Không có Ngôn Cảnh làm rối, tiến độ làm việc trở nên rất nhanh, vừa qua giữa trưa đã hoàn thành tất cả công việc.
“Cô nương, kế tiếp ngài. . .” Vô Kỵ hỏi.
“Đi tìm Ngôn Cảnh.” Nàng hơi duỗi lưng, đứng lên đi ra ngoài.
Tiệm bánh ở Tây thành, khi Ngôn Khuynh Thành đi tới đã đói không chịu được, từ xa đã thấy Ngôn Cảnh một thân áo đen đứng trong đội ngũ chờ bánh rất dài, ánh nắng không cố kỵ chiếu thẳng lên người hắn, có vẻ là rất . . . nóng.
“Bỏ đi,” nàng đi đến bên người Ngôn Cảnh, lôi kéo góc áo của hắn đi ra ngoài. “Ta lại không muốn ăn.”
Hắn im lặng đi sau nàng, cũng không oán giận Ngôn Khuynh Thành thay đổi thất thường.
“Ăn cơm chưa?” Nàng hỏi, lại lập tức tự lắc đầu, “Nhìn bộ dạng ngốc của đệ cũng không giống đã ăn.”
Rất tự nhiên nắm tay Ngôn Cảnh, nàng nhìn mấy cửa hàng xung quanh, cuối cùng mua hai cái bánh bao, kéo hắn ngồi xuống ở góc đường.
“ . . . Nhân thịt ít thật.” Nhưng hai đồng một cái, có nhân thịt đã không tệ rồi.
Nàng nhíu mày xé bánh bao, một ngụm ăn hết thịt nhân.
Sống lại, nàng đã rất lâu không ngồi xổm ăn ở góc đường.
Mặc dù ‘bánh bao’ không có thịt nhân cứng không thể ăn, tâm tình của nàng vẫn rất tốt, vừa nhai nuốt vừa nhìn đông nhìn tây, suy nghĩ lát nữa nên ăn mỹ thực nhà nào.
Bị nàng cứng rắn kéo xuống ngồi, Ngôn Cảnh im lặng nghe nàng huyên thuyên nói chuyện, lấy tay bóc bánh bao từ từ ăn, đột nhiên cảm thấy bả vai trầm xuống, quay đầu nhìn lại mới phát hiện là Ngôn Khuynh Thành nhích lại gần.
“Ngồi mỏi quá.” Nàng cười với hắn, vẻ mặt vô tội.
Đáy mắt thiếu niên hiện lên một tia khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra, chỉ là vành tai từ từ đổi sang màu đỏ, hơi hơi nghiêng người để nàng dựa vào thoải mái, không nói gì đưa tay ra lấy đi chiếc bánh bao không còn nhân đã bị Ngôn Khuynh Thành cắn biến thành trăng khuyết, đưa phần thịt nhân trong bánh bao của mình cho nàng.
“Đệ . . .” Không ngờ hắn lại làm như vậy, nàng ngẩn người, nhìn phần thịt nhân nhỏ hơn trái bồ đào trong lòng bàn tay.
Cách đó không xa có hai phu nhân bán đồ ăn, thấy cảnh này liền bắt đầu xì xầm, nội dung đại khái là lo lắng đạo đức ngày sau suy đồi, ngay cả ăn bánh bao cũng muốn cướp thịt, chưa thấy qua ai ngược đãi con mình như vậy, nói không chừng là mẹ kế . . .
Dù mình lớn hơn Ngôn Cảnh mười tuổi, nhưng trực tiếp bị quần chúng xung quanh nhầm thành mẹ kế vẫn là lần đầu, khóe miệng co giật, quay đầu nhìn Ngôn Cảnh, lại phát hiện lúc này vẻ mặt của hắn so với nàng còn khủng bố hơn mấy lần.
Nàng cho miếng thịt vào miệng nhai mấy cái rồi nuốt, sau đó đứng thẳng người kéo hắn dậy.
“Về thôi! Trước khi ra cửa dặn Xuân Đào nấu chân giò cách thủy, giờ hẳn là chín rồi.”
Thấy hắn tự giác đứng ở phía sau nàng nửa bước, Ngôn Khuynh Thành xoay người đối diện với hắn: “Cõng ta về nhà.”
Hắn khó hiểu mở to mắt nhìn.
“Ta không đi được!” Nàng làm nũng.
Đây là nói thật, quãng đường từ ngân hàng tư nhân đến đây cũng không gần, hơn nữa nàng làm việc đến trưa mới xong, đã sớm đói đến choáng váng, đi cà nhắc nhảy lên, giống như bạch tuộc không xương dùng tay chân quấn lấy người hắn.
Thiếu niên do dự một chút, hai tay nâng đùi nàng, vận khí nhảy lên nóc nhà.
Hai tay nàng ôm lấy hắn từ phía sau, mang theo ý cười nhẹ giọng nói một câu: “Chạy nhanh chút, con ngoan!”
Ngôn Cảnh không xù lông giống như nàng tưởng tưởng, chỉ bình tĩnh nói: “Cho tới bây giờ ta chưa từng coi ngài thành nương.”
“Vì sao? A, mới chớp mắt mà tiểu Cảnh Nhi đã trưởng thành, ta nhớ mình đã từng thay tã cho đệ đấy.” Nàng đưa môi tiến đến bên tai hắn thổi khí, “Đúng rồi, khi đó Cảnh Nhi mặc quần yếm nhìn Ngôn tỷ tỷ nhếch miệng cười rất đáng yêu nha !”
Ngôn Cảnh xoay đầu sang một bên không để ý tới nàng, Ngôn Khuynh Thành đang hứng chơi, thừa dịp người ta chưa chuẩn bị đã thò đầu qua, nhẹ nhàng cắn cái tai trước mặt.
“Ngài ——” hô hấp sững lại, thiếu chút nữa ngã từ trên nóc nhà xuống, lảo đảo vài cái mới vất vả mới ổn định thân mình, “Ngôn Khuynh Thành! Ngài muốn làm gì?” Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng bằng tên đầy đủ.
“Tức giận rồi?” Nàng trêu đùa, ôm cứng lưng hắn, thế nào cũng không muốn xuống, “Chẳng lẽ lỗ tai là nơi mẫn cảm?”
Nàng cảm thấy càng thú vị, há miệng ngậm vành tai Ngôn Cảnh, dùng răng nanh cùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quấy rối, cố ý phát ra ma sát.
“Ách . . .” Hắn không tự chủ được hừ một tiếng, vừa thẹn vừa giận lấy tay che miệng nàng lại.
“Cô nương! Đừng như vậy!” Âm thanh mềm mềm mang theo ý cầu xin tha thứ, Ngôn Khuynh Thành ôm sát cổ hắn, lm càng hăng say, còn đưa đầu lưỡi quét vào trong lỗ tai hắn, “Cảnh Nhi không vui sao?”
“Đừng gọi ta là Cảnh Nhi!” Câu này gần như là nghiến răng nói ra, Ngôn Cảnh đưa tay ra sau, điểm huyệt nàng, thân thể nữ nhân lập tức trở nên mềm yếu vô lực, bị hắn kéo đến trước người ôm lấy, im lặng bị đưa về nhà.
Chuyện giữa trưa đại khái đã kích thích cậu thiếu niên ngây thơ, trong nửa tháng sau, hắn đều trốn tránh không muốn cùng Ngôn Khuynh Thành chạm mặt, chỉ khi khoảng cách giữa Thất và nàng quá gần mới nhảy ra, nghiêm mặt với lão cha hắn, che ở giữa hai người.
Tuy nhìn hắn thẹn thùng rất thú vị, nhưng hơn mười ngày không thể trêu đùa thiếu niên một chút trước khi ngủ làm nàng cảm thấy có chút mất mát.
Lăn qua lộn lại thật vất vả mới ngủ được, Ngôn Khuynh Thành nằm mơ thấy mình mặc bikini 3 mảnh đứng trên đỉnh núi đen, vươn hai tay ra cảm nhận ngọn gió mát mẻ thổi qua.
Một ngọn sóng biển đánh tới, bọt nước bắn lên ngực bụng nàng, nóng ướt. . .
Hả? Nóng?
Nước biển sao lại nóng ướt!
Nàng mở choàng mắt, đối diện với đôi mắt đen sáng rực của người nào đó ngồi ở bên giường.
“ . . . !”
Ngôn Cảnh đang dùng bàn tay che miệng lại, máu đỏ từ kẽ tay chảy ra, từng giọt nhỏ xuống trên bộ áo mở rộng của nàng.
“Làm sao vậy?” Nàng bị cảnh tượng này dọa sợ tới tỉnh ngủ, vội vàng ngồi dậy kéo tay hắn, “Bị thương? Ai làm? Có đau không?”
“ . . .” Hắn lắc đầu, sống chết không buông tay, Ngôn Khuynh Thành thấy thế liền sợ hãi, hai mắt đỏ lên, nước mắt lập tức rơi xuống, “Ta đi kêu đại phu! Rất, rất nhanh . . .”
Nàng hoang mang rối loạn đứng lên, lại bị Ngôn Cảnh giữ chặt kéo về,
“Ta không sao . . .” Hắn nói chuyện mang theo giọng mũi, rầu rĩ.
“Thật sự không có việc gì?” Nàng nghi hoặc híp mắt lại.
Cẩn thận nghĩ lại thì Ngôn Cảnh xác thực không có khả năng có chuyện gì, ngoài phòng của nàng có đoàn đại thúc ám vệ chia ca bảo vệ, có chuyện gì cũng sẽ thông báo, không có khả năng…
Trừ phi...
“Đệ bị thương?” Ngôn Khuynh Thành tỉnh táo lại, đột nhiên nghĩ đến hắn nói chuyện giọng mũi.
“ . . . Không có.”
“Tránh ra, cho ta xem!” Kéo tay hắn ra.
“Không, không cần, ta lập tức đi!” Đây là lần đầu tiên, Ngôn Cảnh tự muốn rời đi.
“Xác định không cho ta xem?” Nàng nhíu mày.
“ . . .”
Hắn khó xử do dự một chút mới từ từ buông tay xuống.
Ngôn Khuynh Thành lúc này mới nhìn rõ nơi đổ máu không phải miệng, mà là mũi.
“Đệ, phốc . . . Đệ chảy máu mũi !”
Nhớ tới tình cảnh khi mình tỉnh lại, nàng lập tức xâu chuỗi mọi chuyện: Ngôn Cảnh nửa đêm lén đến đây cởi quần áo của nàng, không ngờ chàng thiếu niên phế kinh gan nóng, nhìn thấy cảnh xuân lập tức khí huyết dâng trào . . . liền chảy máu mũi.
“Đừng cười, ta . . .”
Đuối lý, Ngôn Cảnh nói xong liền im bặt, đứng lên muốn đi.
“Lại đây ta giúp đệ xử lý . . . Ha ha ha ha . . .”
Kéo hắn về ngồi trên giường, Ngôn Khuynh Thành đã cười muốn gập người, lấy tay chống mép giường đứng dậy đi lấy hai cái khăn sạch sẽ trở lại.
“Ngồi thẳng.”
Ngôn Khuynh Thành nhẹ nhàng lau mũi cho hắn, lại nhẹ nhàng giữ, cầm máu.
Hắn ngoan ngoãn mặc người bài bố, ánh mắt cũng không thành thật ở trước ngực Ngôn Khuynh Thành ngắm loạn.
Thật vất vả mới ngừng máu, lúc này nàng mới rảnh truy cứu trách nhiệm.
“Là ai dạy đệ nửa đêm đi vào cởi quần áo người khác?”
Quy trình trước đây của Ngôn Cảnh vô cùng đơn thuần, nói ngắn gọn là chạy vào lay nàng tỉnh, sau đó phe phẩy cái đuôi tự tiến cử bản thân đã chuẩn bị tốt cầu chà đạp, cầu giày vò, cầu ngắt hoa.
Hôm nay lại giống như hái hoa tặc lén lút cởi quần áo, Ngôn Khuynh Thành không biết võ, độ cảnh giác không mạnh, nếu không phải vừa rồi hắn không chịu nổi mà chảy máu mũi, vậy nàng sẽ bị cởi sạch không còn gì rồi mơ mơ màng màng bị . . . Khụ, ăn sạch.
Theo lý trí thì hẳn là nên tức giận, nhưng nhìn thấy Ngôn Cảnh ủ rũ di chân ngồi ở trên giường, trong lỗ mũi nhét hai cái khăn tay, lại chỉ cảm thấy buồn cười.
“Nhanh lên, thành thật khai báo!”
“Không ai dạy . . .”
“Thú nhận xong sẽ cởi hết cho đệ xem!” Nàng kéo hai bên vạt áo xuống, lộ ra bả vai trắng nõn.
Vốn chỉ tính ‘cho chút ngon ngọt’, không ngờ thiếu niên trừng to mắt, máu mũi vừa mới ngừng lại bừng lên.
. . . Sặc!
Ngôn Khuynh Thành dở khóc dở cười, đành phải cầm máu cho hắn lần nữa, đẩy cửa ra:
“Ngày mai không cần đến, cho đệ nghỉ ngơi một ngày. Mau trở về đi ngủ đi!”