Căn phòng nghỉ chật chội như chiếc hộp giam giữ, hơi thở của từng người nặng trĩu, đặc quánh như khói. Ánh đèn neon trắng chói hắt xuống, soi rõ từng giọt mồ hôi, từng ánh mắt hoảng loạn lén nhìn nhau rồi né tránh.
An Nhi ngồi lặng lẽ, lưng tựa tường, bàn tay siết chặt mảnh giấy ghi dòng chữ đỏ “Vai nữ phụ – sẽ chết ở màn 2.” Mỗi con chữ như rỉ máu, châm thẳng vào não cô, khiến toàn thân run rẩy.
Nỗi sợ không chỉ đến từ cái chết hiển hiện, mà còn từ cảm giác khủng khiếp: ai đó trong căn phòng này đã biết trước mọi thứ.
---
“Cô gái, tôi cần lời giải thích.” – Giọng trung úy Trần Duy vang lên sắc lạnh.
An Nhi ngẩng đầu. Ánh mắt ông khóa chặt cô, như muốn moi ra tất cả bí mật.
“Không… tôi không biết gì cả. Tôi chỉ… tìm thấy nó dưới chân mình.” – Cô lắp bắp, chìa tờ giấy run rẩy ra.
Trần Duy giật lấy, ánh mắt cau lại. Ông đặt nó bên cạnh trang kịch bản lạ mà ông tìm thấy trong tập giấy của đạo diễn Vũ Khải. Hai nét chữ khác nhau, nhưng đều viết bằng mực đỏ, cùng kiểu nguệch ngoạc méo mó như vết dao cào trên giấy.
“Có vẻ… đây không chỉ là một vụ án giết người. Đây là một vở kịch chết chóc.” – Trần Duy gằn giọng.
Không khí trong phòng như sụp đổ. Vài người bật khóc nấc, có kẻ ôm đầu gào:
“Không… không thể nào! Đây chỉ là tai nạn thôi! Chúng ta chỉ là diễn viên… không ai muốn giết ai cả!”
“Nhưng ai đó đang làm điều này.” – Trần Duy lạnh lùng đáp. – “Và hắn… đang ở ngay trong số các người.”
Ánh mắt nghi kỵ lập tức tràn lan. Mọi người nhìn nhau như nhìn quái vật, cố tìm ra một kẻ khả nghi.
---
An Nhi cảm nhận rõ áp lực đang dồn hết lên mình. Cô thấy mình như đã bị đóng khung thành vai “nữ phụ định chết”. Không một ai đến gần an ủi, tất cả đều né tránh, như sợ rằng nếu chạm vào cô, họ sẽ dính lời nguyền tử thần.
Trong đầu An Nhi vang lên một câu hỏi ghê rợn:
Phải chăng chính cô cũng chỉ là một con rối được chọn từ đầu?
---
Đêm hôm đó, khi mọi người bị giữ lại trong phòng nghỉ, mưa ngoài kia vẫn không ngớt. Từng cơn gió rít xuyên qua khe cửa, rét buốt.
An Nhi cố gắng chợp mắt, nhưng vừa nhắm lại, cô lại thấy hình ảnh đôi mắt trợn trừng của Lệ Hằng, máu loang đỏ sân khấu, và tiếng vỗ tay vang vọng như tiếng cười của ma quỷ.
Cô choàng tỉnh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Và… cô nhận ra có người đang ngồi ngay cạnh.
Là đạo diễn Vũ Khải. Ông không ngủ, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
“Ông… ông chưa ngủ sao?” – An Nhi thì thào.
“Ngủ sao được?” – ông khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lạnh đến tê dại. – “Cô biết không, An Nhi… trong thế giới sân khấu, cái chết cũng chỉ là một phần của vai diễn. Nếu đã bước lên sân khấu, thì phải diễn trọn đến giây cuối cùng.”
Câu nói khiến da cô nổi gai.
“Ý ông là gì?”
Vũ Khải không trả lời ngay. Ông rút từ túi áo một tờ giấy gấp nhỏ, giống hệt kiểu mảnh giấy cô nhận được ban chiều, và lặng lẽ đặt vào tay cô.
Cô run run mở ra.
Chỉ có một câu ngắn gọn:
“Nếu muốn sống, hãy phá vỡ kịch bản.”
Cô ngẩng lên, nhưng Vũ Khải đã nhắm mắt, như chưa từng đưa gì cho cô.
---
Sáng hôm sau.
Cảnh sát đưa cả đoàn đến trụ sở để lấy lời khai chính thức. An Nhi ngồi trong phòng thẩm vấn, ánh đèn vàng hắt xuống, soi rõ vẻ mặt mệt mỏi.
Trần Duy đặt xấp kịch bản lên bàn, giọng nghiêm nghị:
“Cô là người mới vào đoàn, đúng không?”
“Vâng.”
“Cô có biết về chuyện… những cái chết trước đây của đoàn kịch này không?”
An Nhi bàng hoàng: “Chuyện gì cơ?”
Trần Duy nhìn thẳng vào mắt cô:
“Trong vòng mười năm qua, mỗi khi đoàn Hồng Y diễn một vở mới, luôn có ít nhất một người trong đoàn… chết thật. Nhưng kỳ lạ là, tất cả đều trùng khớp với kịch bản. Vụ việc được báo cáo là tai nạn, nhưng… tôi không tin.”
An Nhi lạnh toát người. Vậy nghĩa là… cô đã bước vào một đoàn kịch bị nguyền rủa từ lâu.
Trần Duy chậm rãi tiếp lời:
“Và bây giờ, kịch bản tiếp theo… nhắm vào cô.”
---
Khi được thả về nhà hát buổi tối hôm đó, An Nhi ngồi lặng một mình trên ghế hóa trang. Tấm gương trước mặt phản chiếu gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng vì sợ hãi.
Bất giác, cô nhận ra… trên mặt gương có vết chữ mờ mờ, như ai đó viết bằng son môi đỏ:
“Vai nữ phụ – máu sẽ thấm sàn diễn.”
Cô thét lên. Nhưng ngay sau đó, vết chữ biến mất, chỉ còn gương mặt kinh hoàng của chính cô phản chiếu.
An Nhi run rẩy, siết chặt mảnh giấy đạo diễn đưa hôm qua. Trong đầu cô vang lên ba từ:
“Phá vỡ kịch bản.”
Nhưng phải làm sao?
Phải làm thế nào để thoát khỏi một vở kịch mà số phận đã viết sẵn từng cái chết?
Và quan trọng hơn… ai mới là “tác giả vô hình” đang cầm bút?