Năm 1995, Trung học Lam Sơn.
Trong phòng ngủ, từng món đồ bị quăng xuống đất không thương tiếc.
Sách, ly thủy tinh, bút viết, tất cả đều bị quăng xuống đất.
"Lách cách", âm thanh bên tai không dứt, vốn là một thiếu niên nhã nhặn, giờ đã trở thành kẻ thô bạo thậm chí so với thiếu niên bất lương trước kia càng khiến người ta sợ hãi hơn.
"Quân Điển, đến cùng là chuyện gì, cậu tức giận cái gì?" Hàng Trác nhanh chân tránh được bình hoa, chạy đến trước mặt Đỗ Quân Điển.
Vốn dĩ hắn còn đang bất ngờ với việc Đỗ Quân Điển "cải tà quy chính", nhưng mà mới vài ngày, hắn lại trở nên giống như trước đây, thậm chí càng thêm khác người.
Hắn không đi học, đập nát mọi thứ trong phòng ngủ, không ngừng tìm kiếm cái gì đó ở trong trường.
"Cậu đi ra ngoài!" Đỗ Quân Điển tức giận nói.
"Mấy ngày nay cậu rất khác thường, có phải làm rơi vật quan trọng nào không?" Hàng Trác suy đoán nói.
"Không thấy cô ấy, tôi không thấy cô ấy!" Đỗ Quân Điển không ngừng lẩm bẩm nói.
Cho dù hắn tìm thế nào cũng không tìm được cô.
Giống hệt như lần trước cô biến mất, cho dù hắn ôm cô chìm vào giấc ngủ, vẫn giống như trước đây, khi hắn mở mắt, cô liền biến mất.
"Ai không thấy?" Hàng Trác thắc mắc hỏi, cảm thấy việc Đỗ Quân Điển điên cuồng tìm kiếm rất đỗi quen thuộc, giống như trước đây cũng từng xảy ra việc như thế này.
"Cô ấy biến mất rồi! Lại giống như trước đây, bỏ lại một mình tôi!" Đỗ Quân Điển nắm chặt quả đấm, các đốt ngón tay kêu răng rắc.
Trước kia? Hàng Trác đột nhiên nhớ ra rồi.
Vào tám năm trước, khi đó không phải cũng có một đoạn thời gian Quân Điển giống như bây giờ, không ngừng điên cuồng tìm kiếm gì đó mà ai cũng không hiểu, tưởng hẳn là kẻ điên.
Tình trạng này diễn ra gần nửa năm, Quân Điển mới dần dần khôi phục như thường.
Chỉ là, hắn không cười vui vẻ như trước kia, hắn luôn đột nhiên thất thần, cặp mắt kia dường như nhìn một chỗ rất xa.
Chẳng lẽ hiện tại, Quân Điển lại một lần nữa...
Hàng Trác thực không dám tưởng tượng.
"Tại sao phải đối với tôi như vậy? Tại sao cho tôi hi vọng lại để cho tôi thất vọng?" Đỗ Quân Diễn gầm lên, hai tay nắm thành quyền.
Kỷ Kỷ! Kỷ Kỷ!
Cái tên này tựa như ác mộng quấn lấy hắn, khiến hắn khi mở mắt ra sẽ không tự chủ đi tìm bóng dáng của cô.
"Quân Điển, cậu...."
Hàng Trác còn chưa có nói xong, chỉ thấy Đỗ Quân Điển hung hăng đấm một quyền vào gương.
Mặt kính vỡ vụn, mảnh thủy tinh bén nhọn cắm đầy cả mu bàn tay.
Cả người hắn lại giống như không có cảm giác, chỉ kinh ngạc nhìn bàn tay chảy máu.
"Hàng Trác, vì sao tôi không thấy đau vậy?"
Đó là bởi vì trong lòng còn đau đớn hơn so với vết thương trên cơ thể.
Vương Kỷ Hoa cảm giác mình đã ngủ một giấc, nhưng điều làm cô kinh ngạc là...?
Nơi này tuyệt đối không phải là nhà trọ của cô, mà giống như trường học của Đỗ Quân Điển – Trung học Lam Sơn.
Vương Kỷ Hoa ngẩn ngơ nhìn người đi lại tấp nập, trong tay cầm khay đựng đồ ăn, lại nhìn bọn họ đều mặc đồng phục học sinh, mà chính cô cũng mặc đồng phục học sinh.
Lần này, không biết thời gian ở lại đây sẽ là bao lâu.
Cô đi nhanh ra khỏi căng-tin, dựa theo trí nhớ đến phòng Đỗ Quân Điển.
Vừa đi đến cửa phòng ngủ liền thấy một cậu thanh niên xa lạ đi ra.
Chẳng lẽ phòng ngủ đổi người?
Cô thừa dịp cửa còn mở, thừa cơ chuồn vào phòng.
Trong phòng một đống hỗn độn, so với lần trước còn thảm hại hơn.
Mà người cô muốn tìm lại chán chường nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon, một tay đặt trên ngực, tay kia rủ xuống cạnh ghế sofa.
Rất tốt, tuổi của hắn tựa hồ không có thay đổi gì, vẫn là thiếu niên 14 tuổi, nhưng sao nhìn hắn lại chật vật như vậy? Mà cánh tay rủ xuống sofa lại quấn băng gạc.
Vương Kỳ Hoa đi đến bên cạnh Đỗ Quân Điển, chân lại lơ đãng đá vào đống hỗn độn tạo ra tiếng vang.
"Hàng Trác, tay của tôi đã bị cậu băng bó đủ rồi, cậu có thể cút!" Đỗ Quân Điển mí mắt cũng không nhấc lên, chỉ lạnh lùng nói.
"Thật xin lỗi, tôi không phải là Hàng Trác, chẳng qua tôi muốn hỏi một chút, tay của cậu làm sao vậy? Còn có, gian phòng này xảy ra chuyện gì chuyện gì?"
Vương Kỷ Hoa đi đến cạnh ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống Đỗ Quân Điển.
Thân thể hắn chấn động, hai mắt đột nhiên mở lớn, không dám tin nhìn người trước mắt.
"Làm sao vậy?" Cô khua khua tay.
"Kỷ Kỷ!" Hắn đột nhiên nhảy lên, dùng bàn tay không bị thương cầm chặt tay cô, như thế sợ cô biến mất.
Đau quá!!!
Cô cũng không phải làm bằng sắt, có cần phải dùng lực như vậy không?
Vương Kỷ Hoa nhíu mày kêu: "Đừng nắm chặt như vậy, tôi cũng có chạy đâu."
"Cô sẽ chạy, lại còn chạy rất xa!" Vẻ mặt hắn bi phẫn, "Mới trước đó cô để cho tôi vui vẻ như vậy, vậy mà một lúc sau cô có thể biến mất không thấy bóng dáng, chẳng lẽ tất cả chỉ là đùa giỡn? Nếu như cô muốn đùa giỡn tôi, vậy cô nói cho tôi biết, tôi cho cô đùa giỡn, đùa giỡn đến khi cô vui vẻ, đùa giỡn đến khi cô thấy đủ rồi mới thôi!"
Hắn gào thét nói.
Tim Vương Kỷ Hoa đập loạn, cô biết rõ hắn đang trút giận, trút sự phẫn nộ của hắn, hắn tức giận, hẳn khó chịu.
Đối với cô mà nói chỉ là một giấc ngủ mà thôi, mà đối với hắn đâu?
"Tôi đã rời đi bao lâu vậy?" Cô lúng túng hỏi.
"Mười sáu ngày, cô biến mất suốt mười sáu ngày, cho dù tôi làm thế nào cũng không tìm được, cô đến cùng đã đi nơi nào? Là muốn cùng tôi chơi trốn tìm sao?" Hắn oán hận nói.
Mười sáu ngày? Vương Kỷ Hoa âm thầm nghĩ, cô ở trong hiện thực mới vừa qua mười mấy giờ mà thôi.
"... Thực xin lỗi." Câu cuối cùng nói ra khỏi miệng cũng chỉ có xin lỗi mà thôi.
"Cô nói như vậy là xong sao? Cô nghĩ tôi chỉ cần lời xin lỗi của cô sao? Cô biết rõ tôi cần cái gì nhất mà!"
"Tóm lại, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, việc biến mất này cũng không phải tôi có thể kiểm soát."
Chẳng lẽ cô lại nói với hắn cô đến từ năm 2009 sao?
Chỉ ngủ một giấc thôi liền xuyên không đến đây. Tiểu Mẫn hoài nghi cô bị ảo tưởng, cũng không phải không có lý, dù sao những chuyện này quá ly kỳ rồi.
Hơn nữa hiện tại điều cô lo lắng nhất là cô cứ xuyên qua thời không như vậy, ngộ nhỡ thay đổi lịch sử gì đó thì sao?
Mặc dù hiện tại chỉ có Đỗ Quân Điển biết sự tồn tại của cô, nhưng nếu không muốn thay đổi lịch sử, Vương Kỷ Hoa quyết định mình phải tìm hiểu một phen.
Dù sao chỉ một tác động nho nhỏ cũng có thể thay đổi cuộc sống của rất nhiều người.
"Ai khống chế cô?" Đỗ Quân Điển lớn tiếng hỏi.
Vương Kỳ Hoa á khẩu không trả lời được, vấn đề này cô cũng không biết hỏi ai.
Cho nên chỉ có thể nỗ lực lảng sang chuyện khác: "Tôi chỉ biến mất có mấy ngày thôi, không phải bây giờ đã trở về sao? Ngược lại tại sao cậu phá phòng thành như vậy, còn cả cái tay kia nữa."
Đỗ Quân Điển rũ mắt, bĩu môi, "Đều do cô làm hại!"
"Tôi?"
"Nếu không phải cô bỏ đi, tôi cũng sẽ không ném loạn đồ đạc, cũng sẽ không đấm vỡ gương!" Dứt lời còn hung hăng trừng mắt với cô.
Cô trợn mắt, tức giận gõ đầu hắn một cái, "Cậu đúng là tên thiếu gia vừa không biết quý trọng đồ đạc, vừa không biết yêu quý bản thân! Cậu cho rằng đập phá như vậy rất tốt? Người bình thường một tháng tiền lương chưa chắc đã mua nổi những thứ này, còn cá cái tay của cậu nữa?" Cô cầm cổ tay của hắn, đánh giá cái tay bị băng bó thành cái bánh trưng, châm chọc nói: "Cậu nghĩ như này là hay, là tốt sao? Không phải cậu tự làm đau mình à? Chỉ làm những người cậu quan tâm đau lòng mà thôi."
Tên nhóc xấu xa, cần phải nghiêm khắc chỉ bảo.
Hắn trầm mặc một lát, hỏi: "Kỷ Kỷ lo lắng cho tôi sao?"
"Đương nhiên là tôi lo lắng cho cậu!"
Gặp hắn lúc 6 tuổi, 14 tuổi lại gặp hắn lần nữa coi như là nhìn thấy hắn trưởng thành lớn lên, sao không đau lòng cho được.
Hắn nhìn cô hồi lâu, nhìn tới Vương Kỷ Hoa da mặt dày cũng không chịu nổi nữa. Bỗng dưng hắn cười sáng lạn, "Tốt lắm, về sau tôi sẽ không như vậy nữa!"
Đây là một lời bảo đảm, đơn độc cam đoan với cô.
Đang mơ màng ngủ, Vương Kỷ Hoa cảm thấy lạnh buốt, mà dưới chân vang lên âm thanh của dây xích.
Dùng hết sức mở mắt, chỉ thấy Đỗ Quân Điển ngồi chồm hổm giữa hai chân cô, chăm chú nhìn mắt cá chân cô.
"Quân Điển, trời đã sáng rồi sao?" Giọng ngái ngủ khàn khàn.
"Kỷ Kỷ tỉnh rồi sao? Biết vậy tôi sẽ nhẹ nhàng hơn nữa, sẽ không làm cô thức giấc."
Vương Kỷ Hoa ngồi dậy, phát hiện trên cổ chân chẳng biết lúc nào có thêm một sợi dây xích, mà dây xích lại ghim chặt vào tường. Nói cách khác, nếu không có chìa khoá thì cô phải phá tường mới có thể thoát ra.
"Cậu làm cái gì vậy?" Cô tức giận!
Cho dù cô ở nơi này việc ăn uống do hắn cung cấp, nhưng hắn cũng không thể làm vậy với cô.
Đỗ Quân Điển đột nhiên uỷ khuất nói, "Tôi sợ Kỷ Kỷ lại đột nhiên biết mất nên mới khóa cô lại."
Nói xong, lại có chút đắc ý, "Kỷ Kỷ, như vậy cô sẽ không rời khỏi tôi nữa.”
Da đầu cô tê dại, đứa nhỏ này, sao có thể nghĩ ra những thứ này?
"Cởi bỏ dây xích!"
Cô trừng mắt nhìn hắn.
"Không muốn." Hắn rất kiên quyết lắc đầu.
"Nếu như cậu nhất quyết không tháo, có tin tôi đánh cậu?"
"Cho dù cô đánh tôi, tôi cũng sẽ không tháo.”
Cô cảm thấy nhức đầu vô cùng, gặp quỷ rồi, vì sao thằng nhóc này bây giờ lại không biết nghe lời như vậy?
“Ngoan, cởi bỏ dây xích, cậu dùng dây xích xích tôi lại khiến tôi cảm thấy cậu không hề tôn trọng tôi." Cứng rắn không được, chỉ có thể mềm mỏng.
"Tôi không phải không tôn trọng Kỷ Kỷ, nhưng mà làm thế này cô mới không biến mất nữa." Hắn giải thích.
"Biết là như vậy, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái."
"Kỷ Kỷ, cô đối với tôi rất quan trọng, cái gì tôi cũng nghe theo cô, nhưng cái này thì không được." Hắn nhào lên ôm lấy cô, cái đầu vùi vào vai cô liếm liếm như động vật nhỏ ôm chủ nhân.
Cả người hắn dán lấy cô, làm cho Kỷ Hoa cả người không được tự nhiên, muốn đẩy hắn ra nhưng sức của hắn lớn đến dọa người.
"Đỗ Quân Điển, cậu tốt nhất cởi sợi xích, nếu không tôi sẽ tức giận." Cô thở phì phì nói.
Hắn ngẩng đầu lên yên lặng nhìn cô, con ngươi xinh đẹp mà cố chấp. "Cho dù cô tức giận, tôi cũng không đáp ứng."
Vương Kỷ Hoa không nói gì nữa.
Hiện tại hắn coi cô trở thành món đồ chơi yêu thích, không từ thủ đoạn giữ ở bên người.
Đây là do chính cô giáo dục ra sao?
Vì sao hắn lại chiếm hữu như vậy, khiến cô cảm thấy bất an!
Vương Kỷ Hoa và Đỗ Quân Điển chính thức chiến tranh lạnh.
Đương nhiên, cái gọi là chiến tranh lạnh, cùng chỉ là Vương Kỷ Hoa không quan tâm đến Đỗ Quân Điển thôi.
Gì chứ? Cô làm sao mà coi như bình thường, vẫn tươi cười vui vẻ với kẻ xích chân mình lại được.
Dù cho Đỗ Quân Điển mang rất nhiều thứ cô thích đến trước mặt, lúc nào cũng bày ra bộ dáng đáng thương, uất ức.
Cô không ngủ thì cũng sẽ nhắm mắt đi ngủ, hoàn toàn không muốn để ý đến Đỗ Quân Điển.
Cứ đến khi đi ngủ là Đỗ Quân Điển lại đan 10 ngón tay vào tay cô, sợ không cẩn thận cô lại biến mất.
Hơn nữa, thời gian hắn ngủ cũng rất ít, đa phần là mở to mắt nhìn chằm chằm cô.
Tình huống như thế đối với Vương Kỷ Hoa mà nói, thật sự cô chưa bao giờ gặp qua, khiến cô không biết làm sao.
Xế chiều, Đỗ Quân Điển lại mang một đĩa bánh ngọt cô thích ăn đến trước mặt cô lấy lòng, "Kỷ Kỷ, ăn một chút chứ?"
Cô ngay cả đuôi mắt cũng không nhếch lên, tiếp tục xem quyển sách trên tay.
Dù cho trong bụng đang thèm muốn chết cũng tuyệt đối không lộ ra biểu cảm trên mặt.
Hắn cắn môi, vươn tay kéo tay áo cô, "Kỷ Kỷ!"
Quay mặt đi chỗ khác, chính là không muốn để ý đến hắn.
Đỗ Quân Điển hạ mí mắt, lẩm bẩm nói: "Tôi biết rõ cô đang giận tôi, nhưng tôi..."
Hắn không có cách nào yên tâm, không có cách nào cởi bỏ dây xích, rất sợ khi cởi ra cô lại lần nữa biến mất.
Hắn đối với cô tưởng niệm quá sâu, chấp niệm cũng quá sâu.
Chính hắn cũng không hiểu, kỳ thật thời gian hai người ở chung cũng không tính là quá lâu, nhưng hắn lại luôn nghĩ tới cô, từng giây từng phút đều mơ tưởng được cùng cô ở một chỗ.
Hắn không cách nào tưởng tượng nếu cô lại biến mất, hắn sẽ như thế nào, chính hắn cũng không dám tưởng tượng.
Đối với hắn mà nói, cô giống như là trưởng bối, mẫu thân, bằng hữu, thủ hộ thiên sứ và còn nhiều thứ khác.
Hắn không biết tình cảm hắn dành cho cô là gì, nhưng hắn hiểu rõ một điều, hắn muốn cô luôn ở bên cạnh mình không chia lìa.
"Nói chuyện với tôi, được không?" Đỗ Quân Điển tội nghiệp khẩn cầu nói.
Ở trước mặt người khác hắn là tiểu vương tử, mà ở trước mặt cô hắn chỉ là nhóc con mà thôi.
Vẻ mặt này, bộ dáng này của hắn kí.ch thích đến "bản năng làm mẹ" của cô.
Lông mày của Vương Kỷ Hoa rốt cuộc giật giật, để sách xuống ngước mắt nhìn Đỗ Quân Điển.
Ánh mắt hắn chợt sáng lên, "Kỷ Kỷ, cô đồng ý nói chuyện với tôi đúng không?"
Cô khép lại quyển sách trên tay, nhìn hắn, "Cậu cho rằng dùng cái xích này có thể khoá tôi lại bao lâu? Chẳng lẽ muốn khóa mười năm? Hai mươi năm? Hay là năm mươi năm?"
Hắn sững sờ, hình như chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
"Tôi hi vọng cậu có thể tôn trọng tôi, tôi có tự do của mình, nếu như cậu hạn chế tự do của tôi, cậu nghĩ tôi sẽ tôn trọng cậu sao, cậu nói xem tôi nên lấy tâm tình gì đối mặt với cậu?" Vương Kỷ Hoa tiếp tục nói.
Ánh mắt hắn từ từ ảm đạm, "Có phải cô rất chán ghét tôi hay không?"
"Trước đây không có, bây giờ cũng không có, nhưng nếu cậu tiếp tục như vậy, tương lai chắc chắn tôi sẽ chán ghét cậu." Cô đang nỗ lực không bị vẻ mặt đáng thương của hắn đánh bại.
Đỗ Quân Điển đột nhiên kêu to: "Không cho phép chán ghét tôi, cô là do ông trời phái xuống tặng cho tôi, là tự cô nói, cô là thủ hộ thiên sứ của tôi! Vậy tại sao cô không thể ngây ngốc ở bên cạnh tôi, vì sao cô còn muốn tự do chứ?"
Thủ hộ thiên sứ sao? Vương Kỷ Hoa giật mình.
Cái gọi là thủ hộ thiên sứ, nhiều nhất cũng chỉ là làm bảo mẫu mà thôi. Chỉ là... hiện tại bảo mẫu là cô cũng không biết làm sao với thiếu niên trưởng thành này.
Cô không nhìn hắn nữa, đi đến bên giường, vùi đầu chui vào ổ chăn.
Ngủ đi ngủ đi! Cô nỗ lực thôi miên chính mình.
Có lẽ ngủ thiếp đi có thể trở lại nhà của mình.
Chuông điện thoại vang lên giai điệu quen thuộc.
Là điện thoại? Cô không mang điện thoại xuyên không, vậy sao lại nghe được chuông điện thoại của mình?
Vương Kỷ Hoa mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trọ.
Cô nên cảm thấy may mắn, cô đã trở về nhà.
Với tay lên đầu giường cầm điện thoại, là Trương Tiểu Mẫn gọi đến.
Nhìn giờ hiển thị trên điện thoại, cô ở chỗ Đồ Quân Điển 10 ngày mà hiện tại cũng chỉ mới qua mấy giờ thôi.
"Tiểu Mẫn, chuyện gì vậy?" Cô ấn trả lời.
"Kỷ Kỷ, cậu còn nhớ lần trước muốn đi gặp chuyên gia về ngọc không?"
“Nhớ chứ.” Vương Kỷ Hoa ngáp một cái, khóe mắt liếc về chiếc vòng ngọc trên cổ tay.
Hôm nay đúng lúc nghỉ lễ, chuyên gia về ngọc kia rảnh rỗi, tớ dẫn cậu đi gặp ông ấy, xem miếng ngọc kia cất giấu bí mật gì?"
"Được, đợi tớ một lát, cậu lái xe xuống dưới lầu đợi tớ!" Khối ngọc này thực sự không bình thường.
Cơ sở cho việc cô nghi ngờ là đúng, khi cô đưa miếng ngọc cho chuyên gia kia xem, sắc mặt hắn thay đổi, nhìn trái nhìn phải miếng ngọc tỉ mỉ không bỏ sót chi tiết nào.
"Sư phụ, có thể nói cho tôi biết ngọc này có lai lịch ra sao không? Hay là nó đặc biệt quý giá?" Trương Tiểu Mẫn so với Vương Kỷ Hoa còn nóng lòng hơn, nhịn không được mở miệng hỏi.
Vị chuyên gia kia quan sát miếng ngọc nửa ngày mới mở miệng, "Khối ngọc này gọi là tình ngọc, đương nhiên, dựa theo tính chất của khối ngọc thì rất quý giá, là "dương chi bạch ngọc" thượng đẳng. Giá trị chân chính của nó chỉ có trong truyền thuyết."
"Truyền thuyết?"
"Tương truyền, khối ngọc này sẽ đưa hai người yêu nhau đến với nhau, nên nó mới được gọi là tình ngọc. Mặt khác cũng có người nói đó là lừa đảo.
Vương Kỷ Hoa cùng Trương Tiểu Mẫn hai mặt nhìn nhau.
Vương Kỷ Hoa lại càng đầu đầy vạch đen.
Tình ngọc gắn kết hai người yêu nhau?
Vị chuyên gia tiếp tục nói: "Hiện tại tôi chỉ giám định sơ bộ về nó, dù sao khối ngọc này cũng chỉ là truyền thuyết, dựa vào truyền thuyết mà giám định thôi!"
"Nói như vậy, nếu như khôi ngọc này là thật, có phải rất giá trị?" Trương Tiểu Mẫn hỏi.
"Cái này đương nhiên. Nếu đưa cho chuyên gia nổi tiếng giám định, khẳng định là tỉnh ngọc, thì nó rất có giá trị.”
Trương Tiểu Mẫn tạch lưỡi, mà Vương Kỷ Hoa thì đeo lại miếng ngọc vào tay mình.
"Kỷ Kỷ, cậu không tìm chuyên gia giám định lại một lần nữa sao?" Trương Tiểu Mẫn hỏi.
"Thôi, dù sao tớ đã biết rõ miếng ngọc này có lai lịch gì là được." Cô chỉ là hiểu kì miếng ngọc này vô duyên vô cớ đeo trên tay cô.
"Đúng rồi, Vương tiểu thư, nếu như cô muốn bán miếng ngọc này, có thể tới tìm tôi." Vị chuyên gia đưa danh thiếp của mình cho Vương Kỷ Hoa.
"Nhất định." Vương Kỷ Hoa mỉm cười nhận lấy danh thiếp.
Ban đêm, Vương Kỷ Hoa nhìn miếng ngọc đeo ở cổ tay, trong đầu không ngừng suy nghĩ về truyền thuyết tình ngọc mà vị chuyên gia kia nói.
Nếu truyền thuyết là thật, cô đeo chiếc vòng này có thể... xuyên thời không.
Hồi tưởng lại, thời điểm cô tỉnh lại trong bệnh viện, trên tay xuất hiện thêm miếng ngọc này, mấy tháng sau khi cô đeo lại nó trên tay, cô lại xuyên không.
Cô xuyên không là do miếng ngọc?
Nhưng tại sao lại xuyên không đến chỗ của Đỗ Quân Điển? Không những thế còn trở thành bảo mẫu?
Vương Kỷ Hoa bị suy nghĩ của mình làm cho đau đầu.
Thôi, không quan tâm nữa, trước hết đi ngủ, khi tỉnh dậy có thể sẽ lại xuyên không.
Tắt đèn, nhắm mắt, cô làm cho chính mình từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Cảm giác quen thuộc dần hiện ra trước mắt, cô lại xuyên không rồi.
Lười biếng đứng dậy, xung quanh là đám học sinh mặc đồng phục trường Trung học Lam Sơn.
Cô không muốn lập tức nhìn thấy Đỗ Quân Điển, cho nên Vương Kỷ Hoa một mình đi dạo trong trường.
Nhìn lên bảng thông báo, xem thời gian, cô mới chỉ rời nơi này có hơn 10 ngày thôi.
Vương Kỷ Hoa con mắt sáng ngời chạy tới phòng luyện đàn.
Dù phòng nhạc là phòng cách âm, nhưng tất cả đều làm bằng thủy tinh, người bên ngoài có thể quan sát được mọi thứ diễn ra bên trong.
Mà lúc này, người bên trong luyện đàn chính là Đỗ Quân Điển.
Hắn gầy đi rất nhiều!
Chỉ hơn mười ngày không gặp, một người có thể gầy đi nhiều như vậy sao?
Vương Kỷ Hoa có chút nghi hoặc.
Bên trong, nhìn đồng phục nhăn nhúm của hắn, vẫn còn không ngừng luyện đàn, cũng không nghe ra cái gì gọi là cảm xúc, chỉ là chết lặng, máy móc.
Ánh mắt hắn trống rỗng, nét mặt hờ hững, giống như hắn chỉ là một cỗ máy đánh đàn.
Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Vì sao hắn lại biến thành như vậy?
Vương Kỷ Hoa không chút suy nghĩ đẩy cửa đi vào, cũng may cửa không khóa, cô đấy cửa ra đi vào phòng.
Đỗ Quân Điển chỉ biết đánh đàn, căn bản không thèm để ý có người tiến đến.
Cô đến gần, đi thẳng đến bên cạnh hắn, vô cùng tức giận.
Trên phím đàn loang lổ vết máu, mà máu tươi là ở đầu ngón tay hắn trào ra.
Trời ạ!
Cô không biết tại sao nhưng cảm thấy vô cùng tức giận, cùng đau lòng vì cái người không biết quý trọng bản thân kia.
"Chết tiệt, cậu ngại máu quá nhiều phải không? Nếu như cảm thấy thừa máu thì có thể đi hiến máu, không cần phải lãng phí ở chỗ này!"
Vương Kỷ Hoa nhấc hai tay Đỗ Quân Điển lên, quát hắn.
Đôi mắt hắn trống rỗng, vô cảm như có một tầng băng mỏng, từ từ quay người nhìn về phía cô.
Sau đó, môi hắn run rẩy, dần dần toàn thân đều run rẩy.
Nhưng hắn không lên tiếng, thậm chí không cử động, cứ như vậy mở to hai mắt, tham lam nhìn cô.
"Làm sao vậy?" Vương Kỳ Hoa nhíu mày hỏi, lấy tay vỗ vỗ gò má hắn, nghi ngờ có phải hắn bị dọa ngốc rồi không?
Trên mặt hắn, rốt cuộc xuất hiện cảm xúc, "Kỷ Kỷ?" Thanh âm khàn khàn.
"Nói nhảm, không tôi thì ai!" Cô trừng mắt, "Sao mỗi lần tôi tới đều phát hiện cậu tự làm khổ mình, ngược đãi bản thân như vậy cậu thấy rất vui vẻ sao?”
Hắn chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm cô, "Không phải tôi hoa mắt? Không phải tôi nằm mơ?"
"Đương nhiên không phải."
Hắn mãnh liệt vùi đầu vào trong ngực cô, cảm nhận nhiệt độ của cô, "Tôi sai rồi, Kỷ Kỷ, tôi sai rồi, cô tha thứ tôi được không?"
Khi hắn phát hiện cô lại một lần nữa biến mất, mà cái xích khóa kia lại không tìm ra chút dấu vết nào, cả người hắn muốn hỏng mất.
Thì ra cho dù hắn dùng phương pháp khiến cô căm ghét, vẫn không có biện pháp khóa cô ở bên cạnh hắn.
Thì ra, chỉ cần cô muốn đi, sẽ có thể đi không quay đầu, dù cho hắn có xích cô lại bên người. Đầu óc hắn trống rỗng, cho là cô không bao giờ trở lại nữa.
Vì vậy, hắn điên cuồng luyện đàn, bởi vì hắn nhớ rõ cô từng nói rất thích nghe hắn đánh đàn.
Ngoại trừ luyện đàn, hắn không nghĩ ra mình còn có thể làm những thứ gì.
Tất cả mọi người cho là hắn bị điên, dù Hàng Trác khuyên hắn vô số lần cũng vô dụng, hắn không cách nào dừng lại được.
"Kỷ Kỷ, đừng đối với tôi như vậy, tôi sẽ không khóa cô lại nữa, tôi sẽ nghe lời, cô tha thứ tôi được không, đừng rời khỏi tôi!"
Hắn nghẹn ngào nói, thương xót khẩn cầu, mang bộ dáng yếu đuối khẩn cầu cô.
Nhìn Đỗ Quân Điển như vậy, Vương Ký Hoa mềm lòng.
Cô không có cách nào không thương tiếc, không đau lòng hắn.
Lần đầu tiên cảm giác được sự hiện hữu của mình đối với một người khác quan trọng như thế nào.
"Kỷ Kỷ, tôi đã đánh piano rất tốt, tôi vừa học được rất nhiều ca khúc mới, tôi đàn cho cô nghe được không?" Hắn vội vàng, nóng lòng muốn đàn cho cô nghe.
Cô nắm chặt tay hắn không buông, "Đừng đàn, chờ vết thương ở ngón tay cậu tốt lên thì tiếp tục đàn cho tôi nghe.”
Dù sao, hắn cũng chỉ là đứa nhóc mười bốn tuổi mà thôi, sẽ làm ra rất nhiều chuyện sai. Không phải khi cô bằng tuổi hắn đã làm rất nhiều chuyện sai sao?
Có gì mà không tha thứ đây!
Khẽ thở dài, Vương Kỷ Hoa nói: "Tôi tha thứ cho cậu, nếu như cậu thật sự cảm thấy tôi ở bên cạnh cậu quan trọng như vậy, tôi sẽ ở lại."
Trong nháy mắt hắn phát ra một loại chờ mong, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.