Mục Lăng Mặc, cô có chút ấn tượng về người này.

Cha hắn là Mục Trấn Quốc, khi hắn 5 tuổi thì ông ta ngoại tình với tiểu tam, ly hôn vợ rồi rước tiểu tam cùng con riêng vào nhà.

Mẹ hắn tức giận dẫn con bỏ đi nhưng vì không giỏi quản lý tiền bạc cũng không biết từ chối người thân, chẳng mấy chốc tiêu sạch tài sản. Hai mẹ con lại cố chấp giữ sĩ diện, nhất quyết không quay về cầu xin nhà họ Mục nên cuộc sống vô cùng khổ cực.

Đến khi Mục Lăng Mặc 16 tuổi, mẹ hắn cũng qua đời vì bệnh.

Nay hắn 26 tuổi, từng mở công ty riêng, vốn tiền đồ xán lạn nhưng bị tiểu tam và con riêng chèn ép liên tục, công ty phá sản, đang lúc sa sút nhất.

Thế nhưng sau khi được nữ chính cứu, mang theo nỗi hận với tiểu tam và con riêng, Mục Lăng Mặc được lão thái gia nhà họ Mục đón về, từ đó mở ra con đường báo thù rực lửa. Hắn nhanh chóng trỗi dậy, đoạt lại quyền lực, đá văng cha ruột khỏi công ty, đuổi tiểu tam cùng con riêng ra khỏi Mục gia.

À, đúng rồi, Lục Tư Ngôn và con riêng nhà họ Mục còn quen biết nhau, quan hệ cũng không tệ.

Lát sau, Lê Tô khẽ chau mày hỏi: “Bây giờ Mục Lăng Mặc đang ở đâu?”

321 ngây ngô đáp: “Anh ấy đang làm thêm ở một nhà hàng gần đây.”

“Ồ.” Đôi môi đỏ mọng của Lê Tô cong lên nụ cười nhàn nhạt: “Thật đúng là trùng hợp.”

321 lập tức thấy bất an: “Cô định làm gì vậy?”

“Bí mật.”

Nói rồi, Lê Tô xách chiếc túi xách nhỏ màu đen đẩy cửa bước ra ngoài, tiện tay gọi điện cho chú Vương quản gia. Tiếp theo, cô chạy sang trung tâm thương mại lớn gần đó, điên cuồng mua sắm một đống đồ rồi còn tiện tay đăng một tấm ảnh lên vòng bạn bè.

“Trời ơi, mệt quá, cả ngày chỉ toàn đi dạo mua sắm.”

Trong ảnh, cô chụp đôi chân mình đặt cạnh một đống túi đồ xếp chồng lên nhau.

Đôi giày cao gót da cừu màu đỏ sẫm hờ hững treo nơi bàn chân càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Bàn chân nhỏ xinh khẽ xoay vòng trong đoạn video ngắn, mang theo nét gợi cảm đầy trêu chọc.

Lục Tư Ngôn đặt điện thoại xuống, trái tim bỗng rối loạn, đôi mày cau chặt lại.

Dường như Lê Tô đã trưởng thành thật rồi.

Từ một nụ hoa ngây ngô còn e ấp giờ biến thành đóa hồng đỏ rực đẫm sương mai.

Sự thật này khiến anh cực kỳ khó chịu.

Tối tám giờ, Lê Tô ngồi trong quán cà phê tầng hai gần nhà Mục Lăng Mặc. Cô lấy chiếc ống nhòm mới mua ra, chăm chú theo dõi bóng dáng anh đang xách cơm hộp trở về căn phòng thuê nhỏ bé.

Chiếc tai nghe bluetooth đeo bên tai trái, cô khẽ nói: “Mục tiêu sắp đến rồi, chuẩn bị hành động.”

321 hoảng hốt: “Ký chủ, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?”

“Vượt ải thôi.”

“Có ý gì chứ?”

“Rồi cậu sẽ biết ngay thôi.”

Chưa đầy một phút sau, ngay khi Mục Lăng Mặc rẽ vào con hẻm, một chiếc bao tải đen trùm kín đầu anh. Lập tức, năm gã đàn ông vây quanh, ra sức đấm đá tàn bạo.

Lê Tô nhả viên kẹo cao su gói vào khăn giấy rồi vứt đi, chậm rãi bước về phía đó, vừa đi vừa bình thản chỉ huy qua tai nghe:

“Đánh chân, hiểu không? Phải đánh gãy chân hắn. Lỡ mà hắn tỉnh táo bỏ chạy thì chẳng phải công sức của tôi đổ sông đổ bể à?”

“Nhẹ tay thôi, đừng có đánh chết người. Người bất tỉnh thì tôi còn diễn thế nào nữa?”

“Được rồi, còn năm mét nữa tôi đến nơi, chuẩn bị…”

321: “...”

Mục Lăng Mặc co người ôm chặt lấy đầu chịu đòn nặng nề.

Anh không kêu cứu. Bởi anh biết rõ ai đã thuê bọn người này.

Kẻ đó muốn anh chết, hoặc ít nhất là sợ hãi đến mức không dám trở về nhà họ Mục nữa. Khi đó, tất cả sản nghiệp nhà họ Mục sẽ rơi vào tay bọn họ.

Đám người đó… mơ tưởng viển vông!

Năm gã đàn ông vạm vỡ thay nhau đánh đập, Mục Lăng Mặc hoàn toàn không có sức phản kháng. Anh cắn răng, âm thầm đếm từng cú đòn, thề sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần cho Mục Tuấn Kỳ - kẻ con hoang kia.

“A—”

Một tiếng hét đau đớn vang lên, chân Mục Lăng Mặc đã bị đánh gãy.

Ngay khi anh nghĩ mình sắp chết, bỗng có một giọng nói run rẩy vang lên: “Các anh… đang làm gì vậy?”

Năm gã đàn ông sững lại.

Đòn roi trên người Mục Lăng Mặc dừng hẳn rồi anh nghe thấy tiếng cợt nhả:

“Ô, con nhóc ở đâu ra mà dám xen vào chuyện của bọn anh? Chán sống rồi à?”

“Tam ca, em thấy con bé cũng xinh phết, hay là tí nữa chúng ta… hehe…”

“Các… các người…”

Giọng cô gái đầy hoảng sợ, run rẩy nhưng vẫn không bỏ chạy.

“Tôi cảnh cáo các người, mau thả anh ấy ra, tôi đã gọi cảnh sát rồi.”

“Cảnh sát? Tao giết mày trước rồi chạy cũng kịp.”

“Á–” Cô gái hét lên: “Tôi là con gái của Lê Bác Xuyên. Tôi nói cho các người biết, ai dám động vào tôi, tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết!”

“Má!” Một tên chửi thề, hậm hực bỏ lại một câu: “Hôm nay coi như mày mạng lớn.”

Chúng nhanh chóng rút đi.

Một đôi tay lạnh buốt gỡ bao tải khỏi đầu Mục Lăng Mặc.

Ánh mắt anh đau nhói, trước mặt là một cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo, mềm mại.

Cô mặc chiếc váy đơn giản, gương mặt còn vương nét sợ hãi, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con.

“Anh… anh không sao chứ?” Lê Tô run run hỏi.

Mục Lăng Mặc khẽ lắc đầu, gắng gượng chống tay định đứng lên, nhưng vừa mới nhích liền ngã quỵ xuống đất.

“Đừng cử động, em gọi xe cứu thương ngay.” Lê Tô hốt hoảng, nước mắt rơi lã chã.

Giọt lệ rơi xuống tay anh, nóng rát như thiêu đốt trái tim.

“Em khóc gì vậy?”

“Anh chảy máu nhiều lắm…” Cô nghẹn ngào, tay run run bấm số 120.

Từ sau khi mẹ qua đời, đã rất lâu Mục Lăng Mặc không còn được ai quan tâm như thế. Ngay cả những giọt nước mắt của mẹ cũng chưa từng rơi vì anh.

Trái tim anh chợt mềm nhũn, đến nỗi quên cả cơn đau.

Anh đưa tay muốn lau nước mắt trên gương mặt cô nhưng nhìn bàn tay mình dính đầy bụi bẩn, lại sợ làm hoen ố làn da trắng nõn ấy.

Xe cứu thương nhanh chóng đến. Lê Tô cùng Mục Lăng Mặc vào viện, lo liệu chi phí, làm phẫu thuật. Tất cả kéo dài đến tận đêm khuya.

Mục Lăng Mặc vừa tỉnh lại, việc đầu tiên là tìm kiếm bóng dáng Lê Tô.

Lê Tô cười ngọt ngào nhìn anh: “Anh không sao là em yên tâm rồi.”

Mục Lăng Mặc vừa định mở miệng nói chuyện, Lê Tô đã rút điện thoại ra: “Alo, anh Tư Ngôn hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play