường, đi về phía phòng khách.

Tôi đi vào phòng khách, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh khe khẽ. Lúc này tôi mới nhìn thấy cửa thư phòng thông với phòng khách đang khép hờ, ánh đèn sáng rõ, thỉnh thoảng có tiếng gõ bàn phím truyền ra.

Trên bàn là những tài liệu rải rác, Lao Gia Trác đang ngồi trước máy tính, thần sắc chuyên chú.

Có lẽ tiếng bước chân của tôi đã kinh động anh, Lao Gia Trác quay đầu lại, mày khẽ nhíu, đẩy ghế ra đi tới.

“Anh làm ồn đến em à?” Anh thấp giọng hỏi.

“A, không có, em khát nước, muốn uống nước.” Tôi đáp.

Anh nhìn tôi từ đầu tới chân một lượt, ánh mắt dừng lại trên sàn. Tôi nhìn theo ánh mắt anh mới thấy trong lúc mơ hồ đã không đi dép, hai chân trần đạp lên sàn nhà bằng gỗ màu nâu sẫm, có chút lành lạnh.

Tôi có hơi mất tự nhiên động đậy ngón chân.

Lao Gia Trác đi đến bên máy lọc nước rót cho tôi một ly nước: “Buổi tối uống chút nước ấm thì tốt hơn.”

Tôi nhận lấy, thấp giọng nói cảm ơn.

Lao Gia Trác gật gật đầu, xoay người đi vào thư phòng.

Tôi bưng ly nước đó chậm rãi đi về phòng, không biết vì sao lại có chút thất thần.

Tối hôm qua ngủ không ngon, cố tình lại là ngày có tiết học xếp dày đặc nhất. Đến buổi chiều về nhà, đầu óc tôi đã mệt đến có chút mơ hồ.

Ném cặp sách xuống rồi đi lên lầu hai, trong khoảnh khắc bước lên cầu thang, tôi bỗng nhiên mở to mắt.

Toàn bộ sàn tầng hai đều đã được trải thảm, hoa văn gấm trang nhã, đi chân trần dẫm xuống cảm giác xốp mềm, cả người tức khắc nhẹ nhàng hẳn lên.

Tôi đẩy cửa phòng ngủ, trong gian phòng khách nhỏ của phòng ngủ có đặt một tủ lạnh mini. Tôi mở ra, bên trong chứa đầy sữa và các loại đồ uống, thậm chí còn có một ngăn đầy kem.

Tôi nhìn những hộp kem đủ mọi màu sắc, bỗng nhiên cả người có chút ngây ra.

Tôi ngơ ngác ngồi trên sofa, kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, cửa chính rốt cuộc có tiếng động, bóng dáng Lao Gia Trác xuất hiện ở huyền quan.

Hôm nay anh mặc một bộ vest thoải mái, trên tay cầm áo khoác, hai cúc áo sơ mi đã cởi bỏ, một tay ấn giữa mày đi tới.

Tôi tức khắc ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh. Còn chưa kịp mở miệng, Lao Gia Trác thấy tôi đang đợi ở phòng khách, có chút bất ngờ, thấp giọng ho một tiếng: “Ánh Ánh, sao còn chưa ngủ?”

Tôi nhìn gương mặt hơi hiện vẻ mệt mỏi của anh, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”

Anh dừng lại bước chân: “Cái gì?”

Tôi liếc anh một cái, đáp: “Tủ lạnh.”

Anh thần sắc khựng lại, chỉ nhàn nhạt đáp: “Không cần, anh chỉ là không thích lúc làm việc có người quấy rầy.”

Tôi ném cái gối ôm trong lòng xuống, từ trên sofa bò dậy: “Anh luôn có thói quen làm việc muộn như vậy à?”

“Đôi khi.” Lao Gia Trác tựa hồ không có ý muốn nói chuyện.

Tôi nhìn anh cười cười: “Cho dù công việc là niềm vui, nhị thiếu gia không biết thức đêm hại thân sao?”

Lao Gia Trác lại không để ý đến giọng điệu châm chọc của tôi, chỉ hơi cúi đầu đáp: “Đôi khi tài liệu của các chi nhánh ở các nơi khẩn cấp, không thể chờ đến sáng hôm sau.”

“Anh không phải phụ trách khu vực châu Á sao, ở nước ngoài không phải có anh Gia Tuấn và những người khác à?” Tôi nghe có chút nghi hoặc.

Lao Gia Trác thấp giọng đáp: “Đều là người một nhà, ai làm cũng như nhau.”

Không biết vì sao tôi nghe giọng nói bình thản đến hơi kỳ lạ của anh, thế mà lại cảm thấy trong lòng có chút mềm mại, nhẹ giọng nói: “Ừm, nhưng cũng không cần quá vất vả, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nói xong chính tôi cũng thấy có chút ghê tởm, vội vàng nhanh chân chạy lên lầu.

Ở chỗ rẽ của cầu thang, tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Lao Gia Trác vẫn còn đứng ngơ ngẩn dưới bức tường đá hoa cương nhã nhặn trong phòng khách.

Buổi chiều thứ sáu, tiết học cuối cùng, giáo viên cũng không chịu nổi không khí sôi sục trong phòng học, liền cho tan học sớm.

Mọi người hoan hô một tiếng rồi nhanh chóng rời đi để tận hưởng cuối tuần.

Tôi thu dọn sách giáo khoa, rút dây cắm laptop, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Nhìn thoáng qua dãy số, là điện thoại của nhà chính họ Lao, tôi duỗi tay nhận. ( app truyện T Y T )

“Cô Ý Ánh.” Giọng một người đàn ông trung niên ôn hòa.

“Chú Quách, chào chú.” Tôi luôn luôn không dám chậm trễ vị tổng quản của nhà họ Lao này.

“Tan học rồi à?”

“Vâng ạ.”

“Tối nay trường không có việc gì chứ?”

“Dạ không.”

“Bà cụ dặn cô cùng nhị thiếu gia tối nay về nhà ăn cơm.”

“Nhưng không biết tối nay anh ấy có…” Tôi có chút chần chờ đáp.

“Này—” Đầu dây bên kia bỗng nhiên truyền đến giọng của bà cụ: “Đứa nhỏ này, là thằng Hai không đúng, kết hôn đã hơn một tháng rồi mà chưa cùng nhau về nhà ăn một bữa cơm nào.”

“Bà nội—” tôi kéo dài giọng, thấp giọng thỏ thẻ, sợ chọc bà không vui: “Anh ấy bận việc mà, cũng không biết có thời gian không.”

Bà cụ dứt khoát: “Cuối tuần sao lại không có thời gian, công ty nhà mình cả mà. Bà bảo Tiểu Quách gọi điện cho thư ký của nó. Ánh Ánh, tối nay cháu cùng thằng Hai về nhé.”

“Cháu—” tôi do dự không dám đồng ý.

“Có nghe lời bà nội không?”

“Nghe ạ.” Tôi thấp giọng làm nũng: “Cháu về nhà trước chờ anh ấy, lát nữa cùng nhau về.”

Nhà chính của họ Lao tôi cũng đã về vài lần, nhưng đều là một mình. Có khi là trở về ăn bữa cơm, tiện tay còn cùng bà cụ đánh vài vòng mạt chược, có khi là gặp chị Khởi Tuyền ở nhà, rồi cùng nhau uống trà chiều.

Dinh thự của nhà họ Lao tọa lạc ở trung tâm Vườn Kim Tập, là một tòa biệt thự kiểu Âu, vẻ ngoài trang nhã, trang trí xa xỉ. Sân trước có một khu vườn kiểu Tây rất lớn trồng đầy đinh hương, buổi tối mùa hè, hương hoa thơm ngào ngạt.

Chú Quách cùng mấy người hầu trong nhà xử lý mọi việc gọn gàng ngăn nắp, đầu bếp thì quả thực là tiêu chuẩn hoàng gia, các món ăn Trung Quốc và phương Tây đều làm được có thể so với mỹ vị trần gian.

Không biết vì sao Lao Gia Trác lại muốn một mình dọn ra ngoài ở.

Tôi từ trường học về nhà, gặp phải giờ cao điểm tan tầm, giao thông ùn tắc, về đến nhà muộn hơn nửa tiếng so với ngày thường.

Đi vào huyền quan, bất ngờ thấy Lao Gia Trác đang ngồi ở phòng khách.

Tôi có chút kinh ngạc: “Buổi chiều anh không đi làm sao?”

“Ừm, không ở công ty, buổi chiều có việc ở Ủy ban Giám sát Ngân hàng.” Lao Gia Trác ngồi trên sofa, sắc mặt có chút tái nhợt, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện vẻ mệt mỏi.

Tôi ngồi vào đối diện anh: “Tối nay có chuyện gì không, bà nội bảo chúng ta về nhà ăn cơm.”

Anh đang nửa dựa vào sofa hơi ngồi thẳng dậy, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: “Em không nói anh bận việc không có thời gian à?”

“Em có nói, nhưng—về nhà ăn một bữa cơm cũng không lâu lắm đâu.”

“Mệt quá, không muốn về.”

“Em lỡ hứa rồi.” Tôi nhắm mắt lại, nói lớn tiếng.

Anh nghe thấy lời tôi, thần sắc rõ ràng bất ngờ, nháy mắt sắc mặt trầm xuống.

Tôi bất an cựa quậy, rụt người về phía sau một chút.

Anh bình tĩnh nhìn tôi, bỗng nhiên khe khẽ thở dài, chậm rãi đứng dậy, lại khôi phục cái vẻ lãnh đạm không để lộ cảm xúc đó: “Chờ một lát, anh đi lên tắm rửa.”

Tôi cùng anh xuống lầu, thấy anh Từ đã lâu không gặp đang đợi ở dưới.

Anh Từ cung kính chào anh, sau đó kéo ra cửa xe sau. Lao Gia Trác ngồi vào, quay sang tôi đang đứng ngốc ở bên ngoài, ngắn gọn ra lệnh: “Lên xe.”

Tôi có chút bực bội: “Ngày thường không phải anh tự lái xe sao?”

Sắc mặt Lao Gia Trác âm trầm: “Lên đi.”

Tôi vội ngậm miệng, “vèo” một cái chui vào xe.

Trong ghế sau, Lao Gia Trác bên cạnh rất yên tĩnh. Tôi trộm liếc qua, cho dù ngồi trong xe, anh vẫn không thả lỏng cơ thể, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối. Xe chạy thật vững vàng, xuyên qua thành phố, tiến vào khu biệt thự rợp bóng cây, cửa sắt khắc hoa của nhà chính họ Lao đã xa xa trong tầm mắt.

Xe rẽ vào vườn hoa, chú Quách đang đợi ở bậc thềm trước nhà: “Nhị thiếu gia, cô Ý Ánh.”

Lao Gia Trác lãnh đạm gật đầu với chú, trực tiếp đi qua hành lang vào nhà.

Tôi cười cười với chú Quách, vội vàng đuổi theo anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play