Có người nói, trong đoàn đại thúc có nhiều trung khuyển tốt như vậy, Ngôn Khuynh Thành ngươi ăn no rỗi hơi mới đi làm cái kế hoạch nuôi chồng từ nhỏ này phải không!?
Ngôn Khuynh Thành lệ rơi đầy mặt, nếu có thể nàng cũng muốn lựa chọn trong đám đại thúc a!
Nhưng từ ngày nàng tiếp nhận, toàn bộ đại thúc trong đoàn đều là nhân sĩ đã kết hôn, nàng… nàng… nàng.. nàng không có chỗ xuống tay a!
Vì sao lại không có người thích nàng nha?
Ngôn Khuynh Thành không tin, ngày thứ hai lại ở bên đường đi nhặt tiếp một tên tiểu khất cái trở về.
Lần này nàng không có nhẫn nại bồi dưỡng từ nhỏ, tiểu khất cái đã mười hai tuổi, kiểm tra xác định tính hướng bình thường, khi không cẩn thận đụng tới ngực Ngôn Khuynh Thành là mặt đỏ.
Mục tiêu như trước là sau khi hắn đủ mười lăm tuổi liền ăn luôn, Ngôn Khuynh Thành tin tưởng tràn đầy thoả thuê mãn nguyện!
Nhưng sự tình đau khổ lại phát sinh ở hai năm sau.
Ỷ vào Ngôn Khuynh Thành ‘sủng ái’, tiểu khất cái này phẩm hạnh có vấn đề dần dần trở nên kiêu ngạo không ai bì nổi, ở trên đường đùa giỡn tiểu cô nương xinh đẹp không được, liền mang theo gia đinh ở góc tối ám hại, luân – bạo con nhà người ta.
Luân… luân – bạo?
WHAT THE FU.CK! ! !
Đây đều là cái quỷ gì a! ! !
Trời muốn diệt ta!
Trời muốn diệt ta a! ! !
Sau khi đưacái tên tiểu khất cái cầm thú đến tác giả cũng lười đặt tên kia cùng tên gia đinh cùng làm ác đi xử, rồi còn đền bù một khoản tiền lớn cho gia đình tiểu cô nương kia, Ngôn Khuynh Thành vô cùng bi thống, hận không thể cởi đai lưng đi tìm một cành cổ thụ thắt cổ chết quách cho rồi.
Ông trời mở cửa chính cho nàng, cho nên đổ luôn ống khói xuống luôn phải không?
Nàng tình nguyện bản thân xuyên qua đi làm ruộng mỗi ngày nghiên cứu làm thế nào lấy khí metal từ hố phân, hoặc là nghiên cứu loại lúa nước cho sản lượng ba trăm vạn cân, lại cho nam chính một tháng không thèm tắm rửa, cũng không cần điên cuồng như thế này nha.
Cộng lại hơn mười năm! Hơn mười năm a! ! ! Đều lãng phí trên đám đàn ông không liên quan chút nào đến mình a! ! !
WHAT THE FU.CK! ! !
Nàng một cước đá vào tường, lại vì lực phản lại mà ôm chân ngao ngao kêu đau, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Nàng nhìn gương vuốt ve da mình, trong lòng chua xót không thôi, điều kiện ưu việt như vậy, khuôn mặt xinh đẹp như vậy… Thế nhưng nhẫn đến hơn hai mươi tuổi vẫn giậm chân tại chỗ, cái này làm sao mà chịu nổi a!?
Vốn thanh danh Ngôn Khuynh Thành mãi mà không gả đã khiến người ta xì xầm, lại bị tên tiểu khất cái ngu ngốc kia náo loạn như vậy liền trở nên càng kém cỏi.
Nàng phá bình phá suất, quyết định sa đọa, dưỡng một đoàn nam sủng bắt đầu cuộc sống ao rượu rừng thịt luôn.
Lão nương không chơi nữa !
Nàng đi đến trước cửa định một cước đá văng ra, sau đó lại tiêu sái nói cho đoàn ảnh vệ đại thúc bắt cho nàng… Ân, trước tiên thưởng ba mươi mỹ nam về xây dựng hậu cung cho nàng tiêu khiển tìm vui cũng tốt.
Nghe nói thành Tây có nơi chuyên môn buôn bán nô lệ Tây Vực, luôn luôn có chỗ cho chủ nhân lựa mua tại chỗ.
Ngôn Khuynh Thành cho tới bây giờ không tính toán đi, nhưng hiện tại tình thế đã khác, nàng muốn đem một túi vàng to đến đó đào bảo, nói không chừng có thể tìm được vài tên mỹ nam tóc vàng mắt xanh cao to mạnh mẽ vô cùng, còn có lông ngực gợi cảm trở về cùng nàng hưởng lạc.
Nhưng mà một khắc nàng đá chân ra kia, cửa phòng tự động mở.
Người tới nghiêng người, thoải mái mà né qua chiêu phật sơn vô ảnh cước không hề có hàm lượng kỹ thuật của nàng, lại tiến lên đỡ lấy Ngôn Khuynh Thành bởi vì kinh ngạc mà không đứng vững.
“Ngôn Cảnh?”
Nàng xấu hổ đứng vững, chỉ thấy tiểu nam hài vừa tròn mười một tuổi lùi ra phía sau một bước, mặt không biểu cảm đứng vững.
Đứa nhỏ này khi còn nhỏ đặc biệt dính người, Ngôn Khuynh Thành đi đến nơi nào, hắn liền đi theo đi đến đó, miệng cười ngây ngô lộ ra hai cái răng sữa nhỏ mới mọc với nàng, bàn tay nhỏ mềm mềm béo béo nắm chặt ngón trỏ của nàng không chịu buông tay, đáng yêu muốn chết.
Nhưng không hiểu vì sao, khi hai ba tuổi trở đi liền không thèm quan tâm đến nàng, nàng cầm hoa quế đường đi dụ dỗ, Ngôn Cảnh cũng sẽ không rên một tiếng xoay người chạy trốn.
Mà vài năm nay càng trở nên kỳ quái, mỗi ngày mặc quần áo màu đen kiểu dáng y như cha hắn, luôn cau mày giống như có ai thiếu hắn mấy trăm vạn vậy.
Nhưng loại bộ dáng tiểu đại nhân này thật ra cũng siêu cấp đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy đều khiến nàng hận không thể chụp hắn lại nhét vào trong lòng dùng sức cọ…
Điều kiện tiên quyết là tốc độ chụp của nàng có thể nhanh hơn tốc độ chạy trốn của Ngôn Cảnh.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ là thiếu tiền tiêu vặt? Hay là muốn ăn đường?” Ngôn Khuynh Thành lấy cái túi nhỏ bên hông ra lục lọi, lôi ra một bao mứt hoa quả nhỏ, mở ra đưa tới trước mặt hắn.
“Ăn đi ăn đi.”
Tiểu nam hài không chút do dự lắc đầu.
“Được rồi.” Không cần thì không cần, nàng cầm một khối để vào trong miệng, thỏa mãn duỗi người trên nhuyễn tháp, hỏi: “Ngồi đi, tìm ta có chuyện gì?”
Ngôn Cảnh vẻ mặt kỳ quái ngồi xuống bên cạnh nhuyễn tháp, nửa mông còn treo ở giữa không trung, biểu cảm rối rắm, làm nàng cảm thấy giống như lính tiên phong sắp ra tiền tuyến chịu chết vậy.
“Ngài…”
“Ta như thế nào?” Nàng lấy gương nhỏ tùy thân ra nhe răng nhìn, rất tốt nha, trên răng nanh cũng không dính vụn thức ăn nha.
“Ngài còn yêu cha ta sao?”
“… !” Nếu lúc này Ngôn Khuynh Thành đang uống nước, chắc chắn sẽ phun ra hết.
Nhưng nàng thà là bản thân phun nước, ít nhất còn có thể làm việc khác để rời đi lực chú ý.
“Ai, ai nói với đệ việc này?” Nàng nắm cổ áo hắn uy hiếp.
Ánh mắt Ngôn Cảnh nhìn về phía nàng thật phức tạp, “Ngài quả nhiên…”
“Mới không có!” Tuy rằng lúc trước có thật sự thích, hiện tại không có nha, huống hồ con của hắn cũng đã lớn như vậy.
“Đến đây, nói rõ ràng cho Ngôn tỷ tỷ nghe nào, đệ nghe ai nói mấy chuyện lung tung vớ vẩn bậy bạ ngu ngốc này…”
“Ta có thể chứ?” Hắn đánh gãy câu hỏi của nàng, nắm chặt tay nàng.
Ngôn Khuynh Thành ngẩn người, nàng khó hiểu chớp chớp mắt, “Đệ có thể làm gì?”
“Trở thành …” Ngôn Cảnh khẽ cắn môi, nhắm mắt lại lớn tiếng nói, “… Trở thành … hộ, hộ vệ của ngài!”
“À, cái này sao” còn tưởng chuyện gì lớn lắm, nàng khoát tay, “Không cần không cần, ta đã có nhiều đại thúc như vậy… Khụ, ám vệ, còn muốn hộ vệ làm cái gì?”
“Vậy Vô Kỵ và…” Hắn đang nói thì nhìn thấy ánh mắt Ngôn Khuynh Thành liền ngừng lại, thấp giọng nói một câu xin lỗi.
“Nói cái gì ngốc thế, não bọn họ bị nước vào cũng không phải lỗi của đệ.” Ngôn Khuynh Thành búng một cái trên trán tiểu nam hài, “Đệ còn chưa nói cho Ngôn tỷ tỷ biết nha, tên nào lắm miệng nói ta… Khụ, thích cha đệ đấy?”
Hắn lại im lặng.
“Chẳng lẽ thật ra thì mọi người trong nhà đều biết hết?” Nàng nhíu mày.
Hắn vẫn tiếp tục im lặng, còn nhắm hai mắt lại.
Nhưng thoạt nhìn càng giống như là cam chịu.
Chẳng lẽ bản thân thầm mến sớm đã bị mọi người biết hết sao?
. . . FU.CCCCCCCCCCCCCCCCCCCK!
Ngôn Khuynh Thành nỗ lực ức chế biểu cảm vặn vẹo trên mặt, cứng rắn nhe răng nở một nụ cười, “Đó là chuyện nhiều năm trước đây rồi, cho dù có cũng…”
Nàng còn chưa nói xong, đã bị động tác tiểu nam hài đặt tay lên lưng mà dừng lại.
Hắn rướn người qua, gần đến mức Ngôn Khuynh Thành có thể cảm nhận được luồng không khí di chuyển khi hắn hô hấp phơ phất ở trên mặt.
Bởi vì khẩn trương, làn da màu lúa mạch hàng năm phơi dưới ánh mặt trời của Ngôn Cảnh chậm rãi chuyển thành màu đỏ thẫm.
“Ta có thể chứ?”
“Có thể cái gì?” Nàng không hiểu, cười cười áp trán mình lên trán của Ngôn Cảnh nhìn chăm chú.
“Trở thành người đối với ngài, giống… giống như Vô Kỵ và cha ta, hoặc là… người như vậy.”
Khóe miệng nhếch lên, nàng đang cọ cọ cọ bỗng lui nửa mét.
“Gì!?” Tại sao trong lòng có một loại dự cảm không tốt, “Nếu như là hộ vệ gì đó thì không cần !”
“Ngài biết ta muốn chỉ cái gì.”
Khuôn mặt tươi cười của Ngôn Khuynh Thành rốt cuộc không duy trì được nữa, một giọt mồ hôi lạnh từ trán nàng rơi xuống.
Tuy rằng nàng có vài lần làm việc ‘nuôi phu từ bé’, nhưng cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý dâm loạn tiểu nam hài, kiểu tiến cử giống như Ngôn Cảnh thế này khiến nàng cảm thấy áp lực rất lớn.
“Khụ, cái này không được tốt cho lắm…”
“Ta thích nàng!” Hắn ngay cả kính ngữ cũng quên dùng, nắm chặt tay nàng vội vàng nói xong, “Chờ ta, ta rất nhanh sẽ trưởng thành…”
“Chờ đệ lớn lên? Vì sao ta lại phải đợi đệ lớn lên?” Ngôn Khuynh Thành ngồi xếp bằng ổn định, bỏ tay hắn ra, khuỷu tay chống trên bàn thấp nâng cằm.
“Ngôn Cảnh, đệ xác định sau này ta nhất định sẽ thích đệ sao?”
Những lời này có lẽ hơi nặng nề, vẻ mặt hắn nhìn nàng như có điểm chột dạ.
Nhưng lời nói kế tiếp mà tiểu nam hài kia nói ra lại làm cho người ta không biết muốn dùng cái biểu cảm gì mới tốt: “Ta và cha ta nhìn rất giống nhau, ngài có thể coi ta như là ông ấy —— ”
“Con đang nói cái bậy bạ vô liêm sỉ gì đó!” Thất không biết từ khi nào đứng ở ngoài cửa phẫn nộ quát, tiến lên nhìn nàng gật gật đầu rồi mạnh mẽ kéo Ngôn Cảnh đi.
Ngôn Khuynh Thành lại bỏ một viên mứt hoa quả vào miệng, nhìn Xuân Đào đang đứng ở bên cửa nói.
“Chẳng lẽ mọi người đều biết sao?” Xuân Đào không nói, tiến lên nhặt lấy mấy cái hột nàng tùy tay vứt xuống đất lên.
“Cuối cùng người bị lừa chẳng biết gì lại là ta… Xuân Đào, khi đó ngươi cảm thấy mình thắng không?”
Động tác của nữ nhân búi tóc kiểu thiếu phụ dừng lại một chút, quỳ rạp xuống dưới chân Ngôn Khuynh Thành.
“Đừng quỳ đừng quỳ.” Không công không đức mà được người ta hành lễ nặng như vậy sẽ bị tổn thọ a, nàng vội vã kéo Xuân Đào đứng dậy.
“… Ta chỉ là cảm thấy hơi ngại thôi.”
Thất và Xuân Đào đều là những người cùng nàng lớn lên, tuy rằng mới đầu còn cảm thấy bực bội, nhưng về sau cũng không còn có ý tưởng gì với Thất.
Nhìn Xuân Đào lúc này khiến nàng cảm thấy bản thân cũng mơ hồ có một mơ ước thiếu nữ về chồng và những đứa con.
“Đứa nhỏ Ngôn Cảnh kia, còn tưởng rằng thằng bé thật sự ghét ta.”
Xuân Đào cúi đầu trả lời: “Từ lúc nó bắt đầu biết chuyện, Thất đã dạy Cảnh nhi chủ tớ hữu biệt, cô nương là người trên, không thể mạo phạm.”
“… Hả?” Nàng nghe những lời này mà nổi đầy da gà. “Cái gì mà người trên cái gì mà mạo phạm chứ, đó chính là nguyên nhân sao?”
“Cảnh nhi… Cảnh nhi thuở nhỏ đã đối với cô nương…sau này biết chuyện đó cũng có ý bắt chước cử chỉ của Thất.”
Nàng ấy nhíu mày, đứt quãng nói.
Ngôn Khuynh Thành gian nan theo những miêu tả tán loạn kia gom góp manh mối: Ngôn Cảnh vô duyên vô cớ thích nàng, nhưng Thất cảm thấy hạ nhân mãi mãi vẫn chỉ là hạ nhân, không được quá gần gũi với chủ nhân vân vân và vân vân, nhưng cho dù như vậy tiểu chính thái vẫn thích nàng, đại khái là thời gian dài đè nén bản tính ngược lại trở thành tâm lý biến thái, cảm thấy bản thân thật ra rất yêu nàng, bắt đầu học thói quen ăn mặc của phụ thân, bắt chước thái độ lãnh đạm ít lời của Thất, nghĩ rằng bản thân càng giống phụ thân, Ngôn Khuynh Thành sẽ càng thích hắn.
Nhưng hắn bắt chước mấy năm, Ngôn Khuynh Thành cũng không liếc mắt nhìn hắn nhiều hơn một cái.
… Đây cũng là bình thường thôi! Ai mà biết trong bụng một tiểu quỷ lại có nhiều đường cong cong vòng vòng như vậy, Ngôn Khuynh Thành cũng sẽ không đi dán mặt nóng vào cái mông lạnh của một đứa nhỏ rõ ràng không thích cũng chả để ý đến mình.
Dựa theo mớ tri thức không mấy đáng tin kia của nàng, Ngôn Khuynh Thành cảm thấy chuyện này đại khái thuộc loại bệnh tâm lý thiếu niên nhi đồng.
Sờ sờ cằm, nàng nói với Xuân Đào: “Thuận theo tự nhiên đi, chờ đứa nhỏ này lớn lên để xem chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, Xuân Đào nha, ngươi cảm thấy ta làm con dâu của ngươi thế nào?”
Ngôn Khuynh Thành có ý muốn chọc nàng ấy biến sắc, không ngờ mỹ phụ thành thục này lại xì một cái bật cười.
“Như thế cũng không tệ, cô nương cũng xem như do Xuân Đào chăm sóc từ bé đến khi trưởng thành, nếu là Cảnh Nhi có phúc khí này, tự nhiên…”
“Hứ, cái gì chăm sóc từ bé chứ, ngươi so với ta chỉ hơn có mười ba tuổi thôi.” Ngôn Khuynh Thành than thở. “Nói như vậy chẳng lẽ Thất và Ngôn Cảnh đều thích nữ nhân lớn tuổi sao?”
Ngôn Cảnh nhỏ hơn nàng hẳn mười tuổi, ít nhất phải chờ tới bốn năm sau mới có thể ăn được, Ngôn Khuynh Thành cũng không tính toán dừng chân lại chờ hắn.