Ngày 25 tháng 4 là ngày xuất phát.
Tâm trạng của tôi không một chút khẩn trương hay vui sướng, chỉ cảm thấy mọi thứ kịch tính, tràn ngập một cảm giác không chân thật như ở trong mơ.
Bởi vì có hội nghị của Hội đồng Bộ trưởng EU, không mua được vé máy bay bay thẳng, lúc chuyển cơ ở sân bay Charles de Gaulle, Paris, sau chuyến bay đường dài mười mấy tiếng, tôi đã có chút mệt mỏi rã rời. Cố tình trên máy bay lại ngủ quá giấc, bây giờ không thể nào ngủ được nữa, tôi đành phải móc ra cuốn sổ từ vựng trong túi, coi như liều thuốc ngủ.
“Giang Ý Ánh,” cô út bên cạnh xịu mặt hỏi: “Con có muốn ăn chút gì không?”
Tôi lắc đầu.
Cô Giang Cẩn Du trừng mắt nhìn tôi một cái, đi thẳng đến cửa hàng trong sảnh chờ lật tạp chí.
Tôi âm thầm lè lưỡi. Bởi vì tôi ngoan cố làm theo ý mình, cô út đã giận tôi gần một tuần không nói chuyện. Bây giờ chịu gác lại công việc để cùng tôi bay tới châu Âu, tôi đã cảm kích đến muốn khóc.
Trưởng bối hai nhà đã đến Hà Lan một tuần trước. Bởi vì giáo sư Điền dạy khóa Thiết kế nội thất công cộng cho chúng tôi tháng sau muốn đi nước ngoài, cho nên bản vẽ thiết kế của nửa học kỳ phải nộp trước, tôi đành phải dời ngày đi.
Bên cạnh tôi là trợ lý tiệc cưới, chuyên viên trang điểm, tài xế, đầu bếp, nhiếp ảnh gia riêng, một đoàn người đông đảo mấy chục người gần như chiếm hết nửa sảnh chờ. Có vài người đang đi đi lại lại ở lối vào, dường như đang đợi ai đó.
Vùi đầu học từ vựng, quả nhiên rất nhanh đã buồn ngủ.
Tôi kéo chặt chiếc khăn quàng quanh cổ, tựa đầu vào đống hành lý lớn bên cạnh, nhắm mắt lại.
Lúc đang ngủ mơ màng, tôi nghe thấy bên cạnh có chút ồn ào. Tôi mở mắt, trong cơn mơ hồ thấy một bóng người cao gầy đi thẳng tới, sau đó là một bàn tay khô ráo ấm áp vươn ra, chuẩn xác nắm lấy tay tôi, thoáng dùng sức kéo tôi dậy khỏi đống hành lý.
Giọng nói khàn khàn của Lao Gia Trác mang theo một tia mỏi mệt: “Ánh Ánh.”
Tôi loạng choạng đứng dậy, đầu óc tỉnh táo vài phần, lúc này mới thấy phía sau anh là mấy người đàn ông mặc vest, trên tay đều xách cặp tài liệu màu đen.
Lao Gia Trác tây trang giày da, chiếc áo sơ mi màu đen càng tôn lên sắc mặt hơi tái nhợt của anh, nhưng tinh thần vẫn ổn. Anh khẽ gật đầu với tôi.
Tôi không biết chúng tôi đứng chung một chỗ có xứng đôi hay không, nhưng từ ánh mắt của vài vị tinh anh phía sau, tôi đã bắt được sự kinh ngạc không kịp che giấu trong thoáng chốc của họ.
Lao Gia Trác không để tâm chút nào, nắm tay đỡ cho tôi đứng vững, rồi lại kín đáo buông ra. Giọng anh vững vàng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: “Anh đi cùng em qua đó.”
Bên bờ sông Nieuwe Maas, gió nhẹ thổi qua, dù còn mang theo một chút se lạnh, tôi đã không còn hơi sức bận tâm đến những thứ khác, toàn bộ tâm trí đều thuộc về cảnh sắc trước mắt đẹp đến nín thở.
Những ngôi nhà ngói đỏ tường trắng tinh xảo đáng yêu, cối xay gió trong cánh đồng hoa mênh mông vô tận chậm rãi lay động theo gió, giữa làn hơi nước mờ mịt là những sắc màu huy hoàng trong suốt, tựa như bức tranh màu nước mỹ lệ dưới ngòi bút của Renoir.
Cuối tháng Tư, mùa sinh nhật của tôi.
Tôi đã được như ý nguyện gả cho Lao Gia Trác.
Tôi đương nhiên không mặc váy cưới của Vera Wang. Tạm không đề cập tới cái giá trên trời của nó, một chiếc váy cưới còn cần đặt trước nửa năm, sớm đã không biết bao nhiêu tiểu thư danh giá đang xếp hàng chờ đợi, một cô dâu lòng mang ý xấu như tôi mặc vào cũng không thành công chúa được.
Something Old* là đôi khuyên tai kim cương tinh xảo mà mẹ đã đeo nhiều năm tặng lại cho tôi. Bà gửi kèm một chiếc váy cưới được làm từ bàn tay một nhà thiết kế độc lập người Ý. Đường cong của chiếc váy lụa trắng tinh gọn ghẽ, lưu loát, chỉ ở ngực có một nếp gấp bằng gấm trang nhã, vô cùng xinh đẹp.
*Phong tục đám cưới của phương Tây: "Something old, something new, something borrowed, something blue" (Một chút cũ, một chút mới, một chút đi mượn, một chút màu xanh). Người ta tin rằng việc cô dâu mang đủ những thứ này trong ngày cưới sẽ mang lại may mắn cho hôn nhân.
Tôi thích nó lắm.
Mỗi cô gái đều khát vọng được nhìn thấy khoảnh khắc mình mặc váy cưới.
Tôi nhìn người con gái trong gương, làn da trẻ trung phủ một lớp phấn trang điểm mỏng, gương mặt xinh đẹp phớt hồng, kiều diễm như một con búp bê sứ.
Tôi thầm nhủ với lòng: Giang Ý Ánh, đây không phải là mày, tỉnh táo một chút mới có thể toàn thân rút lui.
Dưới trời xanh mây trắng, trên thảm cỏ xanh biếc, hoa hồng trắng tinh phủ kín toàn bộ lễ đường. Khoảnh khắc linh mục tuyên bố kết thúc buổi lễ, Lao Gia Trác cúi mặt xuống, đôi môi hơi lạnh nhẹ nhàng hôn lên má tôi.
Tôi thấy trong mắt ba có một chút lệ nhòa.
Mẹ tôi trước đó vẫn luôn phàn nàn hôn sự hấp tấp, không kịp chuẩn bị chu đáo, nào ngờ trước ngày hôn lễ của tôi bà đột nhiên sinh bệnh, không thể tham dự.
Ông bà nội cùng trưởng bối nhà họ Lao ngồi ở hàng ghế đầu, mọi người đều tươi cười hớn hở, thật là một khung cảnh hòa thuận vui vẻ.
Trong tiệc cưới, một người phụ nữ xinh đẹp đi về phía chúng tôi, chị ấy mặc một bộ lễ phục màu hồng, dáng người yểu điệu, rực rỡ động lòng người.
Chị ấy cười rạng rỡ, thân thiết ôm lấy người đàn ông bên cạnh tôi: “Gia Trác, chị rất vui.”
Tôi quay đi, thấy mặt Lao Gia Trác hơi biến sắc.
Tôi còn không kịp suy nghĩ về sự thay đổi trên mặt anh, chị ấy đã quay sang ôm tôi: “Ánh Ánh, hoan nghênh em trở thành người nhà của chị, chị là Khởi Tuyền.”
Ồ, thì ra là chị dâu. Tôi đã sớm nghe nói chị dâu trưởng của nhà họ Lao là một cô gái xinh đẹp, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Không biết hôm nay anh Gia Tuấn lại ở đâu.
Chị Khởi Tuyền lại cười nói: “Gia Tuấn vẫn còn ở Mỹ, nhờ chị hỏi thăm em dâu, về nhà sẽ tụ tập với hai em sau.”
Lao Gia Trác chỉ cười gật gật đầu: “Ừm.”
Tôi mỉm cười nhìn họ hàn huyên. Chị Khởi Tuyền nhiệt tình khen ngợi hôn lễ rất ấm áp, lại nhắc đến kỳ nghỉ ở Mỹ, nói rằng Gia Tuấn rất mong được gặp Ánh Ánh. Nụ cười của chị ấy có sức hút lạ thường, thật là một mỹ nhân nhiệt tình xinh đẹp. Lao Gia Trác rõ ràng lãnh đạm với chủ đề của chị dâu, nhưng biểu cảm lại không chút thiếu kiên nhẫn, chỉ lẳng lặng đứng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu.
Thật là một cặp chú em chồng và chị dâu kỳ quái.
Tôi treo nụ cười trên mặt, trong lòng âm thầm cân nhắc đây là tình huống gì, nhưng cuộc đối thoại không kéo dài lâu. Rất nhanh đã có các khách khứa khác đến, Lao Gia Trác đành phải kéo tôi mỉm cười đi xã giao.
Sau nghi thức buổi chiều, khách khứa trở về khách sạn nghỉ ngơi, rồi lại đổi trang phục để dự vũ hội buổi tối. Nhà họ Lao tổ chức một bữa tiệc tối nhỏ trong một sảnh tiệc trang nhã của khách sạn. Dưới ánh nến lay động, tôi và Lao Gia Trác đã nhảy điệu nhảy đầu tiên. Sau những tiếng reo hò tán thưởng, mọi người nâng chén, bắt đầu tận hưởng âm nhạc và rượu ngon.
Vũ hội buổi tối tương đối tùy ý, trưởng bối cũng chỉ ngồi một lát rồi ra về. Tôi nhìn Lao Gia Trác giữa đám người, nói nói cười cười, liên tiếp nâng chén. Trên khuôn mặt anh tuấn ấy mang theo nụ cười phóng khoáng, ống tay áo thoáng xắn lên cao, thật là một cảnh đẹp làm người khác phải nghiến răng ghen tị.
Mãi đến hơn một giờ tôi mới trở lại phòng. Suốt một ngày, tôi đứng đến hai chân nhũn ra. Trở lại phòng suite, tôi ngâm mình trong bồn tắm. Ban đầu còn định cố chờ Lao Gia Trác, ai ngờ vừa nằm xuống giường, tóc còn chưa khô hẳn tôi đã ngủ thiếp đi.
Ngày kế tiếp tỉnh lại đã là giữa trưa. Cả một tầng lầu rộng lớn của khách sạn một mảnh yên tĩnh. Tôi rửa mặt, thay quần áo rồi đi ra cửa phòng, một người đàn ông lập tức đi tới: “Chào buổi trưa, cô Ý Ánh.”
Tôi xoa cái cổ ngủ đến mức có chút đau nhức: “Chú Quách, mọi người đi đâu hết rồi ạ?”
“Ông cụ, bà cụ cùng nhà thông gia đang uống trà ở dưới lầu. Các cháu nhỏ thì do cô Khởi Tuyền dẫn đi dạo trong thành phố rồi ạ.”
“Anh Lao Gia Trác đâu ạ?” Tôi buột miệng hỏi.
Vị quản gia thâm niên của nhà họ Lao khiêm cung có lễ, hơi khom người, giọng điệu không chút gợn sóng: “Nhị thiếu gia đã đáp chuyến bay lúc chín giờ sáng nay đến Zurich rồi ạ.”
Học viện Truyền thông, những người trẻ tuổi tới lui tinh thần phơi phới, thỉnh thoảng lại có các nam sinh vác máy quay phim sải bước đi qua.
Mới rời trường học một tuần, tôi chỉ cảm thấy một ngày trên trời, nhân gian đã trăm năm.
Vi Huệ Huệ từ cầu thang khu dạy học chạy như bay đến. Nó hung hăng giẫm một chân lên đôi giày vải trắng mới tinh của tôi.
“Này!” Tôi đột nhiên nhảy lên, gào vào mặt nó: “Cái con nhỏ này sao mà ác thế!”
“Giày tớ mua, tớ giẫm một chút thì có sao?” Huệ Huệ cắn răng: “Bắt tớ mang đồ cho cậu mà không hiểu được, cầm được đồ tốt rồi thì biến mất không thấy tăm hơi—”
“Ể, tớ mới xin nghỉ mấy ngày thôi mà—”
Vi Huệ Huệ chụp vai tôi đánh giá trên dưới, thậm chí còn ghé vào cổ tôi ngửi ngửi, sau đó nó nghi ngờ nói: “Giang Ý Ánh, sao tớ cảm thấy cậu có chỗ nào không giống?”
Tôi trợn trắng mắt: “Tớ mất trinh rồi.”
Vi Huệ Huệ đắc ý: “Không thể nào, tớ không ngửi thấy trên người cậu có hơi thở của tình dục thân mật.”
Tôi quả thực muốn bóp chết nó, một tay giật lấy túi xách của nó: “Đi, đi ăn cơm.”
Ăn bữa tối cùng Huệ Huệ xong, tôi đi tàu điện ngầm từ làng đại học phía đông trở lại khu Hâm Trạch phía bắc. Từ cổng tàu điện ngầm ra tới, cảnh đêm lộng lẫy của khu thương mại mới phồn hoa nhất thành phố thu hết vào đáy mắt. Vùng này tập trung những địa điểm ăn uống, giải trí thương mại cao cấp nhất, xa xa nhìn lại, đèn neon lập lòe. Tòa nhà tổng bộ của Ngân hàng Lao Thông đứng sừng sững ở trung tâm khu thương mại, trong bóng đêm lóe lên ánh sáng mờ ảo, sớm đã là kiến trúc biểu tượng của khu Hâm Trạch.
Tôi xuyên qua ngã tư đường xe cộ như nước, từ đại lộ Sĩ Kính rẽ vào một khu chung cư bên phải. Con đường yên tĩnh rợp bóng cây xanh lập tức ngăn cách với thế giới phồn hoa bên ngoài. Bảo vệ khu nhà đã nhận ra tôi, cười cười với tôi.
Đi một đoạn đường không dài không ngắn, bên cạnh không ngừng có những chiếc xe sang lướt qua, mang theo từng vệt sáng.
Tôi đi vào tòa nhà, từ cặp sách móc ra thẻ quẹt mở thang máy. Thang máy vững vàng, yên tĩnh, “đinh” một tiếng dừng lại ở tầng 12.
Tôi mở cửa, bật đèn, đá giày ra, ném cặp sách xuống, nằm ngã ra sofa.
Đèn pha lê trong sảnh tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Tôi hướng mắt lên lầu hai, một mảnh yên tĩnh.
Từ Hà Lan trở về đã một tuần mà chủ nhân của căn nhà vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Trừ ngày đầu tiên tài xế đưa tôi đến Vườn Lam Vận, dẫn tôi đến căn hộ ở tầng này, đặt một chùm chìa khóa vào tay tôi: “Cô Giang, đây là nhà của Lao tiên sinh, tôi là tài xế của Lao tiên sinh, họ Từ.”
Tôi nghi hoặc: “Anh là người ông nội phái tới à?”
Người đàn ông trước mắt có một khuôn mặt phổ thông, giản dị, nhưng ngữ khí lại có lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Không, tôi gần như chỉ làm việc cho anh Lao Gia Trác.” ( app truyện TᎽT )
Tôi gật gật đầu: “Anh Từ, cảm ơn.”
“Phòng ngủ đã chuẩn bị cho cô rồi. Trừ phòng ngủ và thư phòng của anh ấy, cô có thể tùy ý sử dụng đồ vật trong nhà.” Anh Từ không mang theo một chút cảm xúc, công tư phân minh đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Lao tiên sinh nói cô Giang không cần câu nệ, có chuyện cần dùng xe xin hãy gọi điện thoại cho tôi.”
Tôi nhận lấy danh thiếp, lễ phép cười cười: “Được ạ.”
Anh Từ gật đầu với tôi, xoay người định đi về phía thang máy.
“Anh Từ,” tôi mở miệng hỏi: “Xin hỏi anh Lao Gia Trác khi nào sẽ trở về?”
Anh ta quay đầu lại, dường như có chút bất ngờ với câu hỏi của tôi, nhưng vẫn đáp: “Cô Giang, tôi không rõ lắm.”
Tôi tức khắc cảm thấy có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Vợ mới cưới phải tìm hiểu hành tung của chồng qua tài xế, thật là mất mặt. Tôi quyết định không thèm để ý tới anh Lao nào đó nữa, vui vẻ hưởng thụ cuộc sống của mình.
Lao Gia Trác hẳn đã mua hai căn hộ trên tầng này. Căn duplex này vô cùng rộng rãi, dưới lầu là sảnh và nhà bếp, thêm một phòng nhỏ, trên lầu là phòng ngủ chính cùng ba phòng cho khách, cộng thêm một phòng họp nhỏ. Ban công có một khu vườn nhỏ, tôi dọn mấy chiếc ghế ra, đêm khuya cúi người ghé vào lan can, gió lớn gào thét thổi qua, thổi bay mái tóc hỗn độn của tôi.
Cho dù là đứng bên bờ vực, tôi cũng tình nguyện lựa chọn sự khoái ý và tự do trong chớp mắt đón gió này.
Trừ Huệ Huệ ra, ở đại học tôi cũng không có bạn thân, bạn cùng lớp đều là bạn xã giao. Tình cảm với các bạn trong ký túc xá thì cũng không tệ, chỉ là các cậu ấy đều có bạn trai, sau giờ học chỉ lo vội vàng trang điểm đi hẹn hò.
Cho nên các cậu ấy đối với việc tôi tuyên bố về nhà ở cũng hoàn toàn không thấy kỳ lạ.
Nếu như kia có thể tính là “nhà”.
Cuối tuần, tôi cuộn mình trong nhà xem phim Hàn.
Ôm một túi đồ ăn vặt lớn, tắt đèn, một mình đắm chìm trong bóng tối, sảnh rộng rãi chỉ có màn hình TV phát ra ánh sáng u ám.
Sau khi mọi ái hận dây dưa của câu chuyện đã hạ màn.
Cô gái mơ thấy chàng trai đến từ biệt.
Dưới lầu, con đường mòn trong vườn hoa, những đóa hoa màu tím nở rộ giữa lùm cỏ. Cô đi chân trần, tay áo xắn lên, chiếc áo ngủ bằng vải mỏng màu trắng có ren đã bị sương làm ướt. Chàng trai mặc chiếc áo sơ mi kẻ ô màu nhạt, xách túi hành lý màu nâu, mái tóc ngắn sạch sẽ, đôi mắt quen thuộc, mắt một mí có chút sưng đỏ long lanh nước mắt, nhưng không nói lời nào, chỉ cau mày nhìn cô thật sâu, thấp giọng thở dài rồi xoay người rời đi.
Cô gái cứ thế luống cuống nhìn chàng trai rời đi, đau đến tận đáy lòng mà khóc thút thít, không thể phát ra thành tiếng.
Rõ ràng yêu nhau như vậy, yêu nhau đến thế, lại không có cách nào mở miệng nói một câu giữ lại.
Trong lòng phảng phất như bị siết chặt, không thể hô hấp, cái loại đau đớn đó.
Mẹ nó, thật lừa tình.
Tôi cắn răng duỗi tay đi tìm hộp khăn giấy bên cạnh.
Trong khóe mắt, tôi đột nhiên thấy dưới ánh đèn TV tối tăm, ở huyền quan phòng khách có một bóng đen đứng lặng, không một tiếng động, phảng phất như u linh, lạnh lẽo nhìn chăm chú tất cả.
Trong lòng tôi lạnh toát, đột nhiên nhảy dựng lên, tôi vội vàng nhảy lên đi tìm công tắc đèn trên tường, trong lúc hoảng loạn, chân đụng vào tay vịn sofa, cơ thể mất thăng bằng. Tôi hét lên một tiếng, ngã phịch xuống sàn nhà.
Ngay trong nháy mắt đó, công tắc đèn “cạch” một tiếng.
Toàn bộ sảnh tức khắc sáng bừng. Một người đàn ông cao lớn tựa vào tường, mặt không biểu cảm nhìn tôi.
Tôi chỉ hận không thể ngã chết ngay trên sàn.
Giọng nói trầm thấp của Lao Gia Trác mang theo chút châm chọc: “Em tự dựng cho mình một sân khấu kịch à?”
Tôi nhanh chóng bò dậy, không dám xoa cái đầu gối đau muốn chết, chỉ cố mỉm cười: “Đúng vậy, em đã tham gia câu lạc bộ kịch của trường ba năm rồi, thói quen nghề nghiệp.”
Anh nghiền ngẫm nhìn vệt nước mắt trên gương mặt tôi, lại cười cười: “Kỹ thuật diễn không tồi.”
Tôi oán hận nói: “Lao tiên sinh, lâu như vậy không thấy, anh nhất định phải châm chọc mỉa mai vậy sao?”
Anh đi vào phòng khách, duỗi tay nới lỏng cà vạt, nhàn nhạt hỏi: “Ở có quen không?”
Tôi thấy trên tay anh đeo nhẫn cưới, có một thoáng kinh ngạc.
Trong hôn lễ, chúng tôi trao đổi một đôi nhẫn được đặt làm thủ công từ Pháp. Chiếc của tôi có khảm một viên kim cương sáu carat màu trắng tinh khiết, bên trong khắc tên viết tắt của tôi và anh. Chiếc trên tay Lao Gia Trác thì là một vòng bạch kim đơn giản, hào phóng, tôn lên làn da ngón tay của anh vô cùng đẹp.
Chỉ là chiếc nhẫn kim cương “viên kẹo” của tôi sau hôn lễ ngày hôm sau đã bị gỡ ra ném vào hộp trang sức.
“Giang Ý Ánh?” Anh có chút bực bội nhìn tôi đang ngẩn người.
“Nhờ phúc của anh, cũng ổn.” Tôi nhìn anh đến gần, khuôn mặt trong veo vẫn anh tuấn như cũ, chỉ là dưới mí mắt có một vệt bóng mờ nhàn nhạt.
“Nhà tuy không lớn, nhưng hẳn cũng miễn cưỡng đủ để chúng ta không ai phiền ai.” Anh đặt chìa khóa lên bàn trà: “Có yêu cầu gì thì nói với anh.”
“Mọi thứ đều tốt, cảm ơn anh đã cho ở nhờ.”
Lao Gia Trác khẽ nhíu mày, dường như có chút bất mãn: “Ánh Ánh, không cần như vậy. Hiện tại em cũng là chủ nhân của căn nhà này, chúng ta đôi bên cùng có lợi, em không cần phải nói như thể mình chịu ấm ức.”
Tôi tự giác biết mình nói lỡ, chỉ uể oải nói: “Em không có ý này.”
Anh gật gật đầu, phảng phất như đang nói với một người thuê chung nhà: “Vậy không làm phiền, em tiếp tục xem đi.”
Anh xách hành lý lên lầu.
Tôi trừng mắt nhìn bóng lưng cao gầy thẳng tắp đó biến mất ở chỗ rẽ cầu thang. Ai còn có tâm tình xem nữa chứ. Tôi tắt TV rồi lên lầu.
Nằm trên giường đọc sách, phòng ngủ của tôi ở đầu hành lang, cách một phòng khách mới là phòng ngủ của Lao Gia Trác. Tôi mơ hồ nghe thấy âm thanh từ phía đối diện, tiếng ghế dựa di chuyển, tiếng gọi điện thoại được đè thấp, sau đó là tiếng nước tắm… Nghĩ đến trong nhà còn có một người khác, tôi lại đâm ra mất ngủ.
Mơ mơ màng màng trằn trọc hồi lâu, tôi bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.