Sinh nhật năm đó, tôi nhắm mắt lại, thành tâm ước nguyện.
Ai ngờ vừa mở mắt ra—mẹ tôi đột nhiên nghiêng người che chắn trước mặt tôi.
Thừa cơ hội đó, em gái tôi phì một hơi, thổi tắt luôn nến sinh nhật của tôi.
Tôi không nói hai lời, trực tiếp hất cả cái bánh kem lên mặt nó.
“Thổi! Thổi! Thổi! Bộ mày sống không nổi tới sinh nhật của chính mày à?”
Còn chưa kịp để nó khóc lóc, tôi đã nằm vật xuống đất, bắt đầu màn biểu diễn: bò lê bò lết như trong mấy bộ phim kinh dị, điên cuồng giật tóc, gào khóc, tru tréo, quỳ xuống lết ngang lết dọc, tiếng kêu như ma hú, mắt trợn trắng dã, động tác vặn vẹo như thể zombie tái sinh.
Ba mẹ tôi nhìn mà sững sờ, như thể lần đầu thấy một con zombie sống dậy ngay trong phòng khách.
1.
Tôi tên là Giang Tiểu Tiểu.
Tôi đã sống lại, quay về năm 14 tuổi.
Dùng ba chữ để tổng kết kiếp trước của tôi: hội chứng Thánh Mẫu.
Trước năm mười tuổi, tôi là “trẻ bị bỏ lại nông thôn”.
Ba mẹ bận rộn gây dựng sự nghiệp ở thành phố, còn tôi thì ở quê với ông bà nội.
Ông bà muốn cháu trai, nên nhìn tôi là con gái chẳng thuận mắt gì cho cam.
Không cha, không mẹ, chẳng ai thương, tôi chỉ biết tự nhủ: “Phải hiền lành thì mới được yêu. Phải lấy đức báo oán thì mới có người tôn trọng.”
Đến năm tôi mười tuổi, ba mẹ rốt cuộc cũng đón tôi lên thành phố — Mà bất ngờ thay, tôi phát hiện mình còn có một cô em gái tám tuổi.
Và rồi hơn mười năm bi kịch sau đó đã dạy tôi một chân lý: Nhẫn nhịn một lần thì sóng yên biển lặng, nhưng lùi một bước thì người ta leo thẳng lên đầu lên cổ.
Không ai đời nào sẽ thương một đứa còn chẳng biết tự thương lấy chính mình.
Còn cái vụ đập bánh kem thì sao? Tất nhiên là tôi bị ba túm lên, vác cả người như cái bao to tướng. Ngay sau đó, một trận đòn nên thân nện xuống như mưa.
Tôi vừa ăn đòn vừa gào khóc, bù lu bù loa trút hết những uất ức chôn trong lòng:
“Ba thiên vị em gái! Ba người các người mới đúng là một nhà! Nếu đã như vậy thì khi sinh tôi ra, sao không bóp c.h.ế.t tôi luôn đi?
Đánh c.h.ế.t tôi đi! Đánh c.h.ế.t tôi thì tôi đi đầu thai! Để coi ông ngồi tù, kiếp sau tôi làm ba của ông, tôi cũng thiên vị, tôi thiên vị c.h.ế.t ông!
Vừa sinh ra là tôi ném ông thẳng vô bồn cầu rồi giật nước cho ông trôi luôn!”
Ba tôi tức tới mức gân xanh nổi đầy mặt, giống hệt ác quỷ đội lốt người.
Mẹ tôi thì nhìn tôi bằng ánh mắt tràn ngập thất vọng: “Sao con lại thành ra thế này…”
Cười c.h.ế.t tôi. Ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc nào cũng là thất vọng.
Tôi cũng thành miễn dịch rồi, thậm chí còn có thể mỉm cười đáp lại: “Lần sau con còn dám nữa đó~”
Ngày hôm sau, tôi cố tình mặc một cái áo khoác dày cộp đi học.
Bây giờ là mùa thu, bạn bè đều mặc áo dài tay mỏng, chỉ có tôi quấn cái áo bông béo ú vào lớp. Nóng tới mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Giáo viên chủ nhiệm đi tới, nhíu mày bảo tôi: “Em cởi áo ra đi, mặc nhiều thế nhìn ngốt lắm.”
Tôi bắt đầu sụt sịt, giả bộ như cực kỳ ấm ức.
Chậm rãi cởi áo khoác ra, để lộ cánh tay đầy vết thương chằng chịt. Chủ nhiệm lập tức báo cảnh sát.
Tôi thề, tôi sẽ chăm chỉ học hành, để báo đáp cái ơn to như núi này của thầy cô. Nói ra thì cũng đúng là ông trời giúp tôi.
Ba tôi làm công chức, lại còn là kiểu công việc cực kỳ coi trọng hình tượng. Cho nên tôi chẳng lo ông ta sẽ vứt bỏ tôi, cũng chẳng lo bị đánh c.h.ế.t thật.
Điều tôi muốn, cũng chỉ là một chút công bằng. Không ai cho tôi thì tôi tự đi giành lấy.
Cuối tuần, ba mẹ dắt em gái đi shopping. Còn tôi thì bị nhốt ở nhà, cấm túc khóa trái cửa.
Trước khi đi, ba còn bỏ lại một câu: “Mày ngồi đây mà nghĩ lại xem gần đây đã làm những chuyện không bằng súc sinh.”
Rồi ông ta bồi thêm: “Mày biết ba mày bây giờ là phó cục trưởng, đang trong giai đoạn thăng chức quan trọng, mày có hiểu mày có thể trở thành vết nhơ của tao không?”
Mẹ thì nhíu mày, ghét bỏ như thể tôi là một món đồ ôi thiu:
“Sớm biết mày thành ra thế này, tao thà không sinh còn hơn.”
Em gái thì trốn sau lưng mẹ, ló mặt ra làm trò nhăn nhó, thè lưỡi, trợn mắt, làm mặt quỷ.
Tôi: Đơ toàn tập. Tê liệt toàn thân. Không còn cảm giác gì nữa.
Tôi ngồi thừ trong phòng một lúc, đột nhiên nhớ ra hồi nhỏ tôi từng được khen là “một bé gái ngoan ngoãn”.
Chỉ là — họ nằm trên người tôi, hút m.á.u tôi, ăn thịt tôi, mặc sức làm tổn thương tôi, cướp đi tất cả của tôi, rồi còn cười bảo: “Con đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Có phải đứa trẻ không biết khóc thì sẽ chẳng bao giờ được ăn kẹo?
Nếu đúng là thế— Vậy thì tôi không chỉ sẽ khóc, tôi còn bò lê bò lết như trong phim kinh dị, giật tóc, ngoáy mũi, cào mắt, leo tót lên cây giả làm con khỉ, “Ababa” nhảy xuống nước gào thét, làm một màn nhốn nháo tận trời.
Tôi giật tung rèm cửa trong phòng, xé thành từng dải dài, buộc dây thành nút, một đầu cột vào bậu cửa sổ, một đầu buộc quanh người mình.
Nhà tôi ở tầng ba, không cao lắm, nhưng vừa đứng lên bậu cửa sổ, vẫn thấy choáng váng.
Tôi cẩn thận đưa một chân bước ra ngoài.
Dưới tầng lập tức vang lên tiếng hét thất thanh: “Cô bé, cháu đang làm gì thế? Nguy hiểm quá, mau vào đi, mau quay lại!”