Cả đoàn kịch bị giữ lại trong phòng nghỉ rộng lớn phía sau nhà hát. Cửa bị khóa, bên ngoài là hai cảnh sát gác chặt. Ánh đèn neon trắng lạnh hắt xuống khiến ai nấy đều bơ phờ, gương mặt tái mét.
Không khí nặng nề đến mức chỉ cần một tiếng ho khẽ cũng khiến người ta giật mình.
An Nhi ngồi ở góc phòng, đôi bàn tay vẫn run run, trên váy còn lấm máu khô của Lệ Hằng. Cô nhìn chằm chằm xuống nền gạch, cố xua đi hình ảnh đôi mắt trợn trừng chết chóc, nhưng càng cố quên lại càng rõ.
Trung úy Trần Duy bước vào, tay cầm xấp hồ sơ ghi chép. Ông liếc một lượt, giọng vang lên sắc lạnh:
“Tất cả đều sẽ phải khai. Nhưng trước hết, tôi muốn biết: ai đã giữ đạo cụ trong buổi diễn hôm nay?”
Một trưởng nhóm hậu cần bước lên, mồ hôi túa ra trên trán:
“Thưa… tôi… nhưng tôi chắc chắn… chắc chắn đó là thanh kiếm giả bằng hợp kim. Tôi kiểm tra tận tay…”
“Vậy thì bằng cách nào, nó lại biến thành thép thật?” – Trần Duy gằn từng chữ, ném thanh kiếm lên bàn. Tiếng kim loại nặng trịch khiến nhiều người giật thót.
Không ai trả lời. Chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên, như đang đếm ngược.
---
Đêm dần khuya. Ngoài cửa sổ, mưa vẫn xối xả.
An Nhi dựa đầu vào tường, mệt mỏi nhắm mắt. Nhưng chỉ vài giây sau, cô nghe thấy một tiếng xào xạc khẽ vang. Mở mắt ra, cô thấy một tờ giấy gấp nhỏ nằm ngay dưới chân mình.
Cô ngập ngừng nhặt lên. Trên giấy chỉ có đúng một dòng chữ viết nguệch ngoạc bằng mực đỏ:
“Vai nữ phụ – sẽ chết ở màn 2.”
Tim An Nhi chợt ngừng đập. Cổ họng cô nghẹn ứ. Tờ giấy run bần bật trong tay, mực đỏ nhòe ra dưới ánh đèn, như máu tươi thấm vào da thịt.
Cô ngước mắt nhìn quanh. Ai đã đặt nó ở đây? Tất cả đều im lặng, ai nấy cúi đầu, chìm trong nỗi sợ. Không một ánh mắt nào hướng về phía cô.
Nhưng sâu thẳm, An Nhi có linh cảm chắc chắn: một bàn tay vô hình đang viết tiếp kịch bản. Và nhân vật tiếp theo… chính là cô.
---
Trong cơn hoảng loạn, An Nhi bước đến bên đạo diễn Vũ Khải. Ông vẫn ngồi lặng, mắt nhắm nghiền như tượng đá. Cô run rẩy chìa tờ giấy ra:
“Đạo diễn… đây là gì? Tại sao… lại nhắm vào tôi?”
Vũ Khải chậm rãi mở mắt. Trong đáy mắt ông ánh lên một tia kỳ dị, vừa thương hại, vừa tàn nhẫn:
“Cô đã bước vào đoàn kịch này… thì đồng nghĩa đã ký một bản khế ước. Mọi vai diễn đều có giá của nó.”
“Ý ông là sao?” – An Nhi nghẹn giọng.
Ông không đáp. Chỉ cười nhạt, một nụ cười khiến da cô nổi gai.
---
Đúng lúc ấy, cửa bật mở. Trần Duy bước vào, đặt mạnh xấp giấy xuống bàn:
“Tôi đã xem toàn bộ kịch bản buổi diễn tối nay. Nhưng… trong tập kịch bản của đạo diễn lại có một trang chèn lạ. Nó mô tả chi tiết cảnh chết của Lệ Hằng – và một đoạn tiếp theo, viết rằng ‘Nữ phụ gục ngã ở màn 2, máu thấm sàn diễn’.”
Ông quay phắt sang nhìn An Nhi, ánh mắt sắc như dao:
“Cô chính là nữ phụ đó, phải không?”
An Nhi chết lặng. Tờ giấy trong tay cô run bần bật.
Không ai trong phòng nói một lời. Tất cả ánh mắt đồng loạt dồn vào cô, pha lẫn sợ hãi và ngờ vực.
Trong khoảnh khắc ấy, An Nhi có cảm giác mình không còn là một con người, mà đã trở thành một vai diễn bị định sẵn để chết trong vở kịch máu này.
Và tiếng mưa ngoài kia… bỗng vang lên như tiếng vỗ tay giễu cợt của một khán giả vô hình.