Ngôn Khuynh Thành biến thành trẻ con xuyên đến thế giới này đã khoảng sáu năm.
Mặc dù cảm thấy vị phụ thân ‘phú khả địch quốc’ của mình phi thường bug, nhưng không thể không nói đầu thai là một kỹ thuật sống.
Làm con gái một của đại phú thương, Ngôn Khuynh Thành cảm thấy bản thân đặc biệt may mắn, ngay cả tên cũng khí phách mười phần.
Sau khi lớn lên, đống tiền lớn kia của phụ thân đều cho nàng kế thừa, có lẽ sẽ tìm một con rể các phương diện không tệ về ở rể, cả đời có thể sống có tư có vị…
Ít nhất là trước khi sáu tuổi, ôm con chó nhỏ, búi song nha kế ngồi ở dưới chân phụ thân (giả) vờ đáng yêu, vờ dễ thương Ngôn Khuynh Thành đã nghĩ như vậy.
Thẳng đến năm sau, nàng bị người xấu bắt cóc vơ vét tài sản, thật vất vả mới về nhà được, vạn phần nghĩ mà sợ, phụ thân cho nàng một ảnh vệ.
Wa, là ảnh vệ trong truyền thuyết a!
Mặc đẹp đẽ quý giá diện mạo đáng yêu Lolita đi vòng quanh vị thiếu niên áo đen một vòng lại một vòng, cả đầu chỉ có một ý tưởng: lẽ nào nam chính của đời mình xuất hiện?
Bỏ qua những vấn đề ngu ngốc như ‘Vì sao lại cho một nam nhân đến bảo hộ hoa cúc khuê nữ’ và ‘Ảnh vệ chỉ có một thì làm sao mà thay ca’, nàng biết chính mình đối với thế giới này có rất nhiều chuyện không thể quá mức miệt mài theo đuổi, hưởng thụ là tốt rồi.
Nhưng Ngôn Khuynh Thành vẫn không khỏi ở trong lòng vụng trộm YY.
Cảm giác này giống như một người đói bụng rất lâu nhặt được một cái bánh bao, khi cắn xuống mới phát hiện đây vậy mà là một cái bánh bao.
Trong lòng mỗi cô gái đều có một giấc mơ hiệp sĩ, hy vọng có một người bảo vệ trung thành với mình, Ngôn Khuynh Thành cũng không ngoại lệ.
Hoặc có thể nói tục một chút, trong lòng Ngôn Khuynh Thành cũng cất giấu một giấc mơ trung khuyển.
Vị ảnh vệ này tên là Thất, tên chính là một danh hiệu đơn thuần, phi thường phù hợp thông tục đặt ra, hắn là một cô nhi, tuyệt đối trung thành, dáng người cao ngất, ngũ quan đoan chính, mặt không biểu cảm.
Không tệ không tệ, vô cùng vừa lòng.
Ngôn Khuynh Thành gật gật đầu, tiễn bước phụ thân xong liền vội vàng lôi kéo Thất vào trong đình ngồi xuống liên lạc cảm tình.
“Ta tên là Ngôn Khuynh Thành, năm nay bảy tuổi, thích đọc sách, màu sắc yêu thích là màu đỏ, ưu điểm lớn nhất là vận khí tốt nhưng thói quen xấu là thích nằm đọc sách, vậy về sau an toàn của ta liền nhờ vào ngươi. Lại đây ăn một khối điểm tâm hoa quế cao rồi uống trà đi, ngon lắm…” Nàng kéo tay hắn nói.
Khiến người ta uể oải chính là, chàng thiếu niên này đối với nàng không có nhiệt tình như vậy.
“Thất thân phận thấp, cử chỉ thô bỉ, không dám mạo phạm…”
Ý tứ chính là: Việc của ca là làm bảo tiêu, không muốn chơi với ngươi.
Nhìn hắn trong nháy mắt biến mất, Ngôn Khuynh Thành nắm chặt ống tay áo, cảm thấy hẳn là mình nên cố gắng thêm một chút.
Trong các cuốn tiểu thuyết ngôn tình, trung khuyển luôn luôn bị sự dịu dàng của nữ chính hấp dẫn.
Nàng không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Lúc này Ngôn Khuynh Thành đã bắt đầu theo phụ thân học tập kinh doanh, thường xuyên ra ngoài, tỷ lệ gặp được nguy hiểm cũng gia tăng theo cấp số cộng.
Sau khi bị bắt cóc vài lần, rủi ro vài lần, rơi núi vài lần, bị thương vài lần, nàng cuối cũng cùng ám vệ tiên sinh thành lập nên một tầng tình cảm, mang tên “người cùng cảnh ngộ”.
Thất đối với những lúc Ngôn Khuynh Thành không hề phụng phịu, cũng nguyện ý nghe nàng nói chuyện.
Hallelujah, bắt được trung khuyển! o(≧v≦)o~~
Năm chín tuổi, Ngôn lão gia bị bệnh nặng qua đời, ‘thiên tài nhi đồng’ Ngôn Khuynh Thành dựa vào năng lực được rèn luyện ở hai năm trước miễn cưỡng nắm trong tay mọi việc, đặt tất cả sinh ý trong nhà trên vai.
Mọi việc đều rất thuận lợi, sự nghiệp, đàn ông.
Lúc này nàng đã có ‘Ám vệ đoàn’ của riêng mình, tổng cộng mười hai người, đều là người từng làm việc cho Ngôn lão gia, tuổi tác tầm tầm ba mươi lăm.
Tuy rằng một đám đều là đại thúc thành thục mị lực, nhưng Ngôn Khuynh Thành đã sớm nhận định Thất, từ đó lôi hắn ra đảm đương chức ‘Minh vệ’, mặc kệ làm gì đều có thể nhìn thấy hắn đứng phía sau nàng.
Ba năm qua đi, giữ kỳ đạo hiếu đã đủ, đám bà mối chờ đợi đã lâu từng đám đi lên, thiếu chút nữa đạp hỏng cửa nhà nàng.
Mẫu thân Ngôn Khuynh Thành khi sinh nàng đã khó sinh mà chết, phụ thân lại là cô nhi cha mẹ không rõ, trong nhà không trưởng bối, cô gái nhỏ mười hai tuổi ngồi ở phía trên cao đường, chống má nhìn một đám bà mối tranh nhau đẩy mạnh tiêu thụ thanh niên tài tuấn các nơi.
Hắn nghĩ gì về chuyện này?
Ngôn Khuynh Thành hơi nghiêng đầu, vụng trộm nhìn Thất lưng thẳng tắp đứng ở bên người.
Mặt hắn không chút thay đổi, dường như đối với việc này không có cảm giác gì, lại rời tầm mắt xuống mu bàn tay hắn, cũng không có ‘bởi vì nhẫn nại không cho chính mình lên tiếng mà dùng sức nắm nổi gân xanh’ như trong tiểu thuyết.
Nàng thất vọng lắc đầu, nói cho các bà mối rằng mình sẽ không đem gia sản của phụ thân làm đồ cưới, nếu kết hôn cũng sẽ chiêu tế ở rể.
Lời này cũng không chống cự được bao lâu.
Ngôn Khuynh Thành rất nhiều tiền, bộ dạng cũng rất đẹp.
Ở rể thì thế nào?
Một đống tiền tiêu, còn có lão bà xinh đẹp ấm giường, căn bản là thiên đường, các bà mối sau khi yên tĩnh một thời gian lại ngóc đầu trở lại.
Thậm chí có người muốn đi đường tắt, thừa dịp Ngôn Khuynh Thành ra ngoài liền hạ xuân dược trong nước trà.
Tên ngu ngốc nào dám làm ra chuyện này?
Ảnh vệ ẩn núp bên người lập tức xuất hiện, tên ngốc tiến vào phòng nàng có ý đồ làm chuyện xấu bị đánh cho nửa người tàn phế rồi ném ra, Thất chậm rãi đi đến trước mặt Ngôn Khuynh Thành.
Đến đây, mau đến đây!
Tuy thân thể này chỉ có mười hai tuổi, nhưng khẽ cắn môi nhịn chút là có thể tu thành chính quả.
Nàng chịu đựng thân thể khô nóng, nheo mắt lại tính thưởng thức tiết mục ‘Giãy dụa giữa tư dục và trung thành’ trong truyền thuyết, cũng không nhận ra là Thất đã ôm lấy nàng ném vào trong bồn nước lạnh phòng ngoài.
“Ngâm xong có thể tỉnh táo lại, kiên nhẫn một chút sẽ không có việc gì.” Hắn khó được ôn hòa nói với nàng, nói xong liền rời khỏi phòng.
FU.CK!
Nàng vuốt mặt đầy nước không ngừng mắng.
YOU D.UMBAS.S!
Không có gì không hay ho bằng nam chính trình độ chất phác đã muốn đột phá chân trời.
Nhưng không quá lâu sau, Ngôn Khuynh Thành liền phát hiện, tệ hơn còn ở phía sau.
Đại nha hoàn Xuân Đào từ nhỏ đi theo bên người nàng mang thai.
Cha đứa nhỏ là Thất.
What the fu.ck?!
Ngôn Khuynh Thành ở trong lòng thét chói tai, mặt ngoài lại không chút thay đổi, ngồi ngay ngắn ở ghế trên, im lặng nhìn Thất cùng Xuân Đào quỳ gối phía dưới.
Lần này thì nàng có thể nhìn đến Thất bởi vì khẩn trương mà nắm chặt tay mà nổi gân xanh, đáng tiếc không phải vì mình.
“Các ngươi… Các ngươi nhanh thành thân đi, Xuân Đào bụng to lên sẽ không dễ giải thích.”
Nghẹn nửa ngày, Ngôn Khuynh Thành chỉ nói ra một câu như vậy, sau đó xoay người khóa mình ở trong phòng rơi nước mắt.
Dưỡng trung khuyển nhiều năm như vậy, thế nhưng không phải là của mình?
WTF! ! !
WTF! ! !
Lừa người a!?
Không phải nói hộ vệ luôn luôn yêu chủ nhân sao?
Vì sao lại thành Xuân Đào nha?
… Được rồi nàng thừa nhận Xuân Đào là một cô gái tốt, dịu dàng xinh đẹp nấu ăn cũng ngon, là điển hình của hiền thê lương mẫu, khi Thất trọng thương cũng phụ trách chăm sóc hắn mọi chuyện, cùng đại tiểu thư như nàng cả ngày chỉ biết kiếm tiền nhưng không biết gì việc nhà cửa là hai loại hình nữ nhân khác nhau một trời một vực.
Ngàn tính vạn tính, quên tính xu hướng “nhà” của Thất (*), Xuân Đào vẫn luôn đi theo bên người nàng, thời gian dài ở chung cùng nhau thì cái loại khí chất ‘Vợ tốt’ cũng tự nhiên mà hấp dẫn sự chú ý của hắn.
FU.CK! FU.CK! ! FU.CK! ! !
(*) Thất là cô nhi nên luôn mong muốn có gia đình êm ấm, vợ hiền con ngoan ý.
Con vịt nấu chín cũng biết bay a, Ngôn Khuynh Thành đau khổ nằm bẹp trong góc giường, cắn góc chăn rơi nước mắt như làm mỳ, cảm thấy lúc này đau lòng giống hệt khi đọc truyện tranh đến đoạn nhận ra Kaiba Seto thích Kisara.
Sáng hôm sau, Ngôn Khuynh Thành mặt không chút thay đổi đi ra cửa phòng, tự mình vì Thất và Xuân Đào, hai người gần gũi với nàng ở thế giới này nhất chuẩn bị hôn lễ.
Một đôi vợ chồng đều không cha không mẹ, khi thành thân kiên trì để nàng ngồi vị trí trên cao đường.
“Ta còn tưởng ngươi sẽ thích ta.” Sau khi đưa tân nương vào động phòng, thừa dịp rảnh rỗi không có ai chú ý, nàng vẫn không cam lòng, lại cố ý giả vờ như vui đùa nhỏ giọng nói với chú rể.
Cưới được lão bà mặt mày hớn hở Thất nghe thế hơi ngẩn người, lập tức mỉm cười nói: “Làm sao có thể, ngài là chủ nhân, hơn nữa giống như muội muội vậy.”
Muội muội cái đầu ngươi! ! !
Nàng thiếu chút nữa há miệng mắng ra, ngẫm lại lời này dường như lại vòng đến trên người mình, mới nghẹn họng xanh mặt xoay đi, “Vậy… vậy chúc các ngươi trăm năm hảo hợp.”
Trở lại phòng ngủ, nàng ném đồ xé gối một đêm, sau đó thừa dịp trời chưa sáng yên lặng quét rác vào một góc.
Tuy rằng lần này thất bại, nhưng ước mơ có một trung khuyển của Ngôn Khuynh Thành không dễ dàng biến mất như vậy.
Thả chú rể hơn ba tháng, nàng mang theo đoàn ám vệ đại thúc đến các cửa hàng kiểm toán, thuận tiện giải sầu chữa thương.
Trước đó đã nói qua, Ngôn gia siêu cấp có tiền, cho dù Ngôn Khuynh Thành không có bao nhiêu hứng thú với việc mở rộng sinh ý thì cửa hàng buôn bán trải rộng cả nước cũng đủ cho nàng cẩm y ngọc thực cả đời sau.
Nhưng điều kiện lớn đầu tiên là nàng có đối tượng có thể sinh đứa nhỏ.
Khi đi qua phía Nam Đại Thành, nàng cứu một ăn mày bị du côn ẩu đả.