Tiểu khất người đầy bụi bẩn, cử chỉ thô lỗ, trên người còn toát ra mùi vừa chua vừa thối, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy phi thường thuận mắt.

Nhớ tới rất nhiều trung khuyển đều là nuôi lớn như thế này, trái tim khô cằn của Ngôn Khuynh Thành lại bắt đầu chậm rãi ướt át.

Nàng mang tiểu khất cái về, tự mình tắm rửa cho hắn, kiểm tra các khí quan có hoàn hảo hay không.

Tiểu nam hài ở trong thùng tắm liều mạng giãy dụa, Ngôn Khuynh Thành bị hắt một mặt toàn nước, lại nghĩ tới mình trước kia chịu ủy khuất trên người Thất, cũng nhịn không được giận chó đánh mèo theo hắn phân cao thấp.

Tiểu khất cái sáu bảy tuổi lăn lộn ngoài đường hằng ngày so với thiếu nữ mười hai tuổi bình thường có thể không động liền tuyệt đối bất động, khí lực tương đối sàn sàn nhau, cuối cùng Ngôn Khuynh Thành lấy ưu thế hình thể mà đứng dậy chiến thắng, lôi tiểu khất cái chà xát sạch sẽ từ trong nước ra, ném lên giường.

Tiểu nam hài sau khi tắm rửa nhìn mềm mại thanh tú, đáng yêu lui vào góc giường, vẻ mặt đề phòng ôm chân nhìn nàng.

Ngôn Khuynh Thành nhịn không được bật cười, đi qua cốc trán hắn, “Ta mới mười hai tuổi, có thể làm gì người?” Nhìn hắn vẫn là vẻ mặt không tin, nàng chỉnh giọng đến tần suất dịu dàng nhất, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nguyện ý làm hộ vệ của ta không? Có thể ăn no mặc ấm học võ công, về sau không bao giờ bị đánh nữa.”

. . .

Về nhà, Ngôn Khuynh Thành ném tiểu nam hài cho Thất, “Ngươi bồi dưỡng cho ta một tâm phúc.”

“Ngài không cần ta sao?” Thất cười nói giỡn, đây là chuyện trước đây hắn tuyệt đối không làm.

Tình yêu quả nhiên có thể thay đổi một người, bạn Thất bị Xuân Đào dạy dỗ rất khá, “Ta có lòng tham.”

Ngôn Khuynh Thành làm mặt quỷ, lại xoa đầu tiểu nam hài.

“Gọi hắn là Vô Kỵ đi.”

Để lại một đôi thầy trò trao đổi với nhau, nàng đi vào nội viện.

Lần này xuất môn giải sầu khá lâu, khi trở về đã hơn mấy tháng sau, con của Thất và Xuân Đào cũng đã đầy tháng.

Nhìn Xuân Đào vẻ mặt tình mẹ dạt dào, trong lòng ôm đứa nhỏ sơ sinh, Ngôn Khuynh Thành ngồi xuống ở bên giường, giơ ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhỏ mềm mềm.

“Đặt tên là gì?”

“Cảnh.” Xuân Đào vẻ mặt dịu dàng nhìn đứa nhỏ trong tã lót, “Hắn tên là Ngôn Cảnh.”

Họ Ngôn?

Nàng gật đầu, không nói cái gì nữa.

Vô Kỵ là kỳ tài luyện võ, tiến bộ rất nhanh dưới sự dạy dỗ của Thất.

Lần này Ngôn Khuynh Thành đặc biệt để bụng, mỗi ngày đều rút ra vài giờ trong lịch làm việc lu bù để cùng ‘đối tượng tương lai’ bồi dưỡng tình cảm, lại cố gắng học tập trù nghệ vì hắn xây dựng không khí ‘gia đình’, đá bay bất cứ nữ nhân nào có khả năng gây ra ‘nguy hiểm’ xuất hiện bên người hắn.

“Ngài rất quan tâm hắn.” Một ngày nọ, Thất đột nhiên nói như vậy.

“Ách . . . À, đúng vậy. Tâm phúc tương lại mà, đương nhiên là phải quan tâm một chút.” Nàng cười gượng, cảm thấy nếu không nói thêm gì để che giấu, Thất sẽ nhìn ra manh mối. “Miễn cho không rên một tiếng cùng tiểu cô nương nào đó tư định chung thân, lại mất công bồi dưỡng một lần nữa.”

Phi, nàng nói bậy bạ gì vậy!

Ngôn Khuynh Thành khoát tay, chặn hắn định mở miệng nói chuyện. “Ta đi thư phòng, ngươi mang Vô Kỵ đi luyện võ đi.”

Nói xong, nàng lập tức rời đi như có ma đuổi sau lưng.

Vài năm kế tiếp bình tĩnh trôi qua, bà mối không có ngày nào là không đến, Ngôn Khuynh Thành đều cự tuyệt toàn bộ.

Trong lúc đó huynh đệ nhà mẹ đẻ mẫu thân tính lấy danh nghĩa trưởng bối vì nàng làm chủ ngầm chiếm tài sản, cũng bị đoàn đại thúc ám vệ xoa xoa nắn nắn đóng gói bưng ra cửa.

Một ngày mùa hè sau giữa trưa, Ngôn Khuynh Thành ở dưới tàng cây râm mát bên cạnh luyện võ trường, uống nước ô mai ướp lạnh, tầm mắt vẫn dính trên người Vô Kỵ đang chuyên tâm luyện võ.

Cảm giác được Xuân Đào bưng điểm tâm đến gần, nàng nhổ nhánh cỏ lau ra lười biếng hừ hừ: “Mặc kệ ngươi muốn nói cái gì, đều đừng nói. Im lặng chút.”

Tâm tư của nàng đối với Vô Kỵ, mọi người thân cận đều có thể nhìn ra.

Xuân Đào há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể thở dài.

Bên kia Vô Kỵ luyện xong một bộ kiếm pháp, thở phì phò đi tới nửa quỳ ở bên người Ngôn Khuynh Thành.

Nàng lấy một khối điểm tâm nhét vào trong miệng hắn, lại dùng đầu ngón tay lau đi mồ hôi trên trán thiếu niên.

Vô Kỵ thoải mái mà nheo lại ánh mắt giống mèo, nghiêng đầu nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay của nàng.

“Ăn ngon.” Hắn thỏa mãn nói, vô cùng thân thiết ngồi xuống cạnh Ngôn Khuynh Thành.

Vô Kỵ là một đứa nhỏ hoạt bát, tuy rằng cùng với dự đoán ‘một thế hệ trung khuyển ít nói cấm dục’ ban đầu của nàng không giống lắm, nhưng kỳ thật như vậy cũng rất tốt.

Nghe lời, thông minh, bộ dạng cũng rất đáng yêu, tuy nhỏ hơn nàng năm tuổi, nhưng đều đã dưỡng lâu như vậy, nàng cảm thấy như vậy cũng thông qua.

Nghĩ đến tiểu thiếu niên sắp làm lễ trưởng thành mười lăm tuổi, cũng chính là sang năm có thể ăn vào bụng, Ngôn Khuynh Thành âm thầm nuốt nuốt nước miếng.

“Cầm cả đi.” Giữa Vô Kỵ và điểm tâm, nàng vẫn lựa chọn người trước, đưa hết cho hắn một mâm điểm tâm ngọt Xuân Đào làm cho nàng.

“Ngài cũng ăn.” Hắn cũng đưa cao ngọt đến bên môi nàng.

Ngôn Khuynh Thành thỏa mãn há mồm cắn, khóe mắt trong lúc vô ý nhìn đến Ngôn Cảnh đứng im lặng phía sau phụ thân.

Hắn bốn tuổi bắt đầu đi theo phụ thân luyện võ, diện mạo cùng tính cách đều giống hệt Thất, rõ ràng chỉ có bảy tuổi, lại không thích nói chuyện, lãnh đạm không giống trẻ con.

Rõ ràng tiểu tử này có cha có mẹ, cuộc sống yên ổn áo cơm không lo, vì sao lại nội hướng lãnh đạm như vậy nha?

Nàng hướng Ngôn Cảnh vẫy tay, muốn cho hắn lại đây cùng ăn điểm tâm ngọt, lại thấy tiểu nam hài mím môi, nắm kiếm gỗ xoay người chạy mất.

Nàng bình thường rất có duyên với trẻ con, tại sao lại không thể sử dụng ở trên người Ngôn Cảnh nha?

Ngôn Khuynh Thành buồn rầu nhăn mày, chẳng lẽ từ khi hắn ở trong bụng mẹ đã biết mình từng động tâm tư giết chết nghiệt chủng?

Ai ai, nhưng cuối cùng tiểu tử này không phải đã bình an sinh ra sao?

Đầu năm nay ‘Nữ phụ’ tốt bụng giống như nàng rất hiếm nha.

Suy nghĩ bay xa bị nàng mạnh mẽ kéo trở về, Ngôn Khuynh Thành thấy Vô Kỵ nghỉ ngơi không sai biệt lắm, liền mang hắn đến thư phòng.

Tuy rằng kế hoạch nuôi nhốt có hơi vô sỉ một chút, nhưng thân là người giàu có dư thời gian làm việc này vẫn là không có bao nhiêu áp lực.

Vô Kỵ tuy xuất thân từ ăn mày, nhưng trải qua mấy năm nàng dốc lòng dạy dỗ đã lột xác thành một đứa nhỏ biết lễ phép nhã nhặn, xuất phát từ tư tâm, nàng còn tự mình dạy Vô Kỵ vài môn văn hóa, mưu cầu bồi dưỡng hắn thành nam nhân tốt toàn năng.

“Cô nương.” Đại chưởng quỹ đi vào, đưa mấy trương sơ đồ phác thảo cho nàng, “Dựa theo ngài phân phó vẽ ra.”

Ánh mắt của hắn bị thịt béo trên mặt chèn còn lại hai đường chỉ, lại vẫn chói mắt tinh quang như ngày nào, “Cô nương quả nhiên là người phi phàm, chiếu theo thiết kế này, từ đó . . .”

“Ta cũng biết như vậy kiếm tiền rất tốt, chỉ là có chút phiền toái.” Nàng gật đầu, bắt đầu lật xem sơ đồ phác thảo.

Vừa mới tập một đoạn thơ văn, đang vuốt cằm cân nhắc hàm nghĩa, Vô Kỵ nhô đầu lại gần muốn nhìn đồ trong tay nàng, “Đây là cái gì?”

“Đây là một mỏ vàng.” Ngẫu nhiên mang tổng kết trí tuệ của người đời sau lại đây dùng cũng không phải chuyện gì xấu, nàng cười cười đưa sơ đồ phác thảo cho hắn xem, “Có thể kiếm rất nhiều rất nhiều ‘Mỏ vàng’.”

“Cô nương, đây . . .” Đại chưởng quỹ nhìn Vô Kỵ, lại khó xử nhìn nàng.

“Không sao không sao, của ta hắn . . . Ta nói Vô Kỵ là người một nhà, không cần lo lắng.” Nàng lười biếng khoát tay.

Sau đó Ngôn Khuynh Thành lại cảm thấy, đại chưởng quỹ lo lắng là rất đúng.

Bởi vì đêm hôm đó, Vô Kỵ liền trộm lấy đi một phần sơ đồ phác thảo này, tức là một đống lớn vàng bạc châu báu.

Đương nhiên, cậu thiếu niên mới mười bốn tuổi căn bản không phải đối thủ của đoàn đại thúc ảnh vệ, rất nhanh đã bị đóng gói mang về.

“Cô nương, ta vô tội! Ta vô tội!” Cậu thiếu niên bị trói gô ném ở hạ đường khóc nước mắt nước mũi tèm lem, “ . . . Ta không biết mình đang làm gì, là đại chưởng quỹ! Đại chưởng quỹ uy hiếp ta nếu không ăn trộm sẽ gây bất lợi cho ngài . . . Khuynh Thành tỷ tỷ . . .”

Hắn đột nhiên đi tới, dịu ngoan đặt hai má vào trong tay nàng, làm động tác mỗi ngày thường làm từ bảy năm trước.

Tuy rằng kinh thương vài năm trải qua không ít sóng to gió lớn, cực phẩm cũng xem qua không ít, nhưng Ngôn Khuynh Thành vẫn là bị sét đánh khi nghe lí do thoái thác này, qua một hồi lâu mới khôi phục lại: “Ta… ta vốn tưởng rằng ngươi là một đứa nhỏ rất thông minh.”

“Khuynh Thành tỷ tỷ cảm thấy Vô Kỵ ngốc, Vô Kỵ liền ngốc.” Hắn nheo mắt lại, vẻ mặt không muốn xa rời tựa người vào trên đùi nàng.

” . . .” Ngôn Khuynh Thành lại một lần nữa bị sét đánh.

Trước kia không biết, hiện tại mới phát hiện đứa nhỏ này có đủ buồn nôn.

Nàng đột nhiên đã không còn tâm tình nói chuyện với hắn, cho người dẫn hắn đi.

Vô Kỵ liều mạng giãy dụa, cao giọng hô: “Khuynh Thành tỷ tỷ không cần ta sao? Ngài không cần ta sao?”

Nàng thở dài, xua tay cho các đại thúc lui ra, cởi giày kê mông ngồi xuống nhìn thẳng vào hắn.

“Ngươi đi theo bên người ta đã hơn bảy năm, trên tay ngay cả một phân tiền cũng chưa đụng đến đi.” Ngôn Khuynh Thành đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Nàng bao hắn ăn mặc, lại dạy hắn đọc sách luyện võ, càng không để cho hắn làm chuyện gì trừ bỏ mài mực châm trà, tự nhiên cũng không nghĩ tới việc phát tiền công cho vị ‘Vô Kỵ công tử’ trong phủ này.

“Ngươi muốn tiền sao?”

Hắn không nói gì, nhìn chằm chằm vào nàng lắc đầu.

“Vậy là gì?” Nàng nâng váy, ngồi xếp bằng tìm tư thế thoải mái, lại nâng cằm tự hỏi, “Chẳng lẽ ngươi chán ghét ta?”

Tâm tư Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, có lẽ hắn là vì không muốn về sau cưới một cô nàng lỡ thì lớn hơn mình năm tuổi nên mới chạy?

Nhưng Ngôn Khuynh Thành dám cam đoan, từ tài phú, dung mạo đến trù nghệ tôi luyện mấy năm nay, cả nước này, không, có lẽ thêm vài nước láng giềng nữa, người có điểm số cao nhất nhất định là nàng. . .

Trừ phi tiểu tử này ghét người giàu, cho nên không thích nàng.

”Không nghĩ theo ta thì cứ nói thôi, ta cũng không phải cái loại chiếm đoạt dân nam Ngôn bái bì . . .”

Hắn lại lắc đầu.

“Rốt cuộc là gì? Sao ngươi cái gì cũng không nói?” Nàng không kiên nhẫn không nể mặt, “Ta muốn biết là gì cũng không được sao?”

” . . . Ta muốn kiếm tiền.”

“Ta muốn cho người kia sống thật sung sướng.”

“Người kia? Người kia là ai?”

Nàng đã tận lực làm cho Vô Kỵ rời xa bất cứ nữ nhân ‘nguy hiểm’ nào, vì sao . . .

Thiếu niên lắc đầu, nhắm hai mắt lại, dường như không tính nói ra tên đối phương, “Người ta thích là nam nhân.”

. . .

WHAT THE FU.CK! ! !

Ngôn Khuynh Thành đá cửa mà đi, trong đầu còn quanh quẩn lời của Vô Kỵ:

“Cô nương, ta thích cảm giác đi vào phía sau nam nhân.”

Hắn dường như không màng bất cứ giá nào, phun ra từng câu khiến người ta hỏng mất.

“Ta đối với nữ nhân . . . không được.”

” . . . Ngài giống như là tỷ tỷ của ta vậy.”

FU.CK YOUR FU.CKING SISTER, AS.SFU.CK!

. . . Không đúng, hình như lại chửi cả mình rồi.

Đoàn đại thúc ảnh vệ chờ ở ngoài cửa, đội trưởng trong tay xách một thiếu niên hoảng sợ sắc mặt tái nhợt.

Ngôn Khuynh Thành nhận ra, đây là gã sai vặt phụ trách cuộc sống hằng ngày của Vô Kỵ.

Không cần tò mò vì sao nàng lại cho ‘Ám vệ’ an bài một gã sai vặt, nàng chỉ là nghĩ muốn cho hắn cuộc sống thật thoải mái.

Nhận được ánh mắt của Ngôn Khuynh Thành, đại thúc buông tay ra.

Tiểu thiếu niên thanh tú lập tức nghiêng ngả lảo đảo nhảy vào trong phòng, nhào vào trong lòng Vô Kỵ.

“Đứa ngốc, sao lại trở về, không phải ta bảo ngươi chạy đi càng xa càng tốt sao?” Vô Kỵ ở trước mặt nàng vẫn luôn là em trai ngoan ngoãn đáng yêu, sau khi ôm gã sai vặt kia, lập tức rất đàn ông rít gào.

“Ta lo lắng cho ngươi.” Cậu thiếu niên khóc lê hoa đá.i vũ thấy mà thương, Ngôn Khuynh Thành sờ mặt, cảm thấy mặc dù mình thân là nữ nhân nhu nhược cũng không có khả năng khóc dễ nhìn như vậy.

“... nơi không có ngươi, ta thế nào cũng không đi!”

Nàng nên may mắn cách giáo dục của mình không bồi dưỡng Vô Kỵ thành thụ, coi như là miễn cưỡng thành công sao?

Này cũng quá mẹ nó đau mắt.

Đối với cảnh tượng không đành lòng xem này, nàng đành phải xoa xoa thái huyệt dương về phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play