Lục Tư Ngôn nghi ngờ nhìn Lê Tô. Lê Tô khoác tay anh, vừa lắc vừa làm nũng: “Chẳng phải trước đây dì Lục nói sức khỏe anh không tốt, bảo em làm em gái thì phải ngoan ngoãn chăm sóc, mang canh gà tẩm bổ đến cho anh hay sao? Em ghét uống canh gà lắm, ngửi thôi cũng thấy buồn nôn. Nhưng em lại rất thích dì Lục, không muốn bà thất vọng nên mới nhờ đầu bếp ở nhà nấu rồi mang qua. Anh có thể nói với dì Lục, lần sau đừng bắt em đưa canh nữa được không?”
Ngực Lục Tư Ngôn như bị mũi tên nhọn xuyên qua, đau thắt lại.
Sắc mặt anh tối đi vài phần: “Những bát canh gà đó không phải em tự tay nấu?”
Lê Tô nhìn Lục Tư Ngôn bằng ánh mắt như thể đang thấy chuyện hoang đường rồi thản nhiên đáp: “Anh Tư Ngôn, thịt gà nhiều dầu mỡ như vậy sao em có thể tự làm chứ?”
Ngực Lục Tư Ngôn lại nhói đau một lần nữa.
Lê Tô cúi xuống xem giờ, lẩm bẩm: “Ủa, sao đồ ăn vẫn chưa dọn ra vậy?”
Khoảnh khắc ấy, Lục Tư Ngôn bỗng thấy chính mình giống như một trò cười. Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ hờ hững, đương nhiên đến mức chẳng thèm bận tâm của cô.
Vốn dĩ anh đến đây để hủy hôn nhưng cô em gái mà anh vẫn ngỡ rằng luôn hết lòng với mình hóa ra chẳng hề quan tâm chút nào.
Cô thậm chí còn khoác tay anh làm nũng, y hệt như ngày xưa.
Tất cả dường như chỉ là do anh tự ảo tưởng!
Lục Tư Ngôn cảm thấy lòng tự tôn của mình bị Lê Tô giẫm nát dưới chân. Anh không cam tâm, gằn giọng nói: “Lê Tô, anh đang nói chuyện hủy hôn với em đấy.”
Lê Tô nghiêng đầu, suy nghĩ một chút: “Hủy hôn thì sau này em vẫn có thể gọi anh là anh được đúng không? Em vẫn có thể qua nhà anh ăn chực đúng không? Em thích món ăn của dì hai nhất đó.”
“Được.” Lục Tư Ngôn gần như nghiến răng mới thốt ra được chữ này.
“Vậy em về sẽ nói với ba chuyện hủy hôn.” Lê Tô ngáp một cái, thản nhiên nói: “Dù sao lần đính hôn trước cũng chỉ vì ba em thấy dì Lục với bác Lục sắp phá sản nên mới kiếm cái cớ giúp một tay thôi, chẳng ai coi trọng đâu.”
Ngực Lục Tư Ngôn đau nhói dữ dội, giống như bệnh tim sắp tái phát.
Lời Lê Tô chẳng khác nào vạch trần mọi chuyện, nhà họ Lục chẳng qua chỉ là kẻ được nhà họ Lê cứu vớt, từ trước đến nay cô chưa từng để họ vào mắt chứ đừng nói đến hôn ước. Con trai của một gia tộc sắp phá sản nào xứng với thiên kim cao cao tại thượng như cô!
Một lát sau, đồ ăn được bưng lên. Lê Tô vừa xem video trên điện thoại vừa vui vẻ ăn uống.
Còn Lục Tư Ngôn thì hoàn toàn không nuốt nổi, vội buông vài câu qua loa rồi đứng dậy bỏ đi.
Vừa ra ngoài, thư ký Mark thấy sắc mặt anh khó coi thì lo lắng, lên tiếng an ủi: “Lục tổng, thật ra dù Lê tiểu thư không chịu hủy hôn thì anh cũng không cần bận tâm. Chỉ cần thêm vài tháng, công ty vào quỹ đạo, chúng ta không cần phải để ý sắc mặt nhà họ Lê nữa.”
“Cô ấy đồng ý rồi.”
“Sao cơ?”
“Cô ấy đồng ý hủy hôn.”
Lục Tư Ngôn đáp ngắn gọn, dứt khoát, sau đó nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào.
Hừ, nào chỉ là đồng ý, dáng vẻ đó chẳng khác nào vứt bỏ một con búp bê mà mình không ưa thích.
Thật uổng công anh lo nghĩ, do dự suốt bao lâu.
Lê Tô, em đúng là đồ không có tim!
Mark thì một mặt mơ màng, ủa, đồng ý chẳng phải là chuyện tốt sao?
Sao nhìn biểu cảm Lục tổng cứ như vừa nuốt phải thứ gì dơ dáy vậy?
…
Trong phòng bao, Lê Tô ăn uống no nê, ngả người ra ghế, xoa bụng, không nhịn được thở dài cảm thán, thức ăn ở thế giới này đúng là quá ngon!
Cô gọi thầm trong lòng: “321, chẳng phải tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao? Điểm đâu?”
Không có hồi âm.
“321?”
Vẫn im lặng.
Lâm Tô khẽ cười, nũng nịu gọi: “Bảo bối nhỏ~”
“Đừng có gọi tôi như vậy!”
“Ồ, chịu ló mặt ra rồi à?”
321: “Tôi bị chấn động quá mạnh, nhất thời điện sóng hỗn loạn, chưa thể khôi phục…”
321 suýt phát điên: “Những gì cô nói, những gì cô làm, hoàn - toàn - trái - ngược với những gì tôi nghĩ!”
Lê Tô hờ hững: “Kết quả giống nhau là được rồi, mau tính điểm đi, tôi còn đang chờ xem cửa hàng hệ thống có gì.”
321 ủy khuất: “Hoàn thành nhiệm vụ [Đồng ý hủy hôn] thưởng 100 điểm. Xin hỏi ký chủ, có cần mở cửa hàng hệ thống ngay bây giờ không?”
“Có.”
Wow~
Lê Tô không nhịn được trầm trồ, trong cửa hàng hệ thống nhiều đồ quá!
Nào là ngọc tuyết dưỡng nhan lộ, nào là tài học bát đẩu, nào là thổi kèn đánh trống đàn hát, nào là đùi thon eo nhỏ… toàn bộ đều không mua nổi.
Mỗi món ít nhất cũng một ngàn điểm.
Lê Tô khinh thường: “Hệ thống của các người đúng là công bằng tuyệt đối.”
321 phản bác: “Những thứ đó đều là đường tắt, hệ thống của chúng tôi đề cao độc lập tự cường, một phần nỗ lực, một phần thu hoạch. Những món này chỉ cần mua là có thể dùng cả đời nên giá cao. Cô thử xem đồ rẻ hơn đi.”
“Thật sao?”
Lê Tô bán tín bán nghi, lật trang, lật nữa, cuối cùng tìm thấy khu đại hạ giá dưới 100 điểm.
Đại Lực Kim Cương Hoàn: uống xong biến thành Kim Cương Barbie, thời gian hiệu lực 1 giờ, giá 5 điểm.
“…”
Một cô gái yếu mềm, đẹp đẽ như công chúa, sao lại cần biến thành Kim Cương Barbie?
Xem món tiếp theo.
Rắn độc kịch độc: cắn một phát toàn thân biến đen, thất khiếu chảy máu…
Món này có chút hữu dụng nha.
Lê Tô hài lòng gật đầu, sau này thấy ai ngứa mắt, cho một phát, sảng khoái biết bao.
Nhưng đọc tiếp nửa câu sau: “…chỉ giới hạn dùng cho ký chủ, một lần duy nhất, giá 1 điểm.”
“……”
Nếu không phải yếu ớt, Lê Tô đã lật bàn ngay!
Cái gì thế này? Ai thần kinh mới mua về để tự hại bản thân chứ?
321 cuống quýt: “Ký chủ, bình tĩnh, bình tĩnh!”
“Tôi bình tĩnh không nổi!”
“Phía sau thật sự có nhiều thứ tốt, tôi thề, nhất định có món hữu ích cho cô!”
Lê Tô nghiến răng, tiếp tục xem.
Quả đào: khi sinh mạng hấp hối, có thể hồi phục 1 HP, chỉ dùng cho người khác, một lần duy nhất, giá 100 điểm.
Lê Tô hít một hơi thật sâu sâu, tự nhắc nhở bản thân phải kiên nhẫn, kiên nhẫn, chắc chắn sẽ có bất ngờ.
Sau khi bỏ qua vô số món rác rưởi, cuối cùng cô tìm được một thứ miễn cưỡng coi là có chút giá trị.
Như Mộng Lệnh: có thể bước vào giấc mơ bất kỳ nhân vật nào và tùy ý sáng tạo, dùng 3 lần, giá 10 điểm.
Lâm Tô lập tức bỏ ra 10 điểm mua, sau đó hỏi: “Nhiệm vụ tiếp theo là gì?”
321: “Ký chủ, cô không cần gấp, đến lúc sẽ có nhiệm vụ mới.”
“Không gấp sao được? Đã là game thì phải đánh qua ải nhanh nhất, đó là đạo đức nghề nghiệp.”
“Đây không phải game.”
Lê Tô nhún vai: “Thế thì cứ báo trước đi, tôi chuẩn bị sẵn.”
321 nghĩ một chút, thấy nhiệm vụ sau quả thật cần chuẩn bị trước, nói sớm hay muộn cũng vậy, bèn mở miệng: “Nhiệm vụ tiếp theo liên quan đến Mục Lăng Mặc. Năm ngày sau, nửa đêm trong ngõ nhỏ, hắn bị người của Mục Tu Kỳ - con riêng nhà họ Mục đánh gãy chân. Lẽ ra nữ chính sẽ cứu hắn, hai người thành bạn. Về sau nguyên chủ phái người bắt nữ chính, cũng vì Mục Lăng Mặc bức ép lái xe lao xuống vực. Vậy nên, nhiệm vụ kế tiếp là phải cứu hắn trước nữ chính, chiếm được hảo cảm của hắn để sau này hắn nể tình mà tha cho cô.”
“Ờ.”
Lê Tô hờ hững đáp một tiếng.