Sinh nhật năm đó, tôi nhắm mắt lại, thành tâm ước nguyện.
Ai ngờ vừa mở mắt ra—mẹ tôi đột nhiên nghiêng người che chắn trước mặt tôi.
Thừa cơ hội đó, em gái tôi phì một hơi, thổi tắt luôn nến sinh nhật của tôi.
Tôi không nói hai lời, trực tiếp hất cả cái bánh kem lên mặt nó.
“Thổi! Thổi! Thổi! Bộ mày sống không nổi tới sinh nhật của chính mày à?”
Còn chưa kịp để nó khóc lóc, tôi đã nằm vật xuống đất, bắt đầu màn biểu diễn: bò lê bò lết như trong mấy bộ phim kinh dị, điên cuồng giật tóc, gào khóc, tru tréo, quỳ xuống lết ngang lết dọc, tiếng kêu như ma hú, mắt trợn trắng dã, động tác vặn vẹo như thể zombie tái sinh.
Ba mẹ tôi nhìn mà sững sờ, như thể lần đầu thấy một con zombie sống dậy ngay trong phòng khách.