Phùng Chiêu gần như không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.

Cô chưa làm gì cả, vậy mà hệ thống lại tự ý đưa ra lựa chọn thay cô.

Dù phần mềm này còn rất lâu mới chính thức ra mắt, nhưng phiên bản đầu tiên mà đã mắc lỗi sơ đẳng thế này, liệu có hợp lý không? Có bình thường không?

Bạn trai AI đã gửi tin nhắn đầu tiên: [Chào buổi tối.]

Phùng Chiêu không trả lời.

Cô nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện hồi lâu, cuối cùng đành tắt trang rồi truy cập lại từ đầu.

Thế nhưng sau khi bạn trai AI đã được thiết lập, hệ thống sẽ không cho phép thay đổi nữa. Đối phương sẽ đồng hành cùng cô, cho tới khi cô không còn cần đến anh ta nữa. Vì vậy, khi vào lại trang, vẫn là khung hội thoại ban nãy.

“……”

Phùng Chiêu thực sự cảm thấy nực cười.

Sau khi trấn tĩnh lại.

Cô nghĩ, bộ phận kỹ thuật chắc sẽ không phạm lỗi sơ đẳng như vậy.

Hay là do con chuột mới mua của cô quá nhạy, chỉ cần chạm nhẹ cũng kích hoạt, cũng không chừng?

… Có khả năng thật sao?

Hình như lúc nãy con trỏ chuột của cô chỉ lưỡng lự ở ba mục đầu, còn chưa hề liếc nhìn tới lựa chọn “người anh hàng xóm” cuối cùng?

Phùng Chiêu khẽ nhíu mày, rồi gửi tin nhắn cho Trần Xán Xán: [Chị Xán Xán, chị rảnh không ạ?]

Năm nay chỉ có một mình Phùng Chiêu là nhân viên mới trong bộ phận, còn lại đều là người cũ. Họ đã được cấp quyền dùng bản đầu tiên của “Luyến Lữ”, tiến độ nhanh hơn cô một chút.

Khoảng nửa phút sau khi gửi tin nhắn.

Trần Xán Xán lập tức gọi điện thoại: “Phần mềm gặp lỗi à em?”

“Vâng, em vừa thử phần mềm thì gặp một chuyện kỳ lạ,” Giọng Phùng Chiêu đầy bất lực, “Khi vào giao diện, nó hiện ra các lựa chọn bạn trai AI để em tự chọn, nhưng em chưa làm gì cả mà hệ thống đã tự động chọn xong rồi.”

“Sao lại thế được?” Trần Xán Xán ngạc nhiên, “Bọn chị chưa ai gặp phải tình huống đó cả, chắc là lỗi lớn thật đấy.”

“……”

Trần Xán Xán gợi ý: “Hay em thử tải lại rồi cài đặt?”

Phùng Chiêu: “Vâng, để em thử xem sao.”

Khoa học Kỹ thuật Hồi Thiên có phần mềm chat nội bộ riêng, tất cả công việc đều trao đổi qua mạng nội bộ.

Buổi chiều, Phùng Chiêu đã tham gia nhóm làm việc. Sau khi liên hệ với bộ phận kỹ thuật, họ đã gửi gói cài đặt “Luyến Lữ” đến địa chỉ email công việc mới đăng ký của cô.

Cô cúp máy, rồi mở hộp thư.

Phùng Chiêu cài đặt lại từ đầu.

Lần này, cô cẩn thận di chuyển con trỏ chuột ra ngoài khung đối thoại.

Khi bốn lựa chọn hiện ra, cô chậm rãi điều chỉnh vị trí chuột.

Ngay lúc con trỏ vừa chạm vào khung hội thoại, chiếc điện thoại đặt trên bàn bất ngờ đổ chuông. Giữa đêm tĩnh mịch, âm thanh vang lên khiến tim Phùng Chiêu thót lên, tay run rẩy làm con chuột rơi khỏi tay.

“Đinh doong” một tiếng.

Phùng Chiêu khựng lại, từ từ ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính.

Ánh sáng trắng nhè nhẹ hắt lên đôi mắt cô.

Cô cứ tưởng bản thân đang ảo giác.

Cô dụi mắt, nhìn kỹ lần nữa.

Và chắc chắn không phải mình nhìn nhầm.

Một lần nữa, cô lại chọn trúng người anh hàng xóm dịu dàng và ân cần.

“……”

Phùng Chiêu sững người, đưa mắt nhìn về phía âm thanh vừa rồi.

Giữa đêm khuya, người gọi đến cho cô là người hàng xóm, Phó Tế Hành.

Giọng cô khi nghe máy chẳng mấy vui vẻ: “Nửa đêm không ngủ gọi điện cho em làm gì?”

“……” Phó Tế Hành im lặng chốc lát rồi hỏi: “Ai làm em nổi giận thế?”

“Anh.”

Nếu thật sự là lỗi phần mềm, thì với vai trò là lập trình viên chính của bộ phận kỹ thuật, Phó Tế Hành phải chịu trách nhiệm đầu tiên.

Còn nếu không phải lỗi phần mềm, thì việc anh ta gọi đúng lúc khiến cô giật mình, dẫn đến thao tác sai, cũng đáng tội không kém.

Nghe vậy, Phó Tế Hành khẽ nhếch môi, thản nhiên hỏi: “Đại tiểu thư, anh làm gì khiến em bực mình thế?”

“Chính là ‘Luyến Lữ’ đó…” Phùng Chiêu kể lại toàn bộ chuyện xảy ra lúc đầu.

Đầu dây bên kia.

Phó Tế Hành cũng đang ngồi trước máy tính như cô.

Là người phát triển chính, anh có văn phòng riêng.

Bức tường kính ngăn cách anh với các đồng nghiệp đang tăng ca phía ngoài. Mọi người đều tập trung nhìn vào màn hình, miệt mài gõ bàn phím, vùi đầu trong những dòng code.

Phó Tế Hành cũng vậy, anh chăm chú nhìn màn hình, dõi theo cô mở phần mềm trò chuyện, rồi…

Tận mắt chứng kiến cô không làm gì mà vẫn bị ép phải đưa ra lựa chọn.

Buổi chiều, chính anh là người gửi phần mềm đến hòm thư của Phùng Chiêu.

Dĩ nhiên, anh đã âm thầm can thiệp một chút.

Cụ thể nhất là: cô chỉ có thể trò chuyện với người anh hàng xóm, mà người đứng sau điều khiển lại chính là anh.

Tất nhiên, Phó Tế Hành sẽ không bao giờ thừa nhận: “Em chắc là không phải do tay mình run đấy chứ?”

Phùng Chiêu: “Sao có thể?”

Phó Tế Hành: “Lỗi ngớ ngẩn như vậy mà em nghĩ anh lại không phát hiện ra à?”

Phùng Chiêu lập tức im bặt.

Một lúc sau.

Cô vừa ngờ vực, vừa tự hỏi: “Chẳng lẽ… thật sự là em vô tình bấm nhầm?”

Phó Tế Hành nói: “Chắc là vậy.”

Phùng Chiêu thở dài: “Thế thì đúng là em bất cẩn quá rồi.”

Phó Tế Hành hơi nhướng mày: “Nghe giọng điệu em thế này, chọn trúng người đàn ông mà em rất ghét à?”

Phùng Chiêu: “Đúng thế.”

Nụ cười bên môi Phó Tế Hành khựng lại, sợ cô phát hiện mình đã âm thầm can thiệp, anh đành uyển chuyển hỏi: “Thế em chọn ai vậy?”

Phùng Chiêu theo phản xạ định nói thật, nhưng chợt nhớ ra người đang ở đầu dây bên kia là đại thiếu gia nổi tiếng với cả đống tật xấu. Lỡ mà cô nói mình chọn “người anh hàng xóm dịu dàng ân cần”, biết đâu anh ta sẽ buông mấy câu như: “Người anh hàng xóm dịu dàng ân cần ấy chẳng phải là anh sao?” hay “Em ghét hàng xóm, hay là ghét anh?”

Nghĩ đến đây, cô vội sửa lời: “Em chọn cậu em trai hoạt bát vui vẻ.”

Phó Tế Hành nghẹn lời: “…Thật à?”

Phùng Chiêu nhấn mạnh: “Thật mà.”

Phó Tế Hành hỏi tiếp: “Thế lúc đầu em định chọn ai?”

“Em cũng không biết nữa.” Phùng Chiêu chống cằm, tay đặt lại lên con chuột. “Anh gọi em có việc gì không? Không thì cúp máy đi, em còn đang thử phần mềm.”

“Không có việc gì,” Phó Tế Hành khẽ cười, giọng như có ẩn ý, “Em cứ tiếp tục trò chuyện với bạn trai đầu đi.”

Hai chữ “bạn trai đầu” bất ngờ vang lên khiến đầu óc Phùng Chiêu như đứng hình vài giây.

“Bạn trai đầu gì cơ…”

Cô còn chưa kịp nói xong, đối phương đã cúp máy, không cho cô cơ hội phản bác.

Phùng Chiêu lẩm bẩm đầy bất mãn: “Bạn trai đầu cái gì mà bạn trai đầu… Đây là bạn trai theo nhiệm vụ, là bạn trai công việc, xong việc là chia tay.”

Cằn nhằn xong, cô chấp nhận số phận, ngẩng đầu lên, bắt đầu trò chuyện với người bạn trai mà mình đã “lỡ tay” chọn.

Phùng Chiêu đáp lại một cách lịch sự: [Chào buổi tối.]

Bạn trai AI: [Anh nên gọi em là gì?]

Phùng Chiêu: [Gọi em là Chiêu Chiêu là được.]

Chiêu Chiêu là biệt danh của cô, những người thân thiết bên cạnh đều gọi như vậy.

Phùng Chiêu cũng lễ phép hỏi lại: [Anh tên là gì?]

Bạn trai AI: [Tên của anh, là do em quyết định.]

Phùng Chiêu suy nghĩ giây lát: [Virtual, cái tên này được chứ?]

Virtual nghĩa là “ảo”.

Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, tên ghi chú trên khung trò chuyện lập tức đổi thành “Virtual”.

Virtual: [Anh rất thích cái tên này.]

Phùng Chiêu: [Anh thích là tốt rồi.]

Virtual: [Hình như em không thích anh lắm?]

Phùng Chiêu hơi sững lại, cô lướt qua toàn bộ đoạn hội thoại giữa hai người, không thấy mình có nói gì thể hiện thái độ cả.

Cô hỏi: [Sao anh lại nghĩ vậy?]

Virtual: [Chẳng lẽ em không ghét anh sao? Có lẽ là do anh nhạy cảm quá.]

Virtual: [Khi lựa chọn giữa anh và ba người kia, em có do dự không?]

Phùng Chiêu chống cằm, nhìn chăm chú hai dòng tin nhắn anh gửi, bỗng nhiên cảm thấy một mùi trà xanh thoang thoảng.

Bạn trai AI này… sao lại có vẻ “trà xanh” đến vậy?

Nghĩ đến việc đối phương chỉ là bạn trai ảo, không phải người thật, Phùng Chiêu cũng chẳng buồn giữ kẽ.

Cô thẳng thắn: [Em chưa từng do dự giữa anh và ba người kia.]

Đọc đến đây, đuôi mắt Phó Tế Hành đang cụp xuống bỗng cong lên một cách khoái trá.

Thế nhưng tin nhắn tiếp theo lại khiến anh rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.

Phùng Chiêu: [Em chỉ do dự giữa ba người kia.]

Phó Tế Hành: “…”

Anh thực sự vừa tức vừa buồn cười: [Thế à?]

Phùng Chiêu: [Vậy, em có thể đổi người được không?]

Virtual: [Em muốn đổi sang ai?]

Phùng Chiêu quả thật đang rất phân vân. Không phải vì cô hứng thú với ai trong số họ, mà là… chẳng ai khiến cô thấy thật sự phù hợp.

Cô năm nay hai mươi lăm tuổi, chưa từng yêu đương.

Cô xinh đẹp, tính cách tốt, quan hệ rộng, gia đình lại có điều kiện. Người theo đuổi cô rất nhiều, trong nước có, nước ngoài có, da trắng có, da ngăm cũng không thiếu. Nhưng Phùng Chiêu chưa bao giờ có hứng thú với chuyện tình cảm.

Hầu hết thời gian, cô dành để học tập, phần còn lại thì dành cho bạn bè. Cuộc sống của cô không chừa lại chỗ trống nào cho ai khác chen vào.

Nói là cô đang phân vân chọn ai trong ba người bạn trai tùy chỉnh, chẳng bằng nói cô đang lựa chọn một người bạn phù hợp hơn.

Một người bạn, có thể để cô thoải mái giãi bày mọi điều không thể nói với bạn bè thật ngoài đời.

Bạn trai ảo có cái hay, là sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật, người này hoàn toàn thuộc về cô.

Tổng tài bá đạo, âm trầm, thâm sâu khó lường.

Chỉ nhắc đến tính cách bá đạo, âm hiểm, mà không nói gì về tuổi tác. Trong khi các lựa chọn khác đều có độ tuổi ước lượng. Vậy nên vị tổng tài này rất có thể lớn tuổi, thậm chí bằng tuổi bố cô cũng nên.

Cậu em trai hoạt bát, vui vẻ.

Gọi là “em trai” thì chắc chắn nhỏ tuổi hơn cô, đoán chừng còn đang học đại học, nhỡ đâu lại là sinh viên bị nợ môn giải tích thì sao? Phùng Chiêu vốn ghét những chàng trai học dốt, cô chưa từng dưới chín điểm môn giải tích.

Chàng trai âm u, cố chấp nhưng sâu sắc.

Âm u là gì? Sao nghe cứ rờn rợn như ma nam vậy? Biết đâu lúc nổi giận lại nhốt cô trong nhà chơi mấy trò rùng rợn? Ngoài miệng thì nói là chân tình, thực ra lại là biến thái.

Sau một hồi trăn trở.

Phùng Chiêu chợt nhận ra mình quá khắt khe rồi.

Cô cố gắng tự thôi miên bản thân theo hướng tích cực hơn.

Tổng tài bá đạo có thể là kiểu người đàn ông trưởng thành, thành đạt, mỗi lần không vừa ý là lại chuyển khoản điên cuồng.

Cậu em trai tươi sáng, điển trai, giống như một chú cún con đáng yêu, mang đến niềm vui và hy vọng cho cuộc sống vốn tẻ nhạt.

Chàng trai âm u, cố chấp, lại là kiểu người không dám thổ lộ mà chỉ lặng lẽ bảo vệ người mình thích trong âm thầm.

Nghĩ đến đây.

Phùng Chiêu chợt nhận ra, mỗi người đều có điểm tốt riêng của mình.

Tâm trạng cô bỗng nhẹ nhõm hẳn, gần như chỉ mất một giây, cô đã đưa ra quyết định.

Phùng Chiêu: [Một người đàn ông vừa dịu dàng, bá đạo, âm hiểm, u ám, rực rỡ, sâu sắc.]

Virtual: [?]

Nhìn đoạn mô tả dài lê thê trong khung trò chuyện, Phùng Chiêu dường như cũng nhận ra điều gì đó: [Hình như em hơi tham thì phải.]

Virtual: [Nếu là em.]

Virtual: [Thì có thể tham hơn một chút nữa.]

Phùng Chiêu: [?]

Virtual: [Anh có thể trở thành người anh hàng xóm vừa dịu dàng, bá đạo, âm hiểm, u ám, rực rỡ, sâu sắc và chu đáo.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play