Thứ hai, tôi như thường lệ trở lại trường đi học.
Việc học bận rộn, lúc tan học bạn bè ai nấy đều xôn xao thu dọn giấy vẽ bản thảo rồi cười đùa rời đi, không một ai hay biết nội tâm tôi đang lan tràn sóng vỗ.
Huệ Huệ gửi tin nhắn cho tôi, nói nó còn một tiết nữa, bảo tôi ở thư viện chờ nó một lát để cùng nhau đi ăn cơm trưa.
Vi Huệ Huệ là bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi quen nhau từ hồi trung học, nó là một cô nương hoạt bát, sảng khoái, rất được lòng người khác.
Chúng tôi cùng thi đỗ vào Nam Đại. Tôi tuy không nói ra nhưng trong lòng kỳ thực rất vui vẻ, ngược lại là Huệ Huệ, lúc yết bảng đã ôm chầm lấy tôi la lớn: “Ánh Ánh, haha, chúng ta lại có thể ở bên nhau rồi…”
Huệ Huệ có sức quan sát nhạy bén, từ hồi cao trung, chút tâm tư của tôi trước nay đều không thể qua được mắt nó. Càng đáng sợ hơn là nó có một niềm đam mê cuồng nhiệt đến khó tin đối với chuyện ngồi lê đôi mách, thế nên lên đại học Huệ Huệ đã đăng ký vào khoa Báo chí.
Tôi một tay ấn di động, một tay xách cặp sách chậm rãi bước ra khỏi phòng học.
Tháng Tư đầu xuân, không khí vẫn còn vương một tầng sương mỏng lạnh. Chàng nam sinh cao lớn mặc áo có mũ màu xanh nắm tay cô bé bên cạnh, cúi đầu nở một nụ cười dịu dàng.
Ha, trên tạp chí viết, lúc yêu nhau chính là khoảng thời gian đẹp nhất.
Tôi chỉ cảm thấy phiền muộn.
“Giang Ý Ánh!” Khi tôi đi qua quảng trường nhỏ trước tòa Văn Tư, không biết là ai đang gọi tôi. Rõ ràng là một giọng nói trong trẻo dễ nghe, nhưng lại mang theo một ý vị ủ dột ẩn giấu.
Tôi quay đầu, thấy một người đàn ông cao gầy mặc quần vải thô màu nâu và sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt kim màu xanh đen, đang đứng dưới tán lá dâm bụt, ánh mắt chuyên chú nhìn tôi.
Thần thái anh trầm tĩnh, thậm chí có chút lạnh nhạt. Ánh nắng cuối xuân chiếu rọi lên làn da trắng sứ, sáng trong như ngà voi.
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, hoài nghi mình bị hoa mắt.
Tôi hít một hơi thật sâu, nỗ lực bình tĩnh nhìn lại, cho đến khi nhận rõ người tới, có một khoảnh khắc tôi không thể nhúc nhích thân mình.
Anh đến gần, trên mặt rốt cuộc hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười ấy lóe lên rồi vụt tắt dưới ánh nắng. Anh cất lời, giọng trầm thấp vài phần: “Ánh Ánh, tôi là người thứ hai nhà họ Lao, tôi là Gia Trác.”
Tôi không biết mình đã ngây ra bao lâu mới định thần lại: “Chào Lao tiên sinh.”
Anh gọi tôi là Ánh Ánh, như bất kỳ một người chú bác hay người anh họ nào, thân thiết ôn hòa, đoạn tuyệt hết thảy mọi sự ái muội quanh co.
“Có thể mượn một đoạn đường nói chuyện không?” Anh ôn hòa lễ độ, khẩu khí cùng thái độ đều vừa vặn thoả đáng, cho thấy một sự giáo dưỡng rất tốt đẹp, thong dong và đúng mực.
Lúc này tôi mới phát hiện ra gần như toàn bộ con đường trong trường, các cô gái đều đang lặng lẽ đánh giá anh.
Tôi cuống quýt gật đầu: “Được.”
Lao Gia Trác nhẹ nhàng gật đầu ý bảo tôi đi theo anh, bên lề đường có một chiếc xe màu đen đang đỗ.
Anh kéo mở cửa ghế phụ, tôi ngồi vào. Trong khoảnh khắc cúi người, tôi ngửi được hơi thở trên người anh, một mùi hương nhàn nhạt, là hương vị của sự ấm áp, thấm nhuần cuộc sống xa hoa nhà phú quý.
“Vừa tan học à?” Anh chuyên tâm lái xe, giọng nhàn nhạt hỏi.
“Vâng.”
“Gần trường có nơi nào yên tĩnh để ngồi một lát không?”
“Có ạ, ở cổng Đông có một tiệm cà phê.”
“Em nói là quán Nam Tước à?”
Đáy lòng tôi xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng vẫn gật gật đầu.
“Trước đây tôi từng học ở Nam Đại.” Anh quay đầu, cười cười nói: “Nên tôi biết cũng không có gì lạ.”
Tôi nhẹ giọng nói: “Thì ra là bạn cũ cùng trường.”
Lao Gia Trác đỗ xe vào chỗ rồi cùng tôi bước vào tiệm. Vì chưa tới giờ tan học nên trong tiệm chỉ có lác đác vài người.
Sáng nay cứ đi học suốt, tôi sớm đã đói bụng, không khách khí gọi một ly Cappuccino lớn và một chiếc bánh kem phô mai.
Lao Gia Trác chỉ cần một ly cà phê.
Cô phục vụ mặc tạp dề ren màu xanh cứ lưu luyến bên cạnh Lao Gia Trác, ân cần hỏi: “Thưa anh, còn cần thêm gì không ạ?”
Giọng ngọt đến mức có thể vắt ra mật.
Tôi thoáng cúi đầu, nghe thấy anh khách khí trả lời phục vụ.
Sau đó bốn phía yên tĩnh lại.
Tôi đặt tay xuống dưới bàn, nắm chặt rồi hít một hơi thật sâu mới ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, có một khoảnh khắc đang xuất thần, dường như cảm giác được tầm mắt của tôi, anh liền quay qua.
Đáy lòng tôi âm thầm tán thưởng, thật là một người đàn ông đẹp lạ thường, ngũ quan tuấn lãng rõ nét như vậy, đường cong sườn mặt thanh tú gầy gò, cực kỳ động lòng người.
Anh dường như cũng không để ý cái nhìn thẳng thừng đường đột này của tôi, hoặc có lẽ đã sớm quen với ánh mắt kinh diễm của phái nữ, bèn mở miệng nói chuyện: “Không báo trước, tôi mạo muội thế này, hy vọng em sẽ không cảm thấy bối rối.”
Sắc đẹp làm tôi ngẩn ngơ, nhất thời còn chưa hoàn hồn lại, nói chuyện đều có chút lắp bắp: “A, không, không đâu ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Dáng ngồi anh thẳng tắp tự nhiên, hai tay đan vào nhau trên mặt bàn, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ sạch sẽ, cả người toát ra khí chất kiên định.
Tôi dần dần định tâm lại.
Tôi uống cà phê, trong lòng đã biết anh muốn nói chuyện gì, lại có chút ngượng ngùng: “Có lẽ, chúng ta cũng cần gặp mặt một chút.”
Anh nhẹ nhàng cười một chút, tựa hồ cũng có chút thả lỏng lại.
“Ánh Ánh, tôi có thể hỏi em tại sao lại đáp ứng—” Lao Gia Trác châm chước từng chữ: “Hôn sự với tôi không?”
Trong đầu tôi xoay chuyển nhanh chóng, những cậu ấm như anh chắc là không muốn bị hôn nhân trói buộc sớm như vậy, lại có lẽ là sớm đã có bạn gái thân thiết nhiều năm, nhưng bất đắc dĩ bị gia tộc ép hôn, hôm nay muốn tới cùng tôi đàm phán, bảo tôi đừng si tâm vọng tưởng nữa.
“Trước đây tôi ngưỡng mộ gia tài bạc triệu của anh, hôm nay vừa thấy, càng thêm tham luyến vẻ đẹp tuyệt thế của anh.” Tôi mặt không biểu cảm nhìn anh, ngữ khí nghiêm túc như một nhà hiền triết đang biện chứng luận.
Anh nghiền ngẫm nhìn tôi, tựa hồ cảm thấy thú vị, bèn cười cười một thoáng.
“Không, em không phải là cô gái như thế.” Anh nhìn tôi, chắc chắn tự nhiên.
“Tôi muốn rời khỏi nhà họ Giang, tôi khát vọng tự do.” Tôi bỗng nhiên thấp giọng nói.
“Cho dù là bằng phương thức hôn nhân như vậy?” Anh hơi nhướng mày.
“Cho dù là bằng phương thức hôn nhân như vậy.” Tôi lặp lại, ngẩng đầu lên hướng anh cười: “Chỉ là hình thức thôi mà, không phải sao?”
Anh bất động thanh sắc: “Đúng vậy, chỉ mong chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Lao tiên sinh,” tôi bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng: “Gần đây công việc làm ăn của ba tôi có tốt không?”
Anh tựa hồ không dự liệu được tôi sẽ đột nhiên hỏi đến chuyện này, biểu cảm ngẩn ra.
“Ba em có ý định vay của Lao Thông tám mươi sáu triệu.” Xem ra anh không tính toán giấu giếm.
Đáy lòng tôi kỳ thực sớm đã đoán ra đại khái, khi được chứng thực từ miệng anh, vậy mà lại không thấy đau buồn.
Cái giá của Giang Ý Ánh tôi đây cũng không hề thấp.
“Không có biện pháp khác sao?” Tôi giãy giụa hỏi.
“Nhà họ Giang mấy năm gần đây đã suy thoái, ở thành phố này dường như không có ngân hàng nào tính toán mạo hiểm như vậy.”
“Tôi có thể hỏi anh một câu không?”
Đuôi lông mày anh nhẹ nhàng nhướng lên nhìn tôi, ra ý hỏi.
“Đây là ý của anh, hay là ý của trong nhà anh?”
Lao Gia Trác nhàn nhạt mở miệng: “Bà nội của tôi hết lòng tin theo văn hóa truyền thống Trung Hoa. Bà đã tìm đại sư mệnh lý xem qua tướng mạo và phê qua sinh thần bát tự của em. Tiểu thư nhà họ Giang mặt tròn mũi thẳng, nghi thất nghi gia*, là tướng mạo vượng phu, và thật bất hạnh, giờ sinh của chúng ta phi thường xứng đôi, là mệnh phu vinh thê quý.”
*Nghi thất nghi gia (宜室宜家): Xuất phát từ Kinh Thi, ý chỉ người phụ nữ có phẩm chất tốt, có thể quán xuyến việc nhà, làm cho gia đình hòa thuận, thịnh vượng.
Phụt—Tôi phun ngụm cà phê trong miệng ngược trở lại ly.
Lao Gia Trác rút một tờ giấy ăn đưa cho tôi. Tôi rất vui vẻ: “Thì ra mệnh của tôi tốt như vậy à.”
“Vậy sao anh lại đồng ý?” Tôi chùi vết cà phê màu nâu vương trên ngón tay.
“Điều này cũng không quan trọng, đúng không?” Anh đáp: “Có lẽ chờ đến ngày chúng ta kết thúc, tôi sẽ nói cho em biết.”
Anh chỉ dùng dăm ba câu đã lật ngửa hết mấy con bài của tôi, mà chỉ chừa lại cho tôi một nụ cười khách khí.
Người này không thể nghi ngờ là một cao thủ tuyệt đỉnh trên bàn đàm phán, đối phó với một tay mơ như tôi, đến kiếm cũng không cần ra khỏi vỏ.
“Ánh Ánh, ba năm.” Anh một tay chống lên mép bàn đứng dậy: “Sau ba năm, tôi trả lại tự do cho em. Trong lúc này em có thể có bạn trai, tôi sẽ không can thiệp.”
Sau khi gặp Lao Gia Trác trở về, tôi về ký túc xá là ngã đầu liền ngủ, đến cả bữa cơm trưa với Huệ Huệ cũng quên mất.
Chiều ngày kế, đang học trong phòng học ở tòa tổng hợp, đột nhiên một móng vuốt duỗi lại đây túm tóc tôi, sau đó là một giọng nói the thé: “Giang Ý Ánh, đi học không chuyên tâm, cậu đang làm gì thế?”
Tôi thong thả ung dung thu lại cuốn tiểu thuyết ngôn tình trong tay, mí mắt khẽ nâng: “Bạn Vi, cậu chạy tới lớp của khoa Thiết kế làm gì?”
Vi Huệ Huệ đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh tôi, ánh mắt ai oán: “Di động cũng không nghe, hôm qua hại tớ đợi ở nhà ăn cả một buổi trưa, nói, cậu chết dí ở chỗ nào lêu lổng rồi?”
Tôi nhún vai: “Buổi tối mời cậu ăn cơm tạ tội.”
Huệ Huệ tức khắc tươi cười rạng rỡ: “Thành giao.”
Tôi cười, nó thật là một cô gái sảng khoái, thẳng thắn.
Thật vất vả chịu đựng đến lúc tan học, tôi và Huệ Huệ lười nhác ngồi tại chỗ đợi mọi người đi hết, điện thoại trong túi tôi đột nhiên vang lên.
Là người nhà, bà nội hỏi: “Ánh Ánh, tan học chưa?”
“Vâng, sao vậy ạ?”
“Bà cụ Lao mới vừa rồi gọi điện tới, muốn hẹn con uống trà.”
Tôi có chút căng thẳng không rõ nguyên do. Nhà họ Lao lại vừa ý người cháu dâu này đến vậy sao? Nhanh như vậy đã muốn vun đắp tình cảm rồi.
“Ánh Ánh, trưởng bối hẹn gặp, chớ có thất lễ.” Bà nội không yên tâm dặn dò.
Tôi chỉ có thể đáp ứng.
Tôi ước chừng thần sắc có thay đổi, Vi Huệ Huệ vẫn luôn nhìn tôi, nhưng tôi đã không còn hơi sức để ứng phó nó.
Không lâu sau, lại có điện thoại gọi đến, lần này là giọng một phụ nữ trung niên hiền từ nhưng có chút xa lạ: “Ánh Ánh à?”
“Vâng, cháu chào bà.”
“Bà nội cháu nói với cháu chưa, cháu có rảnh không?”
“Dạ có, cháu trùng hợp vừa mới tan học.”
“Bà đã đặt chỗ ở khách sạn Hoàng Đô rồi, có cần phái xe riêng đến đón cháu không?”
“Không cần đâu ạ, cháu đi tàu điện ngầm rất tiện.”
“Được thôi. Bà sẽ bảo Tiểu Quách đợi cháu ở cửa.”
Tôi nhanh chóng thu dọn sách giáo khoa cùng dụng cụ vẽ, nhét vào cặp sách, một tay kéo Huệ Huệ: “Hôm nay tớ không có cách nào ăn cơm cùng cậu được, hôm nào bù lại.”
“Này!” Huệ Huệ tức đến dậm chân, không cam lòng gầm rú theo sau lưng tôi: “Giang Ý Ánh, cậu có phải lén tớ đi tìm bạn trai rồi không?”
Tôi vẫy tay ra sau lưng, đi về phía cổng trường.
Khách sạn Hoàng Đô lúc bốn giờ chiều, ngồi trên chiếc sofa mềm mại thoải mái, hương hồng trà mờ mịt quấn quanh, nhìn ra ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa kính, tôi quả thực muốn ngủ gật.
“Ánh Ánh?” Bà cụ Lao gọi tôi.
“Vâng?” Tôi hơi ngồi thẳng người dậy.
Lúc này tôi mới thấy một quý cô ăn mặc trang nhã không biết từ khi nào đã đứng trước bàn chúng tôi. Bà cụ Lao giới thiệu: “Vị này là cô Lâm Bảo Vinh.”
Cô Lâm mỉm cười với tôi, ngồi xuống đưa cho tôi mấy quyển album in chữ vàng tinh xảo: “Đây là những mẫu mới nhất năm nay của mấy thương hiệu trang sức lớn, cũng có một ít catalog của các cửa hàng truyền thống kiểu cũ, cô Giang xem qua một chút đi.”
Tôi mở ra thì hoa cả mắt, trang sức vàng bạc rực rỡ ngay trước mặt. Tôi thật sự sắp một bước lên mây rồi sao?
“Phải phối với mấy bộ lễ phục nữa, trang sức tự nhiên phải chọn món tốt hơn,” bà cụ Lao cười nói: “Xem xem thích kiểu dáng nào.”
“Kiểu này xem ra khá được.” Tôi chỉ. Kiểu dáng trông có chút cũ, nhưng đoan chính, sang trọng. Quan trọng nhất là viên đá đính trên đó thật sự rất lớn. Lao Gia Trác nếu thấy cô dâu trong hôn lễ của mình mang một chiếc nhẫn kim cương to như viên kẹo của nhà giàu mới nổi, bộ dáng nhíu mày không kiên nhẫn của anh chắc sẽ rất buồn cười.
Bà cụ Lao thân thiết cười: “Không tồi, bà nhìn cũng thấy khá được. Trang sức chính là phải đoan chính, hào phóng, trông vui vẻ, an ổn.”
Tôi ngượng ngùng cười cười, ăn uống no đủ, có thể thấy bà cụ nhà họ Lao là thật tình yêu thích tôi. Điều này vui vẻ hơn nhiều so với việc giao tiếp với Lao Gia Trác.
Buổi tối ở sân trường nhàn rỗi không có việc gì làm, tôi ra quảng trường xem biểu diễn thì nhận được điện thoại của mẹ.
“Ánh Ánh,” bà hỏi thẳng: “Thư ký của ba con báo với mẹ, nói con đã đồng ý gả vào nhà họ Lao?”
“Dạ.” Tôi lên tiếng.
“Hủy bỏ ngay lập tức.” Giọng mẹ lại có một tia nghiêm khắc.
“Con đã đồng ý rồi.” Tôi thấp giọng đáp.
“Đây là ý của chính con hay là ý của nhà họ Giang?”
“Cả hai ạ.”
“Nói như vậy con không phản đối gả cho Lao Gia Trác sao?”
“Đúng vậy.”
Giọng nói tươi đẹp của bà nổi giận quát: “Đồ ngốc!”
Tôi vâng vâng dạ dạ không dám hó hé.
“Nói cho mẹ biết, tâm ý của con đã không thể thay đổi nữa sao?”
Tôi không lên tiếng.
Mẹ ở đầu dây bên kia thở dài một tiếng: “Là mẹ đã không chăm sóc con cho tốt. Ánh Ánh, con hủy bỏ hôn sự, mẹ đưa con ra nước ngoài học, được không?”
“Mẹ, con không muốn.”
“Vì Lao Gia Trác?” Lời nói của bà sắc bén.
“Không, con cảm thấy học trong nước khá tốt, không cần phải ra nước ngoài.” ( app TYT - tytnovel )
Giọng mẹ bất đắc dĩ: “Con gái lớn rồi, tâm tư càng ngày càng khó hiểu.”
“Mẹ, lúc ấy mẹ có từng đồng ý không?”
“Chuyện hôn ước của con ư? Mẹ sau lại đổi ý, nhưng đã không thay đổi được gì.”
“Sao mẹ không nói với con.”
“Mẹ hy vọng con vĩnh viễn không biết.”
“Ánh Ánh,” khẩu khí của mẹ dị thường thận trọng: “Con đã nghĩ kỹ rồi đúng không?”
“Đúng vậy.”
Bà nhẹ giọng thở dài: “Chỉ mong con vĩnh viễn tựa như hôm nay, dũng cảm như vậy.”
Tôi nghe mà nghi hoặc: “Mẹ, có chuyện gì mà con không biết sao?”
“Không có,” bà nhẹ nhàng đáp: “Ngày mai mẹ sẽ gọi điện đến New York cho Vương Vi Vi, con gái ngoan của mẹ phải làm cô dâu xinh đẹp nhất.”
“Mẹ,” tôi cười: “Mẹ hiện tại còn ở Italy?”
“Ừ, mẹ dọn đến Venice rồi, nghỉ hè con có thể tới chơi.”
Ha, mẹ, cho dù cách xa nhau vạn dặm, bà vẫn cứ là điểm tựa cuối cùng của tôi. Tôi dần dần an tâm.
Tôi đứng trên bậc thang, nhìn lên một màn trời đen nhánh.
Nếu đây là bàn tay vận mệnh chìa ra cho tôi, trừ việc nắm lấy, tôi cũng không có lựa chọn nào khác.
Tháng Tư lúc ấm lúc lạnh, cảnh xuân mỏng manh bắt đầu lan tràn.
Tôi bắt đầu không thể không liên tục chạy về nhà. Ngày thường dù là cuối tuần tôi cũng tình nguyện ở lại trường, hiện tại thì một cuộc điện thoại là phải có mặt ngay. Mặc dù sự tình đều do trưởng bối lo liệu, nhưng vẫn có rất nhiều chi tiết tôi không thể không tham dự.
Trong khoảng thời gian này nhà họ Giang trên dưới vội đến tối tăm mặt mũi. Ông bà nội vui mừng ra mặt, ba tôi thì cuối tuần trước trúng tam trùng thái tại trường đua ngựa đêm, dì Vân cũng mỉm cười nói với tôi rằng trong nhà hỷ sự liên tiếp.
Ông cụ nhà họ Lao chỉ đến nhà một lần vào hôm song thân chính thức bái thiếp hạ sính. Bà cụ thì thường xuyên tới uống trà nói chuyện, còn lại là các thư ký, trợ lý cùng các kiểu người ra ra vào vào. Mặc dù dị thường bận rộn nhưng hành vi cử chỉ của bọn họ đều phi thường có lễ và kín đáo.
Cuối tuần giữa tháng Tư, một vị giáo sư quốc học trứ danh trong nước đến trường diễn thuyết. Huệ Huệ hưng phấn cướp được hai vé mời tôi đi cùng, chỉ nhận được sự cự tuyệt trong thất vọng của tôi.
Tôi đi thẳng đến tàu điện ngầm để về nhà.
Rời khỏi sân trường ồn ào đông đúc, một mình một người chậm rãi đi, thật là có chút tư vị một mình anh dũng.
Biết làm sao được, cô Lâm Bảo Vinh sáng sớm đã thông báo cho tôi cuối tuần này phải đi Hồng Kông.
Cô Lâm Bảo Vinh, đương nhiệm giám đốc bộ phận xã giao của Lao Thông, tuổi chừng ba mươi, là một phụ nữ giỏi giang thời thượng. Cô ấy dường như toàn quyền đại diện cho nhà họ Lao trong các loại nghi thức rườm rà và yêu cầu chi tiết của hôn sự. Không biết vì sao bà cụ nhà họ Lao đối với cô ấy rất mực khoan dung khách khí, Lâm Bảo Vinh có khi nói năng sắc bén, bà cụ cũng không có chút gì là không vui.
Sau này tôi mới biết cô Lâm là con của một của người con gái dưới gối của bà cả đã mất, xem như là chị họ của Lao Gia Trác. Nghe nói ông cụ rất coi trọng người cháu gái ngoại duy nhất này. Lâm Bảo Vinh tiến thoái hào phóng, làm việc thỏa đáng, đối xử với tôi không thân thiện cũng không xa cách, chỉ duy trì một sự thân thiết vừa đủ khoảng cách.
Một người phụ nữ có chút khó gần.
Dì Vân và bà, còn có một nhà tạo hình đã đi cùng tôi đặt mấy bộ lễ phục, cuối cùng lại đến Lane Crawford chọn mấy đôi giày. Ba vị nữ sĩ rất có hứng thú thảo luận về buổi họp báo ra mắt mẫu mới mùa thu của một thương hiệu lớn nào đó giữa mùa xuân. Tôi nhàm chán đến mức đi dạo khắp nơi, ở thang máy thấy được một nữ minh tinh mang giày thể thao, áo thun rộng và mang kính râm, khí thế khí chất vậy mà không hề kém lúc lên hình. Tôi như một người qua đường nhàm chán đứng xem vài phút, chuyến đi này cuối cùng cũng đáng giá vé.
Bởi vì suy xét đến việc tuổi tôi còn nhỏ, lại chưa tốt nghiệp đại học, nhà họ Lao đề xuất trước mắt cứ thành hôn một cách kín đáo, đợi đến khi tôi tốt nghiệp đại học sẽ chính thức mở tiệc chiêu đãi khách khứa ở thành phố này.
Các trưởng bối nhà họ Giang tuy có chút phàn nàn, nhưng suy xét đến việc nhà họ Lao luôn luôn chú trọng thanh danh, cũng đành phải đồng ý.
Tôi nghe thấy lý do thoái thác này, quả thực muốn cười ra tiếng. Lao Gia Trác rõ ràng là muốn che giấu một người vợ không danh chính ngôn thuận như vậy mà, thật là làm anh phí tâm, còn phải bịa ra một lý do đường hoàng như thế.
Có điều chuyện này cũng vừa lúc thỏa mãn nguyện vọng của tôi.
Tôi không muốn quá phô trương, tôi còn muốn an ổn mà tốt nghiệp đại học, nếu không ba năm sau tôi mà bị đuổi ra khỏi nhà, ít nhất vẫn còn có bằng cấp để tìm việc làm.
Tháng Năm có kỳ thi giữa kỳ, trong khoảng thời gian này tôi đã chậm trễ rất nhiều bài vở, đành phải liều mạng tìm thời gian học bù.
Hôn kỳ rất mau đã được định xuống, là ngày hai mươi tám tháng Tư.
Địa điểm được định ở Rotterdam.
Nghe nói là ý của Lao Gia Trác, chọn một tiểu quốc châu Âu có phong cảnh duyên dáng, thuận tiện để các trưởng bối nghỉ dưỡng.
Đến nỗi bản thân anh, từ lần gặp mặt trước đến nay tôi cũng chưa từng gặp lại, tôi thậm chí hoài nghi anh có còn nhớ rõ mình có một người vợ sắp cưới hay không.