Căn phòng hóa trang im lìm, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc lạnh lẽo. An Nhi ngồi bất động trước gương, trong tay nắm chặt mảnh giấy với dòng chữ “Nếu muốn sống, hãy phá vỡ kịch bản.”
Mạch máu trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt. Cô nhắm chặt mắt, hít một hơi sâu. Nếu số phận đã viết rằng cô phải chết ở màn 2, thì cô sẽ tự thay đổi kịch bản.
---
Sáng hôm sau, khi cả đoàn tập lại vở diễn, An Nhi chủ động bước đến chỗ biên kịch để mượn tập kịch bản. Cô giả vờ cười, giọng run run:
“Em muốn học kỹ lời thoại để không làm hỏng vai nữ phụ.”
Người biên kịch – một người đàn ông gầy gò, đôi mắt thâm quầng, gật đầu đưa cho cô xấp giấy. Nhưng ánh mắt ông ta nhìn cô khiến lưng cô lạnh buốt: vừa như thương hại, vừa như đang tiễn đưa.
An Nhi lật nhanh từng trang. Đúng như cô lo sợ – ở màn 2, có đoạn nữ phụ bước ra, chạy đến đỡ vai chính rồi bất ngờ bị một nhát dao đâm xuyên ngực. Mô tả trong kịch bản vô cùng chi tiết: từ vị trí ngã quỵ, cách máu trào ra, cho đến tiếng hét cuối cùng.
Cô cắn môi, tay run đến mức giấy kêu sột soạt.
“Không… mình sẽ không để nó diễn ra.”
---
Trong buổi tập, An Nhi cố ý thay đổi. Đến cảnh nữ phụ chuẩn bị bước ra, cô giả vờ vấp ngã, khiến cả nhóm phải dừng lại.
“Xin lỗi, em hơi mệt. Có thể để em đổi vị trí với diễn viên khác không?” – cô cười gượng.
Không khí lặng đi. Đạo diễn Vũ Khải, từ ghế chỉ đạo, chậm rãi ngẩng đầu.
“Không. Cô vẫn là nữ phụ. Vai diễn không thể đổi.”
Giọng ông vang lên như tiếng búa nện, khiến An Nhi rùng mình.
Cô cố lần nữa: “Nhưng nếu em đổi vài câu thoại, hoặc bước lùi ra sau…”
“Không!” – Vũ Khải gằn giọng. – “Sân khấu không dung thứ sự sai nhịp. Một khi kịch bản đã định, thì từng bước đi, từng cái ngã, từng giọt máu… đều phải đúng chỗ.”
An Nhi lặng người. Cả đoàn nhìn cô với ánh mắt kỳ dị, như thể cô vừa xúc phạm một điều cấm kỵ.
---
Đêm hôm đó, An Nhi trằn trọc. Trong đầu cô lặp đi lặp lại câu nói: “Phá vỡ kịch bản.”
Nếu trên sân khấu không thể đổi vai, vậy cô sẽ đổi ngoài đời.
Sáng hôm sau, khi được nghỉ, cô bí mật đến nhà kho đạo cụ. Cửa khóa, nhưng cô liều mình tìm cách cạy. Bên trong tối om, mùi sắt gỉ và gỗ mục xộc lên nồng nặc.
Trong góc, cô thấy một rương gỗ. Khi mở ra, hàng chục thanh kiếm, dao, và cả súng hiện ra – tất cả đều là vũ khí thật. Không một món nào là đạo cụ an toàn.
“Trời ơi…” – An Nhi thở dốc.
Cô vội lôi thanh dao găm trong kịch bản màn 2 ra, định thay nó bằng một bản giả mà cô sẽ tự chuẩn bị. Nhưng đúng khoảnh khắc đó, một giọng nói khẽ vang lên sau lưng:
“Cô đang làm gì vậy, An Nhi?”
Cô giật thót, quay lại. Một bóng người cao gầy đứng chắn cửa, ánh mắt lóe sáng trong bóng tối. Là người biên kịch.
“Em… em chỉ muốn kiểm tra lại đạo cụ cho chắc thôi.” – Cô lắp bắp.
Ông ta bước tới, từng bước nặng nề, ánh mắt như lột trần linh hồn cô.
“Không cần kiểm tra. Đạo cụ luôn đúng với kịch bản. Cái cần thay đổi… không bao giờ là vũ khí, mà là con người.”
Câu nói rợn buốt.
An Nhi run rẩy lùi lại, va vào rương gỗ, lưỡi kiếm trong đó khua leng keng.
“Ông… ông muốn nói gì?”
Biên kịch không trả lời. Ông chỉ cười nhạt, rồi xoay người bỏ đi, để lại câu cuối vọng lại trong bóng tối:
“Cố gắng mà diễn cho trọn vai, nữ phụ à. Nếu không… màn kết sẽ càng tàn khốc hơn.”
---
Tối hôm đó, buổi diễn bắt đầu.
Khán giả tràn vào, tiếng xì xào lẫn tiếng cười vang vọng. Ánh đèn rực rỡ hắt xuống sân khấu, che giấu mọi bóng tối phía sau.
An Nhi đứng trong cánh gà, tim đập loạn. Cô biết: màn 2 chính là đêm nay.
Nhưng thay vì sợ hãi, lần đầu tiên, trong lòng cô lóe lên một tia phản kháng.
Không… mình sẽ không chết theo kịch bản. Nếu “họ” muốn một vở diễn hoàn hảo, mình sẽ phá nát nó ngay trước mắt tất cả.
Ánh đèn vàng chiếu sáng. Nhạc nổi lên. Người dẫn chuyện cất giọng.
Đến lượt An Nhi bước ra.
Nhưng thay vì chạy đến vai chính như kịch bản, cô bất ngờ… rẽ hướng, lao thẳng xuống hàng ghế khán giả.
Cả nhà hát náo loạn. Tiếng la hét vang dậy. Khán giả tưởng đây là một màn diễn bất ngờ, vỗ tay ầm ầm, hò reo phấn khích.
Nhưng ngay giây sau, An Nhi nghe thấy một âm thanh lạnh lẽo: xẹt!
Một lưỡi dao từ đâu đó bay thẳng xuống, sượt qua tóc cô, cắm phập vào ghế ngay cạnh.
Khán giả vẫn vỗ tay, không ai nhận ra đó không phải là diễn.
An Nhi sững sờ. Trong đầu cô hiện ra sự thật kinh hoàng:
Cho dù cô có rời sân khấu, kịch bản vẫn bám theo. Cái chết không nằm trên kịch bản giấy, mà nằm trong một “kịch bản vô hình” đã được viết sẵn cho cả thế giới này.