Tiếng vỗ tay vẫn vang dội như sấm ngoài khán phòng. Nhưng sau tấm màn nhung đỏ, không khí đã đông đặc lại bởi mùi máu thật.

An Nhi đứng chết lặng. Tấm váy trắng trên người cô vấy đỏ, nóng hổi, dính chặt vào da thịt. Trong tai cô, tiếng tim đập dồn dập, át cả tiếng nhạc cao trào.

“Lệ Hằng… Lệ Hằng! Cắt màn ngay!” – đạo diễn Vũ Khải gào lên, lao từ phía sau cánh gà ra.

Tấm màn nhung lập tức hạ xuống, ngăn cách khán giả đang cuồng nhiệt và cảnh tượng hỗn loạn trên sân khấu. Tiếng reo hò bên ngoài càng làm sự im lặng bên trong trở nên nghẹt thở.

Lệ Hằng nằm sõng soài trên sàn gỗ. Máu loang rộng, chảy thành dòng theo khe ván. Ánh đèn vàng phản chiếu lên khuôn mặt chị ta: trắng bệch, đôi môi tím ngắt, ánh mắt vẫn mở to kinh hoàng như muốn trừng trối vào thứ gì đó vô hình.

“Gọi cấp cứu!” – vài diễn viên hoảng loạn hét lên. Có người bật khóc, có người nôn thốc nôn tháo ngay cạnh cánh gà.

An Nhi muốn lao đến giúp nhưng đôi chân như đóng đinh. Trong đầu cô chỉ vang vọng một sự thật:

Mọi thứ đã được viết sẵn trong kịch bản.

Không một chi tiết nào sai lệch: lời thoại cuối cùng, cách Lệ Hằng đâm gươm, thậm chí cả ánh mắt trừng trối khi gục xuống.

Ai đã viết kịch bản này? Và tại sao nó lại trùng khớp đến đáng sợ?

Tiếng còi xe cứu thương vang vọng ngoài phố, loang dần vào thính giác như tiếng hú của quỷ dữ. Đèn đỏ lóe sáng xuyên qua khung cửa nhỏ phía sau cánh gà.

Đoàn kịch chen chúc quanh thi thể Lệ Hằng. Một số người ôm mặt khóc nức nở, một số khác run rẩy như vừa nhìn thấy ác mộng. Chỉ có đạo diễn Vũ Khải là vẫn đứng bất động, ánh mắt đăm đăm nhìn xuống dòng máu loang như đang tính toán điều gì đó.

Hai nhân viên y tế vội lao vào. Họ kiểm tra nhanh, nhưng rồi chỉ lắc đầu. Một trong số họ khẽ kéo tấm vải trắng phủ lên người Lệ Hằng. Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng nức nở biến thành tiếng gào xé, có người ngã quỵ xuống.

“Không thể nào… chị ấy vẫn còn khỏe mà… mới tối qua vẫn tập thoại cùng chúng ta…” – một diễn viên trẻ nấc nghẹn.

An Nhi lùi từng bước, lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo. Cô không dám nhìn thi thể, nhưng ánh máu đỏ dính trên váy cứ như lửa cháy da thịt.

Cánh cửa nhà hát bật mở mạnh. Một nhóm cảnh sát bước vào. Người đi đầu là trung úy Trần Duy, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Ông đảo mắt một vòng, rồi dừng lại ở đạo diễn.

“Ông Vũ Khải, chúng tôi nhận được tin báo về một vụ tử vong bất thường. Toàn bộ đoàn kịch ở nguyên đây, không ai được rời đi.”

Không khí càng đặc quánh. Vài diễn viên định lên tiếng phản đối, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Trần Duy khiến họ im bặt.

“Đây… chỉ là tai nạn thôi.” – Vũ Khải chậm rãi nói, giọng trầm thấp. – “Lệ Hằng quá nhập vai, đã sơ suất với đạo cụ.”

“Đạo cụ?” – Trần Duy nhíu mày. Ông cúi xuống, nhấc thanh gươm khỏi tay thi thể. Lưỡi gươm sáng loáng, nặng trĩu, sắc bén đến mức ánh đèn phản chiếu lóe lên như lưỡi dao đồ tể. – “Một thanh kiếm thép thật. Không phải đạo cụ.”

Cả đoàn nín thở.

Một diễn viên nam bật kêu: “Không thể nào! Kiếm diễn tập hôm qua vẫn là kiếm giả mà!”

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào đạo diễn. Vũ Khải im lặng. Bàn tay ông siết chặt kịch bản đang cầm đến mức mép giấy nhàu nát.

Trần Duy gõ nhẹ sống kiếm xuống sàn, ánh mắt xoáy sâu vào từng người:

“Vậy thì ai đã thay đạo cụ? Và tại sao cảnh chết lại trùng khớp từng chi tiết như thể đã được… sắp đặt?”

Không ai trả lời. Chỉ có tiếng mưa rào rạt bất chợt trút xuống mái nhà hát, lạnh buốt, u ám như tiếng trống đưa tang.

Trong lúc hỗn loạn, An Nhi bỗng nhận ra một điều: kịch bản trên tay đạo diễn có một trang giấy… khác hẳn phần còn lại.

Đó là một tờ giấy vàng úa, chữ viết tay nguệch ngoạc, chèn vào giữa kịch bản in sẵn. Nội dung ghi đúng cảnh vừa diễn ra – từng câu thoại, từng chi tiết cái chết.

Nhưng ở cuối trang, còn một dòng chữ đỏ tươi:

“Vở kịch chưa kết thúc. Vai tiếp theo đã được chọn.”

Bàn tay An Nhi run lên bần bật. Cổ họng cô khô rát như nuốt phải tro tàn. Trong khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác… dòng chữ kia không phải chỉ viết cho Lệ Hằng.

Mà là viết cho tất cả bọn họ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play