“Phong tế xa thẳm, chiếu sáng khắp trời cao.”

Tên của Phùng Chiêu và Phó Tế Hành đều xuất phát từ câu thơ này.

Phùng Chiêu từ nhỏ đã sống cùng ông bà nội, xung quanh có rất nhiều bạn bè đồng trang lứa, cũng có không ít người thân thiết. Trong số đó có Chung Diệc Khả và Phó Tế Hành. Thế nhưng, so với những người khác, Phó Tế Hành lại là người đặc biệt nhất. Không chỉ bởi nguồn gốc tên gọi giống nhau, mà còn bởi quãng đường đời gần như trùng khít của hai người.

Từ mẫu giáo đến đại học, thậm chí sau này ra nước ngoài du học, họ đều học cùng một trường.

Chưa từng rời xa nhau.

Hai người luôn thân thiết.

Những khoảnh khắc giống như hiện tại, cũng thường xuyên xảy ra.

Phó Tế Hành rất thích chơi bóng, mỗi lần anh chơi, chắc chắn có thể thấy bóng dáng của Phùng Chiêu quanh sân.

Thời còn là sinh viên, Phó Tế Hành chưa có vẻ lạnh lùng như bây giờ, thay vào đó là nét ngạo nghễ, trẻ trung đầy khí chất.

Sân bóng rất đông người, nhưng Phó Tế Hành luôn nổi bật. Ánh nắng phủ lên người anh, làm nổi bật gương mặt tuấn tú, cao quý. Khi cười thì vẻ lười biếng, khi không cười lại mang nét nghiêm nghị.

Có rất nhiều người tò mò về mối quan hệ giữa Phó Tế Hành và Phùng Chiêu.

Họ tưởng hai người là người yêu.

Phùng Chiêu phản ứng chậm nửa nhịp, ngẩng đầu lên thì vừa vặn chạm ánh mắt với Phó Tế Hành.

Anh lười biếng nói, giọng pha chút bỡn cợt: “Nhìn giống vậy à?”

Phùng Chiêu nhíu mày, nghiêm túc trả lời: “Chúng tôi là thanh mai trúc mã.”

Mọi người lập tức hiểu ra: “Thì ra là thanh mai trúc mã.”

Thanh mai trúc mã.

Dùng bốn chữ này để định nghĩa mối quan hệ của họ, quả thực không gì hợp hơn.

Từ đó trở đi, mỗi khi có ai hỏi Phùng Chiêu về quan hệ giữa cô và Phó Tế Hành, cô luôn gọn gàng đáp lại: “Thanh mai trúc mã.”

Ánh mắt cô và Phó Tế Hành chạm nhau hồi lâu.

Phản ứng đầu tiên của Phùng Chiêu là, tự hỏi hai người đã bao lâu chưa gặp nhau rồi.

Bởi vì cách anh nói về “trước đây” và “hiện tại”, khiến người ta có cảm giác như họ đã xa cách nhiều năm.

Ký ức nhanh chóng tua ngược về lần gặp gần nhất.

Một tuần trước.

Hôm đó là lễ tốt nghiệp thạc sĩ của Phùng Chiêu.

Cũng là lễ tốt nghiệp thạc sĩ của Phó Tế Hành.

Cả hai đều nhận được thư mời làm việc trước khi tốt nghiệp, và giống như trước kia, con đường của họ lại một lần nữa giao nhau, cùng làm việc ở một công ty sau khi tốt nghiệp.

Tuy nhiên, thời gian nhận việc có chút khác biệt. Phó Tế Hành vào làm từ tháng tư, còn Phùng Chiêu là giữa tháng sáu.

May mà Phó Tế Hành đã hoàn tất tín chỉ, nên anh trở về nước từ tháng tư.

Trước lễ tốt nghiệp, Phùng Chiêu đã hỏi Phó Tế Hành: “Anh có đến dự lễ tốt nghiệp không?”

“Hôm đó là thứ bảy mà.”

“Gần đây anh bận lắm à?”

“Dù sao thì lễ tốt nghiệp chỉ có một lần trong đời.”

“Thôi vậy, đến hôm đó em gọi video cho anh, để anh tham gia từ xa nhé.”

Phùng Chiêu gửi cho Phó Tế Hành rất nhiều tin nhắn.

Dù có lệch múi giờ, nhưng mỗi lần anh nhắn lại, cứ như thể họ đang ở cùng một thành phố.

Bên Mỹ là 2 giờ 30 chiều.

Ở trong nước là 2 giờ 30 sáng.

Phó Tế Hành trả lời ngay lập tức.

Anh gửi tin nhắn thoại, giọng trầm khàn vì thức khuya, nghe mệt mỏi uể oải: “Để xem đã, dạo này công việc khá bận, anh không chắc có thời gian hay không.”

Phó Tế Hành có một đặc điểm.

Chuyện gì mà anh có đến chín phần chắc chắn, thì chuyện đó chắc chắn đến mười phần.

Nhưng lần này, qua lời anh nói, Phùng Chiêu nghe ra được phần không chắc chắn ấy.

Rồi ngày lễ tốt nghiệp cũng đến.

Lễ diễn ra được nửa chừng, trời bỗng tối sầm lại. Trong vài phút ngắn ngủi, gió nổi lên, mưa lác đác rơi xuống, thấm ướt cả bãi cỏ rộng nơi tổ chức buổi lễ.

Lễ tốt nghiệp buộc phải chuyển vào trong nhà.

Phùng Chiêu không mang ô, cô chen qua đám đông, chạy vào trong.

Cô mang giày cao gót mảnh, chạy chẳng vững, có phần buồn cười.

Nhưng việc tránh mưa là quan trọng hơn.

Cô giơ tay che trán, tránh để nước mưa tạt vào mắt.

Mưa ngày càng lớn, nước bắn tung tóe dưới chân ướt cả ống quần cô. Phùng Chiêu vội vàng bước nhanh hơn.

Chạy chưa được mấy bước.

Trước mắt bỗng hiện lên một bóng người lờ mờ, chặn đường cô. Cô không kịp né, liền đâm sầm vào lòng người ấy.

Bên tai vang lên một tiếng trầm khẽ của đàn ông.

Mưa gió dường như tan biến hết.

Mũi cô chạm vào một mùi hương quen thuộc, thanh mát như mùi cỏ non, dịu dàng và sạch sẽ.

Phùng Chiêu ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt của Phó Tế Hành.

Khóe mắt anh hơi cong lên, ánh nhìn ban đầu lạnh nhạt, nhưng khi chạm vào mắt cô, bỗng xuất hiện một nụ cười nhẹ, thản nhiên và thong dong.

“Anh sao lại…” Không ngờ đột ngột nhìn thấy anh, Phùng Chiêu thoáng ngơ ngác, cô nín thở một chút để lấy lại tinh thần, rồi mới lên tiếng: “Anh chẳng phải nói sẽ không đến sao?”

“Anh chỉ bảo là không chắc, chứ đâu nói là chắc chắn không đến.” Phó Tế Hành ngừng lại một chút, bất chợt nhướng nhẹ chân mày, khóe môi cong lên một cách đầy ẩn ý, “Em định ôm anh thế này đến bao giờ nữa? Có thể đừng lợi dụng anh được không?”

“…”

Phùng Chiêu lúc ấy mới nhận ra tư thế của hai người có phần quá thân mật.

Cô lập tức rời khỏi vòng tay của Phó Tế Hành.

Cánh tay đang ôm lấy eo cô cũng buông ra theo.

Bàn tay mở ra, cảm xúc chảy qua từng kẽ tay, có sự luyến lưu, cũng có chút không nỡ.

Tay còn lại của anh vẫn giữ cây ô, nhẹ nhàng nghiêng về phía Phùng Chiêu mà chẳng ai nhận ra.

Phùng Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, như chợt nhớ ra điều gì, giọng có chút tiếc nuối: “Lễ tốt nghiệp bên chuyên ngành của anh kết thúc rồi, giá mà anh đến sớm nửa tiếng thì hay biết mấy.”

“Không sao cả.” Phó Tế Hành tỏ vẻ chẳng để tâm.

“Anh lặn lội đường xa về đây, chẳng phải vì muốn dự lễ tốt nghiệp sao?” Phùng Chiêu không hiểu nổi.

“Ừm.” Phó Tế Hành lơ đãng ừ một tiếng, yết hầu khẽ chuyển động, giọng trầm thấp: “Lễ tốt nghiệp của em chẳng phải còn chưa bắt đầu sao?”

“Cái gì mà ‘bên ngoài’? Chẳng lẽ trong mắt hai người, tớ là người ngoài à?”

Câu nói của Chung Diệc Khả kéo Phùng Chiêu về lại hiện thực.

Cô chớp mắt một cái, định gật đầu đồng tình, nhưng rồi lại thấy lời Chung Diệc Khả nói có gì đó sai sai, mà nghĩ mãi cũng chẳng ra sai ở đâu.

Chung Diệc Khả cười tít mắt: “Nếu hai người là vợ chồng thật, thì tớ mới là người ngoài.”

“…”

“…”

Phùng Chiêu thực sự không biết phải làm sao với Chung Diệc Khả. Cô muốn giải thích, nhưng lại thấy chẳng có tác dụng gì. Với miệng lưỡi của Chung Diệc Khả, chuyện trắng thành đen cũng nói cho ra lý. Huống chi cô ấy lại là kiểu người, càng có ai tranh luận thì càng hứng thú, còn nếu không ai cãi lại thì sẽ mất hết hứng thú.

Nghĩ tới đó, Phùng Chiêu quyết định không đôi co nữa.

Rồi lại nhìn sang Phó Tế Hành…

Vừa nãy còn ra vẻ như chất vấn Phùng Chiêu, chẳng mấy hài lòng với cái danh “chồng cậu” mà Chung Diệc Khả vừa nói ra.

Vậy mà giờ đây…

Anh nghiêng đầu, không biết đang nhìn về đâu, vẻ mặt dửng dưng như chẳng liên quan gì. Đường nét bên mặt lại dịu dàng buông lơi, nụ cười nhàn tản phảng phất.

Phùng Chiêu thoáng do dự.

Không rõ là anh không nghe thấy mấy lời kia của Chung Diệc Khả;

Hay giống cô, cũng chẳng buồn dính vào cuộc tranh luận bất tận ấy.

Phần nhiều là vế sau.

Chẳng bao lâu sau…

Có người tìm đến Phó Tế Hành.

“Bạn học ơi, anh còn đánh nữa không?”

Người tới trông còn khá trẻ, da trắng, mặc áo ba lỗ thể thao, trước ngực in rõ năm chữ “Khoa Công nghệ thông tin”. Nhìn một cái là biết sinh viên đại học năm dưới.

Phó Tế Hành từ trước đến nay vốn rất được lòng mọi người. Khi người khác còn đang lúng túng tìm cách hòa nhập vào một nhóm lạ, thì ngẩng lên đã thấy anh được vây quanh ở trung tâm, thần sắc thong dong, ứng biến tự nhiên.

Cậu sinh viên này hẳn là người mà Phó Tế Hành mới quen khi chơi bóng chiều nay.

Chỉ đánh bóng một trận, đến tên anh cũng chưa biết, vậy mà cứ “bạn học, bạn học” mà gọi.

Phó Tế Hành liếc nhìn Phùng Chiêu một cái, giọng điềm tĩnh: “Không đánh nữa.”

Ánh mắt cậu sinh viên rõ ràng đầy ẩn ý, cứ nhìn qua lại giữa anh và Phùng Chiêu.

Phùng Chiêu nhận ra cậu ta đang đánh giá quan hệ giữa hai người. Cái nhìn ấy, thẳng thắn và đầy ngầm hiểu.

“Em biết là vợ anh tới tìm, đương nhiên anh phải đi với vợ rồi, không đánh bóng nữa cũng đúng thôi.” Cậu sinh viên hiển nhiên đã nghe rõ câu nói cố ý nâng cao giọng kia của Chung Diệc Khả, và tin là thật. Cậu ta gãi đầu, hơi tiếc: “Mà mọi người đều nói anh giỏi, còn muốn đấu với anh thêm một trận nữa cơ.”

“…”

Khó khăn lắm mới quên được cái chuyện “vợ chồng” kia, vậy mà giờ lại có thêm kẻ vô tình nhắc lại.

Vợ gì chứ?

Vợ anh?

Ai là vợ anh cơ?

Chẳng lẽ là tôi?

Tôi với anh ấy chỉ là thanh! mai! trúc! mã! thôi mà.

Rất thuần khiết.

Rất rất thuần khiết.

Phùng Chiêu trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ.

Chung Diệc Khả lập tức phối hợp làm bộ sợ hãi, nhưng nụ cười không nén nổi đã hoàn toàn phản bội tâm trạng cô lúc này. Cô ghé sát tai Phùng Chiêu, giọng lí nhí chỉ vừa đủ hai người nghe, nói không hề đứng đắn: “Mọi người đang khen chồng cậu đấy.”

Đúng lúc đó, cậu sinh viên kia lại hỏi tiếp: “Mà nhìn chị với bọn em cũng ngang tuổi, sao đã lấy chồng sớm thế?”

Gương mặt ngây thơ, vẻ tò mò hoàn toàn không nhận ra câu mình nói vô tình “đổ thêm dầu vào lửa”.

“…” Phùng Chiêu không thể giữ bình tĩnh thêm được nữa, nhưng vẫn giữ giọng ôn hòa: “Cậu nhầm rồi, chúng tôi không phải vợ chồng.”

“Ơ?”

“Tôi mới mười tám tuổi.”

“Ơ?”

“Không giống à?” Phùng Chiêu khẽ cười.

Nói công bằng thì, Phùng Chiêu rất xinh đẹp. Có người đẹp khiến người ta bỏ qua tuổi tác, nhưng cũng có kiểu đẹp khiến người ta muốn đoán tuổi tác.

Phùng Chiêu thuộc kiểu thứ hai, ngũ quan thanh tú, vẻ dịu dàng pha chút trong trẻo, dễ khiến người khác liên tưởng đến độ tuổi mười bảy, mười tám, ngây thơ vừa chớm biết yêu.

Cậu sinh viên bị nụ cười của cô làm cho lóa mắt, phản ứng có phần chậm chạp, một lúc sau mới lắp bắp đáp: “Giống… giống mười tám tuổi thật.”

Phùng Chiêu lần đầu nói ra mấy câu có phần tự luyến như vậy, biểu cảm cũng hơi gượng gạo. Nhưng để lời nói của mình nghe có vẻ thuyết phục hơn, cô vẫn cố lấy dũng khí nói tiếp: “Ai mà lại kết hôn vào cái tuổi thanh xuân phơi phới thế này cơ chứ?”

“…” Cậu sinh viên hơi ngẩn ra, lại gãi đầu, quay sang hỏi Phó Tế Hành: “Thật sự là chưa kết hôn à?”

“Tôi có kết hôn được không?” Phó Tế Hành khẽ nhếch khóe môi, giọng lười nhác, nhưng âm điệu thì hoàn toàn lạnh lẽo, nghe không chút ấm áp, lại khiến người ta vô thức dè chừng: “Người ta năm nay cũng chỉ mới mười tám, tuổi thanh xuân tươi đẹp, xinh đẹp rực rỡ như cỏ đầu xuân ấy chứ.”

“…”

Nói xong, Phó Tế Hành mím môi, quay người bước đi.

Phó Tế Hành đi đầu phía trước, Phùng Chiêu và Chung Diệc Khả cách khoảng năm, sáu mét, lặng lẽ theo sau.

Vì mấy câu đối đáp bất ngờ ở sân bóng, lúc này sự ngượng ngùng muộn màng mới dần bao trùm lấy Phùng Chiêu.

Cô không rõ vì sao bản thân lại có thể nói ra mấy lời mặt dày như thế. Có lẽ ở bên Phó Tế Hành quá lâu, cô cũng nhiễm thói tự luyến và kiêu ngạo của thiếu gia nhà họ Phó này.

Chung Diệc Khả đi bên cạnh thì lại đang chìm đắm trong suy nghĩ: “Phùng Chiêu và Phó Tế Hành đúng là thanh mai trúc mã, đến cả khả năng mặt dày cũng hợp nhau đến thế.”

Hai mươi lăm tuổi rồi, học xong cao học rồi, mà còn dám mở miệng bảo mình mười tám tuổi?

Chung Diệc Khả thì chịu.

Cùng lắm cũng chỉ dám nhận mình hai mươi.

Không thể ít hơn được nữa.

Đi chưa được bao xa, Phùng Chiêu chợt nhận ra đây là đường về khu ký túc xá giảng viên, vội vàng gọi với theo: “Anh đi đâu đấy?”

Phó Tế Hành ngoảnh đầu lại, điềm đạm đáp: “Về nhà.”

Phùng Chiêu ngẩn ra, trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ mơ hồ. Cô hơi lưỡng lự: “Anh cũng chuyển về đây ở rồi à?”

Phó Tế Hành cụp mắt, giọng lười nhác: “Hôm qua chuyển về rồi.”

Phùng Chiêu khựng lại: “Sao anh không nói với em?”

“Nói thì có ích gì không?”

“Sao cơ?”

Phùng Chiêu hoàn toàn không hiểu.

“Em chẳng phải nói thứ sáu mới chuyển đến sao?” Giọng Phó Tế Hành thản nhiên, như thể không bận tâm lắm, “Sao hôm nay đã tới rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play