Tiếng dao cắm phập vào ghế vẫn vang vọng trong đầu An Nhi như tiếng trống tang. Cô run rẩy, hai chân như nhũn ra, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Khán giả vẫn hò reo phấn khích, cho rằng đó chỉ là màn diễn bất ngờ của đoàn kịch.

Trong cơn hỗn loạn, một bàn tay mạnh mẽ kéo giật cô vào trong cánh gà. An Nhi thở hổn hển, quay đầu lại – là Trung úy Trần Duy, viên cảnh sát duy nhất được cử giám sát đoàn kịch sau những cái chết trước đó.

“Cô đang làm cái quái gì vậy?” – giọng ông khàn đặc vì tức giận. – “Muốn chết thật à?”

An Nhi lắp bắp, cổ họng nghẹn đắng:

“Không… dao thật… ai đó… ai đó muốn giết tôi…”

Chưa kịp nói hết, tiếng hét xé toang khán phòng vang lên, rợn ngợp hơn cả tiếng nhạc dồn dập:

“ÁÁÁÁÁ—!!!”

Một chàng trai trong đoàn – diễn viên phụ đóng vai lính hầu – bất ngờ gục xuống ngay giữa sân khấu. Lưỡi dao thứ hai cắm ngập cổ anh ta, máu phụt ra đỏ tươi, nhuộm đẫm lớp phông nền trắng.

Khán giả vỗ tay vang dậy, tiếng cười nói ào ào, như đang thưởng thức một màn trình diễn “máu thật” kỳ công.

Chỉ có An Nhi và những người trong đoàn biết sự thật.

 

---

Tiếng kêu thất thanh của diễn viên nữ vang vọng khắp hậu trường. Cảnh sát lập tức lao lên, phong tỏa khu vực. Trần Duy rút súng, hô lớn:

“Khóa hết cửa ra vào! Hung thủ đang ở đây!”

Đèn khẩn cấp bật sáng, chiếu vào dàn đèn treo trên cao, vào cánh gà tối om, vào những chỗ ẩn nấp. Nhưng lục soát khắp nơi – không một bóng người.

Con dao phóng ra như từ hư không.

“Không thể nào…” – Trần Duy nghiến răng, mồ hôi rịn trên thái dương. – “Tôi đã cho người canh tất cả lối vào. Hung thủ… không thể lọt được.”

An Nhi chết lặng. Trên sàn, xác chàng lính trẻ vẫn còn run lên những cơn co giật cuối cùng. Đôi mắt anh mở trừng trừng, như đang nhìn chằm chằm vào cô.

Trong khoảnh khắc ấy, một sự thật lạnh buốt xộc thẳng vào não cô:

Người lẽ ra phải chết… chính là cô.

Cái chết không biến mất. Nó chỉ chuyển vai.

 

---

Đêm hôm đó, đoàn kịch bị cảnh sát phong tỏa, ai nấy co cụm trong phòng nghỉ, gương mặt tái mét. Tiếng khóc nức nở xen lẫn tiếng r*n rỉ hoảng loạn.

Một nữ diễn viên bật dậy, tay run rẩy chỉ vào An Nhi:

“Chính cô ta! Vai nữ phụ đáng lẽ phải chết trong màn này! Nhưng cô ta chạy khỏi sân khấu… thế là Tuấn chết thay!”

Một người khác gào lên:

“Đúng! Tất cả là tại cô ta! Nếu cô ta không chống lại kịch bản thì đâu có chuyện này!”

Ánh mắt căm phẫn đồng loạt đổ dồn về An Nhi. Cô lùi sát tường, nước mắt ứa ra:

“Không… không phải tôi… tôi chỉ… tôi không muốn chết…”

Bầu không khí đặc quánh như có thể bóp nghẹt mọi hơi thở.

 

---

Đúng lúc đó, đạo diễn Vũ Khải đứng dậy. Ông không nổi giận, không bênh vực, chỉ lặng lẽ bước ra giữa phòng. Đôi mắt sắc lạnh quét qua từng gương mặt.

“Im lặng.” – ông trầm giọng.

Cả căn phòng chết lặng.

Vũ Khải nhìn thẳng vào An Nhi, ánh mắt sâu thẳm như hố đen:

“Cô bé… cô đã phá vỡ kịch bản.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play