Tháo ngọc trên cổ tay xuống, không đến thời không kia nữa, mọi chuyện đơn giản đến vậy.

Chỉ là đáy lòng thỉnh thoảng có một chút trống vắng, cảm thấy bên cạnh mất đi điều gì đó.

“Kỷ Kỷ, nhãn hiệu CT tháng sau tổ chức họp báo, cậu có hứng đi xem một chút không?”

Trong phòng làm việc, Trương Tiểu Mẫn cười hì hì, cúi đầu làm bộ dáng quyến rũ.

Vương Kỷ Hoa trừng to mắt: “Cậu có vé mời?”

Nhãn hiệu CT 10 năm trước bắt đầu ra mắt, mặc dù không giống những nhãn hàng cao cấp ra đời trước đấy, nhưng tại thời điểm đó đã tạo ra những mẫu thiết kế đặc biệt và sáng tạo.

Mỗi mẫu thiết kế đều làm cho người mặc có vẻ đẹp khác nhau.

Nhãn hiệu CT này không giống các hãng thời trang khác, CT chỉ có duy nhất một nhà thiết kế - đó là CRAZY.

Hơn nữa CT chỉ thiết kế trang phục nữ, mỗi lần tổ chức họp báo cũng chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài. Dù có người dùng rất nhiều tiền đến mua cũng không mua được. Ít nhất thì chưa từng nghe nói có ai thành công.

“Không có vé mời, vậy làm sao cậu có được tấm vé này?”

Trương Tiểu Mẫn lắc lắc ngón tay nói, “Lần này CT tổ chức họp báo trên một hòn đảo tư nhân, nếu cậu muốn tới, đến lúc đó tớ sẽ cân nhắc đặt cho 1 vé máy bay.”

“Đương nhiên muốn!” Vương Kỷ Hoa vội vàng nói, “Nhưng mà… vé mời của CT rất khó có được, làm sao cậu có?”

“Đương nhiên là đổi rất nhiều thứ, tốn rất nhiều thời gian. Nếu không phải thấy nửa tháng nay tâm trạng cậu không tốt thì tớ đâu cần tốn bao nhiêu công sức như vậy!”

Hóa ra, sự khác thường của cô, bạn tốt đều thấy được.

Vương Kỷ Hoa im lặng, cảm động trước hành động của bạn tốt, “Cảm ơn cậu!”

“Ai bảo cậu là trụ cột của văn phòng chứ!” Trương Tiểu Mẫn nhún vai, lập tức hiếu kỳ nói, “Không biết lần này CRAZY có xuất hiện ở buổi họp báo không. Nhà thiết kế này luôn rất thần bí, cho tới giờ các bài báo về hắn rất hiếm có ảnh chụp. Hơn nữa mỗi lần họp báo hắn đều không ra mặt. Hiện giờ, mọi người chỉ biết hắn là nam, trước kia còn có lời đồn nói hắn bị hủy dung nên không lộ ảnh chụp ra ngoài.”

“Bị hủy tướng mạo, không phải chứ?” Vương Kỷ Hoa không quá tin tưởng.

“Ai biết được.”

“Có lẽ đây chỉ là một nhà thiết kế cổ quái, dù sao cho đến giờ hắn chưa từng đồng ý phỏng vấn từ bất kì tạp chí nào, đương nhiên không ai có cơ hội chụp được hình của hắn, nên sau đó mới có những tin đồn kì lạ như vậy.”

“Cũng đúng. Nhưng cậu không thấy hắn rất giống yêu quái ư?” Trương Tiểu Mẫn nói nhỏ.

“Sao lại nói như vậy?”

Vương Kỷ Hoa khó hiểu. “Được rồi, dù sao đó cũng chỉ là nhân vật tưởng tượng thôi! Cậu có chắc rằng CT mở họp báo cậu muốn tớ đi cùng chứ?”

“Nói nhảm, vất vả lắm mới có được 2 tờ vé mời, quan tâm hắn kinh khủng như thế nào làm gì, tớ vẫn sẽ đi!”

Chuông điện thoại vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người.

Vương Kỷ Hoa lấy điện thoại, nhấn nút trả lời.

“Tôi nghe… Xin lỗi, tôi tạm thời không có ý định đó… Tôi thật sự không muốn bán, đúng vậy, dù có ra giá bao nhiêu tôi vẫn giữ ý kiến như vậy… Được, nếu tôi thật sự thay đổi quyết định, tôi sẽ liên lạc với ông.”

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Trương Tiểu Mẫn tò mò hỏi: “Là điện thoại của ai vậy? Hình như muốn cậu bán lại gì đó?”

“Là vị chuyên gia lần trước cậu đưa tớ đi đánh giá về miếng ngọc.” Vương Kỷ Hoa xoa xoa thái dương, “Ông ta đã nhiều lần gọi điện thoại, hi vọng tớ có thể bán miếng ngọc kia.”

“Cậu không có ý định bán nó?”

“Dù sao mảnh ngọc kia không phải của tớ, có thể ai đó cố ý giao lại cho tớ, tóm lại, tớ không có ý định bán thứ không phải của mình, rồi cầm số tiền kia hưởng thụ!”

“Cậu nói cũng đúng. Mà sao cậu không đeo miếng ngọc kia nữa? Tớ nhớ mấy hôm trước cậu vẫn còn đeo cơ mà.” Trương Tiểu Mẫn nhìn qua cổ tay trống trơn của Vương Kỷ Hoa nói.

“Đeo ngọc lúc vẽ không tiện lắm nên tớ tháo xuống rồi.” Vương Kỷ Hoa thản nhiên nói.

Cô không nên đeo mảnh ngọc đó, bởi vì cô đã không còn lí do để ở lại thời không đó nữa rồi. Người thiếu niên luôn luôn cần cô, giờ đã đến lúc không cần cô ở bên nữa…

Năm 1998, cửa sổ được rèm che kín lại, che đi ánh nắng bên ngoài, trong phòng bóng tối u ám bao trùm.

Thiếu niên hai tay ôm chặt đầu mình, giống như muốn vùi cả đầu vào trong khuỷu tay.

Bên ngoài vang lên từng hồi đập cửa “rầm rầm rầm”, nhưng thiếu niên kia vẫn không quan tâm, chỉ một mình đắm chìm trong thế giới riêng.

“Đưa chìa khóa gian phòng này cho tôi!” Ngoài cửa Hàng Trác nói với người giúp việc.

“Nhưng thiếu gia…”

“Không cần biết thiếu gia các người nói thế nào, nếu hắn trách tội thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Những ngày này, Đỗ Quân Điển cả ngày khóa mình trong phòng, ai cũng không gặp, tình trạng này thực sự làm cho mọi người lo lắng.

Người giúp việc lấy được chìa khóa, Hàng Trác lập tức mở cửa đi vào.

Trong phòng tối đen khiến hắn nhíu mày, nhìn thấy người cuộn mình ở ghế sofa là Đỗ Quân Điển lại đang đờ đẫn, không có cảm giác.

Hắn đã nhìn thấy Đỗ Quân Điển là người khoa trương, bừa bãi, thậm chí là kiêu ngạo. Nhưng người trước mặt này lại tràn ngập bi thương, cả người bao phủ một nỗi tuyệt vọng.

“Quân Điển!” Hắn tiến lên, kéo đối phương đang lấy hai tay che đầu. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu còn muốn hành hạ bản thân đến bao giờ nữa?”

“Cút ngay, cậu cút ngay!” Đỗ Quân Điển dùng sức đẩy Hàng Trác ra.

“Có chuyện gì thì nói ra, đừng giữ ở trong lòng, cứ như vậy người khác muốn giúp cậu cũng không thể giúp được.”

“Không! Cậu căn bản không giúp được tôi, bất luận kẻ nào cũng không giúp được!”

“Cậu không nói làm sao tớ biết mà giúp được? Nếu cậu không muốn nói với tớ, vậy ít nhất hãy nói với Liễu Ý Như đi, bây giờ tớ đưa cô ấy tới!” Hàn Trác nói xong, xoay người định đi tìm Liễu Ý Như.

Đỗ Quân Điển vừa nghe thấy tên Liễu Ý Như, đột nhiên tỉnh táo vài phần, “Không cần đi! Cậu không phải gọi cô ấy tới!”

“A?” Hàng Trác dừng bước.

Đỗ Quân Điển từ từ ngẩng đầu, tầm mắt nhìn thẳng Hàng Trác, bờ môi run rẩy, “Tớ sai rồi! Hàng Trác, cậu nói đúng, tớ đã sai rồi! Tớ không nên quen bạn gái, không nên tìm thế thân cô ấy, không ai thay thế được cô ấy, không ai cả!”

Vừa nghe lời này, Hàng Trác cuối cùng hiểu ra mọi chuyện có liên quan đến “Kỷ Kỷ”.

“Chẳng lẽ cậu cãi nhau với Kỷ Kỷ?” Hắn hỏi.

Ánh mắt Đỗ Quân Điển vô cùng thống khổ, Hàng Trác cho rằng vẻ mặt thống khổ này tuyệt đối không thể nào xuất hiện trên người bạn tốt của mình.

“Tớ biết tớ sai rất nhiều rồi, tớ không nên vì muốn cô ấy đổi ý mà liên tục ở trước mặt cô ấy khen Liễu Ý Như, không nên cố tình không để ý cô ấy chỉ vì muốn biết cô ấy sẽ phản ứng như thế nào, càng không nên ngay lúc cô ấy muốn tặng quà sinh nhật cho tớ mà bỏ cô ấy lại…”

Đỗ Quân Điển lẩm bẩm nói, đột nhiên duỗi hai tay túm lấy cổ áo Hàng Trác, lớn tiếng nói: “Nhưng cậu biết không, lúc cô ấy cô đơn chỉ cần nói với tớ, chỉ cần cô ấy nói, cô ấy không thích tớ quen bạn gái, tớ sẽ lập tức chia tay với Ý Như! Chỉ cần cô ấy nói, cô ấy không muốn tớ để cô ấy cô đơn, tớ có thể ở bên cô ấy từng giây từng phút! Nhưng vì sao cô ấy không nói gì?”

“Vậy cậu phải xin lỗi cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ tha thứ cho cậu!” Hàng Trác đề nghị.

“Xin lỗi?” Hắn khẽ động khóe miệng, vẻ mặt so với khóc còn khó coi hơn, “Cô ấy căn bản không cho tớ cơ hội để xin lỗi, cô ấy cứ như vậy biến mất, không trở lại, cô ấy không cho tớ xin lỗi, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho!” Đỗ Quân Điển điên cuồng nắm tóc, giống như là muốn bứt tóc trên đầu mình xuống. Trên mặt, da thịt cũng bị ngón tay cào cấu xanh tím một mảng.

Hàng Trác vội vàng kéo tay Đỗ Quân Điển xuống, “Đủ rồi, đừng như vậy, cậu đang tổn thương chính mình đấy.”

Đỗ Quân Điển gắt gao nắm tay thành quyền, răng cắn môi dưới cho đến khi chảy máu, “Kỷ Kỷ, tôi hận em! Tôi hận em!”

Hận cô ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho hắn.

Hận cô không báo trước mà cứ như vậy bỏ rơi hắn.

Hận đã quá sâu, đơn giản là vì - - - hắn đã yêu cô rồi.

Đúng vậy, yêu cô, yêu trong vô thức nhưng lại khắc cốt ghi tâm.

“Oa, Kỷ Kỷ, không nghĩ tới khách sạn trên đảo này thật đúng là xa hoa, không hổ là CT!”

Đi tới buổi trình diễn thời trang của CT cử hành tại một đảo nhỏ tư nhân, Trương Tiểu Mẫn vừa đi vào khách sạn đã thở dài nói, “Bây giờ tớ chỉ muốn ngâm mình trong nước nóng!”

Vương Kỷ Hoa vặn vẹo cổ, ngồi máy bay mấy giờ liền khiến cho mọi người đều mệt mỏi, “Được rồi, vậy cậu tắm đi, tớ không quấy rầy nữa, hôm nay nghỉ sớm một chút, buổi họp báo vài ngày sau mới mở, ngày mai chúng ta đi dạo một vòng hòn đảo này trước!”

“Được, tớ thì sao cũng được hết.”

Sau khi Vương Kỷ Hoa đuổi Trương Tiểu Mẫn đi rồi, rốt cuộc thong thả ngâm mình trong bồn nước nóng, sau đó bắt đầu dọn lại hành lý.

Khối ngọc trắng kia vẫn an tĩnh nằm trong rương hành lý.

Lần này đi, cô nhịn không được mang miếng ngọc theo.

Đã 2 tháng cô không gặp Đỗ Quân Điển, nhưng kì lạ là cô sẽ luôn nghĩ đến hắn.

Nghĩ tới hắn bây giờ như thế nào, giờ chắc đã trưởng thành, cũng có thể đang học đại học.

Nghĩ tới hắn và Liễu Ý Như tình cảm như thế nào, có phải vẫn đang yêu đương không…

Nghĩ đến nhiều lại trở thành một loại tưởng niệm.

Quyết định đóng hành lý lại, Vương Kỷ Hoa ép bản thân không nhìn khối ngọc nữa, càng nhìn sẽ chỉ làm cô thêm nghĩ ngợi lung tung.

Nằm trên giường mềm mại, cô thả lỏng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.

Trong khi ngủ cô giống như có thể nghe được tiếng đàn dương cầm của Quân Điển… tiếng đàn rất đẹp, rất đẹp… xinh đẹp… rồi lại bi thương khiến người ta muốn rơi lệ…

Âm nhạc dịu dàng từ đầu ngón tay thon dài chậm rãi thoát ra, thanh âm giống như không phải đang biểu diễn, chỉ như đang chơi đùa với âm nhạc, cũng chỉ có nam nhân này mới có thể khiến bản nhạc “Bi thương” của Beethoven tùy ý đánh được như thế mà chưa từng phạm sai lầm.

Mái tóc đen chỉnh tề, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng mím nhẹ, mười ngón tay kia như những con rắn linh động lướt trên phím đàn đen trắng, đôi mắt khép lại khiến người ta chỉ có thể thấy hàng mi đen dày.

“Liễu tiểu thư, có chuyện gì sao?” Thanh âm dễ nghe nhàn nhạt vang lên, mặc dù ôn nhu nhưng lại rất xa cách.

Liễu Ý Như đứng ở cửa, nét mặt thất vọng.

Năm đó, anh gọi cô là Ý Như, luôn che chở cho cô, cô đã nghĩ rằng tất cả may mắn mỉm cười với mình. Nhưng ai ngờ đâu ngay sau sinh nhật 17 tuổi của anh, mọi chuyện đã thay đổi.

Anh không còn gọi cô là Ý Như, anh không còn quan tâm che chở cô nữa. Thậm chí, anh coi cô như người xa lạ không quen biết.

“Em… em vô tình quấy rầy anh đánh đàn.”

“Tôi biết rõ.” Ngón tay của anh vẫn dao động trên phím đàn, “Có chuyện gì sao? Bình thường tất cả các buổi trình diễn thời trang không phải đều do Hàng Trác phụ trách sao? Lần này vẫn do Hàng Trác phụ trách, việc tôi quay lại đảo cùng buổi họp báo không liên quan gì cả!” Đỗ Quân Điển chậm rãi nói.

“Vậy anh vì sao lại…” Liễu Ý Như không khỏi cắn nhẹ cánh môi.

“Việc tôi có quay lại đây hay không hình như không liên quan gì đến Liễu tiểu thư.”

Lời của anh thoáng cái kí.ch thích cô, khuôn mặt Liễu Ý Như tái mét, “Sao lại nói không liên quan đến em, chúng ta đã từng qua lại mà, anh cũng từng yêu em không phải sao?”

Yêu sao? Phải nói anh yêu cô ta là vì cô ta có bóng dáng của “cô”.

“Tôi và cô đã chia tay rồi.”

“Anh đừng quay lại hòn đảo kia nữa, đừng tự nhốt mình trong căn phòng ấy nữa!” Liệu Ý Như kí.ch độ.ng đè hai tay Đỗ Quân Điển, tiếng đàn đột nhiên dừng lại.

Căn phòng trên hòn đảo kia giống như một nơi cấm kỵ.

Là nơi Đỗ Quân Điển một mình ngây ngô ở đó, không ai có thể xông vào. Tựa như trái tim anh đã sớm phong bế, không ai có thể mở ra, không ai có thể bắt lấy.

“Cô đang ra lệnh cho tôi sao?” Thanh âm ưu nhã nhẹ nhàng vang lên.

“Không… không phải vậy, em không ra lệnh cho anh, em chỉ hi vọng anh nhìn thẳng vào thực tế. Em biết, Hàng Trác đã nói với em, anh chỉ coi em như thế thân, người anh yêu là cô gái tên Kỷ Kỷ, nhưng cô ta đã bỏ đi rồi, không phải sao? Cô ta đã không còn ở bên anh, vì sao đã nhiều năm như vậy anh còn không buông bỏ được?”

Đỗ Quân Điển chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm Liễu Ý Như, “Cô đã hiểu hết, vì sao vẫn còn ở đây?”

Liễu Ý Như mặt nghẹn đến đỏ bừng, “Bởi vì em yêu anh, em không để ý mình là thế thân, em không để ý người anh yêu nhất không phải em, em chỉ muốn…”

“Không thể được, Liễu tiểu thư.” Anh đẩy tay cô ra không chút quyến luyến, “Bởi vì tôi không có tình cảm với cô, tình yêu trước kia đã không còn chút nào nữa.”

Tâm Liễu Ý Như như bị đấm mạnh một cái, “Anh… yêu cô ta như vậy sao?”

“Không.” Sắc mặt trắng bệch mang theo mỉm cười nhẹ nhàng, anh đứng lên, ưu nhã như một thân sĩ, “Tôi hận cô ấy, hận quá sâu, hận đến khắc cốt ghi tâm.”

Liễu Ý Như kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, chỉ thấy cổ họng khô khốc.

Anh ưu nhã như vậy, mỉm cười như vậy nhưng lại có khẩu khí nhàn nhạt, lời nói mãnh liệt như vậy. Vì cái gì cô lại yêu người đàn ông này?

Buổi họp báo của CT ngày mai mới chính thức bắt đầu, chỉ có hai giờ biểu diễn nhưng lại hấp dẫn rất nhiều nhà thiết kế cùng truyền thông, thậm chí tất cả các khách sạn trên đảo cũng chật kín khách, có vài người phải dựng lều ở ngoài.

Vương Kỷ Hoa nghĩ thấy mà sợ. Có lẽ đúng như mọi người nói, nhà thiết kế CRAZY từ tên đến người đều điên cuồng! Và hãng thời trang CT cũng khiến mọi người điên cuồng!

Cô đã trải qua bao nhiêu đêm sau khi chìm vào giấc ngủ không còn nhìn thấy Quân Điển rồi?

Vương Kỷ Hoa âm thầm nghĩ, bên tai truyền đến thanh âm hưng phấn của Trương Tiểu Mẫn: “Hi! Kỷ Kỷ, hôm nay tớ đi xem trước sân khấu của buổi họp báo, cậu đoán xem tớ thấy ai?”

“Chẳng lẽ là CRAZY?” Vương Kỷ Hoa suy đoán nói.

Trương Tiểu Mẫn khoát khoát tay, “Làm sao có thể, cậu cũng không phải không biết, CRAZY chưa bao giờ gặp người ngoài, tớ là…” Cô thần bí nói: “Tớ gặp tổng quản lý Hàng Trác, anh ấy vừa vặn đang chỉ đạo sân khấu và thứ tự người mẫu xuất hiện…”

“Khụ khụ!” Vương Kỷ Hoa ho nhẹ một hồi. “Cậu nói người tổng quản lý kia tên gì?”

“Hàng Trác, cậu không biết quản lý CT tên gì à?”

“Tớ từ trước đến nay chỉ biết tên nhà thiết kế, đâu có chú ý quản lý tên gì.”

Trong đầu Vương Kỷ Hoa ngập tràn suy nghĩ.

Hàng Trác, cái tên này thật quen thuộc, giống như tên bạn thân của Quân Điển, cháu nội quản gia cũng tên Hàng Trác.

Nhưng Hàng Trác này có phải người cô biết không?

Trên thế giới có rất nhiều người trùng tên mà.

Không thể nào, không có chuyện trùng hợp vậy đâu!

Vương Kỷ Hoa lắc đầu.

“Kỷ Kỷ, cái tên này làm sao à?”

“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy cái tên này rất phổ biến. Tiểu Mẫn, tớ đi dạo quanh đảo một chút, lát nữa quay lại khách sạn cùng cậu thảo luận chuyện buổi họp báo ngày mai.”

Nói xong, Vương Kỷ Hoa lướt qua Trương Tiểu Mẫn, đi về phía rừng cây nhỏ phía trước.

Tâm tình phập phồng, suy nghĩ trong đầu bay tới phương xa nào đó.

Chỉ thoáng nghe một cái tên, thậm chí không phải tên của Đỗ Quân Điển đã có thể khiến cô bồn chồn.

Hình như cô rất dễ bị ảnh hưởng, hình như cô rất dễ nhớ đến hắn.

Cô đã chứng kiến hắn trưởng thành nên hắn khiến cô dễ động lòng như vậy.

Đến khi Vương Kỷ Hoa phục hồi tinh thần mới phát hiện xung quanh cô toàn là cây cối rậm rạp, không có bất kỳ vật nào, cũng không có ai trên đường.

Chính xác là… cô lạc đường!

“Đây là chỗ nào vậy?” Cô quay đầu nhìn xung quanh, trực giác đưa tay vào túi lấy điện thoại ra, lại phát hiện đã quên mang theo.

Đúng là gặp quỷ! Nếu hiện tại có người nói với cô là cô đang bị quỷ ám, cô sẽ tuyệt đối tin tưởng!

Nếu đã không thể gọi ai, Vương Kỷ Hoa chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Càng đi càng cảm thấy trước mắt là nơi vô cùng xa lạ, thậm chí cô không ý thức được là mình ngày càng đi sâu vào trong rừng rậm.

Đây là một khu rừng xưa, thậm chí có chút giống như rừng rậm nguyên thủy. Những nhánh cây rậm rạp, còn có những bụi cỏ cao cỡ nửa người, tất cả làm cô cảm thấy không thể tin được.

Cây cối ở đây nếu dựa theo giống cây đại khái 80% là nằm trong sách đỏ cần bảo vệ nha!

Hòn đảo nhỏ này lại có nhiều loại cây lạ như vậy!

Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng nước chảy.

Ở nơi yên tĩnh chỉ có tiếng gió và chim hót trong rừng cây, tiếng nước lại càng trở nên rõ ràng. Tiếng nước chảy sao?

Cô theo bản năng đi về hướng có tiếng nước chảy.

Nghe nói khi lạc đường, con người sẽ sinh tồn theo bản năng nguyên thủy của mình, cứ đi theo tiếng nước đi xem sao, có thể là nơi có người ở.

Vương Kỷ Hoa đi tới loáng thoáng thấy một hồ nước, tại nơi cỏ cây rậm rạp này, mặt hồ tựa như một tấm gương hiện ra ánh sáng xanh kì lạ, cùng với ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây khiến mọi thứ đều có vẻ ảo mộng.

Hình như cô thấy có bóng người ngồi bên hồ.

Có người?! Cô lập tức hưng phấn hẳn lên.

Có người nghĩa là cô sẽ tìm được đường ra ngoài!

Nhanh chóng chạy đến, Vương Kỷ Hoa liếc một cái nhìn bóng người kia, không biết đang ngủ hay đang ngắm cảnh.

Cô nhìn bóng lưng, mái tóc đen nhánh, có chút dài hơn tóc nam bình thường, đuôi tóc rủ xuống trên vai.

Cổ nhỏ dài cùng bả vai rộng rãi.

“Nơi này thuộc quản lý của Đỗ gia, không có sự cho phép mà đi vào rất nguy hiểm. Nếu không muốn bị ném ra ngoài thì tốt nhất là lập tức rời đi.” Đối phương nói với thanh âm ôn nhuận, giọng nói nhàn nhạt.

“Thật xin lỗi, nhưng mà tôi bị lạc đường, có thể phiền anh chỉ cho tôi đường ra khỏi cánh rừng này được không?” Vương Kỷ Hoa mở miệng nói.

Đối phương sau khi nghe được thanh âm của cô trong nháy mắt sững người lại.

Sau đó giống như cảnh quay chậm, từ từ xoay người, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng người đứng phía sau mình.

Một đôi mắt đen nhánh như mực nhìn xoáy vào Vương Kỷ Hoa.

Đôi mắt rất quen thuộc… Vương Kỷ Hoa trong nháy mắt giật mình!

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như hiện tại chỉ là giấc mộng thì… người đàn ông trước mắt này căn bản chính là khi người kia khi trưởng thành.

Rũ bỏ sự non nớt, ngược lại càng thêm thành thục, càng khiến người ta khó có thể suy nghĩ.

Khuôn mặt trắng nõn, mày kiếm anh tuấn, khóe môi gợi cảm, ánh mắt khiếp sợ, còn có xương quai xanh tuyệt đẹp.

Cô lại xuyên thời gian rồi sao?

Không phải mà, cô thậm chí đâu có đeo miếng ngọc kia, nhưng sao lại…

Anh đứng lên, từng bước một tiến về phía cô.

Tay anh không ngừng run rẩy, trong con ngươi đen nhánh tràn ngập những cảm xúc khó tả. Khϊếp sợ, không muốn xa rời, nghi hoặc… Cuối cùng trở thành một loại trào phúng, “Kỷ Kỷ!” Là khẳng định, không phải nghi vấn.

Vương Kỷ Hoa lúng ta lúng túng mấp máy môi: “Anh là Quân Điển?”

“Đúng vậy, tôi là Quân Điển, Đỗ Quân Điển.” Anh nói, ngón tay lướt qua gương mặt cô, “Em không muốn hỏi một chút, lần đó sau khi em biến mất đã qua bao lâu rồi sao?”

“Qua bao lâu?” Cô chấn động đến mức không thể tự suy nghĩ, chỉ có thể hỏi lại theo anh.

“Mười một năm, Kỷ Kỷ quả nhiên vẫn như vậy, không khác gì trước đây, chỉ là… Tôi đã không như trước, không còn là cậu thiếu niên 18 tuổi.”

Vương Kỷ Hoa trong đầu gào thét.

Mười một năm sao? Đã lâu như vậy?

Không phải nhờ ngọc bội, cô và anh, ở năm 2009 lại có thể gặp nhau sao?

Nhưng mà tại sao hành động của anh cùng với giọng nói đều khiến cô cảm thấy hơi kì quái?

“Tôi không nghĩ tới cậu đã lớn thế này, nói như vậy bây giờ cậu đã 29 tuổi?”

“Ừ, là 29.”

Vương Kỷ Hoa âm thầm líu lưỡi, trước kia cô lớn hơn anh, hiện giờ tốt rồi, anh còn lớn tuổi hơn cô, “Đúng rồi, cậu đã nhận được quà sinh nhật của tôi chưa? Vốn dĩ lúc đó muốn trực tiếp tặng cho cậu nhưng xảy ra chuyện nên tôi đã thu lại trong cuộn băng.”

Tay anh chậm rãi di chuyển từ mặt cô đến cằm, “Cuộn băng đó, tôi đã nhận được rồi.”

Đúng vậy, vào cái đêm của mười một năm trước, khi anh trở lại phòng đàn nhưng không có một bóng người, nhìn thấy cuộn băng thu âm kia.

Anh điên cuồng tìm kiếm cô, thậm chí mỗi đêm đều nghe cuộn băng đó mới ngủ được.

Những điều này, cô đều không biết.

“Tôi đã rất cố gắng nhưng chỉ có thể học được bài đó, đàn không hay lắm, cậu đừng để ý nha.”

“Không sao, tôi sẽ không để ý.”

“Đúng rồi, cậu với Ý Như sao rồi? Đã kết hôn chưa?” Tính toán ở tuổi của anh, chắc đã lập gia đình rồi, chỉ là lòng cô lại có chút chua chát.

“Tôi với cô ta?” Trên môi anh nhẹ nhàng gợi lên một đường cong, “Chúng tôi đã sớm chia tay rồi.” Rõ ràng là âm thanh như tắm trong gió xuân nhưng giọng nói lại cực kì lạnh nhạt.

“Chia tay rồi?” Vương Kỷ Hoa sợ hãi kêu lên, “Tình cảm của hai người năm đó rất tốt mà. Không phải cậu rất thích cô ấy sao? Hơn nữa Liễu Ý Như cũng…” Ngoài Đỗ Quân Điển thì không có người nào khác.

“Em muốn biết năm đó vì sao chúng tôi chia tay không?” Anh từ từ cúi người xuống, mặt sát lại gần cô.

Hơi thở của anh ấm áp thả trên mặt cô, hiện tại anh không còn là thiếu niên 18 tuổi trước kia mà trở thành một người đàn ông thành thục.

Vương Kỷ Hoa theo bản năng lùi về sau một bước, Đỗ Quân Điển đưa tay nắm ngang hông cô, cố định giữ lại thân thể cô, “Muốn biết sao? Chỉ cần em muốn, tôi sẽ nói.” Môi của anh chuyển qua tai cô, ở bên tai nói nhỏ.

Tư thế như vậy cùng với giọng nói nỉ non tựa hồ toàn thân anh đang toát ra một loại hấp dẫn.

Cô không được tự nhiên quay đầu đi, “Quân Điển, cậu đừng như vậy… bóp cằm tôi… còn có… tư thế này, tôi… tôi có chút không quen.” Phải nói là vô cùng không quen.

“Xem ra là không muốn biết!” Anh buông lỏng hai tay, thân thể của cô nháy mắt được tự do, cổ tay bị nắm có chút đau, đột nhiên cả người bị đẩy ra sau.

Sống lưng phát đau, cả người dựa vào thân cây.

Hai tay anh đặt trên vai cô, nắm chặt khiến cô nhíu mày, nghĩ muốn đẩy Đỗ Quân Điển ra nhưng lại không cách nào thoát khỏi sự kiềm chế cứng rắn như sắt thép của anh, “Cậu làm sao vậy? Sao lại…”

“Tôi cùng Ý Như chia tay là vì…” Anh nhìn chằm chằm cô, loại ánh mắt này khiến cô cảm thấy xa lạ…

“Tôi phát hiện không thể yêu bất kì ai khác.” Thanh âm của anh vang lên bên tai cô.

Cô kinh ngạc nhìn anh, cổ họng khô khốc, “Cậu nói như vậy là có ý gì?”

“Bởi vì tôi đã dồn tất cả tình cảm lại để hận một người.” Tay anh giữ lấy bả vai cô, sức lớn đến mức như muốn bóp nát xương đầu vai cô.

“Đỗ Quân Điển, cậu buông tay ra đã, bả vai tôi rất đau!” Vương Kỷ Hoa kêu lên.

“Em đau như vậy, làm sau đau đớn bằng tôi!” Anh gằn nói từng chữ, “Kỷ Kỷ, em biết không? Tôi hận sâu tận xương tủy, đau thấu tâm can, dù thời gian trôi qua bao lâu vẫn không thể phai mờ.”

Cô khiếp sợ nhìn anh, rốt cuộc hiểu được ánh mắt xa lạ đó của anh là gì!

Là nỗi hận.

Là loại tình cảm mãnh liệt đến vô hạn, đầy mâu thuẫn cùng nỗi hận không cam lòng.

Cô lúng túng mở miệng muốn nói chuyện, muốn hỏi anh, nhưng thanh âm đến miệng lại không thốt lên được.

“Kỷ Kỷ, tôi hận em!” Âm thanh khiến lòng cô lạnh như băng.

Sau đó, cô nhìn thấy hai dòng nước mắt theo hốc mắt anh chậm rãi nhỏ xuống… một giọt… hai giọt… Nước mắt rơi trên mu bàn tay cô nóng như thiêu đốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play