Vương Kỷ Hoa lại bắt đầu cuộc sống có Đỗ Quân Điển bên cạnh, hắn rất nghe lời cô, trên cơ bản chuyện gì cô không thích thì hắn sẽ không làm.

Kết quả là, cuộc sống của Vương Kỷ Hoa trôi qua rất thảnh thơi. Ngoại trừ việc chỉ có thể nói chuyện với Đỗ Quân Điển ra thì mọi thứ rất là hưởng thụ, có thể nói cuộc sống so với năm 2009 còn tốt hơn rất nhiều.

Không hổ là người có tiền!

Vương Kỷ Hoa âm thầm cảm thán.

Đương nhiên, những ngày này nhân lúc rảnh rỗi cô sẽ đi nghiên cứu vấn đề tại sao cô xuyên không.

Có thể nói một ngày ở đây tương đương với một giờ ở năm 2009. Cho nên cô ở chỗ Đỗ Quân Điển 8 ngày, sau đó sẽ rời đi 16 ngày, rồi lại trở lại 8 ngày. Vì vậy khi cô nói với Đỗ Quân Điển việc cô ở lại với hắn 8 ngày sau đó sẽ rời đi 16 ngày, hắn liền mất hứng tức giận, khẩn cầu, được một thời gian thì việc cô đi hay ở đã thành thói quen.

Vương Kỷ Hoa đã đi đi về về hai thời không này được hai năm, từ từ dõi theo Đỗ Quân Điển từ lúc hắn 14 tuổi đến lúc hắn 16 tuổi, hai năm hắn đã thay đổi rất nhiều. Tính tình trẻ con giảm bớt, thay vào đó là sức sống thanh xuân gợi cảm. Vóc dáng so với trước kia cao lên không ít, trước kia cô với hắn cao xấp xỉ nhau, mà bây giờ hắn đã cao hơn cô nửa cái đầu, nhưng hắn sẽ tiếp tục cao hơn nữa.

Đồng thời hắn chơi piano ngày càng tốt. Bởi vì Vương Kỷ Hoa đốc thúc không cho hắn trốn học, nên hai năm qua có thể nói hắn là con ngoan trò giỏi.

“Tốt lắm, ngày mai tôi phải đi, qua 16 ngày tôi sẽ trở về, nhớ đúng giờ đi học, nếu cậu không nghe lời thì đừng nghĩ tôi sẽ quay lại đây!” Trước khi đi ngủ, Vương Kỷ Hoa không quên dặn dò.

“Tôi biết rồi.” Tay hắn vòng qua ôm eo cô, theo thói quen vùi đầu vào hõm vai cô ngủ.

Hai năm qua, mọi chuyện hắn đều nghe theo cô, chỉ có chuyện ngủ chung là hắn rất kiên trì, nhất quyết phải ngủ cùng cô.

Dường như chỉ có ôm cô hắn mới cảm thấy an tâm, Vương Kỷ Hoa tắt đèn, nhắm mắt lại.

Cho đến khi mở hai mắt lần nữa, cô biết mình đã trở lại năm 2009.

Đi tới phòng làm việc, Trương Tiểu Mẫn gấp rút hỏi “Kỷ Kỷ, bản thiết kế của cậu đâu? Làm xong chưa?”

“OK, toàn bộ đều ở trong này.” Cô đưa một xấp bản thiết kế cho bạn tốt.

Trong hai năm này, cùng sống với Đỗ Quân Điển làm cho khả năng thiết kế của cô ngày càng tốt lên, nhất là trước kia thiết kế đồ nam rất kém, nhưng bây giờ cảm xúc sáng tác nhiều lên rất nhiều.

Có lẽ do ảnh hưởng từ Đỗ Quân Điển.

Hắn có lúc sẽ rất dịu dàng, có lúc rất tinh nghịch, có lúc sẽ bày ra bộ dạng đáng thương.

Khi ở cùng hắn, cô sẽ có rất nhiều cảm xúc sáng tác.

Trương Tiểu Mẫn vừa thấy bản thiết kế thì mặt mày hớn hở: “Tớ giúp cậu tìm thầy dạy đàn rồi đấy”

“Đưa tớ địa chỉ đi.” Vương Kỷ Hoa hỏi.

“Đây là địa chỉ và số liên lạc” Trương Tiểu Mẫn đưa danh thϊếp cho cô.

“Thật sự không hiểu nổi sao cậu tự nhiên lại muốn đi học piano?”

“Tớ chỉ học đánh một bài đơn giản thôi.”

“Có gì khác biệt sao?”

“Đương nhiên.”

“Được rồi, vậy cậu nói cho tớ biết cậu học đánh ca khúc kia có mục đích gì vậy?” Trương Tiểu Mẫn nheo mắt tra hỏi.

“Bí mật.” Trương Kỷ Hoa không tiết lộ thêm gì hết.

“Này, sao cậu ngay cả tớ mà cũng giấu chứ?” Trương Tiểu Mẫn bĩu môi, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Suýt nữa quên không nói cho cậu, ngày đó tớ giúp cậu đi tìm thầy dạy đàn, tớ hỏi ông ấy, trên thế giới có nghệ sĩ piano nào tên là Đỗ Quân Điển không, ông ấy nói là chưa từng nghe qua có nghệ sĩ piano nào tên như vậy.”

Vương Kỷ Hoa nhíu mày, không đúng, dựa theo khả năng chơi piano bây giờ của Đỗ Quân Điển, qua vài năm tới 2009 tại sao không có tiếng tăm gì.

Hay là hắn căn bản không trở thành nghệ sĩ piano?

Lần lượt đi qua từ giấc mơ đến thời không của Đỗ Quân Điển, Vương Kỷ Hoa đã luyện được gặp biến không sợ hãi.

Lười biếng duỗi lưng một cái, cô đánh giá sân trường quen thuộc, tốt lắm, kế tiếp chính là đi tìm Đỗ Quân Điển, sau đó ở trong phòng ngủ tắm nước nóng, xem một chút tin tức.

Vương Kỷ Hoa thong thả đi trên sân trường, vô tình thấy Đỗ Quân Điển đang đứng cùng một nữ sinh ở chỗ không xa dưới tàng cây, bởi vì Đỗ Quân Điển đưa lưng về phía cô, nên không phát hiện cô đi tới.

Trong tay nữ sinh cầm thư tình, khuôn mặt đỏ bừng đưa cho Đỗ Quân Điển.

“Em...em thích học trưởng rất lâu rồi, mặc dù biết học trưởng sẽ không đồng ý quen với em, nhưng em vẫn muốn anh biết tâm ý của em”.

Nỗ lực thổ lộ một hồi, nữ sinh đưa thư tình cho Đỗ Quân Điển, trên mặt ửng đỏ ngày càng nhiều lan tới tận mang tai.

Nữ sinh này, chỉ có thể coi là thanh tú đáng yêu, đối với những nữ sinh từng tỏ tình với Đỗ Quân Điển mà nói, bề ngoài của nữ sinh này bình thường.

Đang lúc Vương Kỷ Hoa tò mò không biết hắn sẽ từ chối nữ sinh này thế nào, đã thấy hắn thái độ khác thường ghé sát vào mặt nữ sinh đó nhìn chuyên chú.

“Đàn, đàn anh…” Nữ sinh thẹn thùng rụt cổ, nhưng khóe mắt không nhịn được lén nhìn xem hắn.

“Cô thật sự thích tôi?” Hắn hỏi, đã qua thời kỳ vỡ giọng, thanh âm của hắn rất dễ nghe.

“Vâng”. Nữ sinh thẹn thùng gật đầu.

“Vậy cô sẽ luôn luôn ở bên cạnh tôi sao?”

“A...vâng.” Nữ sinh ngẩn người, lần nữa gật đầu.

“Tốt lắm, chúng ta quen nhau thử xem.” Đỗ Quân Điển khẽ mỉm cười, nụ cười kia làm cho nữ sinh không dám tin.

Không thể nào, cô may mắn như thế? Trong trường có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp muốn trở thành bạn gái của Đỗ Quân Điển, dùng tất cả các biện pháp đều không thành công, mà cô lại…

Chính Vương Kỷ Hoa cũng ngơ ngác dừng bước, nhìn Đỗ Quân Điển trở về phòng ngủ, đột nhiên trong lòng có cảm giác ê ẩm.

Vừa rồi hắn hỏi nữ sinh kia có thể luôn luôn bên cạnh hắn không, những lời này sao quen thuộc như vậy.

Là hắn đã từng nói với cô vô số lần.

Có lẽ, hắn nói nhiều lần quá, làm cho cô thậm chí ảo tưởng rằng những lời này hắn chỉ nói với cô. Mà hôm nay, những lời này hắn cũng nói với người con gái khác, làm cho lòng cô không thấy thoải mái.

Lắc lắc đầu, Vương Kỷ Hoa xem nhẹ cảm giác kì quái trong lòng.

Đỗ Quân Điển đã trưởng thành, đã tới lúc hắn quen bạn gái.

Nhưng tại sao cô lại ghen ghét khi Đỗ Quân Điển có bạn gái? Chắc là do cô không có bạn trai.

Tâm trạng không tốt trở lại phòng ngủ, không ngoài ý muốn nhìn thấy Đỗ Quân Điển đang ngồi trên sofa, liếc nhìn phong thư tình trong tay hắn.

“Sao vậy? Lại có nữ sinh tỏ tình với cậu?” Cô pha trò hỏi.

“Kỷ Kỷ, cô đã trở lại!” Hắn vui vẻ nói.

“Nhóc con có nhớ tôi không?” Cô gõ trán hắn.

“Đương nhiên là nhớ.” Hắn cầm thư tình trong tay để xuống, cười híp mắt nhìn chằm chằm cô “Kỷ Kỷ, tôi có bạn gái rồi”.

Mặc dù đã sớm biết chuyện đó nhưng mà trái tim cô vẫn không nhịn được đau lòng,” Tốt lắm tôi chúc mừng cậu.”

“Cô cũng vui vẻ vì tôi sao?”

“Đó là đương nhiên” Hắn gục đầu trên vai cô.

“Con gái thích những thứ gì tôi đều không biết, cũng không biết nên cư xử với họ thế nào.”

“Có tôi ở đây, tôi sẽ làm quân sư cho cậu.” Cô vỗ ngực nói.

“Tôi biết Kỷ Kỷ tốt với tôi nhất mà.” Hắn vui vẻ ôm lấy cô, như trên phim truyền hình ôm cô xoay vòng vòng.

“Dừng lại đi, cậu mà quay tôi thêm chút nữa tôi sẽ hôn mê đó.” Cô không khỏi hâm mộ thể lực của hắn.

“Kỷ Kỷ, lúc cô rời đi tôi vừa học thêm hai ca khúc mới, cô có muốn nghe không?”

Đỗ Quân Điển cười hì hì đặt Vương Kỷ Hoa xuống.

“Để tý nữa ăn cơm tối xong chúng ta sẽ tới phòng luyện đàn.”

Vương Kỷ Hoa cúi đầu, nhìn bàn tay còn đang đặt ở eo mình. Ngón tay hắn, khớp xương thon gầy, trên đầu ngón tay có nhiều vết chai, là do tập piano mà ra.

Tài hoa của hắn, thiên phú của hắn, sự cố gắng của hắn, vì sao hắn lại không trở thành nghệ sĩ piano? Vương Kỷ Hoa nghi hoặc.

“Sao cô lại nhìn chằm chằm tay tôi như vậy?” Hắn cười hỏi.

“Tôi cảm thấy tay của cậu rất đẹp.”

“Nhưng tôi càng hy vọng cô thích nhìn mặt của tôi hơn.” Hắn nhíu mày.

Vương Kỷ Hoa cười ha hả “Mặt của cậu tôi cũng thích xem.”

Sau khi cười xong, cô đột ngột hỏi: “Quân Điển, sau này cậu có muốn trở thành nghệ sĩ dương cầm không?”

“Cô hy vọng tôi trở thành nghệ sĩ dương cầm sao?” Hắn hỏi ngược lại.

“À...”.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Tôi hi vọng về sau có thể thường xuyên được nghe cậu biểu diễn.” Đúng vậy, kỳ thật đây mới là điều cô hi vọng nhất.

Ban đêm sân trường yên tĩnh, trong phòng đàn, Đỗ Quân Điển lưu loát đánh đàn.

Tiếng đàn du dương tràn ra khắp căn phòng.

Ngồi trước đàn piano là một mỹ thiếu niên, thần thái phiêu dật, nhìn Đỗ Quân Điển như vậy Vương Kỷ Hoa cảm thấy có một loại thỏa mãn.

Có lẽ là do cô ở bên cạnh chăm sóc, nhìn hắn lớn lên.

Chỉ là nếu không xuất hiện miếng ngọc kia, cô cũng sẽ không xuyên tới đây, sẽ không ở trong giấc mộng mà xuyên qua.

Mỗi ngày cô đều kiên trì đợi tới lúc đi ngủ nằm mơ tới nơi này tám ngày.

Xem ra cô rất giống bảo mẫu, Vương Kỷ Hoa cười tự giễu.

Có lẽ đợi tới lúc hắn không còn cần cô nữa, cô có thể hoàn toàn rời đi nơi này, an tâm trở lại nơi mình sống, trở lại cuộc sống trước đây của cô.

Đỗ Quân Điển có bạn gái, là một sự kiện khiến toàn trường khϊếp sợ.

Từ cấp hai cho đến cấp ba, đã có vô số nữ sinh theo đuổi hắn - cực phẩm nam sinh.

Nhưng không có ai ngờ được, bạn gái đầu tiên của hắn lại bình thường như vậy.

Mà ngay cả Hàng Trác cũng không nhịn được chạy tới chỗ Đỗ Quân Điển tò mò hỏi: “Tớ rất muốn biết bạn gái mà cậu mới quen, cô ấy có chỗ nào hấp dẫn cậu?”

“Cái gì hấp dẫn tớ sao?” Hắn lẩm bẩm nói, “Hẳn là ngoại hình đi.”

“Ngoại hình?”

Hàng Trác lảo đảo một cái, nếu như bạn tốt nói cậu ta bị tính cách hay nhân phẩm của đối phương hấp dẫn, nghe còn có lý, nhưng nếu nói đến ngoại hình...

“Tớ không thấy ngoại hình của bạn gái cậu có gì hấp dẫn.”

“Cậu không thấy cô ấy rất đáng yêu sao?”

Được rồi miễn cưỡng có thể coi là đáng yêu, nhưng mà “Nếu như cậu muốn tìm người đáng yêu, không phải trong trường có rất nhiều nữ sinh đáng yêu hơn cô ấy sao?”

“Không phải như thế, mà vì cô ấy rất giống với Kỷ Kỷ.”

Đỗ Quân Điển nhẹ đảo con ngươi, tựa như hoài niệm gì đó.

“Kỷ Kỷ?” Cái tên này không phải lần đầu tiên Đỗ Quân Điển nói với hắn, nhưng Hàng Trác chưa từng thấy cái người tên Kỷ Kỷ đó, Quân Điển cũng không chịu nói thêm cái gì.

Cho nên trong cảm nghĩ của Hàng Trác, cái người tên Kỷ Kỷ đó là người rất quan trọng đối với Quân Điển, thậm chí trở thành hình mẫu bạn gái lý tưởng của Đỗ Quân Điển.

Chỉ là hắn điều tra nửa ngày cũng không biết cái người tên Kỷ Kỷ kia là ai.

“Kỷ Kỷ không thể luôn luôn ở cạnh tớ, cho nên khi tớ nhìn thấy nữ sinh kia liền cảm thấy, cô ấy có thể thay thế Kỷ Kỷ khi Kỷ Kỷ không có ở đây.” Đỗ Quân Điển bên môi nhè nhẹ vui vẻ.

“Nói cách khác, bạn gái mới của cậu chỉ là kẻ thế thân của Kỷ Kỷ?”

“Có gì không đúng sao?” Hắn nghe ra bạn tốt không ủng hộ mình.

“Quân Điển!” Hàng Trác vỗ vỗ bả vai Đỗ Quân Điển, “Cậu có nghĩ tới, rất nhiều thứ không thể tìm đồ thay thế, nhất là tình cảm con người. Nếu như cậu thích Kỷ Kỷ như vậy thì phải nói với cô ấy, để cô ấy dành nhiều thời gian ở cùng cậu.”

Đỗ Quân Điển sắc mặt buồn bã, “Cậu nghĩ rằng tớ không nói với cô ấy sao? Nhưng mà không có khả năng.” Hắn đã từng cầu xin cô, nháo với cô, hi vọng cô có thể lúc nào cũng ở bên cạnh hắn không rời đi, nhưng mà cô luôn lần lượt biến mất trong thế giới của hắn.

Đây là hắn đã yêu Kỷ Kỷ rồi sao? Hắn không biết, hắn chỉ biết hắn thích cô làm bạn, thích nhìn dáng vẻ lười biếng của cô, thích để ý cô ăn cái gì, thích nhìn từng cái nhăn mũi, nhướng mày, thậm chí ngay cả bộ dáng lớn tiếng trách móc hắn cũng muốn xem.

Chỉ là thời gian Kỷ Kỷ ở bên hắn quá ít, một chút thời gian kia đối với hắn là không đủ, cho nên hắn muốn tìm một người có dáng vẻ giống cô, có thể đi theo hắn mọi lúc mọi nơi.

Mà khi nữ sinh kia thổ lộ với hắn, dáng vẻ giống cô năm sáu phần, làm cho ý nghĩ tìm thế thân của hắn càng thêm mãnh liệt. Cho nên hắn mới không do dự đồng ý quen cô ấy.

“Hàng Trác, chuyện của tớ và Kỷ Kỷ cậu không hiểu đâu.” Hắn chưa bao giờ hỏi đến thời gian của Kỷ Kỷ, sợ rằng hỏi sẽ khiến cô không bao giờ ở trước mặt hắn nữa.

“Tớ thừa nhận là tớ không hiểu, nhưng nếu đó là lý do cậu quen cô gái đó, tớ cũng không ngăn cản, nhưng tớ hi vọng cậu có thể hiểu chính xác là mình muốn gì.”

“Tớ đã suy nghĩ rất kỹ.” Đỗ Quân Điển giữ vững ý kiến của mình.

Hàng Trác sờ mũi, không nói gì nữa, chỉ hy vọng tương lai bạn tốt sẽ không hối hận.

Nam nữ quen nhau có rất nhiều chuyện để bàn tới, đối với Đỗ Quân Điển là một điều vô cùng mới mẻ.

Ví dụ như hai người ở cùng nhau ăn cơm hộp, ví dụ như trời mưa hắn cầm ô che cho nữ sinh thấp hơn mình rất nhiều, cũng như hắn nhận được quà của bạn gái cũng muốn gửi tặng lại cô ấy.

Hiện tại Đỗ Quân Điển nói chuyện với Vương Kỷ Hoa đều xoay quanh cô gái ấy - Liễu Ý Như.

“Kỷ Kỷ, cô biết không, Liễu Ý Như là một cô gái rất đáng yêu.”

“Kỷ Kỷ, hôm nay tôi tặng quà cho cô ấy, cô ấy vui mừng suýt chút nữa phát khóc đấy!” Đỗ Quân Điển mới nếm qua mùi vị của tình yêu, không ngừng kể chuyện tình yêu của hắn bên tai Đỗ Kỷ Hoa.

Vương Kỷ Hoa cười: “Xem ra Liễu Ý Như thật sự rất thích cậu.”

“Đúng vậy.” Đỗ Quân Điển khom lưng, gối đầu trên đùi cô.

“Kỷ Kỷ, sao cô chưa từng đòi tôi quà tặng gì đó?”

“Tôi là người lớn, làm sao có thể đòi trẻ con tặng quà.”

“Tôi không phải là đứa trẻ!” Hắn nhíu mày, lên tiếng phản bác.

Hắn phản ứng kích động như thế làm cho cô có chút kinh ngạc.

Đỗ Quân Điển cúi người xuống, hai tay đặt trên sofa, giam Vương Kỷ Hoa ở trong ngực.

“Cô có biết khi tôi cùng người khác hôn môi, người tôi nghĩ đến là cô, cô gái khác chỉ là vật thế thân mà thôi.”

Thanh âm của hắn rõ ràng như thế, hơi thở của hắn phả trên chóp mũi của cô, toát lên vẻ nam tính mà tinh khiết nhìn xuống cô.

Trong nháy mắt Vương Kỷ Hoa thậm chí cảm thấy ảo giác, giống như trước mắt cô không phải Đỗ Quân Điển 16 tuổi mà là một nam nhân trưởng thành.

Ở tuổi này của hắn rất dễ nhất thời bồng bột, thôi vậy.

“OK, tôi biết cậu là người trưởng thành, được chưa.” Vương Kỷ Hoa trấn an nói.

“Cô căn bản đang xem thường tôi.” Hắn chỉ ra sự thật.

“Tôi không có!” Cô chớp mắt.

“Cô có!” Thân thể hắn áp xuống thấp hơn, khuôn mặt Đỗ Quân Điển không ngừng phóng đại trước mắt cô, cho đến lúc chán hắn đụng vào chán Vương Kỷ Hoa.

“Kỷ Kỷ, tôi đã trưởng thành.” Thanh âm của hắn hơi khàn, lại giống như là nhẹ nhàng nỉ non.

Mắt hắn mê man nhìn cô, tay hắn từ từ chuyển sang ngang hông cô, bàn tay dán tại eo cô kéo vào trong ngực.

Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra bờ vai của hắn rất rộng, xương quai xanh lộ ra phong tình quyến rũ, thì ra tay của hắn có lực như vậy.

Cô có chút không biết làm sao, mù mịt nhìn hắn cúi đầu xuống ngày càng thấp.

Môi của hắn trơn bóng hồng nhuận, hết sức xinh đẹp.

Nếu như là ngày thường cô sẽ vô cùng thưởng thức, nhưng hiện tại bờ môi kia càng lúc càng gần môi cô, lòng của cô không tự chủ được rối loạn.

Hắn muốn làm gì đây?

Không phải muốn hôn cô chứ?

Vương Kỷ Hoa bị ý nghĩ trong đầu dọa sợ hết hồn.

Hai tay giơ ra phía trước, che kín đôi môi của hắn.

“Này nhóc con, tôi không phải bạn gái cậu, nên đừng coi tôi là đối tượng để hôn môi.”

Cô đỏ mặt, áp chế bối rối trong lòng, cố gắng nói giọng bình thường nhất có thể, vừa nói vừa gõ chán hắn.

Đỗ Quân Điển trong mắt lóe lên thất vọng, lập tức cầm tay Vương Kỷ Hoa, cười cười nói, “Tôi chỉ muốn hỏi, bữa tiệc sinh nhật năm nay của tôi cô có muốn tham gia không?”

Hai lần sinh nhật trước của Đỗ Quân Điển Vương Kỷ Hoa đều không ở nơi này, lần này cô đã tính qua, sinh nhật hắn vào đúng thời điểm tám ngày cô ở đây.

“Không phải tôi đã nói rồi sao, bữa tiệc của cậu tôi sẽ tham gia, nhưng mà dù tôi có đi, cũng không có ai có thể nhìn thấy tôi.”

Như vậy có thể tiết kiệm thiệp mời.

“Chỉ cần tôi thấy Kỷ Kỷ là tốt rồi.” Hắn vẻ mặt thỏa mãn, “Cô tính tặng quà sinh nhật gì cho tôi vậy?”

“Quà sao?”

“Đúng thế!”

“Đương nhiên phải đợi đến sinh nhật cậu mới tặng chứ.” Cô thần bí nói.

Hắn nhún nhún vai, ngồi bên cạnh cô.

“Kỷ Kỷ, tôi có bạn gái rồi, cô thật sự vui mừng sao?”

Cô không nghĩ ngợi đáp “Tất nhiên rồi, sao lại không chứ?”

Hắn cúi đầu, nhìn mười ngón tay của mình, đúng vậy...cô tại sao lại không chứ? Chỉ là khi nghe được đáp án này, hắn thật sự không cam lòng.

- - - - - - - - -

“Vương tiểu thư, thật sự rất ít người ở tuổi cô còn tích cực đi học piano như vậy.”

Buổi tối, thầy dạy đàn giảng bài xong, nhịn không được nói với Vương Kỷ Hoa vài câu. Dù sao bình thường học piano cũng là trẻ con, người lớn đi làm làm gì có thời gian đánh đàn tiêu khiển.

“Không như thầy nghĩ đâu, vì sắp tới là đến sinh nhật của bạn tôi, tôi không nghĩ ra tặng quà gì, cho nên muốn đánh khúc nhạc chúc mừng sinh nhật tặng cho người đó.”

Nơi Đỗ Quân Điển sống, không ai nhìn thấy cô, mà cô cũng chẳng có tiền, chẳng thể mua nổi đồ vật gì.

“Người kia chắc hẳn là bạn trai của cô rồi.”

Thầy dạy đàn cười nói.

Vương Kỷ Hoa thiếu chút nữa tự cắn lưỡi, liên tục khua tay.

“Không phải đâu, người kia vẫn còn đang học trung học đó”

“Tình yêu chị em ở thời đại này cũng không ít.”

Thầy dạy piano ngược lại rất cởi mở. “Thời điểm cô học đàn vẻ mặt rất ngọt ngào vui vẻ, cô nhất định rất yêu bạn trai của mình.”

“Tôi với hắn thật sự không có...”

“Cô yên tâm, tôi không phải là loại người có tư tưởng cũ cổ hủ.”

“Thật ra...”

“Huống chi, Vương tiểu thư nhìn qua cũng không giống cô gái hai mươi lăm tuổi, cùng lắm là giống sinh viên đại học thôi."

Vương Kỷ Hoa vô lực, cô đã chân chính hiểu được cái gì gọi là càng tô vừa đen rồi.

Trở về nhà, cô lấy vòng ngọc trên tay ra xem, thời điểm học đàn bộ dáng rất ngọt ngào sao? Vì sao thầy Cương lại đưa ra kết luận, cô muốn đánh đàn cho bạn trai đây?

Một đống vấn đề quanh quẩn trong đầu cô.

Cô dùng sức lắc lắc đầu, thôi không nghĩ nữa! Hay là ngủ đi, đợi đến khi tỉnh có thể nhìn thấy Đỗ Quân Điển.

Có lẽ, lúc hắn nghe thấy cô đánh bài sinh nhật vui vẻ cho hắn, hắn sẽ cười rất vui vẻ.

Cô đột nhiên muốn thấy bộ dạng tươi cười sáng lạn của hắn.

Mấy ngày nữa là sinh nhật Đỗ Quân Điển, lúc này Đỗ Quân Điển đã mời không ít bạn học tới dự tiệc ở một ngôi biệt thự của Đỗ gia, ngay gần trường học.

Thậm chí, Đỗ gia còn cho xe đưa đón học sinh tới dự tiệc.

Vương Kỷ Hoa lại một lần nữa mở rộng tầm mắt, nhìn xem thế nào gọi là người có tiền.

Chỉ một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ mà thôi, có cần khoa trương như bữa tiệc kết hôn hay không, không những thế còn khoa trương gấp N lần.

Đương nhiên cũng bởi vì tiệc sinh nhật ngày càng tới gần, Liễu Ý Như dính lấy Đỗ Quân Điển ngày một chặt hơn, thỉnh thoảng hỏi về bữa tiệc, hỏi mình mặc gì cho thích hợp, lại sợ ông nội Đỗ Quân Điển không thích cô, tóm lại là lo lắng đủ điều.

Điều này cũng khiến thời gian Vương Kỷ Hoa ở chung với Đỗ Quân Điển ngày càng ít.

Vương Kỷ Hoa không khỏi cảm khái, nhà có con trai trưởng thành chính là như vậy.

Giống như cô khi còn bé thường xuyên bên cạnh cha mẹ, nhưng hiện tại, phần lớn thời gian của cô đều dành cho công việc.

Ngẫm lại, trước khi Đỗ Quân Điển quen bạn gái, tan học là lập tức trở về phòng ngủ với cô, nhưng bây giờ hắn cùng Liễu Ý Như ăn xong cơm tối, đi dạo một lát mới trở về phòng ngủ.

Có đôi khi lúc hắn trở lại cô đã ngủ rồi, phải đợi tới ngày hôm sau mới có thể nói chuyện với hắn.

Mà khi Đỗ Quân Điển nói chuyện, chủ đề sẽ xoay quanh Liễu Ý Như, hắn đối với bạn gái rất quan tâm che chở.

Nhiều người nghĩ có lẽ do Đỗ Quân Điển cô đơn đã lâu nên thấy mới mẻ, rất nhanh sẽ quăng đối phương. Nhưng hắn và Liễu Ý Như quen nhau đã nửa năm, tình cảm ngày càng tốt. Xem ra hắn thực sự thích cô gái tên Liễu Ý Như kia.

Cầm bút chì, Vương Kỷ Hoa phác họa bản thiết kế, lẽ ra cô nên vui mới phải, tại sao trong lòng cô lại cảm thấy cô đơn và tịch mịch như vậy?

Đỗ Quân Điển luôn ỷ lại vào cô, mà giờ hắn đã tìm được người hắn mong muốn, còn cô thì sao? Cô phải ở đây ngây ngốc một mình sao? Mọi người không ai nhìn thấy cô, tại sao cô phải ở nơi này?

“Kỷ Kỷ, hôm nay tôi đưa cô ấy đi mua quần áo, cô ấy mặc lên rất đẹp.”

Đỗ Quân Điển trở lại phòng ngủ, vui vẻ nói.

“Vậy sao?”

“Ừ, cô ấy còn liên tục nói cảm ơn tôi, chỉ đơn giản cô ấy là bạn gái tôi nên tôi muốn quan tâm chăm sóc cô ấy thôi, có đúng hay không?”

Cô cười nhạt nói “Đối xử tốt với bạn gái, điểm này cậu làm rất tốt.”

“Kỷ Kỷ, thật ra tôi cũng muốn tặng quà cho cô.”

“Tôi không cần đâu.” Cô buông bút, “Ngày mai sinh nhật, cậu sẽ rất bận rộn, nên đi ngủ sớm đi.”

Đỗ Quân Điển lầu bầu “Ngày mai cô không được quên quà sinh nhật cho tôi đâu đó!”

“Nhất định không quên, ngày mai cậu dành riêng cho tôi năm phút là được.”

Đến lúc đó cô sẽ đánh cho hắn khúc nhạc mà cô đã vất vả tập luyện, có lẽ vẫn còn trúc trắc, không lưu loát, nhưng đó là sự cố gắng nhất của cô.

Năm phút với hắn chẳng phải quá khó khăn gì, Vương Kỷ Hoa biết rõ, biệt thự Đỗ gia nhất định sẽ có một gian phòng đàn piano, dù sao cũng để phục vụ Đỗ Quân Điển luyện tập.

Nhưng đến hôm sau, Vương Kỷ Hoa mới phát hiện, thì ra buổi tiệc sinh nhật có thể làm cho Đỗ Quân Điển gấp gáp đến vậy, không ngừng có người tìm hắn nói chuyện, điều hành buổi tiệc, cắt bánh ngọt, nhận quà, chúc mừng...từng chuỗi từng chuỗi.

Vì là người vô hình nên Vương Kỷ Hoa không dám đứng trong bữa tiệc, rất sợ có người không cẩn thận đụng vào mình, tự mình tìm phiền toái.

Vì vậy, cô chỉ có thể đứng trên tầng hai, lẳng lặng quan sát bữa tiệc náo nhiệt ở đại sảnh.

Liễu Ý Như khuôn mặt đỏ au, trang phục hoa lệ, nhìn qua thanh thuần đáng yêu lại thêm phần xinh đẹp, quý phái.

Vương Kỷ Hoa âm thầm nghĩ, Đỗ Quân Điển quả nhiên nói không sai, chỉ cần Liễu Ý Như thay đổi phong cách ăn mặc thì sẽ trở nên xinh đẹp hơn nhiều.

Hắn ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn cô trên tầng hai, mà cô sẽ mỉm cười với hắn.

Mãi cho đến 11 rưỡi, Vương Kỷ Hoa cẩn thận tránh những người trong đại sảnh, đi đến bên cạnh Đỗ Quân Điển, “Quân Điển, cho tôi vài phút, tôi muốn tặng quà sinh nhật cho cậu.”

“Ừ!”, hắn thừa dịp người khác không chú ý lặng lẽ gật đầu với cô. “Cô muốn tặng tôi cái gì?”

“Cậu cứ đi theo tôi là được.”

Vương Kỷ Hoa đi tới phòng đàn, Đỗ Quân Điển áy náy xin lỗi mọi người, cười một tiếng “Xin lỗi, tôi rời đi trước một chút, tôi sẽ về ngay.”

Dứt lời liền đuổi theo Vương Kỷ Hoa đi tới phòng đàn.

“Chúng ta tới phòng đàn làm gì vậy?”

Đỗ Quân Điển đi lên trước, mở nắp đàn, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên phím đàn phát ra âm thanh trong trẻo.

“Tặng quà cho cậu.”

“Quà gì vậy?” Hắn cưới nói, “Kỷ Kỷ, không phải cô định hát một bài để tôi đánh đàn cho cô chứ. À, đợi một chút...”

Đỗ Quân Điển bắt đầu ở trong phòng đàn tìm kiếm vật gì đó.

“Cậu đang tìm cái gì vậy?” Cô tò mò hỏi.

Một lát sau hắn quay đầu, trong tay cầm máy ghi âm, “Tìm được rồi!”

“Cậu tìm cái này làm gì?”

“Cô hát cho tôi nghe, tôi đương nhiên muốn ghi âm lại rồi!”

Vương Kỷ Hoa trợn mắt một cái, “Tôi không phải muốn hát cho cậu nghe, cậu nghĩ đi đâu vậy!”

Đỗ Quân Điển nhướn mày, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Hàng Trác chạy vội tới “Quân Điển, sao cậu lại đứng một mình ở đây?”

Trong mắt Hàng Trác, Vương Kỷ Hoa là trong suốt, là không tồn tại, chính là không nhìn thấy.

“Có việc?” Đỗ Quân Điển đặt máy ghi âm xuống.

“Tớ tìm cậu khắp nơi, những nữ sinh kia không nhìn thấy cậu liền tìm Liễu Ý Như gây khó dễ, cậu nhanh qua an ủi đi, con gái khóc tớ không biết làm như nào cả.”

“Cái gì, Liễu Ý Như khóc?” Đỗ Quân Điển có chút lo lắng.

“Tóm lại, cậu mau đi tìm cô ấy!” Hàng Trác lôi kéo Đỗ Quân Điển ra phía cửa chạy đi.

Đỗ Quân Điển nháy mắt với Vương Kỷ Hoa rồi vội vã rời khỏi phòng. Cửa phòng đóng lại, trong phòng một mảnh tĩnh mịch, xem ra, quà của cô thật sự là tặng cũng khó khăn.

Vương Kỷ Hoa thở dài, lặng lẽ mở cửa, đi tới đại sảnh, trong đại sảnh nhiều người như vậy, nhưng rực rỡ nhất đám đông là Đỗ Quân Điển và Liễu Ý Như, Liễu Ý Như mặt mũi đỏ au, hiển nhiên là vừa mới khóc, tóc cô ấy hơi loạn, trên lễ phục có một mảng rượu.

Đỗ Quân Điển không ngừng an ủi Liễu Ý Như, hỏi cô ấy sao lại thành như vậy, Liễu Ý Như thành thực kể lại, hắn nghiêm mặt, đuổi những người gây khó dễ cho Liễu Ý Như ra khỏi bữa tiệc.

Hắn cởi áo khoác, khoác cho Liễu Ý Như che đi vết rượu trên lễ phục, tay dịu dàng chỉnh lại mái tóc hơi loạn của Liễu Ý Như.

Hắn ở bên Liễu Ý Như không biết nói gì, chọc cho đến khi Liễu Ý Như cười mới thôi.

Vương Kỷ Hoa chăm chú nhìn mọi thứ diễn ra, cho đến bây giờ cô mới cảm giác Đỗ Quân Điển là thiếu niên đã trưởng thành rồi.

Những chuyện cô nói với hắn, từng chuyện từng chuyện hắn đều làm được.

Hắn đã hiểu như thế nào là bảo vệ người mình yêu, hiểu được như thế nào là quan tâm bảo vệ người khác.

Hắn đã trưởng thành, nhưng cũng ngày càng cách xa cô.

Mười hai giờ...nhanh tới đi.

Cô lặng lẽ quay lại phòng luyện đàn, nhìn máy ghi âm hắn để lại, có lẽ máy ghi âm của hắn không hẳn là vô dụng.

Cô nở nụ cười, bật máy ghi âm lên, sau đó đi tới chỗ dương cầm, ngồi xuống: “Chúc sinh nhật vui vẻ.”

Quà sinh nhật cô vẫn tặng, dù chủ nhân của món quà này không ở đây.

Ngón tay chạm vào phím đàn, Vương Kỷ Hoa lẳng lặng đánh đàn.

Thời gian...trôi qua rất nhanh...thời gian tám ngày sắp kết thúc rồi...cô phải trở về, trở về nhà của mình, thế giới của mình.

Nhắm mắt lại, loại bỏ mọi suy nghĩ, lâm vào ngủ say, đợi đến khi tỉnh lại, cô sẽ trở lại nhà mình.

Nơi này, người cô quan tâm, dạy dỗ đã trưởng thành, có năng lực, đã không cần cô ở bên cạnh hắn nữa.

Những ngày này trong miệng hắn đã ngày càng ít nói về hai người, hắn đã không còn như lúc đầu, đơn độc ở bên cạnh cô, bây giờ hắn đã có người yêu, người hắn quan tâm.

Cho nên, cô phải vui vẻ, hắn là học sinh ngoan, những thứ cô dạy hắn đều học xong.

Cho nên, cô phải chúc phúc, hi vọng tương lai của hắn có Liễu Ý Như đồng hành sẽ càng thêm vui vẻ.

Đàn xong khúc nhạc, quà tặng duy nhất cô dành cho hắn.

Có lẽ về sau, hắn từ từ lớn lên, trở nên ngày càng bận rộn, bận đến mức sẽ lãng quên cô.

Có lẽ, lúc trở về có thể gặp được Đỗ Quân Điển đã trưởng thành, dù chỉ là thoáng qua.

Có lẽ, đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, mơ quá nhiều nên trở lên chân thật.

Có lẽ...lại có lẽ…

Chuông báo thức vang lên, Vương Kỷ Hoa nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thấy nhà trọ quen thuộc.

Khóe mắt ẩm ướt, cô khóc sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play