“Vâng, em biết rồi, em về ngay đây, anh đừng lo.”
“Ừ ừ ừ, chắc chắn em sẽ để tài xế đón, anh khỏi lo.”
321 đứng bên cạnh hóng hớt: "Rõ ràng không có ai gọi, cô đang nói chuyện với ma à?”
Lê Tô làm như không nghe thấy, cúp máy, vẫy tay chào Mục Lăng Mặc rồi chạy biến.
Trong mắt Mục Lăng Mặc lóe lên một tia hận ý.
Lục Tư Ngôn!
Vừa bước ra cửa, Lê Tô thở phào: “Diễn kịch mệt chết mất.”
321: “…”
321 nghiến răng: “Cô không sợ một ngày nào đó Mục Lăng Mặc nhận ra rồi quay lại giết cô à?”
“Đến lúc đó tính tiếp.” Lê Tô ngáp dài: “Thôi, tính điểm nhanh đi còn làm nhiệm vụ tiếp theo.”
321 ôm đầu hối hận: “Mình đúng là ngu mới công bố nhiệm vụ sớm như vậy.”
321 phát điên: “Đây không phải kết quả tôi muốn!”
“Hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, quá trình quan trọng gì? Với lại, nếu tôi thật sự chờ đến lúc đứa con riêng kia ra tay, rồi tranh giành thời gian với nữ chính, ai biết sẽ xảy ra biến cố gì? Người ta có hào quang nữ chính đó, tôi dại gì mà mạo hiểm?”
321 tuyệt vọng: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Ừm…” Lê Tô chống cằm nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười: “Trước dằn vặt tinh thần, sau hành hạ thể xác, đợi mấy kẻ hại nguyên chủ cắn xé lẫn nhau chết sạch, vậy chẳng phải tôi có thể sống đến cuối cùng sao?”
321: “Lý luận thật là mạnh mẽ, nhưng…” 321 bỗng hét toáng: “Ký chủ không được! Như vậy quá độc ác rồi!”
“Phụt… hahaha.” Lê Tô ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Cậu cũng tin à? Hahaha… tôi chỉ nói vậy thôi. Chủ yếu vẫn là chơi game cho vui, kết quả không quan trọng.”
321: “…”
Nó cảm thấy bản thân thật sự chọn nhầm ký chủ rồi.
Ký chủ này rõ ràng là một kẻ tâm thần.
321: “Ký chủ, họ cũng là người đó.”
Lê Tô vươn vai, bắt xe, đồng thời cười cười nói với 321 trong lòng: “Cậu chơi game, hệ thống bảo giết boss cuối mới qua màn, mà boss được cài đặt thành anh chị ruột cậu. Cậu chọn gì?”
321: “Ký chủ chọn gì?”
Lê Tô: “Tôi chọn đại chiêu sét giáng, một phát diệt sạch.”
321: “…Cô trâu bò thật.”
Nó cạn lời.
Lê Tô: “Đừng quên tính điểm nha.”
321 mặt mày u ám: “Hoàn thành nhiệm vụ [Cứu boss phản diện] thưởng 100 điểm, tổng cộng 190 điểm. Xin hỏi ký chủ có muốn mở cửa hàng hệ thống không?”
Lê Tô: “Mở cái gì mà mở, không mở.”
321: “Ờ…”
Vừa bước vào nhà Lê Tô liền thấy ông Lê đang ôm ấp, tán tỉnh với một tiểu hồ ly tinh ăn mặc hở hang. Hai người ngồi sát nhau trên ghế sofa, cô hồ ly kia còn ngồi chễm chệ trên đùi bố cô, ẻo lả lắc lư.
Lê Tô lập tức ngửi thấy hơi thở đồng loại, ngẩng đầu cùng tiểu hồ ly tinh kia trao đổi ánh mắt ngầm hiểu, rồi thản nhiên ngồi phịch xuống sofa: “Bố, con muốn hủy hôn với Lục Tư Ngôn.”
Ông Lê vẫn còn đang nắm bàn tay mềm mại của người kia, cau mày nói: “Không phải con i thích nó thích chết đi được sao? Bố đây vừa bỏ một đống tiền đầu tư vào nhà họ Lục đều là vì con, mới vừa thu hồi vốn mà con lại đòi hủy hôn, rốt cuộc con muốn cái gì?”
Nguyên chủ vốn dĩ ở nhà đã là kiểu tiểu thư ngang ngược nên Lê Tô cũng chẳng cần giả vờ ngoan hiền gì cả.
Cô đứng bật dậy, chụp lấy gối dựa trên ghế ném thẳng vào bố, động tác liền mạch, giống y nguyên chủ một trăm phần trăm.
Lật Tô chống nạnh hét lớn: “Có hủy hôn không?”
Y chang nguyên chủ, mười phần mười.
“Được được được, hủy hôn!”
Ông Lê chỉ có mỗi một cô con gái này, cưng như châu ngọc, dỗ còn không kịp, làm sao dám trái ý. Ông vội xua tay ra hiệu để người tình rời đi rồi chạy đến nịnh nọt con gái cưng.
“Gọi điện ngay lập tức, hủy hôn cho con.”
“Giờ hơn mười giờ rồi, muộn quá.”
“Con không quan tâm, con không quan tâm, con muốn hủy ngay bây giờ!”
Lê Tô đem sự ngang ngược của nguyên chủ phát huy đến hai trăm phần trăm.
Nhưng mà ai bảo ông Lê vốn là dạng người không não chiều con. Cô vừa làm loạn, ông lập tức cầm điện thoại gọi đến nhà họ Lục, yêu cầu hủy hôn ngay.
Lúc này, Lục Tư Ngôn đang nói chuyện điện thoại với nữ chính Ôn Noãn.
Ôn Noãn hỏi anh chuyện hủy hôn tiến triển thế nào rồi, vì gia đình cô đang thúc giục đi xem mắt, bảo phải mang bạn trai về ra mắt.
Lục Tư Ngôn vốn định nói mọi chuyện rất thuận lợi, nhưng cổ họng cứ nghẹn lại không mở miệng nổi.
Tại sao lại bị ghét bỏ đến mức này chứ?
Nếu là kiểu “lạt mềm buộc chặt” thì thôi đi, nhưng rõ ràng không phải.
Trong lòng Lục Tư Ngôn cực kỳ khó chịu, cảm giác giống như bị sỉ nhục thẳng mặt. Anh còn chưa kịp mở miệng, cửa đã bật mở.
Bà Lục hớt hải bước vào, cầm điện thoại, trán đầy mồ hôi: “Tư Ngôn, con chọc giận con gái nhà họ Lê à? Bố con bé vừa gọi, nói nó vừa về đến nhà đã la hét đòi hủy hôn, nửa khắc cũng không đợi nổi. Ông ấy còn bảo con gái lớn rồi ông không quản được, trực tiếp hủy hôn, ngày mai sẽ đăng báo tuyên bố!”
Lục Tư Ngôn: “…”
Gấp gáp như vậy, bộ anh là dịch bệnh chắc?
Trong điện thoại, Ôn Noãn nghe rõ rành rành, mừng rỡ hét to: “Tư Ngôn, cuối cùng chúng ta cũng có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi!”
“Ừ.”
Mẹ Lục còn muốn hỏi tiếp nhưng Lục Tư Ngôn chỉ qua loa vài câu, nói sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà rồi đuổi bà ra ngoài.
Ở đầu điện thoại bên kia Ôn Noãn vẫn ríu rít kể về kế hoạch tương lai, hy vọng sớm đưa anh về gặp cha mẹ.
Những lời lải nhải khiến Lục Tư Ngôn cực kỳ bực bội.
Vừa cúp máy thở phào anh lại bị bố gọi vào thư phòng mắng cho một trận te tua.
Trong chốc lát, lửa giận của Lục Tư Ngôn bùng lên đến cực điểm.
Chuyện này lẽ nào là lỗi của anh sao?
Suy cho cùng, mọi chuyện cũng chỉ là tai ương do tình yêu mang đến.
Sau khi cãi nhau một trận với cha, Lục Tư Ngôn tức giận bỏ nhà đi, qua đêm ở công ty.
Liên tiếp mấy ngày, Lê Tô đều đúng giờ mang đồ ăn đến thăm Mục Lăng Mặc, quan hệ giữa hai người cũng ngày một thân thiết hơn.
Trong phòng bệnh.
“Đây là em tự tay làm à?” Mục Lăng Mặc cảm động hỏi.
“Em cảnh cáo anh, không được chê khó ăn đấy.” Lê Tô hung hăng giơ nắm đấm cảnh cáo, Thực ra cô đã cố tình bỏ thêm hẳn hai thìa muối vào cháo hải sản đầu bếp nấu.
Dù cháo mặn chát nhưng Mục Lăng Mặc vẫn ăn vô cùng vui vẻ.
Nhiều năm qua, cuối cùng cũng có người thật sự đặt anh trong lòng.
Mà trong mắt anh, vẻ hung dữ của Lê Tô chẳng hề đáng sợ, ngược lại còn vô cùng đáng yêu.
Cô gái nhỏ gắng gượng bày ra dáng vẻ hung hãn trên gương mặt non nớt, một tay nắm chặt thành nắm đấm đặt trước mặt anh. Nắm tay nhỏ xíu, làn da trắng nõn ửng hồng giống như viên bánh mochi hoa anh đào khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Đúng lúc này, 321 nhắc nhở: “Ký chủ, Lục Tư Ngôn đến rồi, còn 5 mét, 4 mét, 3 mét…”
“Một mét.”
“Á–” Lật Tô hét lên, “Có ong!”
Cô ném bát cháo, lập tức nhảy vào lòng Mục Lăng Mặc, đôi môi mềm mại nóng hổi lướt qua má anh, rồi ôm chặt lấy cổ anh, ngoan ngoãn rúc vào như một con mèo nhỏ.
Lục Tư Ngôn vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng hét của Lê Tô, lo lắng lao vào, nhưng trước mắt lại là cảnh cô và một người đàn ông xa lạ đang ôm chặt lấy nhau, kề vai áp má.
Mục Lăng Mặc lập tức nhìn thấy Lục Tư Ngôn. Anh khẽ nhếch môi, ngón tay mập mờ vén mấy sợi tóc mai của Lê Tô, hơi cúi đầu, áp giọng trầm thấp đầy mê hoặc bên tai cô: “Con ong vẫn còn, em nằm thêm chút nữa đi. Đợi nó bay đi, anh sẽ báo cho em biết.”