Khi Cố Liên Chiểu còn ở đó, hắn sợ đến run rẩy.

Đợi đến lúc Cố Liên Chiểu rời đi, nỗi sợ trong lòng hắn mới vơi bớt, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo hơn.

Thánh chỉ tứ hôn ban xuống quá đột ngột. Từ khi bị chỉ hôn đến nay, Liễu Nguyên Tuân có rất ít thời gian thật sự tỉnh táo, cũng không còn tinh lực để suy nghĩ sâu xa về mục đích của Hoàng thượng.

Nhưng hắn hiểu rất rõ, hoàng huynh của hắn chưa bao giờ là kẻ mê tín. Chuyện “xung hỉ” chẳng qua chỉ là cái cớ cho việc chỉ hôn. Ép buộc một ca nhi gả cho hắn, là vì biết hắn sợ hãi huyết tinh ( 1 ) , nên cố ý dùng cách này để trêu chọc hắn? Hay là nhìn thấu sự tàn nhẫn, độc ác của Cố Liên Chiểu, muốn mượn tay y giết chết mình?

( 1 ) “Huyết tinh” (血腥 / 血腆) máu tanh, cảnh máu me / thảm sát, khí tức máu me.

Liễu Nguyên Tuân nghĩ mãi vẫn không thông, cũng chẳng buồn suy nghĩ thêm.

Dù sao hắn sớm muộn gì cũng sẽ chết, nhưng Cố Liên Chiểu thì vô tội. Cái thế đạo này vốn đã bất công, một ca nhi trong sạch bị hủy hoại, ngay cả kỹ nữ thanh lâu cũng chẳng bằng. Hôn sự đã định, đời này Cố Liên Chiểu cũng không còn cách nào gả đi được nữa.

Hắn quả thực sợ khí thế hung tàn ngút trời kia, nhưng trong thâm tâm lại hiểu rõ: Cố Liên Chiểu chỉ là kẻ vô tội bị liên lụy, chẳng qua bị hoàng huynh của hắn kéo vào, trở thành công cụ đối nghịch mà thôi.

Nếu chỉ là một vật, thì cũng chẳng đáng nói.

Nhưng đây lại là một con người, mà đời người thì không nên dễ dàng bị hủy hoại như thế.

Hắn đã nghĩ kỹ rồi: chờ đến lúc mình chết đi, trong cung vị kia chắc cũng nguôi giận. Khi ấy ban thêm một đạo khẩu dụ, khen ngợi vài câu, cũng xem như bù đắp, để Cố Liên Chiểu khỏi chịu liên lụy oan uổng.

Dù mới hạ sốt, thân thể vẫn còn suy nhược. Hắn tuy đã tỉnh, nhưng khí lực chẳng còn bao nhiêu, nói dăm ba câu đã thấy mệt, rồi lại nhắm mắt thiếp đi, mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ.

Trong cơn mông lung, hắn mơ hồ nghe thấy giọng Lăng Đình, nhưng nghe chẳng rõ, như thể đang trong mộng.

Có Lăng Đình ở bên, hắn liền an lòng, giấc ngủ cũng thêm yên ổn, chìm sâu hơn.

Một giấc ngủ tỉnh dậy, đã là ban đêm.

Có lẽ dược dịch rót vào ban ngày bắt đầu phát huy tác dụng, Liễu Nguyên Tuân cảm thấy thân thể mình khá hơn nhiều, tinh thần phấn chấn, cơn buồn ngủ cũng tan biến.

Hắn chống người ngồi dậy, phát hiện người vốn vẫn luôn ở bên hầu hạ là Lăng Đình nay không thấy đâu. Thay vào đó, bên mép giường lại là Cố Liên Chiểu, đang nhắm mắt tựa lưng vào tường.

“Ừ? Sao người này lại ở đây? Lăng Đình chưa sắp xếp phòng cho y sao?”

Tiếng hít thở của hắn khẽ thay đổi, Cố Liên Chiểu lập tức cảm nhận được, nhưng y lười để ý, cũng chẳng buồn mở mắt. Mãi đến khi nghe thấy tiếng động khe khẽ trên giường, y mới rõ ràng cảm nhận ánh mắt đang dừng trên người mình.

Khi còn nhỏ, Cố Liên Chiểu không biết bản thân trời sinh diện mạo tuấn mỹ. Nhưng bản năng nhạy bén đã khiến y, ngay từ lúc còn ngây thơ, sớm nhận ra ánh mắt khao khát và ác ý của người khác. Về sau, khi từng bước leo lên cao, thủ đoạn lại tàn nhẫn, những ánh mắt kia dần biến mất. Trừ bề trên ra, không mấy ai dám nhìn thẳng y.

Vì thế, khi phát hiện Liễu Nguyên Tuân đang nhìn mình, phản ứng đầu tiên của y chính là không chút khách khí mà trừng trả lại.

Thế nhưng, gương mặt giận dữ ấy lại chỉ nhận về một nụ cười dịu dàng, không hề mang chút sát ý.

Đôi mắt trong sáng hơn cả ánh trăng, thuần khiết không vương một tia dục niệm. Vẻ tái nhợt và bệnh tật được giấu đi dưới mái tóc đen buông dài như thác, càng khiến dung mạo hắn thêm tuấn mỹ, ôn nhuận như ngọc.

Cố Liên Chiểu thoáng ngẩn người, lệ khí trong mắt bất giác tan biến.

Liễu Nguyên Tuân thấy ánh mắt y dần buông lỏng, lại càng cố gắng bộc lộ thiện ý:

“Đứng mãi làm gì, bên kia có giường và nệm, ngươi cứ ngồi xuống, chúng ta cùng trò chuyện.”

Cố Liên Chiểu vẫn bất động, chỉ ôm chặt thanh Tú Xuân đao được ngự ban, rũ mắt nhìn thẳng vào Liễu Nguyên Tuân. Ánh mắt y vẫn lạnh lùng, nhưng so với vẻ hung hãn khi trợn mắt ban nãy thì đã dịu đi nhiều.

Liễu Nguyên Tuân vốn là người giỏi tự trấn an, dù Cố Liên Chiểu không nói một lời, hắn vẫn coi sự im lặng ấy như một tín hiệu nhượng bộ, tự mình thả lỏng, rồi nhân cơ hội hỏi ra điều mình thắc mắc:

“Lăng Đình không sắp xếp chỗ ở cho ngươi sao?”

Câu này vừa thốt ra, trong lòng Cố Liên Chiểu lại dấy lên oán hận bị kìm nén suốt cả đêm. Nhưng hiển nhiên Liễu Nguyên Tuân chẳng hề hay biết tình hình, y cũng không thể trút giận bừa bãi lên người kia.

Y hung hăng nhắm mắt, ép mình kìm nén cảm xúc. Đến khi mở ra, ánh mắt đã trở lại bình tĩnh, hờ hững đến gần như chết lặng. Y chậm rãi thuật lại:

“Lúc Phùng công công rời đi đã căn dặn, nói rằng ‘Thất vương gia thân thể yếu nhược, cần có người túc trực hầu hạ. Bọn hạ nhân tay chân thô kệch, không bằng để thê thất chăm sóc. Vì vậy bãi bỏ chức vụ ta, bắt ta ở bên người Vương gia, cùng chung một phòng, ngày đêm hầu hạ.’”

Nếu như trước khi thành hôn, Cố Liên Chiểu vẫn còn ôm một tia hy vọng xa vời, rằng bản thân gả vào vương phủ vẫn có thể tiếp tục phụng chức như thường, thì chỉ một câu nói của Phùng công công đã nghiền nát hoàn toàn tia hy vọng cuối cùng ấy.

Dù đã cố gắng khắc chế lửa giận, nhưng Liễu Nguyên Tuân vẫn nghe rõ trong giọng nói kia ẩn chứa oán hận cùng bất cam.

Thân phận ca nhi vốn không cao, để bò lên được chức vị hôm nay cũng chẳng dễ dàng. Vậy mà giờ đây, chỉ một câu nói liền bị bãi miễn, bảo sao không uất ức?

Nhìn gương mặt mỹ lệ gần như yêu mị kia, hắn khẽ thở dài, lấy ra giọng điệu dịu dàng nhất của mình:

“Chuyện chức vị, ngươi đừng để trong lòng. Ta sẽ tìm hoàng huynh cầu tình giúp ngươi. Còn về hôn sự… ngươi cứ coi như chỉ đổi sang một gian phòng ngủ khác mà thôi. Ta ngủ rất say, cũng không quấy rầy ai. Trong phòng còn có giường và nệm, cứ xem như không có ta cũng được.”

Nhưng thực tế đâu có đơn giản như vậy.

Ép gả vốn đã là chuyện nhục nhã, vậy mà còn phải ngày đêm ở chung một chỗ, chẳng khác nào xiềng xích không thể tránh, chỉ vì đó là thánh chỉ.

Nếu chỉ có thể chấp nhận, Liễu Nguyên Tuân sẽ không phí công tranh đấu. Nhưng hắn có thể chấp nhận, còn ca nhi trước mặt thì chưa chắc.

Cố Liên Chiểu không đáp, ánh mắt lúc sáng lúc tối, trong lòng cũng đang cân nhắc: Thánh Thượng hiện tại cùng Thất vương gia vốn thân thiết, nếu hắn thật sự mở miệng, giữ lại một chức quan tứ phẩm cũng không phải là khó.

Nhưng vấn đề là—những lời này rốt cuộc là thành tâm, hay chỉ là lời an ủi cho qua? Hắn thực sự bằng lòng vì một nam thê thất mà đi cầu tình với hoàng đế sao?

Nếu là quan viên bình thường, dựa vào con đường Cẩm Y Vệ, y có thể dễ dàng thăm dò tính nết đối phương. Nhưng với mối quan hệ liên quan đến Thất vương gia thì mọi chuyện luôn là cấm kỵ; Hoàng đế càng coi đó là mệnh lệnh rõ ràng, cấm tuyệt đối không được điều tra chuyện của Thất vương gia. Hơn nữa, thân thể hắn yếu, ru rú trong nhà, ngay cả những Cẩm Y Vệ thường “không gì không biết, không chỗ nào không hiểu” cũng hiếm khi nghe được tin tức gì về hắn.

Dù trong lòng nghĩ gì, Cố Liên Chiểu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, quỳ xuống, cúi đầu chào, giọng điệu trầm ổn:

“Thần cảm tạ Vương gia.”

Liễu Nguyên Tuân thấy vậy, liền tiếp tục nở nụ cười ôn hòa, vô hại, nói:

“Nếu sự tình đã không thể cứu vãn, không bằng thương lượng xem cách nào để cục diện trở nên dễ chịu hơn.”

“Lại đây ngồi…” Hắn vỗ nhẹ mép giường theo thói quen, nhưng khi tay vừa đặt lên giường, Liễu Nguyên Tuân đã nhận ra trước mặt người này không phải dễ đối phó. Vì vậy, hắn liền uốn cong tay một cách mềm dẻo, chỉ về phía không xa giường nệm:

“Ngồi kia đi, chúng ta trước hết nói chuyện cho tử tế.”

Cố Liên Chiểu hiểu ý tứ của hắn, nhưng trong lòng vẫn giữ khí độ, biết rõ Thất vương gia không muốn mình làm gì, nên cố làm bộ như không thấy, bước tới mép giường và ngồi xuống bên Liễu Nguyên Tuân.

Chỉ trong nháy mắt, Kim tôn ngọc quý Thất vương gia đã hiện rõ thái độ cương quyết, tựa như một con cá chết cứng lại.

Cố Liên Chiểu hừ một tiếng trong đáy lòng, tâm trạng khá dễ chịu.

“Ngươi… ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Liễu Nguyên Tuân cố gắng giữ bình tĩnh.

“Mười tám.” Cố Liên Chiểu trả lời một cách thản nhiên, không chút để ý.

Liễu Nguyên Tuân hơi sửng sốt, giọng nói vẫn không run:

“Thật là tuổi thật sao?”

“Tuổi mụ.” Cố Liên Chiểu đáp tiếp.

Nghĩa là mới mười bảy tuổi theo tuổi thực, vẫn ít hơn hắn năm tuổi so với thời niên thiếu.

Với tuổi tác và thân phận vốn cao quý, Liễu Nguyên Tuân tự tin rất nhiều, cuối cùng không còn sợ hãi y, mà thẳng thắn khen:

“Mười tám tuổi đã làm Trấn phủ sứ, tiền đồ thật không thể hạn lượng.”

Cố Liên Chiểu bình tĩnh đáp:

“Giết được nhiều người, thăng chức sẽ nhanh.”

Liễu Nguyên Tuân theo bản năng nhớ lại cảnh tượng mình từng nhìn thấy huyết tinh trên đại đường, một hơi nữa thì không kiềm chế được. Hắn thoáng xa cách Cố Liên Chiểu một chút, rồi ngẩng đầu, vừa kịp bắt gặp ánh mắt lóe lên của y, lại cảm thấy như bị trêu chọc.

“Trong lòng ngươi có ai sao?” Hắn hỏi.

“Không có.” Cố Liên Chiểu đáp.

Liễu Nguyên Tuân nhẹ thở ra, lựa lời từng chút, cố gắng nói uyển chuyển:

“Ta biết ngươi chịu nhiều ủy khuất, nhưng đây là thánh chỉ của Hoàng Thượng, ta một lúc cũng không thể nghĩ ra cách giải quyết. Dù sao, ta vốn là kẻ thua thiệt trước ngươi, nên muốn hỏi một chút, ngươi có điều gì mong muốn không, tiền hay quyền, chỉ cần ngươi nói, ta sẽ tận lực đáp ứng.”

Nói xong, hắn lại giải thích thêm:

“Không phải ta lấy những thứ này để làm nhục ngươi, chỉ là ta hiểu về ngươi chưa nhiều. Thay vì đưa cho ngươi vài thứ vô dụng, chẳng bằng trực tiếp hỏi, cho nên…”

“Này cũng không phải làm nhục.” Cố Liên Chiểu cắt ngang lời Liễu Nguyên Tuân, giọng điệu tĩnh lặng như giếng cổ, không gợn sóng:

“Vương gia ban thưởng, chính là thứ ta cầu còn không được.”

—Làm nhục?

Nếu không phải lúc này đang ngồi ngay trước mặt Liễu Nguyên Tuân, có lẽ y đã nhịn không nổi mà cười lạnh thành tiếng.

Hắn tuy là thượng thư chi tử, nhưng bất kể trước hay sau khi được nhận về phủ, chưa từng có một ngày thật sự an nhàn. Giống y, một kẻ từ trong đống người chết bò ra giành lấy đường sống, điều gì chưa từng trải qua? Thậm chí từng cướp cả chiếc màn thầu trong miệng chó hoang. Đã sống đến bước này, y còn có tư cách gì đem tiền quyền xem như sỉ nhục?

Đem so với y, cái vị thất vương gia này quả thực là kim chi ngọc diệp, mới có thể đem tiền quyền coi như “ban thưởng”, rồi từ đó liên tưởng thành “làm nhục”.

Trong lòng Cố Liên Chiểu cũng không phải thật sự chế giễu Liễu Nguyên Tuân. Y chỉ là đột nhiên sáng tỏ một sự thật, một sự thật khiến y hoàn toàn yên tâm mà đặt xuống cảnh giác:

—Thất vương gia đối với y không có hứng thú.

Không chỉ thế, hai người bọn họ vốn là người của hai thế giới, đến cả cách nói chuyện cũng chẳng tìm được điểm chung.

Khúc mắc lớn nhất đã được gỡ bỏ, Cố Liên Chiểu liền nghĩ thông suốt.

Đúng như lời Vương gia nói, quyền thế đổi lấy một chỗ ở mới, nhiều lắm cũng chỉ thêm người cùng phòng, ngoài điều đó ra, y căn bản chẳng mất mát gì. Ngược lại, có lẽ còn có thể mượn cơ hội này mà bò lên cao hơn một bậc.

Cái gì thanh danh, cái gì tôn nghiêm — y chưa từng để vào mắt. Thứ y hận, chính là bản thân như cá nằm trên thớt; hận mình bị ép phải nằm dưới hầu hạ; hận rằng đến hôm nay vẫn không thể nắm lấy số mệnh trong tay.

Ý niệm vừa xoay, thái độ của Cố Liên Chiểu cũng đổi khác. Y chủ động mở miệng:

“Vương gia tính toán ban cho ta thứ gì?”

Đã đi đến bước này, đủ để thấy khúc mắc giữa hai người cơ bản đã được gỡ bỏ. Liễu Nguyên Tuân nhẹ nhàng thở ra, lời nói càng thêm cẩn trọng và tinh tế:

“Cái đó phải xem ngươi muốn gì. Nếu cần bạc, có thể trực tiếp ra giá; muốn thăng bổ, cũng không khó. Nhưng nếu là mong ở Bắc Trấn Phủ Ty tiến thêm một bước, vậy thì phải từ từ tính toán.”

Cẩm Y Vệ vốn là cơ cấu nằm ngoài cả nội các lẫn ngoại triều, do Thánh Thượng trực tiếp nắm trong tay. Chức vị hiện tại của Cố Liên Chiểu đã chẳng hề thấp, tuổi lại còn trẻ, sớm muộn gì cũng có thể thăng lên chức chỉ huy đồng tri — tức là thiên tử cận thần. Nhưng nếu còn muốn vươn tay xa hơn trong Bắc Trấn Phủ Ty, thì chẳng khác nào có ý đồ tạo phản.

Đạo lý này, Liễu Nguyên Tuân tự nhiên hiểu rõ. Thân là Cẩm Y Vệ, Cố Liên Chiểu càng hiểu rõ hơn.

Chỉ là — mười tám năm qua, giá trị duy nhất và sở trường lớn nhất của y, chính là giết người. Điều động hay đổi bổ nhiệm đối với y không có sức hấp dẫn. Còn về tiền bạc, y lại càng chẳng bận tâm. Là thanh đao sắc bén nhất trong tay Thiên Ung Hoàng Đế, thiên hạ này chẳng ai dám đưa bạc hối lộ cho Cẩm Y Vệ. Quyền thế y hưởng thụ quá rõ ràng, so với nó, tiền tài chẳng qua chỉ là dãy con số vô nghĩa.

Trong ba lựa chọn ấy, điều y muốn, lại chính là điều Liễu Nguyên Tuân khó lòng làm được nhất.

Không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng. Liễu Nguyên Tuân chờ mãi vẫn không thấy đối phương trả lời, bèn nghiêng đầu nhìn sang, vừa khéo chạm phải ánh mắt Cố Liên Chiểu.

Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Liễu Nguyên Tuân bỗng nhiên nhận ra đối phương có một đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo, ánh nhìn sắc bén đến mức dường như xuyên thấu tâm can. Dù cho hắn đã giữ thần sắc chân thành, điềm tĩnh, khi bị ánh mắt ấy chiếu tới, trong lòng vẫn không khỏi thoáng lạnh.

Cố Liên Chiểu dõi theo từng chút biến đổi trên gương mặt hắn, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, giọng nói chậm rãi mà nặng nề như thử ép từng chữ:

“Nếu ta nói, ta muốn vị trí Chỉ huy sứ Bắc Trấn Phủ Ty thì sao?”

Đây là chuyện vô cùng khó — cực kỳ khó.

Đặc biệt là với một vị hoàng đế từng trải qua ngũ tử đoạt đích mà đoạt ngôi, thì việc một Vương gia can thiệp vào nhân sự của Cẩm Y Vệ chẳng khác nào nói thẳng với hoàng đế: “Đem tâm phúc của ngươi đổi thành người của ta đi.” Chỉ cần sơ sẩy một chút, hậu quả chính là tội khi quân — đầu lìa khỏi cổ.

Huống hồ, cho dù được sủng ái đến đâu, Liễu Nguyên Tuân cũng chỉ là một Vương gia, sống chết đều nằm trong một niệm của hoàng đế. Năm đó bảy hoàng tử, hai kẻ chết trận, hai người bị giam cầm, một chết bệnh, thêm một kẻ nữa biến mất cũng chẳng phải chuyện lạ.

Thế nhưng Liễu Nguyên Tuân chỉ khẽ cười, điềm nhiên đáp lời, giọng ôn hòa thong dong:

“Có thể. Chỉ là hơi khó một chút, ngươi phải từ từ chờ.”

Vạn người ngước nhìn vị trí cao quý dễ dàng đã bị lỡ mất, đồng tử Cố Liên Chiểu khẽ co lại, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục như thường. Y cũng nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng:

“Ta chỉ nói đùa thôi, Vương gia thưởng ta chút bạc là được.”

Nụ cười ấy tựa như băng tuyết tan chảy, đẹp đến mức động lòng người.

Liễu Nguyên Tuân từng gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng Cố Liên Chiểu là người đầu tiên chỉ với một thoáng cười đã khiến hắn kinh diễm đến mức hô hấp cũng ngưng lại.

Hắn vốn muốn thuận theo cảm xúc mà khen ngợi một câu, nhưng nghĩ đến thân phận của hai người, lại sợ Cố Liên Chiểu vốn nhạy cảm sẽ suy nghĩ nhiều, nên đành nuốt xuống lời khen chân thành ấy, chỉ đổi thành câu nói thản nhiên:

“Nếu ta đã hứa với ngươi, tức là ta có thể làm được. Chỉ cần ngươi chờ được, ta nhất định cho được.”

Lời trong đó còn nhiều ẩn ý, nhưng hắn không định nói rõ. Liễu Nguyên Tuân chỉ nghiêng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ước lượng thời gian rồi chậm rãi nói:

“Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”

Trong phòng có sẵn giường nệm, chỉ cần trải chăn là có thể ngủ. Cố Liên Chiểu gật đầu, đứng dậy đi rửa mặt.

Tiếng nước róc rách vang lên từ nơi rửa mặt, Liễu Nguyên Tuân nghiêng tai lắng nghe một lát, đợi đến khi dòng nước ngừng lại, hắn liền vội vàng nhắm mắt, giả vờ như đã ngủ say.

Cố Liên Chiểu không cần mở mắt, chỉ nghe qua nhịp thở hỗn loạn kia cũng biết người trên giường chưa ngủ. Y lặng lẽ đi đến bên giường nệm, cởi y phục ngoài, treo gọn lên bình phong, chỉ mặc một thân áo ngủ bằng vải bông rồi nằm xuống.

Liễu Nguyên Tuân mới tỉnh không lâu, tất nhiên khó có thể chợp mắt.

Còn Cố Liên Chiểu, vốn tính cảnh giác lại nặng, cũng chẳng hề có chút buồn ngủ.

Một lát sau, y đột ngột mở miệng:

“Vương gia, vì sao phải bồi thường cho ta?”

Xét về địa vị, một người là hạ quan, một người là hoàng tử.

Xét về thân phận, một người là nam thiếp, một người là chủ gia.

Loại chuyện chịu thiệt này, từ trước đến nay đều là kẻ ở trên giành lấy phần lợi, nào có chuyện ngược lại. Liễu Nguyên Tuân có thể bồi thường y, cũng có thể thẳng tay giận cá chém thớt lên người y, càng có thể đem nỗi nhục bị ép cưới nam thiếp trút sạch lên thân y, coi y như một nô tài mà tùy ý sai khiến, hành hạ.

Thế nhưng, hắn lại không làm vậy.

Hắn không chỉ nhường ra nửa gian phòng, còn đưa ra hứa hẹn, từ đầu đến cuối đều dùng thân phận quan chức mà đối đãi, chưa từng coi y như một th·iếp thất bị ép buộc.

Cố Liên Chiểu vốn không định hỏi. Nhưng nửa đời trước, y chưa từng gặp người như vậy; trong đêm tối sâu dày, y như lạc vào bóng đêm, y lại vô thức buột miệng mà hỏi.

Lời vừa ra đã không thể thu về, Cố Liên Chiểu thoáng ảo não mà khép mắt, thì nghe giọng người trên giường thấp nhẹ truyền đến:

“Bởi vì ngươi là vô tội.”

“Vô tội…”

Cố Liên Chiểu đem hai chữ ấy nghiền nát nơi kẽ răng, âm điệu mang theo chút lạnh lẽo, vừa như cười nhạt, vừa như hừ khẽ.

Liễu Nguyên Tuân im lặng không đáp.

Hắn không để tâm thân phận, cũng chẳng phân biệt giai cấp. Hắn chỉ biết, nếu lần theo gốc rễ mà nói, thì Cố Liên Chiểu chẳng qua chỉ là người bị hoàng huynh lôi vào trò báo thù, bị cưỡng ép trở thành một quân cờ tiêu khiển.

Ân oán thiên gia, rơi xuống đầu kẻ thường, chính là long trời lở đất tai ương.

Người kia vốn dĩ tiền đồ rộng mở, đường hoàng làm một trấn phủ sứ; thoắt cái, liền biến thành nam th·iếp trong vương phủ. Con đường máu y sát ra liền bị chém đứt, tiền đồ gây dựng cũng tan thành mây khói.

Nếu đổi lại là mình ở trong tình cảnh ấy, Liễu Nguyên Tuân nghĩ, e rằng đã hận đến nghiến nát cả răng, sao có thể còn nói tới hai chữ “vô tội”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play