Làm cho ám vệ đoàn ‘Thưởng ba mươi mỹ nhân trở về làm nam sủng’ cái gì đó tự nhiên chỉ là lời nói lúc nóng giận, nhưng có tiền có thể sai khiến ma quỷ, dựa theo ý tưởng của nàng tìm vài người diện mạo không tồi cũng không phải việc gì khó, nam sủng được đưa tới hầu như đều có kinh nghiệm chuyên nghiệp ở cấp bậc thạc sĩ, rất nhanh nắm giữ tình huống, nắm tay nàng xoa xoa như có như không, mười ngón nhanh nhẹn, thân thể kề sát vào, kề sát phía sau lưng Ngôn Khuynh Thành, cúi đầu nhẹ giọng nỉ non những câu làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Đảng xuyên không tự nhiên không phải là các nữ nhân khuê các ‘giữ quy củ’, Ngôn Khuynh Thành ban đầu còn có chút không thích ứng, sau lại thả lỏng, mặc cho người nọ tinh tế hôn đầu ngón tay của nàng, nói chút chuyện cười thú vị chọc nàng vui vẻ.
Đây mới là cuộc sống xa hoa lãng phí của kẻ có tiền, được mỹ thiếu niên bóp vai đấm chân Ngôn Khuynh Thành hưởng thụ híp mắt lại, cảm thấy mình thế nhưng dùng hơn mười năm đi làm kế hoạch nuôi nhốt gì đó thật sự là ngu ngốc.
Đầu ngón tay lạnh xẹt qua cằm, nam sủng thử xâm nhập từ vạt áo của nàng, Ngôn Khuynh Thành không vui hơi mở mắt, còn chưa kịp cự tuyệt liền cảm giác có ai đó nhanh hơn nàng đem cái tay kia . . . Không, người kia bỏ ra rồi.
“Ngươi là ai?” Mỹ thiếu niên vì nàng đấm chân hỏi, lại bị đẩy sang một bên.
Người tới dã man đào Ngôn Khuynh Thành từ trong hai mỹ nam ra, dùng khinh công đá văng cửa sổ, bay khỏi căn phòng ấm áp thơm mùi hương.
Bên ngoài đã là mùa đông, tối hôm qua vừa rơi một trận tuyết, trong mắt có thể nhìn đến đều là một mảnh trắng xóa.
Người nọ ôm nàng nhảy lên cao, tuyết đọng trên mái ngói bị khí kình ở mũi chân hắn đẩy rơi.
Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt, thẳng đến khi bị đặt lên mái ngói đã quét dọn hết tuyết đọng, Ngôn Khuynh Thành mới nhìn rõ người bắt mình đi là ai.
“ . . . Đệ, khí lực của đệ ghê gớm thật.” Dù sao cũng phải nói gì đó, nàng nháy mắt mấy cái, nở nụ cười.
Ngôn Cảnh im lặng nhìn nàng.
“ . . . Hắt xì!” Nàng chỉ mặc quần áo mỏng, bất ngờ tiếp xúc không khí lạnh bên ngoài, cả người lập tức phát run.
Nam hài mặc áo mùa thu, dường như không sợ lãnh.
Hắn không nói gì nhảy xuống, lại lấy một kiện áo choàng da cừu rất dày trở về, choàng lên người nàng.
Ngôn Khuynh Thành thật nhanh mặc áo choàng vào, nghĩ nghĩ lại kéo hắn qua nhét vào áo choàng, “Tiểu hài tử mùa đông nên nhiều mặc một chút, đừng ỷ vào chính mình có võ công đã cảm thấy thiên hạ vô địch.”
“Không cần coi ta là trẻ con!” Hắn bất mãn đẩy bàn tay của Ngôn Khuynh Thành đang xoa đầu mình, nhíu mày nghiêm túc nói. “Ta sẽ tốt hơn bọn hắn.”
Ngôn Khuynh Thành bật cười, lại véo hai má hắn, “Nhưng ta cũng không muốn chờ. Đến khi đệ lớn thì ta cũng đã già—— ôi chao? !” Nàng còn chưa nói xong, đã bị Ngôn Cảnh ngẩng đầu gõ một cái trên mặt.
“Nghĩ muốn cái gì phải đi tranh thủ, chắc chắn sẽ tới tay . . . Nương ta đã nói như vậy.” Hắn liếm môi, cúi đầu, lỗ tai hồng như chảy máu, vẻ mặt lại là 200% nghiêm túc.
“ . . .”
Đúng đúng đúng, Ngôn Khuynh Thành hướng lên trời trợn mắt xem thường.
Cha ngươi chính là bị nương ngươi dùng loại tinh thần cảm hóa này hoàn tục, và bây giờ lại muốn dùng phương pháp giống nhau đến đối phó nàng sao?
“Ta thích ngài.” Ngôn Cảnh cường điệu.
“ . . .”
Trước đây đã muốn nói với Xuân Đào đây đại khái là biểu hiện tâm lý kỳ phản nghịch của thiếu niên, thuận theo tự nhiên là được, lúc này Ngôn Khuynh Thành cũng ngượng ngùng không ‘Thuận theo tự nhiên’, nghẹn một chút nói không ra lời cự tuyệt, đành phải đứng lên, choàng áo choàng lên người Ngôn Cảnh.
“Vậy theo đuổi ta đi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đến tay. Nhưng ta phải nói trước một câu: trên thế giới cô nương tốt còn rất nhiều, đệ không cần phải thắt cổ đến chết trên một thân cây.”
Cuối cùng cười với Ngôn Cảnh một chút, nàng đi đến mái hiên bên cạnh.
Góc sáng sủa ám vệ đột nhiên xuất hiện, bế nàng về.
Không được bao lâu, Ngôn Khuynh Thành liền hối hận vì đã nói như vậy.
Mỗi lần khi nàng cùng nam nhân ở chung đến trình độ nào đó, Ngôn Cảnh sẽ rất đúng lúc phá cửa sổ vào, kéo ai đó ra khỏi người nàng.
Lại nghiêm trang giải thích về phía Ngôn Khuynh Thành đây là đang ‘Dọn sạch chướng ngại vật trên con đường theo đuổi’.
Dọn sạch cái P!
Nàng yên lặng chửi thầm, nhưng có lẽ là xuất phát từ cảm xúc chờ mong không rõ nào đó dung túng hắn tùy hứng.
Một cước đá thiếu niên nửa đêm bò lên giường mình xuống, Ngôn Khuynh Thành dở khóc dở cười. “Tiểu tử thối, đệ muốn làm gì?”
“Ta mười hai tuổi.” Hắn đứng lên, mặt đỏ bừng nói. “Ta đã có thể . . .”
“—— Cút !”
Nhìn thiếu niên ủ rũ, một nhìn hai mếu ba quay đầu bị nàng đuổi ra phòng, Ngôn Khuynh Thành rốt cuộc nhịn không được, vùi mặt vào trong chăn cất tiếng cười to.
Đứa nhỏ này rất thú vị.
Lần đầu tiên được theo đuổi, đối với nàng mà nói là trải nghiệm mới mẻ.
Ở thế giới này sống hơn hai mươi năm, cho dù nàng nhiều vàng lắm bạc có mỹ có mạo, cũng là lần đầu tiên nghe được có người thật lòng nói thích nàng.
Nói không cảm động là giả, Ngôn Khuynh Thành rốt cuộc hiểu được lý do vì sao mình lại chờ mong.
Không thì. . . Lại đổ thêm một lần nữa?
Ngôn Khuynh Thành dần dần đặt ánh mắt ở trên người thiếu niên.
Hiện giờ võ kỹ của Ngôn Cảnh đã ngang sức với phụ thân, dù không được nàng đồng ý vẫn bắt chước Thất năm đó làm ‘Minh vệ’, theo sát sau người nàng.
Dùng ánh mắt đầy sát khí đối với bất cứ kẻ nào dám nhìn mặt nàng thêm mấy lần mỗi khí bàn sinh ý.
Bởi vì trước đó đủ loại ngoài ý muốn, lời đồn Ngôn Khuynh Thành ‘thích nuôi nam sủng’ lại lấy tốc độ rất nhanh truyền ra ngoài, thương nhân nịnh bợ cũng thường thường chọn nơi này xuống tay.
Tuy rằng đã nói rõ nhưng cuối cùng vẫn đổi biện pháp đưa vài cái gọi là ‘Nam sủng’ cho nàng.
Làm cho nàng dở khóc dở cười là đám nam sủng nô lệ này đều là một đám thiếu niên da trắng môi hồng thân thể gầy yếu, thậm chí ngẫu nhiên trà trộn vào mấy dị tộc nam hài mũi cao mắt tím, tóc xoăn vàng ôm lấy đôi má màu trắng, mỹ vị đến khó tin . . . Khụ khụ, đây chỉ là nói hiệu quả thị giác. Muốn nói đến phương diện kia, nàng thật đúng là không có gì hứng thú.
Ở trong mắt Ngôn Khuynh Thành, cái gọi là đàn ông chân chính, phải là cao lớn uy mãnh, thân cường thể tráng, tay có thể dời núi, chân có thể đạp đất.
Ba mỹ thiếu niên này trước ngực một mảnh bằng phẳng, eo so với nàng còn thon nhỏ hơn, môi hồng răng trắng mị nhãn như tơ, trừ phi là mấy cô gái cấp hai cấp ba còn đang chìm trong tiểu thuyết tình cảm, nếu không nữ nhân bình thường đều sẽ không sinh ra ham muốn quá lớn với bọn họ.
Đương nhiên điều này không thể đúng đối với những người khẩu vị nặng, Ngôn Khuynh Thành cũng không thiếu tiền, nuôi dưỡng bọn họ đổi lấy cảnh tượng thú vị cũng được.
Ngôn Cảnh từ nhỏ đã bắt chước vẻ mặt đầu gỗ không cười không nói của phụ thân, cũng chỉ khi đào nàng ra từ trong đám nam sủng mới có thể làm cho người ta nhìn thấy bộ dạng xù lông của hắn.
Sự trái ngược trước sau đưa đến cho nàng lạc thú rất lớn, thậm chí hơn cả thành lập cái gọi là ‘hậu cung mỹ nam’.
Nhưng cũng vào lúc đó, những hồi ức bi thảm luôn nhắc nhở nàng có lẽ có một ngày, Ngôn Cảnh sẽ nắm tay nói với nàng “Ta nghĩ tình cảm ta đối với ngài là tình yêu nhưng ta sai lầm rồi, thật ra người ta thích là nữ nhi Thuý Hoa của cháu trai họ hàng xa của quản gia, ta muốn ở cùng nàng ấy, xin hãy tha thứ cho ta, ta đối với ngài không được, ngài giống như mẫu thân của ta vậy . . .”
Đúng thế, điều này cũng không phải không có khả năng!
Thất nói nàng giống như muội muội, Vô Kỵ nói nàng giống như tỷ tỷ, như vậy đến cuối cùng Ngôn Cảnh cảm thấy chính mình giống như mẫu thân cũng không phải chuyện gì khó có thể đoán trước!
AS.SHO.LE!
Loại tâm tình muốn tin tưởng nhưng lại không thể không nghi ngờ quá khó chịu, đơn giản nhất là mặc kệ nó!
Ngôn Khuynh Thành há mồm cắn bồ đào đã được nam sủng bóc vỏ, âm thầm hạ quyết tâm, nếu đến khi có thể ăn vào miệng rồi mà Ngôn Cảnh còn không thay đổi chủ ý, liền ăn hắn luôn! Mà trước đó, thuận theo tự nhiên đi.
“Cô nương, nước chảy ra.” Nửa người tựa vào tay vịn trên nhuyễn tháp, giọng nói của thiếu niên người Hồ trầm thấp, mang theo khẩu âm kỳ quái của Tây Vực.
Nâng đầu mình lên, muốn dùng đầu lưỡi liếm đi giọt nước bồ đào chảy ra bên khóe miệng nàng.
Hơi thở mang theo mùi hương liệu của thiếu niên phiêu qua mặt nàng, làm cho đầu nàng có chút choáng váng.
Có lẽ không có chỗ nào khác làm nam sủng thoải mái hơn so với ở nhà nàng.
Ngôn Khuynh Thành có chút tự kỷ thầm nghĩ, vuốt ve lọn tóc vàng quăn rơi trên ngực mình, chỉ cần làm nữ nhân xinh đẹp này cao hứng là có thể cẩm y ngọc thực, tay cầm tuyệt bút tiền tài.
Nàng từ trong đôi mắt màu lam gần trong gang tấc của thiếu niên người Hồ, thấy được dục vọng trần trụi về tiền tài và nữ nhân của hắn.
Mắt thấy hắn sắp liếm đến khóe môi mình, Ngôn Khuynh Thành vội vàng vươn một ngón tay, điểm trúng trán hắn.
“Cô nương?” Hắn kinh ngạc hỏi.
“Đợi chút nha?” Nàng cười nói, ở trong lòng bắt đầu đếm.
Một . . . Hai . . . Ba . . . Đến đây.
‘Oành’ một tiếng, cửa bị người dùng sức đẩy ra, toàn bộ thân thể đều đặt ở trên người nàng, thiếu niên người Hồ đang ngơ ngác thì bị một cước đá bay.
Ngôn Khuynh Thành nhìn Ngôn Cảnh đứng ở trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy cái loại cảm giác ‘chờ mong’ khó hiểu này dường như càng lúc càng nhiều.
Cảm xúc này vô cùng nguy hiểm, nhưng không cách nào đình chỉ.
Ngoắc ngoắc ngón tay, Ngôn Cảnh liền ngoan ngoãn đi tới, bị nàng giữ chặt ống tay áo, theo lực đạo dịu ngoan cúi thắt lưng xuống.
Trong đôi mắt màu đen gần trong gang tấc ấy, trong suốt không chút tạp chất.
Chỉ có mến mộ, đây là tình cảm nàng không thể nhìn thấy ở trong mắt bất cứ nam nhân nào.
Bốn mắt gần gũi nhìn nhau làm cho hắn đỏ mặt lên, lại nhịn không được tiếp tục cúi đầu, nhẹ nhàng chạm thử, tính hôn một cái trên môi nàng.
Ngôn Khuynh Thành chưa kịp làm ra phản ứng gì, thiếu niên đã che miệng xoay người dùng khinh công bay ra ngoài, một tay kia không quên thuận tiện xách theo cậu thiếu niên người Hồ ngồi dưới đất.
Đơn thuần hôn đối với tiểu nam hài mà nói, cũng vẫn là rất kích thích đúng không?
Nàng buồn cười sờ sờ môi mình, trên mặt lại không tự chủ được cũng bắt đầu nóng lên.
Nửa năm sau, vừa đầy mười ba tuổi không bao lâu Ngôn Cảnh sáng sớm đã xuất hiện trước giường nàng.
“Tiểu tử thối, làm sao lại tới nữa?” Nhìn xong một đống sổ sách khó tiêu, vừa nằm xuống không bao lâu Ngôn Khuynh Thành mệt ngay cả mí mắt cao thấp đều chống đỡ không được, lười biếng đá một cái về phía kẻ xâm nhập bất hợp pháp, lại bị hắn nắm lấy chân.
Mặt của hắn giấu ở trong bóng tối, khiến nàng không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
“Ta, ta đã có thể . . . Ngài . . .”
“Cái gì ta ta ngài ngài, có chuyện nói mau!”
Ngôn Khuynh Thành than thở, dùng sức rút chân mình về, xoay người chui vào trong chăn, áo ngủ rộng rãi lập tức bị động tác này mở rộng ra, lộ ra đôi chân trắng nõn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngôn Cảnh trừ ngài ngài ta ta cũng không thấy nói được thêm từ gì khác hữu dụng.
“Không có chuyện gì hệ trọng thì đi ra ngày mai nói sau, mệt chết ta.” Nàng cọ cọ mặt trong chăn, vẻ mặt mất hứng.
“Ta... Lúc ta tỉnh ngủ phát hiện quần… Cho nên nói đã muốn có thể... trưởng, trưởng thành... Cho nên tới đây...”
“Hả? Khi vừa mới tỉnh ngủ quần đệ làm sao cơ? Chẳng lẽ quần ướt ?” Nàng lấy tay che miệng hắt xì một cái, thuận miệng hỏi.
“ . . . Ta, ta . . . Ta . . .” Nghẹn nửa ngày không nói ra, hắn gật gật đầu.
Hoàn toàn không còn bộ dạng ông cụ non thường ngày.
Ha, thật đúng là? Đứa nhỏ này, đã mười ba tuổi còn . . . Đợi chút? “Đệ đái dầm ?”
“Không phải! Là . . .” Hắn lại bắt đầu lắp bắp.
Trời bên ngoài càng lúc càng sáng, Ngôn Khuynh Thành dần dần thấy rõ mặt hắn, vẻ mặt mang theo ngượng ngùng cùng chờ mong. “Đó là mộng tinh.”
“Ồ . . . Mộng tinh sao?”
“Ừm.”
“ . . .” Đầu óc hỗn độn qua một chút mới phản ứng lại, nàng không biết dùng vẻ mặt gì đối mặt với hắn mới tốt, mỉm cười được không nhỉ?
Ngôn Khuynh Thành hai tay chống đỡ thân thể tiến đến trước mặt hắn, “Vậy đệ mơ thấy gì ?”
“ . . . Ngài.”
“Ừ?” Chuyện vui đến đây, buồn ngủ lập tức rút đi, nàng đưa mặt đến càng gần, trong thanh âm khàn khàn mang theo dụ hoặc, “Đệ ở trong mộng làm gì ta?”
Ngôn Cảnh hơi rũ mi mắt, nghe đến câu hỏi của nàng xong, thân thể run lên giống như bị điện giật, tay do dự, nhẹ nhàng đặt lên lớp áo đơn mỏng trước ngực nàng.
“ . . .” Nàng cũng không tức giận vì bị mạo phạm, vẫn duy trì tư thế này bất động, lại cười hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Hết rồi.” Hắn thu tay lại, dừng một chút, lại một lần nữa lưu luyến đưa tay về phía người nàng, “Nhưng hiện tại ta đã trưởng thành, ta có thể . . . Có thể cho ngài . . .”
Ngón tay hắn run lên, chậm rãi lướt qua nơi nào đó nổi lên trên ngực nàng.
“Làm cho ta? Đệ nghĩ làm cho ta cái gì?”
Lời thì thầm của Ngôn Khuynh Thành như gần như xa, hắn cắn răng, đưa tay chạm vào viền áo lệch trên ngực nàng, nhẹ nhàng đẩy ra . . .
“—— nhưng bây giờ còn chưa được.” Vẻ mặt mỉm cười của nàng đột nhiên biến mất, nghiêm túc nói, gỡ tay hắn ra.
“Cô nương?” Hắn trừng to mắt, không nghĩ tới ở trong loại không khí này Ngôn Khuynh Thành lại đột nhiên cự tuyệt mình.
“Có chuyện gì, chờ đệ . . . Ừm, đủ mười lăm tuổi rồi nói sau.”
Điểm mấu chốt là mười lăm tuổi, cho dù cảm thấy hắn rất đáng yêu, nhưng Ngôn Khuynh Thành không phải biến thái thích dâm loạn tiểu nam hài.
Mười ba tuổi vẫn còn rất nhỏ . . .
Nàng kéo vạt áo của hắn, nhanh chóng chụt một cái ở môi Ngôn Cảnh, “Được rồi, đây là phần thưởng, đi nhanh đi, ta muốn đi ngủ.”
Ngôn Cảnh vẫn dễ lừa như nửa năm trước, ôm đôi môi được hôn choáng váng vui sướng rời đi.