Vương Kỷ Hoa mới ra đời đã được định trước vận mệnh bấp bênh.
Lúc cô vừa sinh ra, thầy bói thứ nhất nói cô không có nhân duyên, nói cách khác cả đời này cô không lấy được chồng.
Mẹ Vương đau lòng nước mắt lưng tròng, quả thực khó chấp nhận!!!
Đến năm cô năm tuổi, thầy bói thứ hai nói cô đời này đại phú đại quý, chồng tương lai là người vừa có tài vừa có tiền, nói cách khác cô là quý phu nhân.
Hai thầy bói mỗi người nói một kiểu.
Họ xem cô là kẻ ngốc hả, nói hươu nói vượn, cô mới không tin đâu!!!
Năm cô mười lăm tuổi cha mẹ kéo cô đi xem bói lần thứ ba, lúc này thực sự là càng nói càng mơ hồ.
Lão thầy bói nói cô không gặp được ông xã tương lai, nhưng ông xã tương lai lại gặp được cô.
Những lời này khiến ba mẹ Vương trăm mối tơ vò.…
Vương Kỷ Hoa hếch mũi coi thường, thật hoang đường, cô không tin.
Mà bây giờ, bà cô hai mươi lăm tuổi Trương Tử Mẫn, hóng chuyện xong cảm thấy rất hứng thú với câu phán định kia.
“Kỷ Kỷ, cậu không thấy câu nói kia rất có thâm ý sao?”
“Thâm ý ở chỗ nào?” Cô hoàn toàn không để ý hỏi.
“Tớ đang suy nghĩ… có phải là ông xã tương lai của cậu từ nhỏ đã thầm mến cậu, nhưng cậu không biết?”
Vương Kỷ Hoa trợn mắt một cái, bóp chán cạn lời.
“Sức tưởng tượng của cậu thật là phong phú”.
“Đa tạ quá khen”.
Tử Mẫn mặt dày trả lời.
“Chị ơi!!!”
Bé trai tầm bảy tám tuổi không biết ở đâu ra, kéo lấy áo của cô.
“A!!! Nhóc con có việc gì sao?” Cô cúi đầu nhìn đứa bé vô cùng đáng yêu.
Trương Tử Mẫn bên cạnh đã sớm kêu lên. “Thật là một đứa bé xinh đẹp! Tiểu minh tinh, em lạc đường hả? Em tên là gì vậy?”
Thằng bé không để ý đến câu hỏi của Tử Mẫn, chỉ im lặng lén nhìn Vương Kỷ Hoa.
“Chị, chị chuẩn bị gặp được nhân duyên của mình đấy.”
Hả? Tử Mẫn và Kỷ Hoa đều ngây người.
Kì lạ, sao một đứa bé không biết ở đâu ra lại nói như vậy =.= , nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy quỷ quái.
Vương Kỷ Hoa hồi phục lại tinh thần, nói với thằng nhóc:” Này nhóc, em với ba mẹ lạc nhau sao, có cần chị dẫn đến chỗ chú cảnh sát không?”
“Chị!!! Có phải chị không tin em không?” Thằng bé ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn cô, “Em nói đều là thật đấy”.
Vương Kỷ Hoa gượng cười.
“Không tin thì chị nhìn kìa.” Thằng nhóc chỉ tay về phía trước.
Nhìn? Nhìn cái gì?
Vương Kỷ Hoa nhìn theo hướng tay thằng bé, chỉ thấy phía trước có một cô bé chạy qua đường, đúng lúc đó một chiếc xe tải cũng đang lao tới, mà tài xế hình như không nhìn thấy cô bé đó, căn bản không giảm tốc độ xe.
Cô theo bản năng chạy đến đẩy cô bé kia ra.
Phanh!
Cô cảm giác mình bị một cỗ lực nặng nề đánh văng ra, đầu óc tối sầm, choáng váng ngất đi.
Bên tai nghe được tiếng Tử Mẫn hét to, “Kỷ Kỷ”
Này này!!! Chẳng lẽ cô cứ như vậy nộp mạng cho lão Diêm Vương sao?
Vương Kỷ Hoa sống hai mươi lăm năm trên đời, chưa từng làm chuyện ác gì, nhưng cũng không làm chuyện gì quá tốt.( ・ั﹏・ั)
Vì sao lúc đó cô lại phi thân tới cứu cô bé đó vậy? Cô thực sự không hiểu nổi mình nữa.
Hết thảy chỉ có thể đổ lỗi cho thân thể đã tự ý hành động.
Thật kỳ quái, quá kỳ quái!!!
Vương Kỷ Hoa hai tay chống cằm, đánh giá hoàn cảnh hiện ra trước mắt, theo lý mà nói, lúc cô tỉnh dậy phải là ở bệnh viện, dù sao cô cũng bị xe đụng trúng.
Thế nhưng hiện tại cô đang ở khu nhà cổ giống như biệt thự, trong biệt thự có rất nhiều người đang đi qua lại.
Đa số mọi người đều mặc trang phục giúp việc, một số khác lại là nam mặc tây trang sang trọng, nữ diện đồ nhìn giống sườn xám.
Mặc dù hiên tại thịnh hành trào lưu sườn xám, nhưng những y phục này khiến Vương Kỷ Hoa cảm thấy kì quặc, giống như trang phục của thế hệ trước.
Cô từng chứng kiến một nữ giới mặc đồng phục tay ngắn, váy chữ A, bị một ông già khiến trách là quá phóng đãng.
Vương Kỷ Hoa đầu đầy vạch đen, váy chữ A mà đã là phóng đãng??? Cô còn mặc váy ngắn đây này.
Tổng thể mà nói, trong biệt thự này cô có thể ăn có thể ngủ, điều khác thường duy nhất chính là cô nhìn thấy người khác, nhưng người khác không hề nhìn thấy cô.
Ví dụ như hiện tại =.=
“A”
Có một nữ giúp việc đụng phải cô, Vương Kỷ Hoa bị đụng lảo đảo về sau mấy bước, mà bình hoa trong tay nữ giúp việc rơi xuống đất.
May mà dưới nền nhà trải thảm nên bình hoa mới không bị vỡ.
“Sao lại không cẩn thận như thế?” Quản gia trách cứ.
“Xin lỗi, lúc nãy dường như tôi đụng phải vật gì đó.”
“Trước mặt cô không có bất kì vật gì, có lẽ tay cô trơn trượt, lần sau nhớ lau tay kỹ mới được cầm bình hoa.”
“Vâng”
“Đúng rồi, lát nữa cô đi tìm tiểu thiếu gia, đến thời gian luyện đàn rồi.”
Nữ giúp việc vội vàng chạy ra ngoài, lão quản gia sửa sang lại trang phục rồi cũng rời đi.
Vương Kỷ Hoa đứng trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ không nhìn thấy cô.
Bây giờ cô không khác gì người tàng hình trong phim, rõ ràng tồn tại, nhưng không có cách nào để mọi người nhìn thấy mình.
Này nhé~!!!
Nếu chết không đi Địa phủ thì cũng lên Thiên đường, chứ không phải bị ném ở cái biệt thự không biết tên này.
Chạy ra ngoài hoa viên biệt thự, cô dự định tìm một chỗ ngủ ngon giấc.
Có lẽ… ách, bây giờ cô đang nằm mơ, tỉnh dậy có lẽ cô sẽ ở trong bệnh viện.
“hu…hu…hu....”. Có tiếng khóc yếu ớt của trẻ con, làm người ta đau đầu, khiêu chiến độ kiên nhẫn.
Ông trời, tha cho cô đi!!!
Chẳng lẽ Thượng đế không biết cô sợ nhất trẻ con khóc sao??? Vương Kỷ Hoa lấy hai tay bịt lỗ tai, suy tính có nên đi chỗ khác ngủ hay không.
“Huhuhu....” tiếng khóc vẫn kéo dài, thanh âm rất non nớt.
Suốt ruột gãi đầu, cô đi tìm đứa bé men theo tiếng khóc.
Cỏ cây, hoa lá đều có vẻ hư ảo, chắn tầm mắt của cô.
Cô tức giận đẩy những hoa cỏ vướng tầm mắt của mình ra, rốt cuộc thấy một bóng dáng nho nhỏ vùi mặt vào đầu gối, khóc dưới gốc cây đại thụ.
“Này, đừng khóc!” cô hét lớn.
Được rồi cô thừa nhận đứa bé kia là Bạch Tuyết xinh đẹp, còn cô là mụ phù thủy độc ác.
Nhưng mà nơi này mọi người đều không nhìn thấy cô, vậy coi như cũng không nghe thấy cô nói gì đi.
Quả nhiên thằng bé vẫn còn khóc, lại còn khóc càng ngày càng lớn.
Trên đời này, cô với những đứa trẻ vô cùng xung khắc.
Trên đường bị một đứa bé kì quái giữ chặt, vì cứu giúp một đứa bé nên bị đưa đến nơi này, bây giờ lại gặp một thằng nhóc đang khóc mắt đỏ như thỏ.…
Ông trời muốn diệt cô sao, loại tiếng khóc này không khác gì ma âm…
Cô nỗ lực khuyên nhủ cùng uy hi.ếp, “Lại khóc, coi trừng chó sói tha nhóc đi mất.” Khi còn bé mẹ cô chính là dùng những lời này đe dọa cô.
“Hức…hu…hu…” Thằng nhóc chả cần biết chó sói hay chó khỉ gì, nó vẫn tiếp tục khóc.
Vương Kỷ Hoa ôm đầu, đau đầu như muốn nứt ra.
TMD, cô muốn đánh người, nhưng mà cô lại không phải người thích so đo với trẻ con =.=“.
Cho nên, cô thở dài một hơi “Tôi đầu hàng, cậu khóc hay không khóc tôi mặc kệ, tôi đi chỗ khác ngủ”.
Cái đầu nhỏ đột nhiên ngẩng lên, trên mặt đẫm nước mắt, mà cặp mắt nhìn không thấy đáy kia khiến người khác giật mình.
Giật mình? Nó giật mình?
Vương Kỷ Hoa quay đầu lại nhìn đứa bé, lại nhìn xung quanh nhưng không có gì khác biệt.
Lại quay lại nhìn bé trai, sao nó nhìn về phía cô. Không lẽ...???
Cô nháy mắt mấy cái!!!
Đứa bé cũng nháy nháy mắt!!!
“Cô...là ai???” Thằng nhóc nhếch môi, mở miệng hỏi, giọng non nớt khàn đặc do khóc.
Cô???
“khụ...khụ...!!!” Cô suýt nữa nghẹn nước miếng mà chết.
“Cậu nhìn thấy tôi sao???” Cô kích động hỏi.
Ở nơi xa lạ này, có người nhìn thấy cô, vẫn có người có thể nói chuyện cùng cô, đó là một loại vui sướng không lời nào có thể hình dung.
“Tại sao tôi lại không thể nhìn thấy cô.” Thằng nhóc kì quái hỏi “Cô rốt cuộc là ai?”
“Tôi sao..?” Vương Kỷ Hoa híp mắt trả lời “Nói cho cậu biết tôi chính là thiên sứ.”
Cô mặt không đỏ chân không run nói dối không chớp mắt.
“Cô gạt người”. Rõ ràng thằng bé không tin.
Vương Kỷ Hoa bĩu môi, nhưng câu nói tiếp theo của thằng bé làm cô đứng hình.
“Tất cả thiên sứ đều đẹp, nhưng cô xấu.”
Xấu?
Cô vỗ ngực thuận khí, không muốn tranh luận với một đứa trẻ về vấn đề nhan sắc.
“Thiên sứ cũng có người không đẹp”, cô bĩu môi, tìm vị trí ngồi thoải mái dưới tàng cây, dựa lưng vào thân cây, “Nói cho cậu biết, không phải ai cũng có thể nhìn thấy thiên sứ, giống như tôi chỉ có cậu nhìn thấy.”
“Thật vậy chăng?” vẻ mặt nó hiếu kì.
“Đương nhiên.” Cô nhăn mũi, chỉ về phía một nữ giúp việc đang chạy tới.
“Tiểu thiếu gia, nên về phòng luyện đàn rồi.” Nữ giúp việc đi đến chỗ thằng bé kính cẩn nói.
Cô đứng trước mặt nữ giúp việc, giơ tay chặn trước mặt, nữ giúp việc vẫn không nhìn thấy cô.
“Cô không thấy gì sao?” Nó hỏi.
“Thấy gì thưa thiếu gia?” Nữ giúp việc mù mịt.
“Không có! Có phải thiếu gia đang trêu tôi đúng không?”
“...”
Nhìn thằng bé trừng lớn hai mắt, cô hả hê, dù sao cũng phải phân rõ trên dưới với thằng bé này.
Vương Kỷ Hoa cô chưa bao giờ tin được một thằng bé nhỏ như vậy có thể chơi piano giỏi đến thế.
Lưu loát điều khiển âm thanh từ những phím đàn, diễn tấu thành một khúc nhạc du dương.
Cho đến khi kết thúc luyện tập, cô vẫn còn chưa thỏa mãn.
Thằng nhóc này cũng thiên tài quá đi, cô đến tuổi này cũng chỉ biết đánh khúc đơn giản với đàn điện tử mà thôi.
Ở trong phòng ngủ của thằng nhóc, Vương Kỷ Hoa vừa ăn điểm tâm vừa nói:” Đúng rồi, nhóc tên gì vậy?”
Lúc tới đây, chỉ nghe được tất cả mọi người gọi hắn là “tiểu thiếu gia”.
“Thiên sứ không biết tên của tôi sao?” Nó nghi ngờ hỏi.
“Đương nhiên, thiên sứ cũng không phải vạn năng!” Cô bỏ miếng bánh ngọt vào miệng, mùi vị không tệ.
“A, tôi tên là Đỗ Quân Điển.”
“Đỗ Quân Điển, tên không tệ!” Cô gật đầu, đột nhiên giống như vừa phát hiện kỷ nguyên mới. Đúng rồi, nơi này toàn là người Trung Quốc nói hán ngữ.
“Thiên sứ, cô tên gì?”
“Vương Kỷ Hoa” Tầm mắt cô bắt đầu nỗ lực đánh giá xung quanh.
Tông xe? Hết thảy đều kì quái.
Là mơ sao, nhưng sao giấc mơ lại chân thật đến vậy?
“Cậu biết nơi này là đâu không?” Vương Kỷ Hoa hỏi.
“Nhà tôi” Đỗ Quân Điển hồi đáp.
“Đây là thế kỷ bao nhiêu vậy, nước nào?”
“Cái gì là thế kỷ, quốc gia?”
“...” Haiz, nó cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể trông cậy quá nhiều, Vương Kỷ Hoa tiếp tục ăn bánh ngọt.
Đỗ Quân Điển rất tò mò với bộ dáng thiên sứ khi ăn.
Những thứ này nó cảm thấy chả có gì đặc sắc, nhưng nếu thiên sứ thích lần sau nó sẽ bảo người làm thêm nhiều loại bánh ngọt khác mang lên.
Ăn xong bánh ngọt, Vương Kỷ Hoa quệt miệng, ngã người lên giường lớn mềm mại, tiếp tục đại nghiệp đánh cờ với Chu công.
Có lẽ lúc tỉnh dậy tất cả sẽ khôi phục bình thường.
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy hình như bỏ lỡ cái gì đó.
Đột nhiên, một cái tay nhỏ lôi kéo vạt áo cô, một lần nữa kéo cô dậy.
“Làm gì vậy?” Vương Kỷ Hoa nhìn Đỗ Quân Điểm đang nằm sấp trên giường.
“Trò chuyện” Trong mắt hắn thoáng hiện lên khát vọng.
Loại ánh mắt này, phải hình dung thế nào đây? Này, không cần mang ánh mắt gấu nhỏ nhìn tôi như vậy chứ.
“Tôi...” Cô rất muốn cự tuyệt.
Nhưng cái ánh mắt gấu nhỏ thế nào lại long lanh thêm vài phần.
“Cái kia...” Khóe miệng cô bắt đầu run rẩy ngồi dậy.
Ánh mắt gấu nhỏ hào quang bắn ra bốn phía.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện phiếm!” Cô trợn mắt một cái, cô thua, cô thỏa hiệp.
Nhưng mà kế tiếp, mắt to lại trừng mắt nhỏ.
“Này, cậu đến cùng muốn tán gẫu cái gì?” Cô cảm giác mình không khác gì kẻ ngốc.
“Tôi cũng không biết” Đỗ Quân Điển lúng túng.
“Được rồi, tôi hỏi cậu, vừa nãy cậu khóc cái gì?”
“Tôi...” Đỗ Quân Điển từ từ cúi thấp đầu, có chút bất an kéo vạt áo.
“Không phải là bị người ta bắt nạt đấy chứ?”
Nhìn vẻ mặt kia kìa, cô đoán trúng rồi.
“Cậu là con trai, bị bắt nạt tại sao lại núp một góc khóc như vậy?” Đổi thành cô năm đó, đã sớm đánh những kẻ kia khóc cha gọi mẹ.
“Trốn một góc khóc không tốt sao?” Nó nghi ngờ hỏi.
Cốc một cái vào cái đầu nhỏ nhắn, nó kêu đau một tiếng, lại nghe cô hét: “Tất nhiên là không được, bị người khác bắt nạt phải bắt nạt lại chúng nó, biết chưa?”
“Bắt nạt...lại?” Lời cô nói làm cho nó rất kinh ngạc “Tôi có thể sao?”
“Cậu là con trai, nếu như không thể bảo vệ mình, tương lai làm sao bảo vệ được người mình yêu?”
“Yêu là gì?”
“Chính là gặp thấy vui, không gặp thấy nhớ, lúc nào cũng nhớ đến người ta”.
“Ngày nào tôi cũng muốn chơi cùng Mạch Mạch, có phải Mạch Mạch là người tôi yêu không?”
“Mạch Mạch là ai?”
“Là con chó của tôi.”
“...Người yêu...là người chứ không phải động vật, hiểu chưa?” Vương Kỷ Hoa khóe miệng co quắp.
“Vậy Kỷ Kỷ có thể làm người yêu của tôi không?”
“Khụ...khụ....” Vương Kỷ Hoa lần đầu phát hiện, sặc nước miếng cũng có thể chết người, “Ai cho cậu gọi tôi là Kỷ Kỷ?”
“Không phải cô tên Kỷ Kỷ sao?”
“Ách...phải gọi là Kỷ Kỷ thiên sứ.”
“Nhưng tôi thích gọi cô là Kỷ Kỷ” Trong mắt nó lộ ra nồng đậm mong đợi.
Cô hết chỗ nói rồi, được thôi, không phải thiên sứ rất thiện lương sao, cho nên cô chỉ có thể ủy khuất thực hiện tâm nguyện của thằng nhóc, để cho thằng nhóc gọi là Kỷ Kỷ.
Vương Kỷ Hoa từ trước đến nay là dã nữ, từ nhỏ đến lớn, chỉ có cô ăn hi.ếp người khác, căn bản không ai dám ăn h.iếp cô.
Cho nên có thể nói là cô thương cảm cho đứa nhỏ xấu xa này đi.