Cũng do chính tôi ngu, luôn nghĩ mình là chị thì phải chăm sóc em gái, cái cảm giác trách nhiệm kỳ quặc từ đâu chui ra ấy.

Nhưng mà chăm sóc Giang Hân Hân chưa từng là trách nhiệm của tôi! Tôi cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.

Chuyện cũ không muốn nhớ lại. Đời này tôi tuyệt đối không muốn dính dáng gì đến hai kẻ đó nữa.

Trong lòng tôi chỉ có học hành. Ai mà dám quấy rầy việc học của tôi, tôi cắn chớt.

Trùng hợp là, ba năm liền tôi vẫn ngồi cùng bàn với Hạ Kỳ. Cái tên này hơi kỳ quái. Lên lớp không nghe giảng, khi thì ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, khi thì ngáy khò khò ngủ. Tan học thì lại quay sang tôi phát bệnh.

“Đau quá! Tay phải của tôi đau quá! Chẳng lẽ phong ấn sắp bị giải trừ rồi sao!” — cái giọng quỷ quái la hét.

“Tỉnh mộng đi cha nội, cậu ngủ đến tê tay thôi chứ phong ấn cái nỗi gì. Nói ít thôi, mau giúp tôi xem đề này giải thế nào.” Tôi vỗ vai hắn.

“Cậu vẽ một đường phụ ở đây, rồi thêm một đường khác ở đây.”

“Hạ Kỳ, cậu thành thật chút đi, sao một thằng bệnh tuổi teen như cậu lại học giỏi thế này?”

Hạ Kỳ tóc dựng như nhím, đỏ bừng cả mặt: “Cậu nói ai là bệnh tuổi teen hả!”

Tôi trừng mắt một cái, cậu ta liền nhỏ giọng: “Trên khoa học là thần học. Nếu khoa học không học đến nơi, thì làm sao khám phá được những điều huyền bí hơn của thế giới?”

“Thế cậu định khám phá huyền bí gì?” — tôi ngậm bút hỏi.

Hạ Kỳ liếc tôi, vành tai đỏ đến phát sáng: “Ví dụ như tình yêu rốt cuộc là sự bùng nổ của hormone, hay là sự hấp dẫn của linh hồn?”

Hắn ngẩng đầu dưới ánh sáng, cả khuôn mặt sáng rực lên.

Vì không muốn lãng phí thời gian đi lại, lớp 12 tôi bắt đầu ở ký túc. Nếu có thể, tôi thật sự muốn ngủ một giấc, đỡ phải suy nghĩ.

Đầu óc tôi không đủ thông minh, gắng sức lắm cũng chỉ giữ được top 10 của lớp.

Trong lớp chọn thì có kiểu học bá như Lý Nguyên Tân, vừa thông minh vừa chăm chỉ; lại có kiểu thiên tài như Hạ Kỳ, chả học gì vẫn đứng đầu.

Còn đa số, chính là bọn “người bình thường” như tôi — không có thiên phú, chỉ biết gắng sức hết mình.

Cuối tuần hiếm hoi, tôi chuẩn bị về nhà, một là quẳng đống quần áo bẩn vào máy giặt, hai là về để xả điên cho vui.

Vừa về đến nhà, người đầu tiên tôi thấy chính là Giang Hân Hân.Nó ngồi vắt vẻo trên sofa xem TV.

“Lâu rồi không gặp nhỉ.” Tôi cười nhếch mép.

Giang Hân Hân chỉ liếc qua một cái, lười để ý tới tôi. Nó không thấy vui, bởi bố mẹ suốt ngày cằn nhằn cũng chẳng còn ở nhà.

“Giang Hân Hân, tiếc thật đấy.” Tôi buông nụ cười, rồi trở về phòng mình.

Nhưng vừa mở cửa phòng ra, tôi suýt ngất, bên trong đầy những thứ không thuộc về tôi. Trên giường thì toàn búp bê và gối ôm của Giang Hân Hân.

Trong phòng còn đặt hẳn một cây piano. Thật sự, ngay lúc đó tôi chỉ muốn lên giường của Giang Hân Hân mà… đi nặng một bãi, cho nó cũng được nếm mùi cái cảm giác ghê tởm đó.

Nhưng tôi là người văn minh, tôi không thể làm vậy.

Tôi lao ra khỏi phòng, nắm tóc Giang Hân Hân tát cho hai cái.

“Giang Hân Hân, mày thích chiếm đồ người khác đến thế cơ à? Thịt lợn ngoài chợ còn ngày một lên giá, chỉ có mày là càng ngày càng rẻ rúng. Mày định làm trò hạ tiện này cả ngày lẫn đêm sao?”

Giang Hân Hân khóc ré lên: “Chị ơi tha cho em đi, em không dám nữa đâu!”

Không đúng, không đúng!

Đây vốn không phải là lời con tiểu trà xanh đó nên nói lúc này.

Trừ phi—

Tôi vừa quay đầu lại thì thấy Lý Nguyên Tân đứng đó, mắt trợn tròn nhìn tôi.

Tôi chửi nó: “Giang Hân Hân, mày cũng giỏi lắm!”

“Giang Tiểu Tiểu, tôi không ngờ cậu lại là loại người như vậy.” Lý Nguyên Tân dùng ánh mắt thất vọng nhìn chằm chằm tôi.

Tôi thì bình tĩnh cầm điện thoại lên, bấm số trong danh bạ được lưu tên là Nguồn vui bất tận.

“Bố à, Giang Hân Hân dẫn đàn ông về nhà, nó yêu sớm rồi.”

Sau đó, tôi tranh thủ chớp nhoáng chụp một tấm, cảnh Lý Nguyên Tân đang đau lòng đỡ Giang Hân Hân ngã trên đất.

Tôi nhìn thẳng vào cậu ta, ánh mắt còn thất vọng hơn cả khi nãy cậu ta dành cho tôi: “Súc vật, cậu còn không bằng một con súc vật! Em gái tôi còn chưa đầy 16 tuổi đấy!”

Tôi nặng nề thở dài.

Giang Hân Hân liền khóc òa: “Chị đừng nói linh tinh! Em với anh Nguyên Tân trong sáng mà!”

“Trong sáng thì thề đi. Mày thề rằng nếu ở bên Lý Nguyên Tân, thì mày c.h.ế.t cũng không yên.” Tôi tiếp tục đổ dầu vào lửa.

Dù sao tôi cũng mang tiếng là kẻ điên, kẻ điên thì nói gì chẳng hợp lý.

Giang Hân Hân tất nhiên không dám thề. Dù nhà tôi có chút quyền, chút tiền, nhưng nhà họ Lý mới là đại tài phiệt. Mà với cái loại như Giang Hân Hân, cái trần trên cao nhất mà nó có thể với tới, chính là Lý Nguyên Tân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play