Tôi đáp lại ông bằng một nụ cười kiêu ngạo, lạnh lùng. Rồi bắt đầu thu dọn đồ.

Bố mẹ liếc nhau, bỗng nhiên nhiệt tình lạ thường, còn phụ tôi dọn:“Có phải con định ở ký túc xá không? Thiếu gì cứ nói, bố mẹ mua cho.”

Tôi ngẩng lên nhìn họ đầy nghi hoặc: “Ở ký túc xá làm gì? Tôi dọn mấy đồ cũ thời cấp hai để mang cho người khác.”

“Cho cái gì? Mau sửa lại sổ ghi chép của con đi, mai em con thi cấp ba.” Bố mẹ nói.

Tôi nhếch môi cười gượng: “Đúng là hai người biết cách làm cha mẹ thật đấy.”

Nhưng tôi cũng không từ chối. Một gậy đánh xuống còn phải cho thêm viên kẹo ngọt nữa chứ.

Dù gì thì trong cái khung truyện sảng văn, tôi vẫn nhớ lờ mờ rằng ông ấy là bố tôi.

“Đã gói sẵn cho bố rồi."

“Thế thì đem qua đi.”

Tôi bày ra một xấp vở ghi chép cực kỳ tinh xảo, chữ viết ngay ngắn, phân mục rõ ràng.

Lỗ mũi của bố tôi phập phồng vì phấn khích và thở hổn hển.

“Đúng là con gái ngoan của bố! Bố nuôi mày không uổng công!”

 “Mẹ nó à, mau mau đi mua mấy bộ đồ đẹp, lên cấp 3 thì không thể ăn mặc rách nát được!”

Ông ta kiêu hãnh y như một con gà trống vừa đánh bại cả chuồng.

Trong đống tài liệu học tập, tôi cố ý kẹp thêm mấy mẩu giấy — tiểu sử “truyền cảm hứng” của chính ông ta.

Một người đàn ông đi ra từ vùng núi, thay đổi vận mệnh, vươn lên làm lãnh đạo.

Tôi ghi chú tử tế: “Mong câu chuyện này sẽ trở thành ánh sáng soi đường cho lũ trẻ miền núi”.

Phải công nhận một câu: ông già tôi quả thực… cũng khá truyền cảm hứng.

Kiếp trước tôi cũng vào được trường Nhất Trung, nhưng phải bò bằng điểm bét bảng. Kiếp này, thành tích tốt, tôi ung dung chui vào lớp giỏi nhất.

Ngày nhập học, bố tôi không còn giả vờ khiêm tốn nữa. Ông ta lái ngay cái xe xịn nhất trong nhà, ngẩng cao đầu, hận không thể hét cho cả thế giới biết: “Con gái tôi chính là thủ khoa quận đấy!”

Bước vào lớp, tôi bỗng nhớ đến một người — Lý Nguyên Tân.

Bạn chí cốt của Giang Hân Hân trong lớp này. Còn tôi? Chả có liên quan gì hết.

Kiếp trước, cậu ta là bạn trai tôi. Cũng chính là kẻ làm tôi đau tận xương tủy.

Tôi vào lớp hơi muộn, chỉ còn đúng hai chỗ trống:

Một cạnh… thùng rác.

Một cạnh… Lý Nguyên Tân.

Tôi không hề do dự, chọn ngay hàng cuối cạnh thùng rác. Đàn ông mà không biết tự trọng, chẳng khác nào cải thối. Cải thối còn nặng mùi hơn cả bãi rác.

“Chào cậu, tớ là bạn cùng bàn mới.”

Tôi chủ động chào một bạn nam ngồi bên.

Ai ngờ thằng bé chẳng thèm ngó tôi, chỉ hất cằm nhìn 45° ra cửa sổ. Tôi mặc kệ, lấy đồ dùng học tập ra, rồi bắt đầu bọc sách.

Người ta bảo, phải tử tế với sách, lúc nguy cấp nó mới bảo vệ mình. Tôi cực kỳ đồng ý. Tôi phải bọc cho sách thật xinh, để mỗi lần thấy chúng còn có cảm hứng lật ra.

“Học sinh tiểu học mới bọc sách.”

Một giọng trầm thấp vang lên bên tai, lẫn những bọt khí nghe cực khó chịu.

Tiết đầu tiên là giờ sinh hoạt. Giáo viên chủ nhiệm bảo: từ hàng đầu tiên trở đi, lần lượt tự giới thiệu tên và sở thích.

Tôi ngẫm nghĩ: “Tôi tên Giang Tiểu Tiểu. Sở thích là… phát điên?” Không ổn, quá khoa trương. Tôi nên tỏ vẻ ngoan hiền, yêu học tập.

Ai dè, bạn cùng bàn đã bật dậy: “Chào mọi người, tôi tên Hạ Kỳ. Mắt phải của tôi phong ấn sức mạnh tà ác của Ma Tôn. Ước mơ của tôi là đánh bại Thánh Thiên Sứ!”

ẦM! Cả lớp nổ tung như pháo hoa.

Tôi cũng nghiêm túc đứng dậy: “Tôi tên Giang Tiểu Tiểu. Ước mơ của tôi là… trở thành bố của tất cả mọi người.”

Tiếp theo, một bạn khác: “Tôi tên Lộc Tử Hòa. Ước mơ là… làm một chiếc dép. Chính xác là chiếc dép mẹ tôi dùng để quất tôi.”

“Tôi tên Bạch Mộng. Ước mơ là làm công chúa.”

Có Hạ Kỳ mở màn lố lăng, đám sau cho dù có nói nhảm kiểu gì… cũng hóa thành bình thường cả.

Đến lượt Lý Nguyên Tân, giọng cậu ta mang theo chút ý cười: “Tôi tên Lý Nguyên Tân, ước mơ là mở một cửa tiệm nhỏ, nuôi thật nhiều chó mèo hoang.”

Tôi hơi bất ngờ, không ngờ cái loại người như cậu ta lại có kiểu ước mơ này.

Nhờ cái màn ba hoa c.h.é.m gió của Hạ Kỳ, bầu không khí trong lớp chúng tôi cực kỳ hòa hợp.

Và cái ngày ấy, về sau trong ký ức của chúng tôi chắc chắn cũng sẽ như viên ngọc sáng, lấp lánh mãi không phai.

Chớp mắt một cái, tôi đã lên lớp 12. Trong hai năm đó, tôi và Lý Nguyên Tân ăn ý mà giữ khoảng cách.

Cậu ta là một người hướng nội, trầm lặng.

Kiếp trước, tôi với cậu ta cũng chẳng gần chẳng xa, đến tận lớp 12 cậu ta mới tỏ tình.

Chúng tôi chính thức ở bên nhau.

Nhưng chưa được mấy ngày, Giang Hân Hân liền tham gia vào. Biến thành bộ ba.

Dựa vào việc tôi dễ nói chuyện, cộng thêm bố mẹ suốt ngày nhồi nhét cái tư tưởng chị phải nhường em, tôi sống chẳng khác gì bảo mẫu riêng của Giang Hân Hân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play