Lê Tô đứng trước gương, tỉ mỉ quan sát thân thể mới này.

Da trắng, dáng chuẩn, ngực có, eo có, gương mặt lại rực rỡ, xinh đẹp động lòng người.

Nói thế nào cũng là hàng cực phẩm cấp A, chỉ có điều vẫn khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.

Rõ ràng giây trước cô còn đang dạo phố, giây sau bị xe đâm.

Đến khi tỉnh lại đã đổi sang một cơ thể khác, một gương mặt khác. Trong đầu còn vang lên tiếng một hệ thống cải tạo nữ phụ hắc hóa tên 321. Nó nói rằng cô được chọn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên “Tôi là bảo bối được sủng trong giới giải trí”. Và cô xuyên vào vai nữ phụ độc ác.

Vốn dĩ ban đầu nữ phụ không hề độc ác, cô chỉ là một thiếu nữ bình thường có vị hôn phu tổng tài là thanh mai trúc mã, tính tình có chút kiêu kỳ và hơi làm nũng. Nhưng vì vị tổng tài kia là nam chính cho nên cuộc đời cô sẽ không thể bình thường như vậy.

Về sau nam nữ chính gặp nhau, yêu nhau, rồi anh muốn hủy hôn.

Nữ phụ vì tình mà phát điên, hắc hóa, nhiều lần bày mưu hãm hại nữ chính. Cuối cùng bị hào quang nữ chính, nam chính và một đống nam phụ dồn ép đến mức nhà tan cửa nát, ai cũng muốn đánh, rơi xuống biển mà chết.

321, hệ thống cải tạo nữ phụ độc ác được sinh ra để thay đổi kết cục bi thảm này.

Theo lời 321, chủ nhân của nó vốn là một người hiền lành, nhân từ, không nỡ thấy cảnh bi thương nên mới tạo ra nó. Bằng cách chọn ký chủ xuyên vào truyện, giao cho nhiệm vụ thay đổi số phận của những nữ phụ đáng thương.

Lúc tiếp nhận ký ức và nghe 321 giới thiệu xong, Lê Tô im lặng thật lâu rồi chỉ buông một câu: “Chủ nhân của mày đúng là… rảnh rỗi sinh nông nổi.”

Như cảm nhận được sự chán ghét của cô, 321 vội vàng lên tiếng: “Ký chủ, tôi phải nhấn mạnh lần nữa, cô chỉ có thể trở về hiện thực và sống lại nếu hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao, thay đổi kết cục bi thảm của nguyên chủ.”

“Được rồi.” Lê Tô cất giọng ngọt như mật: “Đồ đáng ghét, người ta ngoan mà, có phải kẻ không biết điều đâu chứ.”

Âm điệu nhõng nhẽo ấy vừa vang lên, sóng điện từ của 321 suýt thì loạn nhịp. Nếu nó có cơ thể, chắc giờ đã nổi hết cả da gà.

321 cố giữ ổn định: “Ký chủ, tôi phải nhắc nhở cô nhanh chóng lên một chút. Cô và nam chính Lục Tư Ngôn đã hẹn gặp nhau. Hôm nay Lục Tư Ngôn sẽ đề nghị hủy hôn. Nhiệm vụ đầu tiên của cô chính là đồng ý hủy hôn. Tuyệt đối không được làm loạn như nguyên chủ khóc lóc ầm ĩ, thậm chí còn dọa tự tử chỉ để giữ hôn ước.”

“Đồ đáng ghét này yên tâm đi, để tôi lo, ok mà~”

321: “……” Đột nhiên dấy lên dự cảm chẳng lành.

Lê Tô nhanh chóng thay đồ, đeo kính râm, lái chiếc mui trần đỏ chói của nguyên chủ đến quán cà phê. Giao xe cho nhân viên giữ, cô đi theo phục vụ bước vào phòng riêng.

“Anh Tư Ngôn.”

Lê Tô tháo kính râm, mỉm cười rạng rỡ chào rồi ngồi xuống đối diện Lục Tư Ngôn.

Dù đã tiếp nhận ký ức nhưng bây giờ gặp trực tiếp, Lê Tô vẫn không khỏi choáng ngợp.

Nam chính quả nhiên là nam chính, vóc dáng kia đúng kiểu điển hình của người mặc đồ thì gầy, cởi ra thì có cơ bắp.

Ngũ quan đậm nét châu Âu mang chút cảm giác con lai, chỉ cần ngồi đó thôi, chưa cần mở miệng cũng đủ khiến người ta muốn nuốt vào bụng.

321 nghiêm túc nhắc nhở: “Ký chủ, bình tĩnh.”

“Được rồi mà, tôi chỉ ngắm thôi.” Lê Tô đáp trong đầu rồi vừa nghịch điện thoại vừa hỏi: “Anh Tư Ngôn, gọi em ra có chuyện gì thế?”

Lục Tư Ngôn giữ nét căng thẳng trên khuôn mặt tuấn tú khác hoàn toàn với vẻ thoải mái tự nhiên của cô.

Nhà họ Lục vừa mới thoát khỏi khủng hoảng kinh tế, nền tảng chưa vững. Nếu hủy hôn mà không được Lê Tô chấp thuận, để nhà họ Lê nổi giận thì e rằng nhà họ Lục sẽ lại rơi vào phong ba bão táp.

Anh và Lê Tô lớn lên cùng nhau, tình cảm của cô với anh, anh biết rõ trong lòng.

Ngày nào cũng hỏi han ân cần, thỉnh thoảng tự tay nấu canh gà mang đến công ty, ngày nào cũng gọi điện, thậm chí cả bạn bè anh cô cũng ra sức lấy lòng.

Nhưng với anh, Lê Tô chỉ là em gái mà thôi.

Tính tình cô lại kiêu ngạo, tùy hứng… nếu như lần này cô không thể chấp nhận…

Lúc này, Lê Tô vẫn cúi đầu, ngón tay thao tác thật nhanh, soạt soạt soạt quét sạch đám lính nhỏ phía trước.

Thực ra, tâm trạng của nam chính cũng không khó đoán, trong nguyên tác đã viết rõ ràng cả rồi. Theo kịch bản cũ, nam chính đề nghị hủy hôn, nguyên chủ từ chối rồi dùng thế lực chèn ép công ty của nam chính, ép buộc anh ta phải chia tay với nữ chính. Nữ chính đau lòng, nhờ cơ duyên bước vào giới giải trí, từ đó trở thành tiểu hoa được vạn người sủng ái trong showbiz.

Kỳ thật cô cảm thấy rất tò mò. Nếu cứ nghe theo yêu cầu của hệ thống 321, vui vẻ đồng ý hủy hôn với nam chính, vậy thì chẳng phải đã không còn trở ngại gì sao? Hai người kia sẽ không chia tay nữa, thế nữ chính liệu có thuận lợi mà cưới luôn nam chính không?

Lê Tô chơi liền ba ván game trong khi nam chính Lục Tư Ngôn vẫn còn đang rối rắm trong lòng.

Chỉ là cô không phải nguyên chủ nên chẳng có hứng thú ra tay giúp Lục Tư Ngôn. Lại nói, chính là cô cố tình chơi game mặc kệ anh, ai bảo nam chính này trong cốt truyện lại là một tên tự luyến chính hiệu cơ chứ?

Cuối cùng Lục Tư Ngôn cũng lên tiếng. Giọng anh trầm thấp, khàn khàn mang theo sức hút khó cưỡng khiến màng nhĩ người nghe phải run rẩy.

Lục Tư Ngôn nói: “Lê Tô, chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã…”

“Ừm ừm.” Lê Tô vẫn chăm chú cày game.

“Nhưng em phải hiểu, tình cảm của anh đối với em chỉ như anh trai với em gái thôi. Nó khác hoàn toàn với tình yêu nam nữ.”

“Ừm ừm.” Lê Tô tiếp tục dán mắt vào màn hình, không hề ngẩng đầu.

Hàng lông mày tuấn tú của Lục Tư Ngôn nhíu chặt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả.

Anh đã phải cân nhắc, dè dặt từng lời, sợ sẽ làm cô tổn thương. Nhưng còn cô thì sao?

Trong mắt cô, ngoài ván game kia ra dường như anh chẳng đáng một xu.

Cảm giác bực bội và không vui trào lên nhưng nghĩ đến việc Lê Tô là em gái anh từ nhỏ, lại là tiểu thư được nhà họ Lê nâng niu trong lòng bàn tay, Lục Tư Ngôn đã sớm đã quen với tính cách ích kỷ, kiêu ngạo và có phần tùy hứng của cô.

Lục Tư Ngôn đã nhịn nhưng rốt cuộc vẫn chẳng còn nhẫn nại, thậm chí anh còn có chút tâm lý trả thù nên bèn mở miệng: “Lê Tô, chúng ta hủy hôn đi.”

“Ừm ừm.”

Lê Tô tung thêm mấy chiêu trong game rồi hời hợt đáp cho có lệ.

Cuối cùng, Lục Tư Ngôn nhịn hết nổi, giật phắt chiếc điện thoại trong tay cô, giận dữ quát: “Em có nghe thấy anh nói gì không hả?”

Lê Tô ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác vô tội.

Dù sao cũng là em gái mình, Lục Tư Ngôn lập tức mềm lòng, đang định trả lại máy cho cô thì Lê Tô nhoẻn miệng cười, chu môi trách móc: “Nghe thấy rồi mà. Anh Tư Ngôn, anh làm gì mà cướp điện thoại của em?”

Lục Tư Ngôn sững sờ, Lê Tô nghiêng đầu nhìn anh kỳ lạ: “Không phải anh nói muốn hủy hôn sao? Em nghe rõ mà, em còn đồng ý rồi đó thôi?”

Cô chìa tay ra, đường hoàng đòi: “Trả điện thoại cho em, ván này quan trọng lắm, không thì bị chửi là phá game đó!”

Thấy anh không trả, Lê Tô liền giật lại rồi tiếp tục đắm chìm vào thế giới game.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Lục Tư Ngôn như bị ngàn vạn cây kim châm tới tấp. Hóa ra, anh trong mắt cô chẳng hề quan trọng…

“Lê Tô, đừng tưởng chiêu lạt mềm buộc chặt này có tác dụng với anh.” Lục Tư Ngôn cố níu lại chút thể diện cuối cùng.

“Cái gì mà lạt mềm buộc chặt?”

Lê Tô thắng ván game, nhét điện thoại vào túi, ngẩng đầu với gương mặt trong trẻo vô tri còn cười tươi, ngồi xuống cạnh anh: “Anh Tư Ngôn, nếu chúng ta đã hủy hôn rồi thì em có thể khỏi phải đưa canh gà cho anh nữa đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play