Đỗ Quân Điển ở trong trường học rất nổi tiếng. Hắn nổi tiếng không phải bởi vì nhà hắn nhiều tiền, cũng không phải bởi vì bản thân hắn đẹp, mà vì hắn là đại ca trong trường.

Đánh nhau, chửi bới, bắt nạt kẻ yếu không gì mà không có hắn tham gia.

Đầu tóc lúc nào cũng dựng đứng, đồng phục không chỉnh tề, số buổi trốn học còn nhiều hơn buổi đi học với hắn đã trở thành thương hiệu.

Ai bảo sản nghiệp Đỗ gia lớn, trường học không giám động, thầy giáo cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Cho nên có thể nghĩ khi Đỗ Quân Điển đầu tóc gọn gàng, bày ra tư thế của một học sinh ngoan ngoãn gây ra bao nhiêu sững sờ, ngạc nhiên.

Đỗ Quân Điển đổi tính rồi? Điều này sao có thể!

Sự thực chứng minh, hắn… thật sự thay đổi. Đi học đúng giờ không bỏ học, ngoan ngoãn làm bài tập, thậm chí có một bạn học không cẩn thận làm đổ đồ uống lên người hắn, hắn cũng chỉ lười biếng nói một câu, “Lần sau cẩn thận một chút”.

Nếu là Đỗ Quân Điển của trước đây, sớm đã đánh cho bạn học kia một trận rồi.

Mọi người không hiểu, đến cùng là có chuyện gì làm cho hắn đột nhiên thay đổi?

Mà ngay cả bạn tốt của hắn Hàng Trác cũng không thể hiểu!

“Quân Điển, cậu có phải gặp phải chuyện lớn gì không?” Hàng Trác do dự hỏi.

“Chuyện lớn? Xem như thế đi.” Đỗ Quân Điển rất sảng khoái thừa nhận.

“Có thể nói một chút là chuyện gì sao? Khiến cậu thay đổi nhiều như vậy?”

“Kỷ Kỷ đã trở lại, thủ hộ thiên sứ của tôi đã trở lại.” Hắn hưng phấn nói.

“Kỷ Kỷ? Thiên sứ? Quân Điển cậu đang nói cái gì vậy?” Hàng Trác nghe chả hiểu ra sao.

“Không có gì.” Hắn cười, “Chuyện làm tớ thay đổi chỉ là bí mật một mình tớ biết thôi.”

Dù sao, Kỷ Kỷ chỉ có một mình hắn có thể thấy, hắn cũng không có hứng thú cho người khác biết rõ chuyện này.

Chỉ làm thủ hộ thiên sứ của một mình hắn.

Chỉ quan tâm đến một mình hắn.

Chỉ để một mình hắn ở bên cạnh.

Những thứ này, là đủ rồi.

Nếu như Kỷ Kỷ hi vọng hắn trở thành một học sinh giỏi, vậy hắn liền sắm vai học sinh giỏi đi.

Một đường trở lại phòng ngủ, Đỗ Quân Điển mỉm cười mở cửa phòng ngủ, cửa vẫn đang mở, nhìn vào phía trong phòng nụ cười của hắn cứng lại.

Không có ở đây!

Kỷ Kỷ không có ở đây!

Hắn hoảng loạn ở trong nhà tìm kiếm, phòng ngủ, buồng vệ sinh, phòng thay quần áo...

Tất cả cũng không có!

Kỷ Kỷ, Kỷ Kỷ! Đến cùng cô ở nơi nào? Chẳng lẽ lại như lần trước đột ngột biến mất? Khi hắn tỉnh dậy, cô liền không thấy đâu, cho dù hắn tìm kiếm như thế nào cũng không xuất hiện.

“Đừng dọa tôi được không, Kỷ Kỷ!” Hắn gọi cô, chỉ hy vọng cô có thể nghe được thanh âm của hắn, lần nữa xuất hiện ở trước mắt hắn.

Nhưng mà, cô không có đáp lại, chỉ có một mình hắn ở đây.

Hắn tức giận! Hắn phẫn nộ!

Hắn hất tất cả những thứ trên bàn xuống đất.

Bang bang!

Trong phòng không ngừng vang lên tiếng đồ vật rơi vỡ.

Cho đến khi có một bóng dáng từ ngoài cửa xuất hiện, nhìn cả phòng hỗn loạn, thở dài nói: “Làm sao vậy? Thế chiến thứ ba sao?”

“Kỷ Kỷ!” Đỗ Quân Điển đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Kỷ Hoa.

Loại ánh mắt này làm cho cô có phần không được tự nhiên.

Nhưng vài giây sau cô đã bị hắn dùng lực ôm lấy. Hắn ôm rất chặt, giống như là muốn khảm cả người cô vào người hắn.

“Sao tự nhiên cô lại biến mất?”

“Nào có biến mất, tôi chỉ đi dạo xung quanh thôi mà.” Cô sử dụng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra “Còn cậu nữa, đây là có chuyện gì? Lúc tôi ra ngoài nơi này thật ngăn nắp, cậu ngược lại phát điên cái gì?”

“Tôi sợ không thấy cô đâu.”

“Tôi nào có dễ dàng không thấy như vậy!”

“Nhưng mà...“

“Đừng có nhưng mà nữa, nhanh dọn dẹp mau, cậu đã không còn là trẻ con, cứ tâm trạng không tốt là ném vỡ đồ, như vậy không được!”. Cô giơ chân lên, đạp đạp cái mông của hắn, giục hắn dọn sạch đống hỗn độn trên sàn nhà.

Đỗ Quân Điển nhướng mày, nhưng vẫn đàng hoàng nghe lời bắt đầu dọn dẹp.

“Vừa nãy cô đi dạo chỗ nào thế?” Hắn vẫn nhịn không được mở miệng hỏi.

“Dạo quanh trường học.” Vương Kỷ Hoa nói. Sân trường rất lớn, cảnh vật rất đẹp, làm cho cô có cảm giác quen thuộc, dường như đã từng gặp qua. “Đúng rồi, Quân Điển, tôi vừa thấy trong trường có phòng luyện đàn.”

“Ừ, có.”

“Tôi ở chỗ này mấy ngày, cũng không thấy cậu xem qua khúc phổ, cậu đừng nói với tôi là bây giờ cậu không đánh đàn nữa nhé?”

Hắn đã rất lâu rồi không chơi đàn, kể từ sau khi cô rời đi, hắn càng ngày càng ít đánh đàn, đến khi chuyển tới ký túc xá thì hắn đã không còn chơi đàn nữa.

Nhưng hiện giờ hắn không muốn nói cho cô, hắn sợ cô thất vọng.

“Nếu như muốn nghe piano thì từ sau tôi sẽ đến phòng luyện đàn đánh cho cô nghe!”

“Quyết định vậy đi”.

Kỳ thật cuộc sống ở đây không tồi, đồ ăn thức uống, còn có tên xấu xa cùng nói chuyện phiếm có thể gi.ết thời gian, cộng thêm... được nghe nhạc miễn phí.

Mặc dù... Trong cái thế giới này, chỉ có hắn thấy cô, làm cô cảm thấy rất cô đơn.

Vương Kỷ Hoa biết rõ, Đỗ Quân Điển đang tận lực nịnh nọt cô.

Phàm là cô thích gì, hắn sẽ luôn tìm cho cô thứ đó. Tỷ như, cô thuận miệng nói muốn ăn chocolate, ngày hôm sau, các loại chocolate không dưới năm mươi hương vị, bày ra trong phòng ngủ; cô thích màu vàng nhạt hắn lập tức đổi ga giường, chăn gối, dép, rèm cửa thành màu vàng nhạt; cô thích đọc tiểu thuyết, hắn suýt thì rời cả thư viện vào phòng ngủ.

Tóm lại, nếu Đỗ Quân Điển là người đàn ông trưởng thành, thì những điều trên có thể lý giải là hắn đang theo đuổi cô đi.

Nhưng hắn chỉ mới là thiếu niên mười bốn tuổi, hẳn chưa biết cái gì là tình yêu.

Đây chỉ có thể nói là, hắn rất quan tâm cô.

Tại sao hắn lại quan tâm cô như vậy? Cô với hắn trước đây chỉ sống chung một đoạn thời gian ngắn mà thôi.

Trong phòng luyện đàn, Vương Kỷ Hoa nhìn chăm chú Đỗ Quân Điển đánh đàn.

Hắn bây giờ, so với thằng nhóc đầu gấu trong nhà kho hoàn toàn khác biệt.

Hắn bây giờ là trò ngoan, học giỏi trong mắt thầy cô, lễ phép khiêm nhường khác xa với hình ảnh tà ác trước kia.

Tất cả cũng do “bảo mẫu” là cô “dạy” tốt đi.

Vương Kỷ Hoa âm thầm tán thưởng bản thân một phen.

Tiếng đàn theo đầu ngón tay hắn phiêu ra khắp phòng, khiến cho tinh thần người ta được thả lỏng. Mười ngón tay thon dài đẹp mắt, linh hoạt uyển chuyển trên phím đàn, thực sự làm cô rất ghen tị.

Nhìn hắn, cô nhớ lại lúc nhỏ hắn đánh đàn cho cô nghe.

Ấm áp biết chừng nào!!!

Cô híp mắt, một tay chống cằm, hưởng thụ âm nhạc du dương, cô ghé qua bên kia nhạc phổ.

Cô biết rõ trí nhớ của hắn rất tốt, loại nhạc phổ này hắn chỉ cần đọc qua một hai lần là có thể nhớ kỹ toàn bộ.

Cho nên, cô cũng không kinh ngạc khi hắn đánh đàn mà không cần nhạc phổ, mà làm cho cô kinh ngạc hơn chính là trên cuốn nhạc phổ có ghi tên trường là trung học Lam Sơn.

Vương Kỷ Hoa trừng lớn mắt, tên trường này có phải quá quen thuộc không?

Trung học Lam Sơn, cái tên này tuyệt đối rất quen thuộc.

Đây là trường học tư nhân có tiếng là nghiêm khắc, mặc dù học phí đắt đỏ đến mức dọa người, nhưng hàng năm vẫn có rất nhiều gia đình cho con cái vào đây học. Có thể khẳng định đây là tinh anh của ngành giáo dục.

Trường Lam Sơn là trường tuyển từ tiểu học đến trung học, đầu vào rất khắt khe nên không thể có chuyện giữa chừng nhập học.

Vương Kỷ Hoa biết rõ như vậy, là do trước đây Trương Tiểu Mẫn cho cô đọc một bài báo viết về trường, đây là trường quý tộc, học phí một năm có thể mua được một căn hộ của người bình thường.

Không trách được, cô thấy cảnh tượng trong trường quen mắt, bởi vì ngày đó trong bài báo có rất nhiều ảnh chụp về trường.

Cô đang nằm mơ!!! Nằm mơ đến thời không nào đó sao?

Nhưng mà, cô tuyệt đối không thể tin cô lại có thể tới trung học Lam Sơn.

Kết thúc khúc nhạc, Đỗ Quân Điển quay lại nhìn Vương Kỷ Hoa đang vẻ mặt khiếp sợ “Tôi đánh đàn không hay sao?”

“Đây là... Sách nhạc của trường cậu?” Tay cô run run cầm bản nhạc phổ.

“Đúng vậy.”

“Vậy nơi này là Trung học Lam Sơn?” Để nói ra lời này, cô đã phải nuốt nước miếng nhiều lần.

“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”

Vấn đề? Có vấn đề rất lớn, rất rất lớn!

Trở lại phòng Đỗ Quân Điển, cô mới chú ý trong phòng hắn có một cái tivi, từ khi đến đây bây giờ cô mới nghĩ muốn xem tivi.

Mở tivi lên, cô xem các kênh truyền hình, tin tức.

Vương Kỷ Hoa sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, con mắt từ lúc mới bắt đầu không ngừng phóng đại, đến cuối cùng không có tiêu cự.

Tất cả nghi vấn, hoang mang, cuối cùng đều hóa thành tiếng thở dài.

Được rồi, cuối cùng cô cũng xác định được một sự kiện.

Chết tiệt, cô xuyên qua, cô thật sự xuyên qua!

Xuyên từ năm 2009 trở lại năm 1995.

Lần đầu tiên gặp Đỗ Quân Điển là 1987, khi cô quay lại hiện tại vẫn là 2009, lần thứ hai gặp hắn là 1995, vậy khi quay lại là khi nào?

Xuyên qua như thế, đại biểu cho cái gì đây?

Có lẽ cô nên đi xem mình lúc nhỏ như thế nào một chút.

Nếu như Đỗ Quân Điển ở 2009 có phải đã là người đàn ông 29 tuổi?

Vương Kỷ Hoa bị suy nghĩ của mình dọa cho hết hồn.

“Vì sao các nữ sinh lại nhàm chán như vậy?” Đỗ Quân Điển trở lại phòng ngủ, trong tay cầm một xấp thư tình, cộng thêm một đống quà tặng.

“Woa, bây giờ cậu được các nữ sinh chào đón nhiệt tình vậy sao?” Vương Kỷ Hoa hứng thú nhìn đống quà trong tay hắn, chỉ cần nhìn đống quà này là biết mức độ được yêu thích của hắn.

Đỗ Quân Điển chán ghét nhíu mày, “Tôi không thích như thế.”

Vương Kỷ Hoa cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mắt. Mới 14 tuổi mà đẹp trai anh tuấn như vậy, sau này lớn lên khẳng định sẽ càng thêm hấp dẫn. Vẻ đẹp này của hắn khi lớn lên chắc chắn là kẻ hại nước hại dân.

Một loại cảm giác kỳ quái từ từ xuất hiện, cứ tưởng Đỗ Quân Điển chỉ là mơ, không nghĩ tới hắn thực sự tồn tại trên thế giới này. Vương Kỷ Hoa thoát khỏi suy nghĩ của mình, nhìn qua Đỗ Quân Điển đang mang “chiến lợi phẩm” vứt vào thùng rác.

“Này, đừng nói cậu định vứt đống đồ đó đi nhé?” Cô kinh ngạc nói.

“Ừ.” Hắn gật đầu.

Cô trợn mắt một cái, giáng một cái cốc đầu xuống đầu hắn.

“Cô lại đánh tôi!” Hắn ủy khuất nháy mắt mấy cái.

“Không ai nói cho cậu biết phải tôn trọng phái nữ sao?” Vương Kỷ Hoa bày ra bộ dáng giáo dục trẻ nhỏ, “Những thứ này đều là tâm ý của các nữ sinh, cậu không biết quý trọng, lại còn tùy tiện vứt tâm ý của họ đi”.

“Nhưng mà họ thật phiền.” Hắn lần nữa nhíu mày.

“Nhóc con!” Cô đột nhiên dùng ngón tay chọc vào trán hắn “Cậu có biết tôi ghét nhất loại đàn ông gì không?”

Hắn mờ mịt nhìn cô.

“Chính là loại đàn ông chà đạp tấm lòng của phụ nữ, dù không thích người ta nhưng cũng không được tuỳ tiện chà đạp họ, gặp phải loại đàn ông này tôi thấy một lần, đánh một lần.”

Cô trừng mắt răn dạy hắn.

Hắn nhìn cô hồi lâu, nhẹ nhàng cụp mắt xuống “Tôi hiểu rồi.”

Rất tốt, trẻ con dễ dạy.

Vương Kỷ Hoa hài lòng thu tay về, nhìn Đỗ Quân Điển lần lượt mở từng bức thư.

Ha, làm bảo mẫu của tên nhóc này rất dễ dàng, hắn rất biết nghe lời. Vương Kỷ Hoa hai tay chống cằm suy nghĩ.

Chỉ là khi đi ngủ cô nhanh chóng vứt ý nghĩ khen ngợi hắn ra sau đầu.

Đỗ Kỷ Hoa trừng mắt, đạp eo Đỗ Quân Điển một phát, “Không được, cậu quay lại giường của mình đi”.

“Vì sao, khi còn bé không phải cô toàn ôm tôi ngủ sao?” Hắn cố chấp nằm lì trên giường.

“Hai việc hoàn toàn khác nhau, khi đó cậu còn nhỏ, bây giờ cậu đã lớn rồi.” Chiều cao hai người không chênh lệch lắm, cô không thể vẫn coi hắn là trẻ con được.

Hắn hơi mím môi, “Nhưng tôi muốn ngủ cùng với Kỷ Kỷ như lúc nhỏ, chúng ta ôm nhau ngủ.”

“Tuyệt đối không được, cậu quay lại giường của mình đi!” Bởi vì phòng của hắn lớn nên cạnh phòng ngủ còn phòng nhỏ nữa, mấy hôm nay hắn đều ngủ ở đó, còn cô ngủ ở phòng hắn.

“Kỷ Kỷ!” Tay của hắn ôm lấy cánh tay của cô.

Cô đạp, đạp, ra sức đạp!

Đáng tiếc hắn vẫn không nhúc nhích, hắn đã không còn là thằng nhóc sáu tuổi bị cô bỏ lại nữa rồi.

Vương Kỷ Hoa đạp mãi mà hắn vẫn bất động, kéo mãi mà hắn vẫn không nhúc nhích: “Tại sao đột nhiên cậu muốn ngủ cùng tôi?” Rõ ràng mấy hôm trước hắn đều ngủ một mình.

“Tôi cảm giác mọi thứ bây giờ rất không chân thật, giống như nằm mơ vậy.” Hắn yên lặng nhìn cô, “Cô thật sự quay lại bên cạnh tôi sao? Hay tất cả cũng chỉ là tưởng tượng của tôi? Tôi rất sợ, sợ cô thoáng cái lại không thấy.”

Vương Kỷ Hoa hết chỗ nói rồi. Có lẽ việc cô đột nhiên biến mất năm đó đã để lại kí ức buồn cho hắn.

Chỉ là, bây giờ chính cô cũng không rõ lắm cô đến tột cùng là vì sao tới đây, làm thế nào để trở lại hiện đại đây.

“Kỷ Kỷ, tôi có thể ôm cô một cái không.” Hắn đến gần cô, vùi đầu vào hõm vai cô, “Giống như khi còn bé vậy, tôi ôm cô, cô nhẹ nhàng xoa tóc của tôi, ngủ với tôi vậy.”

Tại sao tim cô lại ẩn ẩn đau đớn như vậy. Loại cảm giác này, có vẻ là đau lòng, hắn… rốt cuộc cũng chỉ là một cậu nhóc 14 tuổi mà thôi.

Giơ tay lên, Vương Kỷ Hoa vuốt ve tóc của Đỗ Quân Điển, giống như khi hắn còn bé, “Vậy cùng nhau ngủ chung đi, chỉ là tôi không thể bảo đảm nửa đêm tôi có đá cậu xuống giường hay không đâu.”

Nháy mắt hắn liền trở nên vui vẻ.

“Tôi biết mà, Kỷ Kỷ tốt nhất!” Nói xong, hắn nhanh chóng bò lên giường, chui vào chăn, chớp cặp mắt đen láy ngây thơ như cún con muốn được chủ nhân vuốt ve.

Cô nhịn không được cười khẽ một tiếng, rốt cuộc cũng chui vào ổ chăn.

Tay hắn ôm ngang hông cô, đỉnh đầu thân mật tựa vào cổ cô, sợi tóc mềm mại, nhẹ nhàng xẹt qua gò má cô. Vương Kỷ Hoa liều mạng ở trong lòng cảnh cáo chính mình, đối phương chỉ là một thiếu niên mà thôi, coi hắn là đứa bé là được.

Chẳng qua... Thân thể thiếu niên dậy thì đang phát triển, mùi sữa tắm thoang thoảng khác xa với đứa bé của tám năm trước.

Thứ duy nhất giống trước kia có lẽ là sự thân mật, ỷ lại của hắn vào cô.

Mỏi mệt từ từ kéo mí mắt cô lại, Vương Kỷ Hoa nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Đinh!

Đinh!

Chuông báo không ngừng vang lên.

Tiếng chuông này thật ầm ĩ.

Vương Kỷ Hoa mơ màng hô: “Quân Điển...mau tắt chuông đi.”

Chỉ là một lúc sau chuông báo vẫn kêu không ngừng.

Vương Kỷ Hoa miễn cưỡng mở mắt ra, đập vào mắt chính là trần nhà phòng trọ của cô. Đầu khẽ chuyển động, hướng phía tiếng chuông phát ra, chính là chuông đồng hồ báo thức của cô.

Cô…???

Vốn dĩ cô còn chưa tỉnh ngủ, thoáng cái trợn mắt thật lớn. Vương Kỷ Hoa từ trên giường ngồi dậy, sững sờ nhìn xung quanh.

Đây là căn hộ của cô, mọi thứ đều rất quen thuộc.

Cầm di động trên đầu giường, xem đồng hồ.

Từ lúc cô đi ngủ đến khi tỉnh dậy mới chỉ có tám tiếng, mà thời gian cô ở cùng với Đỗ Quân Điển lại là tám ngày.

Thẫn thờ mặc quần áo, Vương Kỷ Hoa đến phòng làm việc.

“Làm sao vậy, cậu có tâm sự, không phải là vì nghĩ đến bản thiết kế nên quá mệt mỏi đấy chứ?” Trương Tiểu Mẫn vỗ vai cô, “Kỷ Kỷ, đừng khiến mình có áp lực quá lớn.”

“Vấn đề không phải là áp lực.” Cô cầm cốc nước, đi đến máy nước lấy một cốc, uống cạn sạch.

“Vậy vấn đề là ở đâu?”

“Nếu như tớ nói với cậu, hai lần nằm mơ liên tục đều gặp được cùng một người thiếu niên, cậu nghĩ như thế nào?”

“Cậu mơ mộng xuân.” Trương Tiểu Mẫn rút ra kết luận.

Vương Kỷ Hoa khóe miệng co giật, “Không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Vậy là gì?”

“Lần đầu tiên tớ gặp thiếu niên kia là lúc hắn sáu tuổi, nhưng lần thứ hai gặp lại hắn đã mười bốn tuổi. Hơn nữa mỗi lần đều là sau khi tớ ngủ thiếp đi, mới gặp được hắn, mặt khác...”

Vương Kỷ Hoa kể chi tiết chuyện về trung học Lam Sơn, Trương Tiểu Mẫn vừa nghe vừa nhíu mày.

Nói hết tất cả, Vương Kỷ Hoa nuốt nước miếng, nói: “Cho nên, tớ có cảm giác… tớ xuyên không.”

Trương Tiểu Mẫn nghe như vậy liền trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy mọi chuyện ngoài tầm tưởng tượng.

“Nhưng mà... Xuyên không, không phải nếu xuyên qua thì không thể trở về được sao? Hoặc là trải qua trăm ngàn cay đắng mới có thể trở về, dáng vẻ này của cậu, ngủ một giấc là xuyên qua, lại ngủ một giấc là trở về.” Ít nhất, trong tiểu thuyết đều viết như vậy.

“Cụ thể tớ cũng không biết chuyện gì xảy ra, tóm lại tớ cảm thấy mọi việc rất kì lạ.” Vương Kỷ Hoa gãi đầu. Bởi vì không biết, cho nên vừa cảm thấy kì lạ vừa sợ hãi, cô thậm chí không biết tiếp theo mình còn có thể xuyên qua lần nữa hay không? Nếu như Tiểu Mẫn nói thì khi nào cô lại xuyên qua?

“Cậu sẽ không phải là...” Trương Tiểu Mẫn muốn nói lại thôi.

“Cậu muốn nói cái gì?”

“Cậu có chắc là cậu không có mắc chứng ảo tưởng gì đó chứ?” Trương Tiểu Mẫn dè dặt nói ra.

Vương Kỷ Hoa sững sờ, “Cậu thật là, chuyện tớ nói sao lại do chính tớ tự ảo tưởng ra chứ.”

“Cũng không phải là không có khả năng này! Dù sao cậu nói những thứ kia cũng quá kỳ lạ rồi.”

“Tớ thật sự gặp được thiếu niên tên Đỗ Quân Điển. Đúng rồi, hắn chơi piano rất khá, không bằng chúng ta điều tra xem có nghệ sĩ piano nào có tên như vậy không?” Vương Kỷ Hoa nói. Tính tuổi của Đỗ Quân Điển, lúc này là 29 tuổi, nếu như trở thành nghệ sĩ piano, với thiên phú của hắn, ít nhất cũng là tài năng trẻ.

“Nếu như cậu thật sự kiên trì muốn kiểm tra, vậy thì điều tra thêm đi, nhưng mà...” Trương Tiểu Mẫn do dự một chút, “Cậu cũng nên đi gặp bác sĩ tâm lý, có phải trong khoảng thời gian suy nghĩ bản thiết kế sinh ra ảo tưởng?”

Vương Kỷ Hoa rũ mắt.

Cô biết rõ, Tiểu Mẫn lo lắng không phải là không có lý, nếu đổi lại là những người khác, chỉ sợ cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng… thời gian kia thực sự rất chân thực.

Hay thật ra cô quá cô đơn nên sinh ra ảo tưởng? Đỗ Quân Điển cũng chỉ là ảo giác do cô tưởng tượng ra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play