Vương Kỷ Hoa bắt đầu cuộc sống mới ở đây, có đôi khi cô chạy đến nhà bếp, tìm món ăn mình thích. Mà Đỗ Quân Điển dưới sự “dạy dỗ” của cô, cá tính ngày càng hoạt bát.

Ngay cả việc luyện đàn buồn tẻ, đều bởi vì có cô bên cạnh mà trở nên vô cùng hứng thú.

Vương Kỷ Hoa rất thích nghe Đỗ Quân Điển đánh đàn, đúng là thiên tài nhỏ tuổi mà, dù bản nhạc có khó đến đâu, chỉ cần nhìn một lần nó đã nhớ kỹ, thầy giáo chỉ cần đánh mẫu hai lần, nó đã có thể tự đánh đàn.

“Kỷ Kỷ, cô thật sự thích nghe tôi đánh đàn sao?”

Vương Kỷ Hoa gật đầu, nhìn cái đầu nho nhỏ trước mặt, “Còn cậu, cậu thích đánh đàn không?”

Đỗ Quân Điển gật rồi lại lắc đầu.

Có ý gì? Cô khó hiểu nhìn nó.

Đỗ Quân Điển xấu hổ cười một tiếng: “Vốn dĩ tôi không thích đánh đàn, nhưng kể từ lúc có Kỷ Kỷ bên cạnh liền thích, tôi thích đánh đàn cho Kỷ Kỷ nghe”. Nó thích cô ở bên cạnh mình, chuyên chú nghe nó đánh đàn.

Đây được tính là thích hay không thích?

“Vậy cậu muốn sau này lớn lên thành nghệ sĩ piano sao?

“Nghệ sĩ piano là gì?”

“Chính là đánh piano cho người khác nghe”.

“Vậy tôi muốn làm nghệ sĩ piano, tôi muốn mỗi ngày đều đánh đàn cho Kỷ Kỷ nghe.”

“Thật ngoan!” Cô nhéo nhẹ cái mũi của nó, “Nếu sau này cậu trở thành nghệ sĩ piano, tôi sẽ mỗi ngày nghe cậu đánh đàn”.

“Oa!” Nó hoan hô một tiếng, hưng phấn nhảy lên giường.

“Tốt lắm tốt lắm, đừng kêu quá lớn tiếng, khiến những người ngoài kia tưởng cậu xảy ra chuyện gì.” Vương Kỷ Hoa xoa đầu Đỗ Quân Điển.

Bởi vì giường trong phòng ngủ khá lớn, cho lên lúc tối ngủ cô luôn ngủ trên chiếc giường này.

Nhưng mà chủ nhân của chiếc giường này là Đỗ Quân Điển, cho nên nó cũng ngủ trên chiếc giường này. Nó rất vui vẻ vùi đầu trước ngực cô, bộ dạng muốn gần cô hơn.

Xung quanh hắn ngoài những người giúp việc thì hình như không có ai khác.

“Quân Điển, cha mẹ cậu đâu?” Cô tò mò hỏi.

“Bọn họ đều ở trên trời.” Vừa thay xong đồ ngủ, chui vào chăn, thân thể nhỏ nhắn dán gần cô.

Trên trời? Sẽ không phải là...Vương Kỷ Hoa có dự cảm xấu.

Quả nhiên, trong nháy mắt, nó rất nghiêm túc hỏi: “Kỷ Kỷ, cô ở trên trời có từng gặp cha mẹ tôi không?”

Cô có chút đau lòng ôm hắn vào trong ngực, cha mẹ hắn đã qua đời sao? Cho nên những ngày này, cô chưa bao giờ gặp họ, cho nên bên cạnh hắn chỉ có người giúp việc.

“Mặc dù tôi không gặp họ, nhưng tôi nghĩ bọn họ nhất định hi vọng cậu có thể vui vẻ lớn lên.”

“Ừ, tôi nhất định có thể!”

“Tôi có ông nội, quan trọng nhất là tôi có Kỷ Kỷ.”

Ông nội? Không phải là ông lão trách cứ nữ giúp việc mặc váy ngắn đi?

Nó sít sao ôm một cánh tay của cô, đột ngột hỏi: “Kỷ Kỷ, có phải cô cũng sẽ đột nhiên rời đi ?”

“Làm sao vậy?”

“Cô là thủ hộ thiên sứ của tôi, nhất định sẽ không giống cha mẹ, đột nhiên rời bỏ tôi, đúng không?”

“Tôi...” Trong khoảng thời gian ngắn, cô có chút không biết làm thế nào.

“Ông nội nói, cha mẹ ở trên trời không thể đến nhìn thấy tôi.” Nó buồn bã nói, kề mặt trên cánh tay cô, “Tôi hi vọng Kỷ Kỷ vẫn có thể đến nhìn tôi.”

Vương Kỷ Hoa cười, “Đương nhiên, tôi nhất định sẽ quan tâm tới cậu”

Bộ dáng đáng thương của hắn gợi lên tình mẫu tử trong lòng cô. Được rồi coi như tạm thời cô làm bảo mẫu đi, nơi này cũng chẳng phải là giấc mơ của cô.

“Kỷ Kỷ, Kỷ Kỷ!”

Là Đỗ Quân Điển đang gọi cô sao? Nhưng tại sao giống như giọng của Tiểu Mẫn.

“Bác sĩ, mau đến xem xem, vừa rồi mí mắt cô ấy giật giật.”

Bác sĩ? Đây là có chuyện gì?

Vương Kỷ Hoa cảm giác được có ngón tay đang vén mí mắt cô, cô rốt cục không chịu nổi r*n rỉ lên tiếng.

“A! Thật tốt quá, thật tốt quá, Kỷ Kỷ cuối cùng cậu cũng tỉnh!” Trương Tiểu Mẫn mừng đến phát khóc.

“Bệnh nhân đã không có gì đáng ngại, nằm viện quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện.” Bác sĩ sau khi kiểm tra sơ bộ thì ra khỏi phòng bệnh.

Vương Kỷ Hoa lúc này mới để ý mình đang ở bệnh viện.

Vách tường màu trắng, trần nhà màu trắng, giường cùng ga giường màu trắng, được rồi, ít nhất ngăn tủ bên giường không phải là màu trắng, mà là vàng nhạt.

Không cần Tiểu Mẫn nhắc nhở, cô liền biết mình đang ở trong phòng bệnh.

Nhưng vấn đề là, không phải cô đang ngủ trên giường của Đỗ Quân Điển sao?

“Kỷ Kỷ, cậu biết không, cậu đã hôn mê một ngày một đêm, tớ thật lo lắng, sợ cậu vẫn chưa tỉnh lại. Mặc dù bác sĩ nói chỉ là xe đâm phải bị trầy da, thân thể không có gì đáng ngại, chỉ là bởi vì ngã đầu đụng phải mặt đất mới hôn mê. Làm tớ sợ muốn chết, suýt chút nữa là gọi cho bố mẹ cậu.” Trương Tiểu Mẫn thao thao bất tuyệt.

Vương Kỷ Hoa cuối cùng cũng nghe vào một câu cuối cùng: “Cậu có nói cho bố mẹ tớ biết không đấy?” Cô khẩn trương hỏi.

“Chưa nói.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, nếu để cho bố mẹ biết cô nhập viện, tám phần mười sẽ hô to gọi nhỏ mang cô về nhà, “Tiểu Mẫn, tớ thật sự hôn mê một ngày một đêm sao?”

“Đúng vậy.” Trương Tiểu Mẫn gật đầu.

Cô ở chỗ Đỗ Quân Điển tính ra mới được một tháng. “Lúc tớ tai nạn, tớ có đi đến nơi nào khác không?”

“Cậu xảy ra tai nạn xe cộ, tớ lập tức đưa cậu đến bệnh viện, còn có thể đi chỗ nào?”

“Vậy hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Ngày 3 tháng 5”

Vương Kỷ Hoa xoa thái dương, thật đúng là một ngày một đêm. Chẳng lẽ cô chỉ đang nằm mơ? Biệt thự? Đỗ Quân Điển đều do cô tưởng tượng ra sao?

Nhưng…nằm mơ sẽ có cảm giác chân thật như vậy sao?

Cảm giác khi ôm Đỗ Quân Điên, khi ánh mắt nó nhìn cô, món bánh ngọt ngọt ngào…

“Này, Kỷ Kỷ, cậu thất thần cái gì?” Trương Tiểu Mẫn vươn tay quơ quơ trước mặt Vương Kỷ Hoa.

“Không có... Không có gì!” Cô phục hồi tinh thần, “Tớ đang khát, muốn uống nước.”

“À, được.”

Trương Tiểu Mẫn vội vàng đưa chén nước ấm đưa cho bạn tốt.

Vương Kỷ Hoa đưa tay đón chén nước, lại phát hiện trên cổ tay quấn một dây nhỏ màu đỏ, dây đỏ còn xâu một miếng ngọc nhìn cũ kĩ.

“Tiểu Mẫn, cho dù tớ nằm bệnh viện, cậu cũng không cần thiết mê tín đến nỗi cho tớ khối ngọc bình an đi.” Cô cười khổ nói.

“Ngọc gì?” Trương Tiểu Mẫn vẻ mặt khó hiểu.

“Khối ngọc này không phải cậu đeo cho tớ sao?” Cô chuyển cổ tay đến trước mắt bạn tốt.

“Không có a, lúc vào bệnh viện cậu đã đeo nó rồi, lúc tớ giúp cậu thay quần áo cũng nhìn thấy khối ngọc này, tớ còn tưởng cậu mua.”

Cái gì? Trên cổ tay tự nhiên xuất hiện khối ngọc?

“Nhưng cậu cũng thật là, vô duyên vô cớ lao ra đường cái.” Trương Tiểu Mẫn lẩm bẩm nói.

“Tớ đó là hăng hái làm việc nghĩa, cứu giúp cô bé!”

“Làm gì có cô nhóc nào, cậu đang nói đùa gì vậy!”

“A?”

“Nói đi cũng phải nói lại, cậu vừa xảy ra chuyện, đứa bé chúng ta gặp cũng không thấy đâu, không biết có phải do sợ hãi mà chạy mất không. Nghe nói trẻ con chứng kiến tai nạn xe cộ có thể để lại bóng ma trong lòng.”

...

Ở một nơi nào đó, trên nóc đình.

Kim Đồng và Ngọc Nữ lau mồ hôi trên trán.

“Cuối cùng là hoàn thành nhiệm vụ Nguyệt lão giao phó!” Kim Đồng lẩm bẩm nói.

“Cái này, Vương Kỷ Hoa cùng Đỗ Quân Điển rốt cuộc gặp nhau.” Ngọc Nữ lòng vẫn còn sợ hãi nói, “Đều do cái máy thời không, hai con búp bê rõ ràng không thể lấy ra, làm hại chúng ta chỉ có thể để cho bọn họ dùng phương thức như thế gặp nhau, mới có thể giải quyết xong duyên phận cho bọn họ.”

“Sớm biết vậy, đã không mang mấy con búp bê của Nguyệt lão ra chơi.”

“Tóm lại lần sau chúng ta tránh Nguyệt lão xa một chút.”

“Đồng ý.”

Cho nên, Kim Đồng Ngọc Nữ à, lần sau phải phân biệt rõ cái gì có thể chơi cái gì không.

Cầm trên tay miếng ngọc, Vương Kỷ Hoa suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra đến tột cùng ngọc này xuất hiện lúc nào, vì vậy dứt khoát đặt miếng ngọc này trong tủ đầu giường trong nhà trọ.

Cuộc sống từng ngày trôi qua, cô cảm giác cái người tàng hình, những người giúp việc, thủ hộ thiên sứ đều là giấc mộng.

Chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới Đỗ Quân Điển, sẽ có nhè nhẹ tiếc nuối, nếu như thời gian nằm mơ lâu hơn một chút, có phải cô có thể nhìn hắn từ từ lớn lên không?

Công việc thiết kế thời trang của cô giống như trước đây rất bận rộn.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Vương Kỷ Hoa cùng Trương Tiểu Mẫn chung nhau mở phòng thiết kế, bình thường nhận đơn hàng của khách hàng duy trì văn phòng.

Cắn cán bút, Vương Kỷ Hoa phát hiện gần đây mình thường nhìn tờ giấy trắng ngẩn người.

“Kỷ Kỷ, cậu gần đây thần chí để đâu, khách hàng đặt hai bộ lễ phục lâu rồi mà còn chưa có cảm xúc thiết kế?” Trương Tiểu Mẫn cảm thán.

“Thật ra cũng không phải không có.” Vương Kỷ Hoa nhún vai “Bản thảo hai bộ lễ phục ở nhà tớ cũng có, nhưng chưa vừa ý lắm, tớ cảm thấy còn có thể làm tốt hơn!”

“Vậy cậu nên thư giãn một chút, xem các loại tạp chí thời thượng, đưa ra tiêu chuẩn cho bộ thiết kế.”

Hi vọng như thế, Vương Kỷ Hoa cười, “Yên tâm, hai bộ lễ phục kia, tớ nhất định sẽ hoàn thành đúng kỳ hạn.”

Trương Tiểu Mẫn hiểu rõ bạn tốt của mình, trên phương diện công việc tuyệt đối là nói được là làm được, “Đúng rồi, lần đó trong bệnh viện, trên tay cậu đeo mảnh ngọc còn có ở đây không?” Cô hỏi.

“Tớ đặt ở nhà trọ, sao tự nhiên lại hỏi cái này?”

“Tớ biết một lão thầy bói, không phải cậu nói miếng ngọc kỳ lạ sao, khi nào rảnh tớ dẫn cậu đến xem thử thế nào.”

“Được.” Vương Kỷ Hoa đồng ý nói.

Vô duyên vô cớ xuất hiện miếng ngọc, làm cho cô nhớ thương ai đó.

Buổi tối, ở dưới ánh đèn, Vương Kỷ Hoa từ trong ngăn kéo lấy miếng ngọc ra nhìn.

Ngọc trắng, mặt ngoài ôn nhuận bóng loáng. Trước khi xảy ra tai nạn, cô nhớ rõ mình không hề có miếng ngọc này. Đến cùng là ai đeo miếng ngọc vào cổ tay cô? Có mục đích gì?

Kìm lòng không được, cô đem chiếc dây đỏ ở cổ tay lên quan sát, thấy nó dán chặt vào cổ tay, cảm giác thoải mái.

Nghiêm chỉnh mà nói, miếng ngọc này đeo trên tay, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, phối hợp với trang phục cổ trang hẳn là rất hợp. Nhà thiết kế như cô bắt đầu hình dung bộ trang phục mới.

Khóe mắt, lơ đãng liếc đến đồng hồ báo thức, Vương Kỷ Hoa kêu rên một tiếng: “Uida, mười hai giờ rồi!”

Ngày mai còn phải dậy sớm, nhanh đi ngủ thôi!

Quyết định mai dậy sớm, Vương Kỷ Hoa nhắm mắt tắt đèn đi ngủ.

Trong đêm đen, miếng ngọc tỏa ra ánh sáng kỳ dị.

Nằm trên giường, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại. Vương Kỷ Hoa không biết mình nhanh chóng ngủ thϊếp đi hay là nhanh chóng tỉnh ngủ.

Cảm thấy tựa như đã qua thời gian rất dài.

Đúng là... Cô không nghe được tiếng chuông báo thức vang lên.

...

Phanh! Oành!

Có chút âm thanh huyên náo cùng với những thứ âm thanh giống như tiếng kêu thảm thiết, không biết từ khi nào thì bắt đầu, đập vào tai cô.

Ôi trời!

Bên ngoài phát sinh chuyện gì? Nửa đêm còn không cho người ta ngủ?

“Này, không biết bây giờ là nửa đêm canh ba sao? Còn có để cho người ta ngủ hay không?” Vương Kỷ Hoa mở mắt quát, đập vào mi mắt thế mà lại là một mảnh ánh sáng.

Sáng? Ban ngày?!

Vừa rồi rõ ràng là ban đêm mà, cô vừa mới nằm xuống không bao lâu, chẳng nhẽ nhanh như vậy đã đến ban ngày?

Lắc đầu cho tỉnh táo, cô đứng dậy nhìn bốn phía, một mảnh hoang dã, chỗ cô vừa nằm là đống cỏ, tiếng ồn ào lúc nãy là ở nhà kho đi.

Từ bên ngoài nhìn vào, bốn phía kho hàng đã bị cỏ dại cùng dây leo bao vây hơn phân nửa, hẳn là bị bỏ không lâu rồi.

Mà bây giờ, vấn đề nghiêm trọng nhất là, tại sao cô lại ở chỗ này? Cô rõ ràng đang ngủ ở nhà.

Hoặc là, lúc cô đang ngủ thì bị người ta chuyển ra khỏi phòng?

Hay là - - - cô lại ngủ mơ?

Được rồi, bất kể như thế nào, tối thiểu hiện tại không thiếu chân thiếu tay, tốt nhất nên tìm hiểu tình hình thì hơn.

Mới đó, thanh âm huyên não trong kho hàng đột nhiên biến mất.

Lòng hiếu kỳ mỗi người đều có, cho nên cô trực tiếp đi tới trước cửa kho hàng, nhìn qua khe hở, xem tình hình bên trong.

Vô cùng bụi bặm, thiết bị cũ kĩ bị bỏ hoang, dưới đất có rất nhiều người quỳ chỉ duy nhất một cậu thiếu niên đang đứng.

Có là kẻ ngốc, cô cũng biết đây là sự kiện bè đảng chuẩn bị đánh nhau.

Thiếu niên đó, áo sơ mi cùng quần bò dính chút vết máu, gương mặt non nớt chắc tầm 13, 14 tuổi, có một loại khinh thường cùng cao ngạo. Khuôn mặt trắng nõn, đôi mi thanh tú nhíu lại, đôi mắt hằn lên tia máu.

Thiếu niên giơ tay lên, nhẹ nhàng phủi bụi trên người, tư thái ưu nhã.

Bỗng dưng, giống như chú ý tới cái gì, hắn ngẩng đầu lên, hướng về phía cô khẽ mỉm cười.

Ánh mắt của hắn - - - một đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy, ánh mắt đó dường như rất quen thuộc.

“Tốt... Xinh đẹp.” Lần đầu tiên, Vương Kỷ Hoa nhịn không được thở dài nói, chỉ cảm thấy đôi mắt này có chút quen thuộc.

“Có chuyện gì sao?” Hắn hướng về phía cô hỏi.

Bị hắn phát hiện, cô dứt khoát từ cửa sau đi tới.

Cửa sắt dần dần được đẩy ra, ánh mặt trời len lỏi vào trong kho, ánh mặt trời đang bao bọc cô.

Ánh mắt mông lung, sáng chói làm cho thiếu niên phải nheo mắt lại nhìn.

Cho đến khi bóng dáng của cô đứng trước mặt của hắn, vẻ mặt thiếu niên cứng đờ, lập tức bước đến trước mặt cô, “Cô!“

“Tôi chỉ là trong lúc vô tình đi đến nơi này, không phải cố ý muốn nhìn lén cậu cùng bọn họ...” Lời còn chưa nói xong, mặt của cô đã giống như là bánh quy kẹp nhân, cổ bị hắn bóp chặt.

Hai người cao xấp xỉ nhau, cho nên tầm mắt cũng coi như song song.

Hai người cách nhau quá gần, khiến cô nhìn rõ đôi mắt sáng như ngọc của hắn.

Này… đây có tính là sàm sỡ không, mà sàm sỡ cô lại là một thằng nhóc…!!

“Này, mau thả tôi ra, nếu không...”

“Kỷ Kỷ.” Trong miệng thiếu niên bỗng dưng nói ra hai chữ này.

“Cái gì?” Cô thoáng cái ngẩn người, thiếu niên này làm sao biết tên của cô?

“Thì ra truyện cổ tích đều là gạt người, thì ra thiên sứ căn bản cũng không giữ lời hứa.” Hắn hung hăng nhìn chằm chằm cô.

Bị một đôi mắt xinh đẹp hung ác nhìn chằm chằm, tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, Vương Kỷ Hoa kêu lên: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, cậu tốt nhất mau buông tay.”

“Chẳng lẽ cô đã quên, cô nói với tôi cái gì sao?”

“Tôi căn bản không biết cậu, có thể nói với cậu cái gì a?”

“Cô lại dám nói không biết tôi?!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Cô tại sao có thể quên tôi, tôi nhớ cô lâu như vậy, sao cô có thể!”

“Lời cậu nói tôi đều không hiểu!”

“Cô rõ ràng đã nói qua, cô là thủ hộ thiên sứ của tôi!”

Vương Kỷ Hoa đột nhiên cả kinh.

Những lời này, cô đã từng nói với một người, vậy hẳn là đang ở trong mộng đi...

Nhưng là vì sao cảm giác này, căn bản là giống như - - - thực tế?!

Nếu như là thực tế, không lý nào... Không lý nào...

Môi của cô run rẩy, nhìn cậu thiếu niên, tìm kiếm hình bóng của Đỗ Quân Điển, “Cậu là... Đỗ Quân Điển?” Trời mới biết, mấy chữ này cô nói ra khó khăn biết bao.

“Cô cuối cùng cũng nhớ ra sao.” Đỗ Quân Điển buông ra hai tay, khóe miệng giương lên cười trào phúng, “Mặc dù cô không để tôi ở trong lòng, nhưng tôi lại nhớ rất kỹ lời của cô, cho nên hiện tại không ai dám ăn hi.ếp tôi.”

Những kẻ nằm ở đây chính là minh chứng tốt nhất!!!

“Sao cậu lại đánh nhau cùng nhiều người như vậy?”

“Không có gì, chỉ là nhìn bọn họ không vừa mắt mà thôi.” Hắn tùy tiện nói, “Tôi hiện tại đã rất mạnh.”

Này... Này... Lời nói trước đây của cô có phải phản tác dụng rồi không?

“Ngu ngốc!” Cô cốc hắn một cái.

Mặc dù hơi đau nhưng không khiến cho hắn chán ghét.

“Cô đánh tôi.” Hắn hơi nhíu mày.

“Cậu cho rằng đánh tất cả mọi người thành như vậy là mạnh mẽ sao? Những điều tôi nói với cậu là để cậu bảo vệ chính mình chứ không phải đi bắt nạt kẻ khác!” Vương Kỷ Hoa tức giận nói.

Đỗ Quân Điển trầm mặc, thật lâu mới xê dịch môi, “Tôi không hiểu.” Hắn không cảm thấy mình làm sai!

Cô giơ tay lên, dùng sức dí vào vết thương trên mặt hắn.

“A!” Hắn không khỏi kêu đau một tiếng, vẻ mặt kỳ quái nhìn cô.

“Vẫn còn biết đau sao?” Ngón tay cô rời đi, gõ vào trán của hắn, “Những người kia so với cậu còn đau hơn. Kẻ mạnh chân chính không phải làm như thế!”

Tiếng nói thanh thúy của cô, chạm vào đáy lòng hắn.

Mà cô chỉ trợn to hai mắt nhìn hắn.

“Không có ai... Nói với tôi như vậy.” Thiếu niên lầm bầm. Cô là người đầu tiên nói cho hắn, phải biết bảo vệ mình, cũng là người đầu tiên nói cho hắn biết, cường đại không chỉ dựa vào sức lực để quyết định.

“Tóm lại về sau không được đánh nhau, làm cho tất cả mọi người quỳ phục dưới chân cậu cũng không phải là chuyện gì tốt!” Lúc này tay cô nhẹ nhàng xoa lên mặt hắn “Rất đau sao?”

“Vết thương nhỏ thôi mà.” Hắn bĩu môi, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt cô.

“Có băng dán không?” Vương Kỷ Hoa hỏi.

Thiếu niên lắc đầu.

“Vậy chỉ có thể dùng miệng li.ếm, làm cho vết thương không bị nứt ra.”

“Dùng miệng li.ếm?”

“Đúng vậy, cậu dùng đầu lưỡi li.ếm qua miệng vết thương đi.”

“Li.ếm như thế nào?”

“Chính là như vậy!” Cô không nghĩ nhiều. trực tiếp làm mẫu, nâng mặt hắn, vươn đầu lưỡi li.ếm miệng vết thương.

Mang theo ấm áp, giống như động vật li.ếm láp miệng vết thương, làm cho trái tim thiếu niên đập mạnh loạn nhịp.

Cho đến khi một loạt động tác kết thúc, Vương Kỷ Hoa mới phát hiện đối tượng vừa rồi bị cô li.ếm đã không còn là cậu bé sáu tuổi, mà là một cậu nhóc 13,14 tuổi.

Thân thể đối phương rõ ràng cứng đờ, bây giờ cô chỉ hy vọng hắn không có bệnh sạch sẽ.

“Cậu không sao chứ.” Cô có chút lúng túng hỏi.

“Không sao.” Hắn khôi phục vẻ mặt, ngón tay lơ đãng m*n tr*n khóe miệng. Không hiểu sao hắn chỉ cảm thấy miệng càng ngày càng nóng.

Là vì li.ếm miệng vết thương thật sự có hiệu quả sao? Hay bởi vì cô?

“Về sau cậu không được đánh người nữa!” Vương Kỷ Hoa không được tự nhiên rời ánh mắt khỏi miệng hắn, nhìn về phía ngón tay của hắn.

Đó là một đôi tay rất đẹp, mảnh mai, thon dài, mặc dù chưa phát triển hết, bởi vì đánh nhau mà có chút sưng đỏ - - - nhưng cũng không ảnh hưởng đến đôi bàn tay này.

“Cậu biết không, cậu có một đôi tay rất đẹp.” Cô nắm tay hắn, tỉ mỉ quan sát.

“Tay của tôi rất đẹp sao?”

Cô gật đầu, “Đôi tay này của cậu, rất thích hợp với đánh đàn dương cầm, mà không phải để đánh nhau. Khi còn bé, cậu không phải đã nói muốn làm nghệ sĩ đàn piano sao?”

Đó là vì muốn đánh cho cô nghe! Đỗ Quân Điển kinh ngạc nhìn qua Vương Kỷ Hoa. Khi còn bé, cô đột nhiên xuất hiện ở thế giới của hắn, lại làm hắn trở tay không kịp biến mất khỏi thế giới của hắn.

Đã không có cô, dù hắn tiếp tục đánh ra bất kỳ khúc nhạc nào cũng đã không còn tình cảm, dư lại chỉ là kỹ xảo mà thôi.

“Đúng rồi, bây giờ cậu còn đánh đàn dương cầm chứ? Tôi nhớ cậu khi còn bé đánh đàn cực kỳ hay! Nếu như có thể, tôi vẫn còn muốn nghe bản nhạc của cậu nữa.”

“Vậy nếu như tôi đánh, cô sẽ tuân thủ lời hứa sao?”

Vương Kỷ Hoa mờ mịt nháy mắt mấy cái.

“Nhìn tôi.” Hắn lẳng lặng nói, ánh mắt kia phát ra sự mong đợi, giống như trước đây.

Một khắc kia, cô kìm lòng không được, nói - - - “Được.”

Nếu như đây là mơ, cô cũng không có biện pháp thuyết phục chính mình.

Nhưng nếu như đây không phải là mơ, vậy tại sao cô chỉ ngủ một giấc, mở mắt ra lại đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Đỗ Quân Điển mang cô tới trường học, xem ra là đến ký túc xá trong trường học, mà phòng của hắn... Được rồi, Vương Kỷ Hoa thừa nhận mình là đồ nhà quê, gian phòng ngủ kia, khoảng chừng hai trăm mét vuông.

Một cái phòng ngủ của học sinh trung học mà lớn đến vậy, căn phòng trọ bé nhỏ của cô thì tính là gì.

Vẫn giống như lần trước, ngoài Đỗ Quân Điển không ai nhìn thấy cô, cô vẫn tiếp tục cuộc sống tàng hình…

“Cô thật sự là thiên sứ sao?” Đóng cửa lại, Đỗ Quân Điển đứng bên cạnh cửa, quan sát Vương Kỷ Hoa đang nhìn đông ngó tây.

Đột nhiên cô trượt chân, suýt té ngã.

“Nếu không phải vậy thì sao bao năm qua cô cũng không già đi?” Hắn lại lầm bầm lầu bầu.

Vương Kỷ Hoa hắng giọng: “Tôi biến mất bao lâu rồi?”

“Cô thật sự muốn biết sao?”

Cô hơi mím môi, gật đầu.

“Tám năm, sau khi cô biến mất tôi cô đơn tám năm.” Hắn cười đi đến trước mặt cô, “Sau khi không nhìn thấy cô, tôi đã đi tìm cô, nhiều người nói tôi trúng tà, còn mắng tôi…nhưng tôi chỉ là muốn tìm thấy cô”.

Nụ cười của hắn, tươi rói như vậy, nhưng cũng nồng đậm bi thương cùng cô đơn “Gặp lại cô, cái gì tôi cũng không muốn, chỉ muốn giữ cô ở lại.”

Vương Kỷ Hoa giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má hắn, nhiệt độ trên da, hai bên tiếp xúc, chân thật như vậy.

Hắn thật sự tồn tại sao? Đây là thiếu niên Đỗ Quân Điển, trước đây đã từng là cậu nhóc Đỗ Quân Điển.

Những ngày tháng sống chung kia, cô đã sớm biết hắn rất sợ cô đơn, cô đã sớm hiểu, sự xuất hiện của cô làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc.

Tám năm sao…

Với cô chẳng qua là cách mấy tháng mà thôi, nhưng với hắn lại suốt tám năm?

“Thực xin lỗi.” Cô lẩm bẩm.

“Tôi tiếp nhận!” Hắn nắm tay cô trong lòng bàn tay, “Tôi mặc kệ cô là thiên sứ cũng được, là yêu ma quỷ quái hay là cái gì khác cũng được, nếu đã chỉ có một mình tôi có thể nhìn thấy cô, như vậy cô chính là thủ hộ thiên sứ của tôi!” Hắn đã không còn là thằng nhóc sáu tuổi, giờ hắn đã có năng lực nhận biết mọi thứ.

Hắn biết rõ, Kỷ Kỷ xuất hiện rất kì lạ, cô hoàn toàn không có năng lực gì đặc biệt, ngoại trừ những người khác không nhìn thấy cô, cô giống như là một người bình thường. Nhưng tám năm, hắn trưởng thành mà cô lại không già đi, duy chỉ có điều này làm hắn cảm thấy kỳ quái.

Nếu hắn đã không truy cứu lai lịch của cô, Vương Kỷ Hoa tự nhiên cũng vui vẻ, “Vậy chúng ta về sau sẽ sống tốt với nhau!”

“Được.” Hắn cũng có cùng ý nghĩ với cô. Thì ra, hắn tưởng niệm cô, so với suy nghĩ của hắn còn sâu đậm hơn.

“Nhưng mà cậu mặc đồ thế này là sao?” Vương Kỷ Hoa nói ra. Hắn hiện tại giống như bọn nhóc lưu manh, không còn thấy bóng dáng của đứa trẻ ngoan ngoãn trước kia.

“Không tốt sao? Tôi cảm thấy rất men.” Hắn nhún nhún vai.

“Không tốt!” Cô rất dứt khoát phủ quyết nói, “Bây giờ cậu là học sinh, cho dù muốn thời thượng, cũng không thể mặc loại quần áo này. Đúng rồi, tủ quần áo của cậu ở nơi nào? Còn có lược, keo tóc?

Mỗ nữ bắt đầu tiến hành quá trình cải tạo của mình.

“Này, đồng phục của cậu đây?”

“Tóc của cậu rất đẹp, lúc nhỏ đã đẹp lớn lên lại càng đẹp hơn”

“...”

“Còn có, cậu có biết không bộ dáng của cậu bây giờ, thật ra không hề anh tuấn, căn bản giống như một con chim công, quá xấu.”

Cô gái vừa càu nhàu, hai tay vừa nhanh chóng, hung ác, chỉnh lại cổ áo cho hắn, chỉnh lại hắn từ đầu đến cuối.

Nghĩ lại, khi cô ở tuổi hắn, kỳ thật cũng không dịu dàng nữ tính gì, luôn bị ba mẹ trách mắng, nhưng cô vẫn không biết ngại mà còn rất tự hào.

Chỉ đến khi trưởng thành mới hiểu được, kẻ mạnh không chỉ dựa vào cách ăn mặc mà phải dựa vào chính bản thân mình.

Thiếu niên không một chút dãy dụa, ngoan ngoãn để bàn tay ai kia di động chỉnh quần áo cho hắn.

Trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ đến một chuyện, là cô đã trở lại.

Cô trở lại bên cạnh hắn!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play