Vừa ngủ một giấc đã đến giữa trưa, Ngôn Khuynh Thành mắt mơ màng buồn ngủ lê người đi rửa mặt, trên bàn trang điểm là kính làm bằng ngọc lưu ly mạ bạc, là sản phẩm của hiệu buôn Ngôn gia, bắt đầu được sản xuất dựa vào trí nhớ của Ngôn Khuynh Thành, thứ đồ này đã giúp nàng kiếm được một món tiền lớn.

Nhưng lúc này nàng cũng không vì thế mà có tâm trạng tự hào.

Nhìn hình ảnh Xuân Đào đang mỉm cười chải đầu cho nàng trong gương, nàng có cảm giác như mình bị đùa giỡn.

“Con của ngươi mới mười ba tuổi.”

Tay Xuân Đào linh hoạt vấn mái tóc thật dài thành kiểu dáng lưu hành nhất, dùng một cây ngân trâm cố định tốt, mới mỉm cười hỏi: “Cô nương không thích hắn sao?”

“ . . .” Có, không chỉ thế mà còn rất thích.

Ở chung nhiều năm, cho dù nàng không nói gì thì Xuân Đào cũng có thể hiểu được cảm xúc của chủ nhân, trên mặt mỉm cười không thay đổi, nữ nhân dịu dàng này cầm lấy mấy thứ trang sức quần áo đeo cho nàng.

“Cùng tuổi cô nương đều đã búi tóc phụ nhân, chỉ có ngài . . .”

Đó là ai làm hại?

Ngôn Khuynh Thành muốn trợn trắng mắt, lại biết cho dù không có Xuân Đào, Thất cũng không nhất định sẽ lựa chọn mình.

Nói đi nói lại, vấn đề vẫn là chính nàng.

“Cũng đúng, cho là xinh đẹp như vậy cũng vô dụng.” Không phải của nàng liền vĩnh viễn không phải của nàng.

Thở dài, Ngôn Khuynh Thành đứng dậy ngồi vào bàn ăn bưng bát cháo đã nguội, thuận tiện phân phó quản gia một phen.

Nửa canh giờ sau, Ngôn Khuynh Thành đi vào thư phòng, đám nam sủng đều đã vào vị trí.

Cho dù không có quá lớn tình thú với bọn họhiều mỹ nam như vậy đứng cùng một chỗ vẫn làm cho người ta cảm thấy lâng lâng.

Nàng ngồi xuống ghế bành, khoát tay áo ra hiệu quản gia tuyên bố: Nói một cách ngắn gọn là nàng không cần nam sủng. Nhưng các soái ca trước tiên đừng hoảng hốt, hiện tại có ba lựa chọn cho các ngươi, đồng ý làm các công việc bình thường có thể ở lại Ngôn phủ, đãi ngộ theo quy định. Nếu muốn tự do nàng sẽ cho một khoản tiền, chúc thuận buồm xuôi gió. Nếu muốn tiếp tục phấn đấu theo con đường sự nghiệp nam sủng, cho dù là vương hầu trong quý tộc, nàng Ngôn Khuynh Thành cũng có người quen, có thể hỗ trợ đi cửa sau, về phần thành tựu ngày sau, các vị xin hãy cố lên.

Quản gia vừa nói xong không bao lâu, cửa đã hé ra một nửa, không cần nghĩ cũng biết người tới là ai.

Nhận được tin tức Ngôn Cảnh đã hoả tốc chạy tới hiện trường, sau khi phát hiện trong thư phòng không có cảnh tượng hương diễm như mình đoán mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức mặt than, bình thản đi vào đến đứng ở sau người nàng, giống như đó là vị trí của hắn vậy.

Chỉ cần không trêu hắn, phần lớn thời gian Ngôn Cảnh đều bình tĩnh thản nhiên, không nói không cười giống hệt cha hắn.

Nhưng lúc này Ngôn Khuynh Thành lại cảm thấy đôi mắt đen sâu thẳm của thiếu niên kia, giống như đèn pha mang theo phòng bị quét qua đám nam sủng nhan sắc đủ loại thiên kiều bá mị, chỉ cần phát hiện người nào đáng nghi sẽ lôi ra xử quyết tại chỗ.

Nàng cảm thấy buồn cười, hắng giọng nói với bọn họ: “Cho các ngươi thời gian một ngày, suy nghĩ xong thì tới chỗ quản gia báo cáo.”

Phân phát xong đám nam sủng, Ngôn Khuynh Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cười thầm chính mình không phải cái loại ‘mệnh phú quý’.

Một khi xác lập mục tiêu thì hoàn toàn không thể chuyển ánh mắt sang người khác.

Nhưng như vậy cũng tốt, ăn trong bát nghĩ trong nồi là không được, miễn cho thời gian dài về sau cái trong bát kia mất hứng chạy mất.

Dường như Ngôn Cảnh cũng đã hiểu ám chỉ của nàng, ý đồ sau nửa đêm vụng trộm vào phòng trèo lên giường nàng tần suất trở nên càng ngày càng cao . . .

Đương nhiên mỗi lần đều không thể thực hiện được.

“Cô nương . . .”

Sau một lần nữa lại bị Ngôn Khuynh Thành đá xuống giường, thiếu niên ngồi xếp bằng, vụng trộm bắt lấy một luồng tóc rối tung trên giường, cuốn trên ngón tay.

“Thất chưa bao giờ làm nũng với ta.”

Hôm nay nàng không mệt, cho dù nửa đêm bị đánh thức cũng không tức giận, vươn người ra bên giường, chống cằm nhìn Ngôn Cảnh.

“Đệ không bắt chước hắn nữa sao?”

Thiếu niên dùng tầm mắt tự cho là nàng không phát hiện ở làn da dưới vạt áo mở rộng quét một vòng, cúi đầu mất tự nhiên nói.

“Dù bắt chước giống nhau cô nương cũng sẽ không vì vậy mà thích ta.”

“Ha, ủy khuất sao? Cũng không phải ta bảo đệ làm như vậy.” Nàng nâng tay gõ trán hắn, lại bị hắn giữ không chịu buông ra.

“Ta biết cha nói đúng, ta không xứng với cô nương. Nhưng ít nhất...”

“Tiểu Ngôn Cảnh đây là muốn làm nam sủng của ta sao?” Nàng cười hỏi.

Thiếu niên nhăn mày, hơi do dự gật đầu, “So với vĩnh viễn không có liên quan ngài thì tốt hơn nhiều.”

Lòng bàn tay Ngôn Cảnh thô ráp, còn có những vết chai vì hàng năm luyện kiếm.

Thiếu niên vừa mười bốn tuổi không bao lâu đã cao hơn Ngôn Khuynh Thành, sau này trưởng thành hẳn là sẽ còn tuấn tú hơn phụ thân hắn đi?

Nàng yên lặng nghĩ, tầm mắt đi xuống.

Bây giờ là lúc xuân hạ giao mùa, từ lúc hắn vào phòng mình tới giờ cũng không mặc nhiều, áo mỏng mở rộng căn bản không thể che giấu đường cong cơ ngực của cậu thiếu niên, nhìn xuống, cơ bụng đã bị vải dệt sụp xuống che đi, không thể nhìn hết toàn cảnh.

Ngôn Khuynh Thành nhíu mày, đưa tay ra sờ bụng hắn.

“Cô, cô nương!” Mặt hắn đỏ lên, hô hấp dồn dập, thân thể căng ra động cũng không dám động.

“Sợ cái gì, ta cũng không ăn thịt đệ.” Ít nhất hiện tại sẽ không ăn.

Nàng vừa lòng đụng đến cơ bụng như trong dự đoán, xoa bóp, đầu ngón tay vuốt ve theo đường cong, lại có ý xấu đè lên vật cứng rắn nào đó phía dưới thắt lưng, xong xuôi mới xua tay đuổi hắn về.

“Ngày mai còn phải làm việc, nhanh đi ngủ đi.”

“ . . .”

“Đi thôi, đi thôi!” Ngôn Khuynh Thành xoa tóc hắn, lại hôn một cái lên môi thiếu niên, hắn mới không tình nguyện đẩy cửa sổ rời đi.

Ngày hôm sau là ngày Ngôn Khuynh Thành tuần tra ngân hàng tư nhân.

Tổng quản của ngân hàng tư nhân là Vô Kỵ.

Nay Vô Kỵ đã hai mươi mốt tuổi.

Thủ đoạn của hắn nhanh nhẹn quyết đoán, nhưng nói năng cử chỉ vẫn là tao nhã có lễ, lại thêm dung mạo tuấn tú, dáng người cao ngất, mỗi lần gặp nhau đều làm cho Ngôn Khuynh Thành cảm thấy vận may và ánh mắt của mình quả nhiên không tệ.

Lúc này có người sẽ thắc mắc, vì sao tra nam này không bị ngược mà còn cho hắn làm tổng quản ngân hàng tư nhân, Ngôn Khuynh Thành đầu óc bị rỉ rồi phải không ?

Đáp án đương nhiên là không phải.

Nguyên nhân lúc trước Vô Kỵ muốn mang theo tiền tài và tình nhân ngực phẳng bỏ trốn là vì đoán rằng Ngôn Khuynh Thành sắc-ma-luyến-đồng đã nuôi dưỡng hắn nhiều năm sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, không chừng còn có thể giống như nguyên phối độc ác hay nữ xứng ác độc trong chuyện xưa tình tay ba được lưu truyền rộng rãi ở Phường thị, sẽ dùng mọi cách làm nhục con thỏ nhỏ.

Nhưng sau khi ‘hiểu lầm’ được làm sáng tỏ, hiểu được hoa cúc nhỏ nhà hắn sẽ không bị ngược đãi cho nên Vô Kỵ tiếp tục ở lại Ngôn phủ, rất nhanh trở thành một trong những thủ hạ quản sự đắc lực nhất của nàng.

Nói đùa, nàng là thương nhân!

Cho dù Vô Kỵ đối với nữ nhân không được, vậy cũng là nhân tài mà nàng tiêu phí tiền tài cùng tinh lực bồi dưỡng ra, nước phù sa tự nhiên không thể tiện nghi người ngoài a.

Một nam nhân sớm đã đứng chờ trước cửa hàng mỉm cười, hướng nàng chắp tay, “Cô nương.”

“Ừ.” Nàng được đón vào cửa hàng, ngồi ở ghế trên.

Vô Kỵ tự mình bưng nước trà, sau đó đứng ở một bên, tinh tế báo cáo tình huống mấy ngày gần đây.

Gã sai vặt cướp Vô Kỵ từ trong tay nàng năm đó cũng được nàng an bài ở trong này công tác, lúc này đang đứng sau lưng hai phó quản sự, vẫn là mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng, một chút cũng không thay đổi.

Nàng nhíu mày.

Bị người khác NTR đứa nhỏ được chính mình nuôi dưỡng nhiều năm, nói không tức giận là không có khả năng, nhưng Ngôn Khuynh Thành cũng không vì loại chuyện này mà oán hận quá nhiều.

Đời người rất ngắn, kéo tay giơ chân tìm mùa xuân mới mới là chính sự, phí nhiều năm để trả thù và nhớ lại EX căn bản là lãng phí sinh mệnh . . .

Mặc dù có tư tưởng rộng rãi như thế, nhưng khi nàng biết vị ngực phẳng kia gần đây bị bệnh trĩ, vẫn không nhịn được vụng trộm cười lớn.

” . . . Cô nương, cô nương?” Vô Kỵ báo cáo một nửa liền phát hiện Ngôn Khuynh Thành nâng cằm ngây ngô cười hồn bay lên trời, gọi vài tiếng không thấy đáp lại, rất tự nhiên muốn đẩy cho nàng tỉnh, nhưng bàn tay mới đưa đến một nửa đã bị Ngôn Cảnh vẫn im lặng đứng ở phía sau nàng ngăn lại.

Vô Kỵ thấy hắn vẻ mặt không vui, trong lòng hiểu rõ, hai bàn tay nhanh chóng qua lại mấy chiêu.

Ngôn Khuynh Thành phát hiện hai tay trước mắt tàn ảnh tung bay, lúc này mới lấy lại tinh thần, “Làm cái gì đấy?”

“Đã lâu không gặp, luận bàn với Cảnh sư đệ một phen . . .” Vô Kỵ cười nói, hạ tay xuống, giấu lòng bàn tay hơi đau vào trong tay áo rộng thùng thình.

Luận bàn cái rắm!

Nào có ai khi đang mở hội nghị buôn bán lại ở trước mặt ông chủ mình ‘Luận bàn võ công’!?

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Ngôn Cảnh, thiếu niên nhíu mày mím môi không nói một lời.

Từ lúc hắn mười ba tuổi đã hoàn toàn đoạt đi công tác hộ vệ bên người của Thất, mặc kệ Ngôn Khuynh Thành đi đâu làm gì, mọi người đều có thể thấy một thiếu niên mặc áo đen đi theo sau, thỉnh thoảng dùng ánh mắt cảnh giác bắn phá xung quanh, trọng điểm công kích bao gồm phụ thân cùng tất cả các giống đực kết giao thân thiết với Ngôn Khuynh Thành, mắt quáng gà nhìn qua còn tưởng nhầm là chó đen hộ chủ.

“Ngôn Cảnh.”

Nàng vẫy tay gọi hắn, thiếu niên lập tức cúi đầu, dựa theo ý Ngôn Khuynh Thành bảo, vươn tay đến.

Nàng thả một khối bạc nhỏ vào lòng bàn tay mở ra trước mắt, nói: “Ta muốn ăn hoa hòe cao ngọt, tiệm bánh Lưu gia! Không phải vừa hấp xong thì không cần.”

“Cô nương!” Thiếu niên hạ giọng, bất mãn kêu lên.

Ai chẳng biết tiệm bánh Lưu gia một ngày chỉ hấp hai lần hoa hòe cao ngọt, hắn ít nhất phải đợi vài canh giờ mới mua được điểm tâm ngọt mới hấp xong, nếu hắn không ở trong này trông chừng . . .

“Nhưng ta muốn ăn nóng thôi, nếu phái nha hoàn không có khinh công đi mua, khi về đến nơi đã sớm nguội lạnh.” Nàng nhíu mi, giống như vô cùng buồn bã, “Đệ đã không muốn đi, vậy . . .”

“Ta đi!” Biết rõ nàng cố ý đuổi mình nhưng lại không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của nàng, Ngôn Cảnh không tình nguyện nói, oán hận nhìn Vô Kỵ một cái, lúc này mới đi khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play