Tối hôm qua, Phùng Chiêu đã suy nghĩ rất nghiêm túc về một chuyện.
Về mối quan hệ giữa cô và Phó Tế Hành trong công ty.
Tốt nhất là nên giả vờ không quen biết, chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới thuần túy.
Tình huống tệ nhất, là nếu cả hai lỡ để lộ rằng từng quen biết nhau từ trước, khi ấy, cô phải xử lý ra sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Phùng Chiêu cảm thấy, nếu lấy lý do từng là bạn chơi thuở nhỏ, nhiều năm không gặp, vừa hay nhận ra nhau, thì câu chuyện sẽ hợp lý nhất.
Tình cảm tuổi thơ, dù có vẻ thân quen, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác xa cách sau năm tháng.
Tựa như những bức ảnh cũ nằm yên trong tủ sách vậy.
Sau khi nhắn tin xong với Phó Tế Hành, Phùng Chiêu đứng dậy đi vào phòng làm việc.
Bên trái phòng là một bức tường đầy sách.
Bên phải cũng là một mảng tủ lớn, nhưng bên trong không phải là sách, mà là ảnh chụp thuở bé của cô.
Ông của Phùng Chiêu rất thích chụp ảnh cho cháu gái, gần như mọi khoảnh khắc thuở nhỏ của cô đều được lưu giữ lại qua ống kính.
Ngay cả khi nhìn chính ảnh của mình, Phùng Chiêu cũng cảm thấy cô bé trong ảnh sao mà xa lạ.
Đó có phải là cô không?
Tấm này mặc váy công chúa, trông như búp bê, xinh xắn đến lạ.
Tấm kia cười rạng rỡ, ánh mắt sáng bừng, đáng yêu vô cùng.
Tấm khác lại đang rơi nước mắt, chuyện gì xảy ra vậy? Cô đâu phải là người dễ khóc?
Vừa giống lại vừa không giống cô chút nào.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một bức ảnh.
Không chỉ có Phùng Chiêu thuở nhỏ, mà còn có một cậu bé, gần như một phần ba số ảnh đều có mặt cậu ấy.
Cô và Phó Tế Hành ngồi dưới tán cây xanh rì, cùng ăn dưa hấu.
Áo trước ngực cả hai bị nước dưa hấu văng ướt, vài hạt dưa dính trên mặt, nhưng nụ cười thì vô tư và rạng rỡ.
Nhưng điều đáng chú ý hơn là…
Hai bím tóc của cô vểnh vểnh, người thì lấm lem, trông chẳng khác gì một đứa trẻ hoang dã.
Còn Phó Tế Hành thì ngược lại.
Áo quần sạch sẽ, gọn gàng, chẳng khác gì thiếu gia nhà giàu.
Hai người họ, hoàn toàn như đến từ hai thế giới khác nhau.
Phùng Chiêu chợt thấy, kịch bản “bạn chơi thuở nhỏ” thực sự rất hợp lý. Cô còn có thể thêm thắt một chút: chẳng hạn như cậu bé sống ở thành phố lớn, chỉ về quê nghèo vào dịp lễ Tết, rồi chơi cùng đám bạn quê.
Mà Phùng Chiêu, chính là đứa trẻ quê mùa đó.
“…”
Càng nghĩ cô càng tức.
Sao ngày bé cô lại sống buông thả như thế cơ chứ?
Đúng lúc đó, Chung Diệc Khả nhắn tin tới.
Chung Diệc Khả: [Sáng ăn gì thế? Cho tớ gợi ý với.]
Phùng Chiêu chụp lại bức ảnh kia, gửi sang. Còn chưa kịp gõ chữ, Chung Diệc Khả đã nhắn lại nhanh như chớp:
Chung Diệc Khả: [Phó Tế Hành từ bé đã thích làm màu rồi.]
Đọc đến đây, Phùng Chiêu bật cười.
Nhưng ngay câu sau đó của Chung Diệc Khả, cô không còn cười nổi nữa.
Chung Diệc Khả: [Tớ nhớ bức ảnh này đấy. Hồi đó cậu ôm quả dưa hấu giáo sư Mạnh cho, trên đường về nhà thì ngã một cái, làm nát bét cả quả, ai cũng thấy bẩn nên không ai ăn, chỉ có Phó Tế Hành là ngồi xuống ăn cùng cậu phần dưa rơi dưới đất.]
Chung Diệc Khả: [Hai người từ nhỏ đã ngọt ngào thế rồi, tình cảm ghê cơ. Tớ ghen tị đấy nhé.]
Phùng Chiêu: [Tớ không nhớ có chuyện này… Cậu lại bịa chuyện nữa rồi.]
Chung Diệc Khả: [He he he he.]
Chung Diệc Khả:[“Không thêu dệt đôi chút thì tớ khó chịu lắm!]
Phùng Chiêu: [……]
Cô biết ngay là không thể tin tưởng gì vào Chung Diệc Khả. Nói tiếp thế nào cũng lại là mấy chuyện linh tinh. Thôi thì quay lại chủ đề ban đầu cho chắc: [Tớ ăn sandwich.]
Chung Diệc Khả: [Vậy tớ cũng ăn sandwich luôn.]
—
Ngày mai là ngày đầu đến công ty, hôm nay Phùng Chiêu chẳng có việc gì làm.
Ban đầu cô định hỏi Phó Tế Hành hôm nay có bận gì không, nhưng vừa cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn anh gửi cách đây nửa tiếng:
Anh bảo phải về công ty tăng ca, hôm nay có thể không về, dặn cô ngày mai tự mình đến công ty báo danh.
Phùng Chiêu nhắn lại một chữ “ok”.
Rảnh rỗi không việc, cô bèn chui lên giường ngủ một giấc.
Một ngày cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Sáng thứ hai.
Phùng Chiêu rửa mặt chải đầu xong, rồi lên đường đến công ty.
Đúng giờ cao điểm, tòa nhà văn phòng đông nghịt người.
Từ khi trúng tuyển, bộ phận nhân sự của Hồi Thiên đã gửi trước thẻ công tác cho cô, nên cô dễ dàng quẹt thẻ qua cửa an ninh.
Tới công ty, cô bước tới quầy lễ tân: “Chào cô, tôi tới làm thủ tục nhận việc ạ.”
Cô lễ tân mỉm cười dịu dàng, rồi nghiêng đầu nhìn ra phía sau Phùng Chiêu, vẫy tay: “Quản lý Trần, có nhân viên mới đến nhận việc.”
Phùng Chiêu quay đầu nhìn theo hướng đó.
Người bước tới trang điểm nhẹ nhàng, dáng người cao ráo, dù chỉ mặc đồng phục đơn giản vẫn toát lên vẻ uyển chuyển.
Cô ấy vừa hay bắt gặp ánh mắt Phùng Chiêu, liền mỉm cười: “Em làm ở phòng ban nào?”
“Phòng sản phẩm và thương mại hóa ạ.” Phùng Chiêu đưa thư thông báo nhận việc ra.
Bàn tay người đối diện khẽ khựng lại khi nhận lấy giấy báo nhập việc, cô ấy liếc nhìn Phùng Chiêu, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Sao ‘Luyến Lữ’ toàn tuyển trai xinh gái đẹp vậy? Chủ phát triển thì đẹp đến mức không tưởng, giờ lại có thêm một đại mỹ nhân nữa rồi.”
“Luyến Lữ” tên đầy đủ là “Luyến Ái & Kẻ Lữ Hành”, là dự án mới của Hồi Thiên trong năm nay.
“Phùng Chiêu.” Cô ấy nhìn vào tên trên giấy thông báo rồi gọi, “Đi theo chị, chị dẫn em đi làm thủ tục nhận việc.”
“Vâng ạ.” Phùng Chiêu nhẹ nhàng đáp lời.
Thủ tục nhập việc khá lằng nhằng, cần đủ thứ giấy tờ như bằng tốt nghiệp, thẻ ngân hàng, chứng minh thư…
Mất gần tiếng rưỡi mới xong.
Làm xong thủ tục cuối cùng, quản lý nhân sự là chị Trần đưa Phùng Chiêu đến khu làm việc của dự án “Luyến Lữ”.
Chị Trần trông có vẻ rất sắc sảo, chuyên nghiệp, nhưng nói chuyện lại gần gũi, dễ mến. Suốt quãng đường đi, chị luôn trò chuyện rôm rả với Phùng Chiêu, đủ mọi đề tài. Đợi thang máy, bất ngờ chị cong môi hỏi một câu: “Em có bạn trai chưa?”
Phùng Chiêu bất ngờ không kịp phản ứng: “…Chưa ạ.”
Chị Trần nháy mắt: “Công ty cho phép yêu đương nơi công sở đấy.”
“Dạ?” Phùng Chiêu hơi bối rối.
“Chị mách em một bí mật mà ai trong công ty cũng biết: chàng trai đẹp trai nhất ở đây chính là người trong nhóm của em, và cậu ấy còn độc thân, nghe nói là chưa từng yêu ai luôn ấy.” Giọng chị Trần đầy tiếc nuối, “Tiếc là chị lấy chồng rồi, nếu không chắc chị cũng không ngồi yên đâu.”
Phùng Chiêu bỗng nhớ tới người mà chị Trần vừa nhắc là “đẹp đến mức không tưởng”. Có lẽ, chắc là, tám chín phần mười chính là cậu thiếu gia từ bé đã thích ra vẻ, Phó Tế Hành.
“Nhưng em thì vẫn còn độc thân.” Chị Trần vỗ vai cô một cái, “Lỡ đâu trai tài gái sắc mà nhìn trúng nhau thì sao?”
Không chỉ chị Trần không biết quan hệ giữa cô và Phó Tế Hành, mà cả bạn bè thời đi học cũng vậy. Nhiều người từng biết hai người là thanh mai trúc mã đều hay hỏi một câu: “Sao hai cậu không yêu nhau? Thanh mai trúc mã thế kia mà.”
Như thể thanh mai trúc mã bắt buộc phải thành đôi, không thể chỉ đơn thuần là bạn.
Nhưng giữa họ, thực sự chưa từng có chút mập mờ nào để bị hiểu lầm.
Đang nói, thang máy mở ra.
Bên trong chỉ có một người.
Anh mặc áo đen, dáng người cao gầy nổi bật, toát lên khí chất trong trẻo, thư sinh. Đầu hơi nghiêng, ánh mắt hững hờ lướt nhìn về phía họ, sống mũi cao thẳng, mắt kính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo khiến ánh nhìn có phần sắc bén, mang theo cảm giác xa cách.
Chị Trần nghiêng đầu, thì thầm bên tai Phùng Chiêu: “Đấy, chính là chàng trai chị vừa kể với em.”
Nghĩ tới cuộc trò chuyện hôm qua với Phó Tế Hành, Phùng Chiêu lập tức vào vai như thể đây là lần đầu gặp mặt, lịch sự lên tiếng chào: “Chào anh.”
Chị Trần cười cười: “Khách sáo quá, hai người bằng tuổi nhau đấy, đừng ‘chào anh’* làm gì.”
*Anh ở đây là kính ngữ lịch sự.
Đúng lúc đó, điện thoại chị Trần đổ chuông. Chị liếc nhìn tên người gọi rồi nói: “Chị còn chút việc. Tiểu Phó, đây là Phùng Chiêu, nhân viên mới của nhóm em. Em dẫn bạn ấy vào nhé.”
Không ai bước vào, cửa thang máy đã từ từ khép lại.
Phó Tế Hành giơ tay ấn nút giữ cửa, giọng bình thản, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, khẽ nâng cằm: “Không vào à?”
“À… vâng.” Phùng Chiêu khẽ đáp, bước vào trong thang máy.
Cửa đóng lại, trong không gian kín, chỉ còn lại hai người.
Một khoảng lặng ngắn trôi qua.
Giọng nói khàn nhẹ, có chút mệt mỏi của Phó Tế Hành vang lên bên tai cô: “Cô tên gì?”
“…”
Nghe giọng điệu anh, rõ ràng đang giả vờ không quen.
Phùng Chiêu nhướng mày nhìn anh: “Trong này chỉ có hai người thôi đấy, Phó Tế Hành.”
Phó Tế Hành lười biếng nói: “Có camera giám sát, lỡ đâu nhân viên phòng kỹ thuật nghe được thì sao? Phùng Chiêu, em không thể nhập tâm diễn chút à? Mau nói, cô tên gì.”
Anh nửa tựa vào tường thang máy, dáng vẻ uể oải mà ngạo mạn, cứ như một cậu công tử bất cần.
Phùng Chiêu bật cười, “Không phải anh vừa gọi tên tôi rồi sao, còn hỏi làm gì nữa?”
Phó Tế Hành thoáng sững người, rồi quay mặt sang hướng khác, lảng tránh.
Ngay khoảnh khắc đó, thang máy dừng lại ở tầng cần đến.
Phó Tế Hành là người bước ra trước, dáng đi nhanh dứt khoát, rõ ràng đang nhập vai người xa lạ đến cùng cực.
Phùng Chiêu cũng hợp tác, cố tình bước chậm lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Trước khi tới đây, Phùng Chiêu đã nghe chị Trần nói rằng, khu làm việc của nhóm dự án “Luyến Lữ” chiếm nguyên một tầng.
Bên trong được chia thành các bộ phận khác nhau, có văn phòng kín, cũng có khu vực mở, chỉ mấy chiếc bàn ghép lại thành một không gian riêng.
Cô vừa đi được vài bước thì va phải một người.
Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, gương mặt tuấn tú, phong thái nho nhã, toát lên vẻ điềm đạm của người từng trải.
“Cô tìm ai?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Em tới nhận việc ạ.” Phùng Chiêu giơ tấm thẻ công tác trong tay.
Người đàn ông liếc nhìn qua, rồi chỉ tay về một góc, “Phùng Chiêu, chỗ ngồi của cô ở bên đó. Dọn dẹp xong thì vào phòng làm việc của tôi.”
Toàn thân anh toát lên sự điềm tĩnh chững chạc, nhưng vẫn có uy nghi của người nắm quyền.
Phùng Chiêu theo phản xạ khẽ gật đầu, đến khi hoàn hồn thì người ấy đã khuất bóng.
Cô hơi hoang mang bước đến chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, người ở bàn bên cạnh đã đẩy ghế lại gần, chào hỏi: “Chào cậu.”
“Chào cậu.” Phùng Chiêu mỉm cười đáp lại.
“Tôi tên là Trần Xán Xán, phụ trách mảng sản phẩm AI, còn cậu?”
“Phùng Chiêu. Tôi làm thiết kế trải nghiệm người dùng.” Cô cũng giới thiệu ngắn gọn.
Sau màn chào hỏi, Phùng Chiêu tò mò hỏi: “Người đàn ông vừa rồi, mặc vest chỉnh tề ấy, là ai vậy?”
Trần Xán Xán đáp: “PM đó.”
Hàng mi Phùng Chiêu khẽ rung.
Thì ra là quản lý sản phẩm, cấp trên trực tiếp của cô.
Chẳng trách lại gọi cô vào văn phòng.
“Anh ấy nói gì với cậu thế?” Trần Xán Xán hỏi.
“Bảo mình đặt đồ xuống, rồi vào văn phòng tìm anh ấy.”
“Vậy à.” Trần Xán Xán vỗ vai Phùng Chiêu, bất chợt thở dài một hơi, giọng đầy lo lắng: “Hôm nay anh ấy vừa cãi nhau với chủ phát triển, tâm trạng không tốt lắm. Mong là sẽ không trút giận lên người cậu.”
Phùng Chiêu thoáng nghẹn thở: “Hả?”
Trần Xán Xán đưa cho cô ánh mắt đầy bi thương: “Tính cách của Thẩm Tân Tự ấy mà, nổi tiếng là khó chịu nhất công ty.”
Trên đường tới văn phòng của quản lý, đầu óc Phùng Chiêu chẳng còn chỗ cho sự háo hức hay lo lắng về công việc mới. Cô chỉ nghĩ đến một chuyện: “Người cãi nhau với anh ta… chẳng lẽ là Phó Tế Hành?” Rồi lại: “Cãi nhau thì đi tìm Phó Tế Hành chứ, mắc gì trút lên mình?” Dần dần, suy nghĩ chuyển thành: “Tính Thẩm Tân Tự thì nổi tiếng khó chịu, nhưng nếu Phó Tế Hành mà bực lên thì cũng chẳng phải dạng vừa. Sao Trần Xán Xán lại chẳng nói gì về anh nhỉ?”
Cuối cùng, cô lại nhớ tới lời của Chung Diệc Khả hôm trước, “Phó Tế Hành thực sự rất biết làm màu.”
Trải qua một hồi đấu tranh nội tâm, Phùng Chiêu gõ nhẹ lên cửa kính phòng làm việc.
Từ bên trong vang lên giọng nam trầm thấp, giàu từ tính: “Vào đi.”
Phùng Chiêu đẩy cửa bước vào.
Thẩm Tân Tự đang lật xem tài liệu, liếc nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu đọc tiếp.
Sau đó, anh rút một tập hồ sơ ra, đưa cho cô: “Tất cả tài liệu công việc đều ở đây. Tìm ai đó thêm em vào nhóm làm việc, rồi nhờ họ gửi phần mềm kiểm thử. Ngày kia tôi muốn thấy bản đề xuất điều chỉnh của cô.”
Không hề có bất kỳ lời chào hỏi hay hướng dẫn sơ lược nào, vào là bắt đầu công việc cường độ cao luôn.
Phùng Chiêu nhận lấy tập tài liệu: “Vâng. Còn gì nữa không ạ, quản lý Thẩm?”
Thẩm Tân Tự như thể nói thêm một từ là tốn hơi: “Không. Ra ngoài đi.”
Phùng Chiêu ôm tập hồ sơ quay trở lại chỗ ngồi.
Trần Xán Xán liền hỏi: “Anh ấy có mắng cậu không?”
“Không có,” Phùng Chiêu lắc đầu, “Anh ấy bảo tôi vào nhóm làm việc. Cậu thêm tôi vào được không?”
“Cậu phải đăng ký tài khoản nội bộ công ty trước đã.” Trần Xán Xán không bỏ sót chi tiết nào, giải thích cho cô từng bước một.
Phùng Chiêu không ngờ rằng chỉ việc báo danh và vào nhóm làm việc thôi mà đã tốn gần cả buổi sáng. Ăn trưa xong, cô tới phòng hành chính lấy máy tính, cài đặt xong rồi mới mở tài liệu Thẩm Tân Tự đưa. Xem hết thì cũng đến giờ tan ca.
“Bộ phận mình không như phòng kỹ thuật, hầu như không phải làm thêm giờ đâu, Thẩm Tân Tự cực ghét nhân viên tăng ca.” Là người có kinh nghiệm, Trần Xán Xán nói năng vô cùng tự nhiên về những “kiến thức nghề nghiệp” kiểu này.
Nhưng trước khi chấm công ra về, Phùng Chiêu vẫn gửi tin nhắn cho Phó Tế Hành.
Biết anh tối nay vẫn phải tăng ca, cô cũng không đợi nữa.
Về đến nhà, Phùng Chiêu nấu chút gì đó đơn giản, ăn uống, tắm rửa xong, cô mới ngồi trước máy tính.
Trên màn hình là phần mềm mới tải về.
Biểu tượng của ứng dụng là một nhân vật nữ, phía sau là một phong bì đang hé mở.
Đây là phiên bản thử nghiệm đầu tiên của “Luyến Ái & Kẻ Lữ Hành”.
Muốn ra mắt chính thức, phần mềm này còn phải trải qua vô số lần kiểm thử bởi các thành viên trong nhóm của cô, liên tục đề xuất các chỉnh sửa, trao đổi qua lại với bên kỹ thuật để tối ưu, rồi mới có thể xuất hiện trước công chúng.
Đêm xuống, trời tối đen như mực, gió thổi nhè nhẹ.
Phùng Chiêu mở phần mềm lên.
Cảnh mở đầu hiện lên là hình ảnh phong bì từ từ hé mở, tiếp đó, một trái tim biến thành hai, cùng nhảy lên trên màn hình.
Rồi hai trái tim dần hóa thành hai hình đại diện, xuất hiện trong giao diện trò chuyện.
Ở chính giữa giao diện là dòng tin nhắn từ hệ thống:
[Với bạn, đây chỉ là một cuộc hành trình, nhưng với tôi, đó là cả cuộc đời. Hãy chọn người mà bạn muốn đồng hành cùng…]
Sau mười giây, hệ thống hiện ra các tùy chọn:
A. Tổng tài bá đạo, lạnh lùng, xuất thân hào môn
B. Em trai trẻ trung, rạng rỡ như ánh mặt trời
C. Chàng trai u ám, cố chấp nhưng đầy si tình
D. Anh hàng xóm ấm áp, dịu dàng, luôn ở bên cạnh
Phùng Chiêu nhất thời không biết chọn gì, đang do dự lưỡng lự thì đột nhiên hệ thống hiện dòng chữ đen:
[Bạn đã chọn “Anh hàng xóm ấm áp, dịu dàng”, đang tạo phòng trò chuyện riêng cho bạn…]
Phùng Chiêu không thể tin nổi vào những gì đang diễn ra trước mắt.
Cô đã chọn gì cơ chứ? Rõ ràng còn chưa chạm tay vào chuột mà?
Vấn đề là, trong bốn lựa chọn đó, có một lựa chọn mà ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cô đã quyết sẽ không bao giờ chọn.
Không chút do dự. Không chút phân vân.
Chính là.
Anh hàng xóm ấm áp, dịu dàng.