Lần gần nhất hai người gặp nhau, thời gian trò chuyện chưa đến một tiếng đồng hồ.
Phó Tế Hành xuất hiện lặng lẽ, chờ đến khi lễ tốt nghiệp của Phùng Chiêu kết thúc thì nhanh chóng rời đi.
Ngay cả khi sau này Phùng Chiêu về nước, vì bận công việc nên Phó Tế Hành cũng không thể ra sân bay đón cô.
Tuy vậy, giữa hai người chưa bao giờ cắt đứt liên lạc.
Sau khi Phùng Chiêu quyết định chuyển nhà, người đầu tiên cô báo là Phó Tế Hành.
Cô vẫn nhớ khi ấy, anh không hề nói rõ là mình cũng sẽ dọn về ở cùng.
Khu nhà giáo viên được xây dựng từ những năm 90, đến nay vẫn chưa được sửa sang, từ trong ra ngoài đều mang vẻ cũ kỹ. Vì vậy, nhiều giáo sư đã lần lượt chuyển đi nơi khác, ông bà nội ngoại của cả Phùng Chiêu và Phó Tế Hành cũng không ngoại lệ.
Giờ đây, khu nhà ấy được dùng để cho sinh viên thuê với giá rẻ.
Nhà bố mẹ Phùng Chiêu nằm ở trung tâm thành phố. Lý do cô dọn về đây là vì công ty sắp vào làm nằm gần khu này.
Chỉ cách hai trạm tàu điện ngầm, đi taxi cũng chỉ mười mấy phút.
Phùng Chiêu vẫn còn nhớ.
Sau khi ông bà hai bên chuyển khỏi khu nhà giáo viên, dù nhà mới cách chỗ làm của Phó Tế Hành khá xa, nhưng nhà bố mẹ anh lại gần nơi anh làm.
Gần như chỉ mất khoảng mười phút đi bộ.
Phùng Chiêu không nhịn được hỏi: “Sao anh không về ở với bố mẹ?”
Ánh mắt hai người giao nhau.
Vẻ mặt Phó Tế Hành thoáng cứng lại, hoặc có thể chỉ là ảo giác của cô.
Anh chớp mắt, thản nhiên đáp: “Họ không thích trong nhà có thêm một cái bóng đèn.”
“…”
Là người cùng anh lớn lên, Phùng Chiêu hiểu rõ bố mẹ anh.
Bố mẹ của Phó Tế Hành chính là minh chứng sống cho câu nói: “Bố mẹ là chân ái, con cái chỉ là ngoài ý muốn.” Dù đã kết hôn nhiều năm, tình cảm vợ chồng vẫn nồng nàn như thuở ban đầu, còn với con trai thì ngoài việc chu cấp tiền bạc, gần như không có chút quan tâm nào khác.
Từ khi Phùng Chiêu lên bảy, cô đã được đón về sống cùng bố mẹ, còn Phó Tế Hành vẫn luôn do ông bà chăm sóc.
Nghe anh nói vậy, cô khẽ nhìn anh bằng ánh mắt thương cảm: “Thôi được rồi.”
Cô dừng lại một chút rồi hỏi: “Nhưng sao anh không nói trước với em một tiếng?”
“Em thì nói trước đấy, mà hôm thứ sáu anh cũng chẳng thấy em đâu cả.” Giọng Phó Tế Hành lạnh lùng, nói xong liền quay người đi về hướng cũ.
Khi hai người lướt qua nhau, Phùng Chiêu cảm nhận được ánh mắt anh lướt qua người cô, mang theo chút dò xét.
Như thể đang hỏi: “Sao lại nói mà không giữ lời?”
“…” Bị anh nhìn như thế, Phùng Chiêu chột dạ một cách kỳ lạ, vội vàng bước theo, “Em cũng không muốn nuốt lời đâu, chỉ là mẹ em không yên tâm khi em sống một mình. Em phải thuyết phục mãi bà mới đồng ý.”
“Dì nói cũng đúng mà.” Phó Tế Hành liếc nhìn cô.
“…Anh cũng đứng về phía mẹ em à?”
Anh nhướng mày: “Anh nói vậy thì là đứng về phía dì à?”
Phùng Chiêu nghiêm mặt: “Anh nói mẹ em đúng.”
Phó Tế Hành ừ một tiếng.
Cô nhíu mày, không muốn nói chuyện với anh nữa.
“Thôi nào.” Phó Tế Hành khẽ cười, nhưng không có mấy thành ý, “Đừng vu oan cho anh. Anh có nói là đứng về phía dì đâu.”
“…”
Thấy cô vẫn cúi đầu, không buồn đáp lời.
Phó Tế Hành thở ra một tiếng gần như không nghe thấy, lần này thì chân thành hơn, giọng anh dịu lại: “Anh chuyển về ở đây, chắc mẹ em sẽ yên tâm hơn.”
Nghe vậy, Phùng Chiêu ngẩng đầu lên: “Hả?”
Phó Tế Hành quay mặt đi, nhìn thẳng về phía trước, bộ dạng dửng dưng như không muốn tiếp chuyện.
“Này.” Phùng Chiêu gọi.
“Xúc động rồi hả?” Đường nét nơi cằm anh sắc gọn, khóe môi khẽ cong lên, “Hay là rơi vài giọt nước mắt cho anh xem thành ý?”
“…”
Chỉ một câu như thế.
Tất cả cảm xúc phút chốc tan biến.
Phùng Chiêu cảm thấy giữa cô và Phó Tế Hành, có lẽ cả đời này cũng chẳng bao giờ có nổi một khung cảnh ngọt ngào, dịu dàng như trong phim.
Anh đúng là…
Một người mắc “hội chứng đàn ông thẳng tính” nặng.
Mà lại là giai đoạn cuối.
–
Đi qua sân thể thao ngoài trời, rẽ thêm một đoạn nữa là đến con phố ăn vặt.
Hai bên đường chật kín những xe hàng bán đồ ăn vặt, bảng hiệu các quán ăn nhấp nháy đủ màu sắc. Nhìn quanh, cả phố ăn vặt đông nghịt người.
Dù sao nơi đây cũng là chốn quen thuộc từ thuở nhỏ, có thể coi là quê hương của họ.
Thỉnh thoảng cả ba lại hẹn nhau về đây ăn uống, món ăn quen thuộc nhất chính là lẩu mala.
Sau một hồi bàn bạc mà chẳng ai thực sự thèm món gì cụ thể, họ quyết định vào quán lẩu mala thường lui tới.
Gọi món xong, ba người cầm thẻ chờ món rồi tìm một bàn trống ngồi xuống.
Trong lúc đợi đồ ăn được mang ra, Chung Diệc Khả lôi điện thoại ra chơi trò hẹn hò ảo.
Đang chơi, cô như sực nhớ ra điều gì, bỗng giơ điện thoại lên trước mặt Phó Tế Hành: “Anh về nước sớm, hình như là vì trò này đúng không?”
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh một nhân vật nam.
Quần áo nửa mặc nửa cởi, lộ ra cơ bụng cùng cơ ngực rắn chắc, nước từ trên người nhỏ giọt rơi xuống, từng giọt từng giọt mang theo một cảm giác mơ hồ khó tả. Ánh mắt ấy như có móc câu, câu lấy lý trí và linh hồn người đối diện, khiến người ta không tự chủ mà say mê đến mê muội.
Nghe tiếng, Phó Tế Hành liếc mắt nhìn màn hình, hờ hững thốt ra ba chữ: “Khoe thân à.”
“…” Chung Diệc Khả nghẹn lời, “Tôn trọng chồng em chút được không? Sao lại là khoe thân? Có cơ bụng thì phải khoe, hiểu không? Anh ấy là chồng em, khoe với vợ thì có gì mà sai? Thôi quên đi, em không thể giao tiếp được với đàn ông vừa không có cơ bụng lại vừa không có vợ như anh.”
Phó Tế Hành thu ánh mắt về, tháo lớp nilon bọc bộ bát đũa, dùng nước nóng tráng qua cho sạch.
Thanh mai trúc mã, đôi bên đều hiểu tính nhau.
Anh cũng thấy đúng là không thể nói chuyện với Chung Diệc Khả.
Khoảng không chợt rơi vào im lặng.
May mà đúng lúc đó, nhân viên phục vụ mang nồi lẩu cay lên.
Phó Tế Hành đưa bộ bát đũa đã tráng sạch cho Phùng Chiêu, cô nhận lấy, múc một bát cơm rồi đặt trước mặt Chung Diệc Khả: “Đừng chơi nữa, ăn cơm đi.”
Chung Diệc Khả đặt điện thoại xuống, cầm đũa lên, tìm một cái cớ nghe có vẻ chính đáng: “Thôi được rồi, nể mặt Chiêu Chiêu, em không thèm chấp anh nữa.”
Phó Tế Hành hơi nhướng mày, khóe môi như cười như không: “Chuyện của anh, còn phải nể mặt cô ấy à?”
Chung Diệc Khả có chút chột dạ, cố nâng cao giọng để che lấp: “Không được chắc?”
“Được.” Anh đáp rất nhanh, dừng hai giây, lại bật cười nhẹ, “Không được cũng phải được.”
“…”
Phùng Chiêu:?
Cô thấy hai người này đúng là có bệnh.
–
Đầu hạ, nhiệt độ ban đêm đã mát hơn ban ngày, gió thổi lùa qua mang theo chút se lạnh.
Nhà Chung Diệc Khả có giờ giới nghiêm, ăn xong cô liền bắt taxi về.
Phùng Chiêu và Phó Tế Hành quay lại khu nhà giáo viên.
Tới tầng nơi họ đang ở.
Hành lang tối om, ánh trăng ngoài trời sáng vằng vặc, in bóng lấp lánh lên nền gạch.
Phùng Chiêu dậm dậm chân, lẩm bẩm: “Hình như là đèn cảm ứng âm thanh thì phải?”
“Ừ,” Phó Tế Hành bật đèn pin điện thoại, chiếu về phía cô, “Chắc hỏng rồi, mai anh kiểm tra.”
Dưới ánh sáng từ đèn pin của anh, Phùng Chiêu cắm chìa khóa vào ổ, bóng cô đổ dài chắn lấy ánh sáng, phải thử vài lần mới tra vào được.
Mở cửa ra, cô nghiêng đầu nhìn sang: “Ngủ ngon.”
Phó Tế Hành cũng bước vào nhà: “Khóa cửa cẩn thận, ngủ sớm đi.”
Chiều nay, thợ sửa đã đến khắc phục sự cố bình nóng lạnh. Sau khi về nhà, Phùng Chiêu tắm rửa, sấy khô tóc rồi trở lại phòng.
Phòng có một bàn học, laptop của cô để ở đó.
Cô bật máy.
Máy đang ở chế độ chờ, sau khi mở khóa, đập vào mắt là thư mời làm việc trong hộp thư điện tử.
Công ty cô sắp vào làm tên là Khoa Học Kỹ Thuật Hồi Thiên .
Ba năm trước, một trò chơi mô phỏng hẹn hò 3D do công ty phát hành đã tạo nên cơn sốt khắp cả nước. Đến nay đã ba năm, lượt tải về vẫn giữ vị trí đầu bảng, doanh thu mỗi ngày đều đáng kinh ngạc, trò chơi đó chính là sản phẩm của Hồi Thiên.
Cô từng nghĩ Hồi Thiên sẽ dựa mãi vào trò chơi này hoặc tiếp tục cho ra mắt các tựa game hẹn hò tương tự. Không ngờ, năm nay công ty bất ngờ mua lại một doanh nghiệp công nghệ.
Doanh nghiệp ấy chuyên nghiên cứu AGI – trí tuệ nhân tạo tổng quát.
Cư dân mạng đồn đoán, Hồi Thiên có ý định kết hợp tình yêu và AI.
Tức là tạo ra bạn trai ảo có trí tuệ nhân tạo.
Nói một cách dễ hiểu thì là,
Cho bạn một người bạn trai hoàn hảo: hiểu bạn, thấu cảm, quan tâm, chăm sóc, biết nói lời ngọt ngào, biết giải quyết mọi rắc rối của bạn; duy nhất một điều sai: anh ấy chỉ là nhân vật ảo.
Không bao giờ xuất hiện ngoài đời thật, mãi mãi là tình yêu qua mạng.
Tuy nhiên, cư dân mạng người thì chê bai, người lại cho rằng quá lý tưởng, không thể thực hiện được.
Song những ý kiến ấy không hề ảnh hưởng đến ban lãnh đạo của Hồi Thiên, dự án vẫn đang được tiến hành bài bản.
Khâu quan trọng nhất của dự án này là đội ngũ kỹ thuật.
Công ty không thiếu nhân sự, vì vậy chỉ tuyển chọn số lượng rất hạn chế.
Hồ sơ của Phùng Chiêu rất đẹp, chỉ qua một vòng phỏng vấn online, cô đã vượt qua nhiều ứng viên, nhận được thư mời, vị trí cô được tuyển là nhà thiết kế trải nghiệm người dùng (UX Designer).
So với cô, lý lịch của Phó Tế Hành còn rực rỡ hơn nhiều.
Năm nhất đại học đã tham gia nhóm phát triển game cùng đàn anh khóa trên, năm hai có thể độc lập tạo game riêng và kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời. Sau đó, anh sang MIT học cao học, nơi hội tụ những bộ óc thiên tài, vậy mà anh không hề bị lu mờ, ngược lại còn càng thêm nổi bật.
Theo lý, Phó Tế Hành nên vào làm kỹ sư thuật toán.
Nhưng như vậy thì phí tài quá.
May mà Hồi Thiên rất biết dùng người, thực sự rất biết cách dùng,
Phó Tế Hành trở thành người phụ trách chính trong đội ngũ phát triển.
Lúc cô đang ngồi thẫn thờ nhìn màn hình máy tính, Chung Diệc Khả gửi vài tin nhắn tới.
Chung Diệc Khả: [Tớ thật không ngờ hồi đi học hai người đã ở bên nhau, tốt nghiệp rồi làm việc cũng vẫn cùng nhau.]
Chung Diệc Khả: [Cậu từng nói, anh ấy là cấp trên của cậu, thật à?]
Phùng Chiêu liếc dòng tin, bất lực gõ lại: [Thật.]
Chung Diệc Khả: [Tớ đang nghĩ.]
Phùng Chiêu: [Nghĩ gì?]
Chung Diệc Khả: [Nếu trong công việc cậu làm sai, Phó Tế Hành có mắng cậu không?]
Phùng Chiêu khựng lại.
Bình thường anh lười biếng, không nghiêm túc gì, nhưng cứ đụng đến chuyên môn thì như biến thành người khác.
Nghiêm túc, điềm tĩnh, không cười, cũng không dễ tha thứ.
Khi giận, ánh mắt anh trở nên giễu cợt và khinh mạn, lời nói lạnh như băng. Khí chất quanh người đột ngột bùng lên, như thể nhiệt độ xung quanh giảm hẳn tám độ, âm u và lạnh lẽo.
Công bằng mà nói, Phùng Chiêu và Phó Tế Hành quen biết bao năm, đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
Kịch liệt nhất là một trận khiến hai người cả tuần không nói với nhau câu nào.
Phùng Chiêu: [Chắc là có.]
Chung Diệc Khả cũng đồng tình: [Anh ấy là kiểu đàn ông thẳng chính hiệu, không hiểu tình cảm thì thôi đi, lại còn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Bảo sao có gương mặt như bước ra từ bản vẽ 3D mà mãi chẳng có nổi một mảnh tình vắt vai.]
Phùng Chiêu khẽ cong môi, gửi lại một sticker gật đầu tỏ ý tán thành.
Chưa nói được bao lâu, cơn buồn ngủ kéo tới, cô vứt điện thoại sang bên, tắt đèn đi ngủ.
Có lẽ vì mệt mỏi sau khi dọn nhà, đêm đó Phùng Chiêu ngủ rất ngon, một giấc liền đến sáng.
Tỉnh dậy đã gần trưa.
Vì mới chuyển tới, cô còn chưa kịp đi mua đồ ăn. Sau khi rửa mặt, cô cuộn mình trên ghế sofa ngoài phòng khách, lướt tìm đồ ăn giao tận nơi.
Còn đang phân vân chưa biết chọn món gì, màn hình điện thoại bỗng hiện tin nhắn của Phó Tế Hành.
Phó Tế Hành: [Dậy chưa?]
Phó Tế Hành: [Anh đặt cho em một cái khóa vân tay, lát nữa thợ sẽ đến thay.]
Phùng Chiêu vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn lơ mơ, tốc độ gõ chữ cũng chậm chạp: [Dậy rồi.]
Phó Tế Hành: [Ăn trưa chưa?]
Phùng Chiêu: [Đang tìm đồ ăn.]
Phó Tế Hành: [Đừng tìm nữa, qua đây ăn.]
Cô cất điện thoại, xỏ dép lê, đi tới cửa ra vào rồi mở cửa.
Cánh cửa vừa mở, cửa đối diện cũng vang lên tiếng bật mở.
Khoảnh khắc ấy, như thể bánh răng thời gian đột ngột xoay chuyển, khiến Phùng Chiêu thoáng tưởng mình đã quay lại tuổi thơ.
Khi ấy, cả hai còn chưa vào tiểu học, ông bà hai bên đều là lãnh đạo trong học viện, những lúc bận rộn, cả bốn người lớn đều không có nhà. Phó Tế Hành lớn hơn Phùng Chiêu hai tháng, lại tự nhận trách nhiệm chăm sóc cô.
Gọi cô dậy, bóp kem đánh răng cho cô, dùng khăn lau mặt cho cô, đợi cô rửa mặt xong thì sang nhà anh đã thấy cơm canh trên bàn, là phần ăn anh chạy ra căng-tin mua từ sớm.
“Anh A Hành.”
Ngày nhỏ, Phùng Chiêu vẫn gọi Phó Tế Hành như thế.
Hành lang nhỏ hẹp, cửa vào căn hộ cũng chật chội, chỉ đủ cho một người bước qua. Cơ thể Phùng Chiêu vẫn còn ngái ngủ, cô vô thức bước về phía trước.
Đến gần cửa, trước mắt bỗng tối sầm.
Cô vẫn chưa tỉnh hẳn, nên cả động tác ngẩng đầu cũng chậm hơn một nhịp.
Trước mắt là chiếc cổ trắng một cách quá mức của Phó Tế Hành, cằm anh thon dài, sắc nét.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng trầm thấp vang lên: “Không nhìn đường à?”
Phùng Chiêu ngẩng lên, ánh mắt vô tình chạm vào anh.
Gương mặt quen thuộc, đôi mắt lười biếng, phảng phất nét buông thả, nhưng sâu trong đáy mắt lại như phủ một tầng sương lạnh.
Khóe môi cô hơi động, tâm trí vẫn chưa thoát khỏi dòng hồi ức, cổ họng nghẹn lại.
Anh nhìn cô chăm chú một lúc, thấy cô mãi không lên tiếng, bèn cúi người xuống, rút ngắn khoảng cách vốn đã rất gần giữa cả hai thành một khoảng thân mật khó phân định, “Đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?”
Ánh sáng trước mặt bị anh chắn lại hoàn toàn.
Phùng Chiêu như bị giam trong một khoảng tối trầm sâu.
Không khí phảng phất mùi ẩm mốc đặc trưng của nhà cũ, mùa mưa sắp đến, cảm giác ẩm ướt càng rõ rệt. Giữa hơi nóng ẩm thấp, còn có chút hương bạc hà lạnh thoảng qua.
Không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, tiếng ve hè cũng ngưng lại.
Dòng suy nghĩ trong đầu cô bị ký ức lấp đầy.
Cô buột miệng thốt lên: “Em đang nghĩ, ngày xưa em lại từng gọi anh là anh A Hành.”