Tháng sáu đầu hè, mùa hạ khẽ khàng ghé đến.
Ánh nắng xuyên qua tán cây xanh rậm rạp, lặng lẽ phủ lên bức tường ngoài khu tập thể giảng viên Đại học Nam Thành.
Ve kêu râm ran, xen lẫn tiếng máy điều hòa chạy đều đều, khiến người ta khó lòng nhận ra âm thanh nào là của mùa hè, âm thanh nào là của đời sống.
Một buổi trưa mơ màng, đến cả khuôn viên trường vốn luôn nhộn nhịp cũng trở nên yên ắng lạ thường.
Thế mà Phùng Chiêu lại đang bận rộn không ngừng tay, hết mang những thùng đồ đựng quần áo vào phòng ngủ, lại lấy từng món ra cẩn thận sắp xếp vào chiếc tủ quần áo vừa được lau dọn sạch sẽ.
Cánh cửa phòng khi thì đóng lại, khi lại mở ra.
Một người nữa bước vào phòng.
Phùng Chiêu ngẩng lên nhìn về phía cửa, là cô bạn thân của cô, Chung Diệc Khả.
Hôm nay Phùng Chiêu chuyển nhà, vừa hay lại trùng vào ngày thứ bảy, Chung Diệc Khả được nghỉ nên tranh thủ sang giúp.
“Tớ tìm thấy cái này hay lắm.”
Vừa nói, Chung Diệc Khả vừa giơ món đồ trong tay lên, ánh mắt rạng rỡ như vừa nhặt được báu vật. Đó là một chiếc hộp sắt cũ kỹ mang đậm dấu ấn thời gian, viền hộp đã hoen gỉ.
Trước bảy tuổi, Phùng Chiêu sống cùng ông bà nội trong khu tập thể này, sau đó thì chuyển đi nơi khác.
Ký ức đã quá xa vời, nên khi nhìn chiếc hộp sắt ấy, cô cảm thấy xa lạ nhiều hơn là thân thuộc.
Cô vừa tiếp tục gấp quần áo, vừa hỏi với giọng dửng dưng: “Cậu moi được nó ở đâu đấy?”
“Từ trong kệ sách ấy.” Chung Diệc Khả phấn khích như vớ được kho báu, giọng tràn đầy thích thú. “Trong này còn có cả bộ bài tarot nữa. Dạo này rảnh, tớ cũng học được sơ sơ. Hay là để tớ xem thử cho cậu nhé?”
“Được thôi, cậu định xem về chuyện gì?”
Chung Diệc Khả thốt ra hai chữ đầy ngụ ý: “Tình duyên.”
“…”
Trong phòng im lặng mấy giây.
Phùng Chiêu nghiêng đầu liếc cô bạn một cái: “Hay là đổi sang xem tài lộc đi?”
Chung Diệc Khả bất mãn: “Cậu có thiếu tiền đâu mà xem tài lộc.”
Phùng Chiêu: “…”
Chung Diệc Khả lảm nhảm: “Đêm qua tớ ngắm sao, thấy sao Hồng Loan của cậu đang chuyển động. Cô gái nhỏ ơi, chuyện tình cảm của cậu sắp có biến chuyển lớn đấy, hoặc là yêu, hoặc là cưới.”
Nghe hết lời cô bạn nói, gương mặt Phùng Chiêu chỉ còn lại vẻ bất lực: “Cậu học tarot hay học bói toán vỉa hè vậy?”
“…”
“Tớ thấy cậu không giống thầy tarot, mà giống mấy ông thầy phán dạo hơn.”
“…”
Chung Diệc Khả bị chặn họng, mất mấy giây mới cãi lại được: “Thì bói toán với tarot cũng na ná nhau thôi, chỉ khác là một cái của phương Tây, một cái là truyền thống ông cha để lại.” Rồi cô nhanh chóng đổi chủ đề: “Tóm lại hôm nay tớ nhất định phải xem tình duyên cho cậu!”
Cô lấy bộ bài tarot ra, trải lên giường, bảo Phùng Chiêu rút ba lá.
“Tớ đang bận.” Phùng Chiêu làm như không nghe thấy, tiếp tục gấp áo quần. “Nếu cậu rảnh rỗi quá thì gọi thợ đến sửa máy nước nóng đi. Hỏng mấy hôm rồi.”
Căn hộ này đã lâu không có người ở, nhiều thiết bị điện đã hỏng, cần được sửa chữa hoặc thay mới.
“Tớ gọi rồi, người ta bảo lát nữa mới qua.” Chung Diệc Khả cương quyết kéo tay Phùng Chiêu, “Rút ba lá thôi mà, không mất nhiều thời gian đâu.”
“…”
Không từ chối được, Phùng Chiêu đành rút đại ba lá bài.
Chung Diệc Khả lần lượt lật từng lá một.
Không khí trong phòng bỗng trở nên im lặng lạ thường.
Cảm nhận được sự im lặng khác thường ấy, Phùng Chiêu quay đầu lại.
Vừa quay lại đã chạm ngay ánh mắt đầy ẩn ý của Chung Diệc Khả.
Phùng Chiêu nhíu mày: “Cậu nhìn gì ghê thế?”
Chung Diệc Khả nói: “Phùng Chiêu, cậu có biết mình vừa rút phải lá nào không?”
Phùng Chiêu hoàn toàn không có chút hiểu biết nào về tarot, dĩ nhiên cũng không hiểu mấy hình vẽ sặc sỡ kia ám chỉ điều gì, “Không biết.”
“Cậu vừa rút trúng cả ba lá bài mạnh nhất trong chuyện tình cảm.” Chung Diệc Khả không giấu nổi sự kinh ngạc trước sự may mắn của Phùng Chiêu, hít vào một hơi sâu. “Phùng Chiêu, vận đào hoa của cậu đúng kiểu không nở thì thôi, đã nở thì vô cùng rực rỡ đấy! Người ta được nguyệt lão Trung Quốc buộc dây tơ hồng, còn cậu thì được nguyệt lão vũ trụ kết nối luôn. Định mệnh, duyên trời sắp đặt, thầm mến rồi sẽ hóa say đắm.”
“…” Phùng Chiêu nhếch môi cười nhạt, rõ ràng chẳng coi lời cô bạn ra gì.
Thấy cô hờ hững như vậy, Chung Diệc Khả lầm bầm: “Đợi đến lúc tình yêu thật sự xuất hiện, cậu mới thấy tớ linh thế nào.”
Phùng Chiêu vẫn chẳng để tâm, gấp xong quần áo, cô đóng nắp thùng lại, rồi mang ra khỏi phòng. Trước khi ra ngoài, cô hỏi: “Cậu có khát không? Có cần uống nước không?”
“Tớ gọi trà sữa rồi, chắc cũng sắp đến.”
Vừa dứt lời.
Chuông cửa vang lên.
Chung Diệc Khả vẫn mải mê lục lọi trong chiếc hộp sắt.
“Chiêu Chiêu, cậu ra lấy giúp tớ nhé.”
Phùng Chiêu lười biếng đáp lại một tiếng.
Bước ra đến cửa.
Cô mở cửa chính, đúng như dự đoán, anh shipper đang đứng trước hành lang.
Cô nhận lấy túi trà sữa từ tay anh, khẽ nói “Cảm ơn”, rồi đóng cửa lại.
Chỉ là Phùng Chiêu không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn cô ra ngoài, Chung Diệc Khả lại lục ra được một “báu vật” khác.
Cô ấy nằm dài trên giường, chân vắt chéo, nụ cười đầy gian tà khiến người ta chẳng thể yên lòng.
Phùng Chiêu bị ánh mắt ấy nhìn đến mức giữa hai chân mày khẽ giật: “Cậu nhìn cái gì thế?”
“Xin lỗi nhé.” Chung Diệc Khả đột nhiên nói.
Phùng Chiêu ngơ ngác: “Hả?”
“Thì ra cậu đã có gia đình rồi.”
Phùng Chiêu càng mơ hồ hơn: “Cái gì cơ?”
“Cậu tự nhìn đi.”
Không biết từ đâu, Chung Diệc Khả rút ra một tờ giấy.
Tờ giấy đã ngả màu, vết gấp chồng chéo, loang lổ dấu tích thời gian.
Cô mở rộng tờ giấy ra, ngay phía trên nổi bật hai chữ to rõ nét: Hôn Thư.
“…”
Đầu óc Phùng Chiêu như bị treo đơ, cứng đờ, trống rỗng.
Ánh mắt từ từ lướt xuống, từng chữ từng dòng dần kéo suy nghĩ cô trở lại. Mặc dù hôn thư này rõ ràng là chép theo một mẫu có sẵn, nhưng chữ viết tay lại thuộc kiểu thể mảnh thanh thoát, nét bút dứt khoát mà mềm mại, mang theo sức nặng và sự tự tin. Thế nhưng lúc này, Phùng Chiêu không còn tâm trí để thưởng thức kiểu chữ đầy khí phách ấy nữa, ánh mắt cô dừng lại ở hai cái tên dưới cùng của trang giấy.
Trong chớp mắt, vẻ mặt Phùng Chiêu cứng đờ.
Bởi vì tên được ký ở cuối hôn thư.
Một trong hai cái tên đó… là Phùng Chiêu.
Và cái tên còn lại.
Cũng chẳng xa lạ gì với hai người họ.
…Phó Tế Hành.
“Tờ hôn thư này là do Phó Tế Hành tự tay viết đấy.” Chung Diệc Khả ghé sát tai cô, giọng đầy hào hứng xen chút trêu chọc. “Lúc đó hai người mới bao nhiêu tuổi chứ, thế mà Phó Tế Hành đã đòi đính hôn với cậu, còn đích thân viết hôn thư.”
Từng mảnh ký ức cũ chầm chậm ùa về.
Tuổi thơ của ai cũng từng chơi một trò đóng vai gia đình.
Phùng Chiêu cũng vậy.
Cô từng đóng nhiều vai: mẹ, con gái, cô, thậm chí cả bà ngoại.
Mà cứ mỗi lần đóng vai mẹ, thì “bố” luôn là Phó Tế Hành.
Chuyện xảy ra cũng đã gần hai mươi năm, Phùng Chiêu thật sự không nhớ rõ vì sao khi ấy hai người lại đóng vai vợ chồng trong trò chơi.
Nhưng ít nhất cô vẫn nhớ, lá “hôn thư” này là do mọi người bày ra để trò chơi chân thực hơn.
Nghĩ vậy, gương mặt đang căng cứng dần dần trở lại vẻ bình thản ban đầu, giọng cô đều đều: “Lúc nhỏ chơi trò gia đình, viết mấy cái đấy thì có ý nghĩa gì đâu.”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
“Cậu lúc nhỏ chơi trò gia đình còn đổi chồng liên tục ấy chứ.” Phùng Chiêu không nhịn được nhắc nhở.
“…”
Tưởng câu này sẽ khiến Chung Diệc Khả bớt lời, ai ngờ cô ấy lại tặc lưỡi tiếc nuối: “Hồi bé vẫn thích hơn, thay chồng thoải mái.”
“?”
“Nhưng cũng may, bây giờ tớ vẫn có thể cùng lúc có năm ông chồng.”
“…”
Là bạn thân, dĩ nhiên Phùng Chiêu biết “năm ông chồng” của cô ấy không phải người thật, mà là nhân vật trong mấy trò chơi tình cảm ảo.
Phùng Chiêu chỉ biết trò chơi ấy là sản phẩm của công ty mà Chung Diệc Khả sắp vào làm, còn bản thân cô thì chưa từng chơi, liền hỏi: “Trò đấy thú vị đến vậy à?”
Chung Diệc Khả đáp ngay: “Tất nhiên rồi.”
Phùng Chiêu nhướng mày, ra hiệu bảo cô nói tiếp.
“Đàn ông trưởng thành chín chắn, trai trẻ năng động, người lạnh lùng bụng dạ thâm sâu, người dịu dàng chu đáo… tớ muốn kiểu nào là có kiểu đó.” Chung Diệc Khả vừa cười vừa nói, “Bị một đám soái ca vây quanh, cảm giác ấy đúng là tuyệt vời. Giờ tớ mới hiểu vì sao đàn ông thời xưa thích lui tới thanh lâu, nếu là tớ, chắc cũng mê mẩn ngày đêm.”
Nói tới đây, như chợt nhớ ra điều gì, Chung Diệc Khả bắt đầu lục tìm điện thoại: “Thôi chết, suýt quên mất nhiệm vụ, các ‘ông chồng’ của tớ đang chờ kìa!”
“…”
–
Trong khi Chung Diệc Khả làm nhiệm vụ trong game, Phùng Chiêu tiếp tục thu dọn căn phòng.
Căn nhà cũ còn giữ lại khá nhiều đồ chơi thời thơ ấu, cô lấy một chiếc hộp nhỏ để sắp xếp lại cho gọn.
Tiện tay, cô cũng bỏ luôn chiếc hộp sắt mà Chung Diệc Khả tìm được vào trong.
Chiếc hộp sắt khá nặng tay, cô lật tìm bên trong, bất ngờ phát hiện một chiếc điện thoại.
Đó là mẫu điện thoại ra mắt từ bảy năm trước.
Có lẽ là điện thoại cũ của ông bà nội để lại.
Phùng Chiêu cũng không để tâm nhiều, liền đặt luôn vào hộp lưu trữ.
Đến khi dọn dẹp xong toàn bộ căn hộ thì cũng đã ba tiếng trôi qua.
Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những tán cây xanh biếc đã được ánh hoàng hôn nhuộm màu mơ màng, gió nhẹ lay động nhánh cây, lá khẽ rung, từ xa vọng lại tiếng cười nói rộn ràng của đám thiếu niên.
Gần khu tập thể giảng viên có một sân bóng rổ nhỏ ngoài trời.
Từ ban công, có thể thấy rõ bóng dáng những người đang chạy nhảy dưới sân.
Phùng Chiêu đứng đó một lát, rồi thu lại ánh nhìn, quay vào trong nhà.
Trong phòng, Chung Diệc Khả cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ trên điện thoại, cô ấy vươn vai một cái: “Đói quá, tối nay ăn gì nhỉ?”
Phùng Chiêu chẳng có món gì đặc biệt muốn ăn: “Ra phố ăn vặt xem có gì ngon không?”
Chung Diệc Khả đáp ngay: “Được thôi.”
Muốn đến phố ăn vặt, nhất định phải đi ngang qua sân bóng rổ ngoài trời.
Lúc này chính là giờ cao điểm của sân bóng rổ, người chen chúc chật kín, ngay cả khu nghỉ bên cạnh cũng đông nghịt người.
Trong đám đông, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng reo hò đầy phấn khích.
Không khí náo nhiệt ấy lập tức khiến Chung Diệc Khả chú ý: “Đi xem thử đi.”
Phùng Chiêu hỏi: “Không phải cậu bảo đói lắm rồi à?”
Chung Diệc Khả liếc mắt đưa tình về phía cô: “Đó là đàn ông đấy, trai trẻ tươi mới vừa ra lò, nhìn ai cũng ngon nghẻ hết sức.”
Phùng Chiêu nào không hiểu cô bạn đang nghĩ gì: “Cậu chẳng có tận năm ông chồng rồi còn gì?”
“Chẳng lẽ tớ chỉ được có năm ông chồng thôi à?” Chung Diệc Khả vừa kéo Phùng Chiêu đi, vừa nói đầy lý lẽ: “Hơn nữa, chỉ cần tớ tắt điện thoại, là tớ lại quay về làm một cô gái độc thân xinh đẹp, dáng chuẩn, không chỗ nào chê.”
“…”
Sân bóng rổ đông đến mức khó mà chen vào nổi.
Càng đến gần, tiếng ồn ào càng rõ rệt.
Đúng lúc ấy.
Có người đẩy đám đông sang hai bên, bước ra khỏi vòng người.
Anh cúi đầu, một tay cầm điện thoại, tay còn lại xách chai nước khoáng.
Bước vài bước, anh dừng lại.
So với những nam sinh xung quanh, anh cao hơn hẳn, đôi chân dài thẳng tắp lười biếng chống đỡ cả thân hình. Cả người toát ra khí chất lạnh lùng, dáng vẻ cao gầy nhưng không gầy yếu. Bàn tay cầm điện thoại có làn da trắng trẻo, cơ bắp săn chắc, đường gân xanh nổi rõ, tựa như đường núi uốn lượn.
Từ xa nhìn lại, vừa có khí thế tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, lại vừa toát lên vẻ quyến rũ chín chắn riêng của người đàn ông trưởng thành.
Do đứng ngược sáng, lại thêm việc anh cúi đầu, nên không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Nhưng chỉ riêng dáng người mờ mờ ấy thôi, cũng đủ thu hút ánh nhìn.
Phùng Chiêu sững lại.
Ở bên cạnh, Chung Diệc Khả thì đầy kích động: “Không ngờ Nam Đại còn có trai đẹp cỡ này, sao hồi bọn mình học không thấy đâu?”
Phùng Chiêu nhìn chàng trai ở phía xa, giọng thản nhiên: “Hồi mình học, cũng có.”
Chung Diệc Khả ngạc nhiên: “Hả?”
Đúng lúc ấy.
Chàng trai hình như phát hiện có người đang nhìn mình, liền chậm rãi ngẩng đầu.
Trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt anh dần hiện rõ, ngũ quan tuấn tú, mí mắt mỏng hơi nhướng lên, ánh nhìn lướt qua mang theo vài phần lạnh lùng xa cách.
Khoảnh khắc đó, gương mặt anh hoàn toàn hiện ra trước mắt hai người.
Cuối cùng, Chung Diệc Khả cũng nhận ra điều gì đó bất thường. Sự phấn khích ban nãy tan biến, thay vào đó là giọng điệu đầy ghét bỏ: “Sao lại là Phó Tế Hành chứ?”
Phùng Chiêu bật cười: “Giờ cậu mới nhận ra à?”
Chung Diệc Khả: “Ừ đấy.”
Nghe ra chữ “mới” trong câu của Phùng Chiêu, lại nhớ lại lời cô nói lúc nãy, Chung Diệc Khả lập tức nhíu mày: “Cậu nhận ra từ sớm rồi à?”
Phùng Chiêu nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Trong khóe mắt, cô thấy Phó Tế Hành đang đi về phía mình.
Cô vừa định quay đầu sang nhìn về phía anh.
Chung Diệc Khả bỗng hét to: “Chồng của cậu kìa! Bảo sao không cần nhìn mặt cũng nhận ra!”
Tiếng nói ấy vừa vang lên.
Không gian xung quanh đột nhiên lặng như tờ.
Tiếng bóng nảy trên sân, tiếng người ồn ào, thậm chí cả tiếng ve kêu trên cành cây dường như đều tan biến.
Sự im lặng ấy tưởng dài đến vô tận, thực chất chỉ là mấy giây ngắn ngủi.
Sân bóng lại rộn ràng, tiếng người lại tiếp tục vang lên.
Phùng Chiêu hoàn hồn, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Chung Diệc Khả một cái, rồi dời ánh mắt sang Phó Tế Hành.
Cô bắt gặp ánh mắt anh đang khẽ hếch lên, ẩn chứa chút trêu chọc, lại như mang theo một nụ cười đầy ẩn ý.
Phùng Chiêu bỗng thấy bất an.
Quả nhiên.
Như để ứng nghiệm linh cảm ấy.
“Lúc trước ở bên ngoài em nói với mọi người chúng ta là thanh mai trúc mã, giờ lại nói là vợ chồng?” Giọng Phó Tế Hành trong trẻo, dứt khoát, kéo dài âm đầy ẩn ý, nghe như nửa đùa nửa thật, vừa mờ ám lại vừa dịu dàng.
Dường như cảm thấy lời mình còn chưa rõ ràng, e người khác không hiểu anh đang nói với ai.
Phó Tế Hành mấp máy môi, chậm rãi gọi tên hai chữ, rõ ràng, dứt khoát:
“Phùng Chiêu?”