Đêm tuyết.

Cuồng phong gào thét.

Dưới mái hiên, chiếc đèn lồng đỏ lắc lư chao đảo sắp rơi, tờ giấy đỏ viết chữ song hỷ vàng kim bị gió cuốn bật tung, đập mạnh vào cây cột, giãy giụa một lúc rồi lại bị gió cuốn đi mất.

Toàn bộ vương phủ đèn hoa kết rực, hỷ khí tràn ngập, đến cả kẻ ăn mày đi ngang qua cũng có thể được ăn một bữa no. Thế nhưng trong tân phòng, hai người lại như kẻ địch giương cung bạt kiếm ( 1 ) , chẳng hề có lấy nửa phần không khí vui mừng.

( 1 ) : “Giương cung bạc kiếm” (揚弓拔劍) 🔹 Nghĩa đen: Giương cung và rút kiếm ra – tư thế chuẩn bị chiến đấu.

🔹 Nghĩa bóng: Chỉ tình thế căng thẳng, đối đầu gay gắt, chỉ cần một chút kích thích là có thể bùng nổ xung đột.

À không, nói đúng hơn, giương cung bạt kiếm chỉ có ca nhi bị trói nửa thân trên, nằm trên giường cưới, ánh mắt dữ dội như dao. Người còn lại – tân lang vừa mới tỉnh dậy từ cơn bệnh, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt vô tội, đang ôm chén trà nóng, cẩn thận nhấp từng ngụm nhỏ.

Liễu Nguyên Tuân chột dạ đưa mắt nhìn trời nhìn đất, cố hết sức lảng tránh tầm mắt sắc bén kia, rất muốn giống ba ngày trước lại hộc máu ngất đi, mọi chuyện mặc kệ cho người khác xử lý.

Nhưng hắn đã hôn mê một lần, nếu ngất nữa thì e là không ổn.

Cưới thì cũng đã cưới rồi, có hối cũng chẳng còn đường lui.

Chỉ là… đến lượt động phòng này thì…

Liễu Nguyên Tuân lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía ca nhi trên giường. Đập vào mắt hắn là làn da trắng nõn bị những sợi dây thừng thô cứng trói chặt, nút buộc to bằng ngón cái, xếp thành hình mai rùa, gắt gao siết lấy thân thể kia.

Người thắt nút chắc hẳn là lão thái giám trong cung rành mấy trò oái oăm này, mỗi mối dây đều buộc cực kỳ “có nghệ thuật”. Nếu bỏ qua ánh mắt đầy dục niệm muốn ăn tươi nuốt sống kia của ca nhi trên giường, thì cảnh tượng ấy còn có thể xem như một màn hương diễm ( 2 ) .

( 2 ) : “Hương diễm” (香艳) gợi cảm, tình tứ, ám chỉ yếu tố ái tình

Tầm mắt Liễu Nguyên Tuân vừa mới dời đi, người trên giường liền giãy giụa điên cuồng như cá mắc lưới, thân thể bị dây thừng kéo căng, chẳng mấy chốc đã hằn lên mấy vệt đỏ rợn người.

“Đừng… đừng mà…” Liễu Nguyên Tuân hoảng hốt đứng bật dậy, vừa muốn tiến lên khuyên can, lại đối diện ngay ánh mắt đỏ rực như nhuốm máu. Trong đó chất chứa hận ý và sát khí khiến tim hắn đập loạn, sợ đến mức hít thở khó khăn.

Hắn không dám nhìn lâu, càng không dám bước tới, đành phải ngồi lại chỗ cũ, nghiêng người tránh đi ánh mắt kia, khẽ giọng nói:

“Ta… ta không lại gần, ngươi cũng đừng cử động nữa…”

Nhưng ca nhi trên giường không hề nghe lời, ngược lại càng giãy giụa dữ dội hơn. Mà kiểu trói mai rùa ( 3 )  vốn dĩ là loại bó pháp cực kỳ khêu gợi, càng động thì lại càng khiến cảnh tượng kia như cố ý phô bày, càng thêm mê hoặc lòng người.

( 3 ) : trói mai rùa ->  bị kìm hãm, không thể vùng vẫy hay thoát thân.

Ca nhi kia rất nhanh cũng ý thức được hậu quả của việc giãy giụa, đành cố nén hận ý mà nằm yên, gương mặt yêu dị đến mức như câu hồn đoạt phách thoáng vặn vẹo, ánh mắt phẫn nộ gần như muốn thiêu xuyên thân thể Liễu Nguyên Tuân.

Liễu Nguyên Tuân không biết phải trốn đi đâu, tay run đến nỗi suýt làm rơi chén sứ, nước trong ly văng tung tóe, thấm ướt một mảng lớn áo cưới thêu chỉ vàng.

Hắn ôm lấy cái ly, khổ sở đến mức muốn khóc mà không ra nước mắt — song phiền phức thực sự chỉ mới vừa bắt đầu.

Ba ngày trước, Thánh Thượng đột ngột hạ chỉ ban hôn. Lúc ấy hắn đang bệnh nặng, cơ thể yếu ớt lạnh giá, vừa nghe xong công công tuyên chỉ, toàn thân liền mất hết sức lực, trước mắt tối sầm mà ngất lịm đi.

Khi tỉnh lại, hỉ phục đã khoác lên người, ca nhi kia cũng đã bị trói chặt toàn thân, cởi áo ngoài, ném thẳng vào giường của hắn.

Nếu chỉ đơn giản là một cuộc hôn sự, hắn cũng không tính toán nhiều. Cưới thì đã cưới, hắn không đến mức bạc đãi đối phương, chỉ cần yên ổn mà nuôi dưỡng cũng coi như xong.

Nhưng rắc rối ở chỗ — ca nhi này lại bị ép uống dược.

Hôn sự là Thánh Thượng ban cho, dược kia tự nhiên cũng do Thánh Thượng hạ lệnh. Đã đến nước này, hiển nhiên không cách nào xoay chuyển.

Liễu Nguyên Tuân bất giác nhắm mắt, thầm cầu nguyện:

Kiên trì… kiên trì…

Chỉ cần nhẫn đến khi mặt trời mọc ngày mai, hắn liền có thể gọi thái y đến.

Nhưng ca nhi trên giường lại hoàn toàn đi ngược lại ý nguyện của hắn. Không biết có phải vì lúc nãy giãy giụa đã kích phát dược tính hay không, mà khi ngọn đuốc trên bàn thờ hỷ chỉ chập chờn vài cái, hơi thở của người trên sập đã trở nên dồn dập khác thường.

Cố Liên Chiểu cố sức thở hổn hển, âm thanh nghẹn lại nơi khóe môi vì miếng vải nhét chặt, lộ ra vài tiếng rên khàn khàn cực khó nhịn. Đôi chân thon dài hữu lực cũng bắt đầu vô thức cọ xát…

Khi ý thức được chính mình đang có những phản ứng này, y lập tức muốn cắn lưỡi để mượn đau đớn giữ cho bản thân tỉnh táo. Nhưng trong miệng bị nhét kín, khớp hàm cũng chẳng thể động đậy nổi.

“Ngươi… ngươi cố nhịn một chút,” Liễu Nguyên Tuân run giọng trấn an, “Chờ sáng mai ta sẽ gọi thái y.”

Cố Liên Chiểu căn bản chẳng thèm để ý đến lời hắn, ánh mắt sắc bén như dao nhọn quét tới, dọa Liễu Nguyên Tuân run lẩy bẩy.

Hắn có một tật xấu, hễ khẩn trương liền không nhịn được mà lải nhải. Càng nói càng dễ nói sai, môi mấp máy liên hồi, khiến Cố Liên Chiểu tức đến mức lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

“Ngươi không muốn gả cho ta, ta cũng chẳng muốn cưới ngươi.” Liễu Nguyên Tuân nuốt khan một ngụm nước bọt, cố gắng khuyên nhủ:

“Ngươi làm ta bị thương, ngươi rốt cuộc cũng không có lợi lộc gì. Nhưng nếu ngươi ngoan một chút, cả hai chúng ta đều yên ổn. Không bằng đêm nay ngươi ráng nhẫn nhịn, sáng mai ta sẽ an bài cho ngươi một sân riêng, coi như dọn ra sống riêng. Không phải ta khoe khoang, cảnh trí trong vương phủ được gọi là tiểu Giang Nam, ở đây sống thoải mái hơn trong ngục Chiếu rất nhiều, ngươi xem có phải là…”

Hắn hoàn toàn không ý thức được trong lời nói vừa rồi của mình ẩn chứa bao nhiêu hàm ý dễ khiến người khác hiểu lầm, vẫn còn tận tâm tận lực, gắng gượng đem chút lý trí còn sót lại ra mà giảng giải đạo lý.

Nhưng người trên giường đã chẳng nghe lọt nữa. Đôi mắt vốn lạnh lẽo tựa gió sương giờ dần dần tan rã, dược lực gặm mòn thần trí, khiến y cảm giác như toàn bộ ngũ tạng lục phủ đều bị lửa nung đốt, hô hấp ngày càng khó khăn, không khí trong phòng dường như loãng dần. Cả thân cốt kiêu hãnh cứng cỏi kia, giờ phút này đều như bị hòa tan thành từng dòng xuân thủy yếu mềm.

Tiếng thở dốc ngày một nặng nề, thế nhưng dù bị dược hạ khống chế, y vẫn cắn răng chịu đựng, không chịu phát ra dù chỉ một tiếng rên than.

“Thất gia, xin cho lão nô mạo muội nhiều lời.” Ngoài phòng gió bão gào thét, nhưng thanh âm già nua kia lại nhờ nội lực mà truyền vào tai Liễu Nguyên Tuân, rõ ràng, trầm ổn như tiếng chuông ngân.

Liễu Nguyên Tuân run lên, theo bản năng nhìn ra cửa.

Lão thái giám kia lại chậm rãi nói tiếp:

“Thế gian này, chưa từng có việc gì Hoàng thượng muốn mà không làm được. Cùng ý trời đối nghịch, bất quá chỉ đổi lấy một chết một thương. Ngài hà tất phải khổ sở như vậy?”

Toàn thân Liễu Nguyên Tuân cứng đờ, trong lòng trào dâng một cảm giác bất lực. Nước trà trong tay đã lạnh ngắt, hắn ngẩn ngơ một thoáng rồi chợt bừng tỉnh, cuối cùng vẫn buông chén sứ xuống, khẽ đáp:

“Ta hiểu rồi… đa tạ Phùng công công chỉ điểm.”

Phùng công công đứng giữa sân, cách hiên chừng tám trượng. Môi ông ta không hề mấp máy, nhưng thanh âm lại vang lên rõ ràng bên tai, hiển nhiên là dùng nội lực truyền âm:

“Lão nô nào dám nhận lời cảm tạ của ngài. Ngài là chủ tử, ta là nô tài. Chúng ta làm nô tài, chỉ cần Thánh Thượng vừa ý, Thất gia vừa ý, thì có chết cũng cam tâm.”

Lời này nghe qua có vẻ thuận tai, như thể cuộc hôn sự hôm nay là lương duyên do trời định, một chuyện vui lớn. Nhưng nhìn thấu lớp vỏ bọc ấy, rốt cuộc chỉ là một cuộc ép gả — một bên bị cưỡng bách, một bên bất đắc dĩ, chẳng ai thật lòng.

Nhưng Phùng công công nói không sai, thế gian này, chưa từng có việc gì Thánh Thượng muốn mà không thành.

Nếu hoàng huynh đã đặt con đường trước mặt hắn, thì cho dù hắn không muốn đi cũng vẫn phải bước, muốn trốn cũng chẳng có đường.

Liễu Nguyên Tuân đứng lặng, khẽ thở dài một hơi thật sâu. Rồi hắn chậm rãi tiến lại gần mép giường, vén lên tấm màn lụa, ánh mắt dừng lại trên thân thể bị trói bằng lụa đỏ rực.

Khác hẳn với dáng vẻ gầy yếu thường xuyên nằm liệt giường của hắn, người trên giường kia chính là con trai thứ của Hình Bộ thượng thư, đồng thời là tài năng trấn thủ Chiếu Ngục — Cố Liên Chiểu.

Bắc Trấn Phủ Ty quản lý Chiếu Ngục, mà thủ đoạn thẩm tra nơi đó vốn nổi danh tàn khốc. Đừng nói bị giam vào, chỉ cần nhắc đến tên thôi cũng đủ khiến kẻ qua đường khiếp đảm. Trong số đó, Bắc Trấn Phủ Sử càng là kẻ máu lạnh nhất, tàn nhẫn nhất.

Trước đêm nay, Liễu Nguyên Tuân chưa từng thực sự nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt y. Nhưng giờ phút này, hắn mới phát hiện người mang hung danh dọa trẻ con nín khóc kia — Cố Liên Chiểu — lại sở hữu một gương mặt đẹp gần như yêu nghiệt.

Làn da sáng bóng mịn màng, ngũ quan sắc sảo đến chói lòa, giữa ấn đường có vết đỏ mảnh như ấn ký thiên định. Đặc biệt là đôi mắt kia, tựa như hồng liên bừng nở trong biển lửa, rực rỡ đến kinh người.

Chỉ tiếc, trong đôi mắt đẹp đến mê hồn kia lại ngập tràn sát ý trần trụi. Liễu Nguyên Tuân không chút nghi ngờ, nếu không phải ca nhi trước mắt đang bị hạ xuân dược khống chế, thì giờ phút này hắn e rằng đã sớm mất mạng, đầu một nơi thân một ngả.

Hắn kéo tấm chăn hỉ sang che lại thân thể Cố Liên Chiểu, rồi từ trong tay áo rộng rãi dò tay ra, chạm vào cổ tay đối phương.

Mạch tượng dồn dập, một tức đến sáu ( 4 ) , tà hỏa bốc lên cực thịnh ( 5 ) . Vừa chạm vào đã biết trúng xuân dược, mà dược trong cung vốn nổi tiếng ác độc, kéo dài càng lâu, hiệu lực càng mãnh liệt.

( 4 ) “Một tức đến sáu” (一息六至) là cách bắt mạch trong y học cổ truyền để mô tả nhịp mạch.

Nếu mạch một tức 4–5 lần: coi như bình thường.

Nếu một tức đến 6 (hoặc nhiều hơn): mạch gấp, nhanh, thường chỉ nhiệt chứng (trong người có tà nhiệt, sốt, dương khí vượng).

Nếu ít hơn (ví dụ 2–3 lần): mạch trì, chậm, thường ứng với hàn chứng (hàn lạnh, dương khí suy).

( 5 ) “tà hỏa bốc lên cực thịnh” nghĩa là nhiệt độc, hỏa khí bất thường trong cơ thể đang dâng tràn mãnh liệt đến mức cực hạn, khiến cơ thể mất cân bằng: khát, nóng, bứt rứt, mê man, thậm chí loạn trí.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, ca nhi trước mặt hắn có lẽ sẽ thật sự bị dược tính hành đến ngất đi, thậm chí mất mạng ngay trên giường cưới.

Dưới thân người nọ đã ẩm ướt như nước, bàn tay Liễu Nguyên Tuân vừa mới khẽ chạm, Cố Liên Chiểu liền theo bản năng ngẩng lên, giống như cá khát nước, chủ động áp sát, đôi má bị nhét vải hơi nhăn lại, phát ra tiếng r*n rỉ mơ hồ, tràn đầy xuân tình.

Thoạt nhìn, ca nhi trên giường trắng nõn như ngọc. Nhưng khi bàn tay Liễu Nguyên Tuân đặt lên, mới thấy sự khác biệt rõ ràng.

Da thịt của Cố Liên Chiểu là sắc trắng ngà mật ( 6 ) , trong sự mỹ lệ còn ẩn chứa sức sống và dã tính.

Còn thân thể Liễu Nguyên Tuân lại là sắc trắng tựa tuyết, tĩnh mịch, mỏng manh, mang theo vẻ gầy yếu héo hon.

( 6 ) “sắc trắng ngà mật” tức là nước da vừa trắng, vừa mịn, vừa ửng ánh vàng nhạt như mật ong, tạo cảm giác gợi cảm, khỏe khoắn và quyến rũ hơn kiểu trắng xanh yếu ớt.

Một luồng nóng rực, một luồng lạnh buốt, khi vừa chạm nhau trong khoảnh khắc, Liễu Nguyên Tuân thậm chí thoáng hoảng hốt: đã thật lâu rồi hắn chưa từng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng đến như vậy.

Muốn cứu sao?

Trong lòng hắn thoáng do dự.

Nhưng cuối cùng, lương tri ( 7 ) vẫn chiếm thế thượng phong. Hắn khẽ than một tiếng, định đẩy người kia nằm xuống giường đệm. Song thân thể hắn quá yếu, căn bản chẳng đẩy nổi, chỉ đành gom tay áo lại, chật vật bò lên giường. Từ ngăn bí mật nơi đầu giường, hắn lấy ra một bình thuốc sứ thô nhỏ.

( 7 )“Lương tri” (良知 / 良心) lương tâm, thiện niệm, đạo nghĩa.

Giật sợi dây vải đỏ, đổ ra một viên dược hoàn đen tuyền.

Đây là thuốc cứu mạng hắn mang theo bên mình, mỗi một viên đều vô cùng quý giá. Vị đại phu chế ra thuốc này đã sớm qua đời, thiếu đi một viên, hắn sẽ ngắn đi một đoạn sinh mệnh.

Cố Liên Chiểu lúc này đã thần trí mơ hồ, chỉ biết vặn vẹo thân thể, liều mạng áp sát hắn. Nhiệt độ cơ thể nóng rực tựa lửa thiêu khiến toàn thân lạnh lẽo của Liễu Nguyên Tuân thoáng do dự, gần như không nỡ rời xa.

Nhưng nghĩ đến hình ảnh thiếu niên trên giường thà chết cũng muốn cắn nát một miếng thịt trên người hắn, ánh mắt dữ dội khắc cốt ghi tâm, Liễu Nguyên Tuân vẫn là quy củ đứng dậy, bước xuống giường, lui khỏi phạm vi nguy hiểm sát gần Cố Liên Chiểu.

Dù sao cũng chỉ là một ca nhi, thích ấm thì hắn có thể sai người chuẩn bị thêm mấy bình nước nóng, đâu cần vì chút nhiệt độ này mà chiếm lấy tiện nghi của người ta.

Hắn đưa tay định rút mảnh vải nhét trong miệng Cố Liên Chiểu ra. Vừa kéo xuống, nơi khóe môi kia liền rỉ ra một sợi máu đỏ tươi.

Cắn lưỡi?!

Liễu Nguyên Tuân hoảng hốt, vội nhéo cằm y để xem xét đầu lưỡi. Nhưng thiếu niên kia, thần trí đã sớm mơ hồ vì lửa độc thiêu đốt, lại vẫn theo bản năng hung hăng cắn mạnh một cái. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh né kịp, chỉ sợ đầu ngón tay đã mất nửa đoạn.

Liễu Nguyên Tuân cả kinh, liên tục lùi lại hai bước. Trên giường, thiếu niên ánh mắt mông lung, tứ chi mềm nhũn, vừa rồi một cắn rõ ràng đã tiêu hao hết sức lực cuối cùng.

“Ăn thuốc thì không thể ăn ta a.” Liễu Nguyên Tuân thấp giọng lẩm bẩm, không dám chậm trễ nữa. Hắn nâng lấy hai má đối phương, nhét viên đan dược thoang thoảng mùi đất ẩm vào miệng y. Mặc kệ có phải đã cắn lưỡi hay chưa, chỉ cần nuốt được viên thuốc này, còn thở thì ắt còn cứu được.

Thiếu niên đang bị xuân dược giày vò đến mất trí, căn bản chẳng phân biệt được thứ nhét vào miệng là gì, chỉ theo bản năng mà mút nuốt lấy. Đến khi Liễu Nguyên Tuân rút tay về thật nhanh, đầu lưỡi ướt át vẫn vô tình lướt qua lòng bàn tay hắn.

Một luồng tê dại truyền thẳng từ lòng bàn tay lên tận sống lưng, khiến Liễu Nguyên Tuân bất giác lùi thêm nửa bước.

Hắn thật ra không sợ bị liếm, hắn sợ rằng một ngày nào đó, khi Cố Liên Chiểu biết chuyện, sẽ rút đao chém đứt ngón tay hắn.

Phải biết rằng, vào cái ngày Cố Liên Chiểu giữa đường chém giết tham quan Chu Hồng Lịch, hắn đang ngồi ở lầu hai Minh Thúy Hiên, tựa cửa sổ nhàn nhã uống trà.

Ban đầu là một trận vó ngựa rầm rập, tiếng vang kinh động khiến hắn ngẩng đầu. Liền sau đó, một thân ảnh cao gầy mặc quan phục đen, tung người xoay lộn giữa không trung, ngay lập tức hút chặt ánh mắt hắn. Rồi một tia bạch quang lóe lên — con bạch mã chở Chu Hồng Lịch đang hoảng loạn bỏ chạy liền khựng lại giữa trời.

Khoảnh khắc ấy như bị kéo dài vô tận, dài đến mức Liễu Nguyên Tuân quên cả thở. Nhưng cũng ngắn ngủi vô cùng — chỉ là hắn vừa chớp mắt, máu đã bắn tung tóe. Người và ngựa chia làm hai nửa, đồng loạt ngã xuống đất, ruột gan nội tạng đỏ lòm tràn lan khắp mặt đường, thậm chí còn thấy rõ cả vết cắt nhẵn nhụi bóng loáng…

Dân chúng kinh hãi đến ngây người, một lát sau mới đồng loạt hoàn hồn, kẻ khóc người la, chen chúc giẫm đạp chạy trốn, khiến cả con phố náo loạn như vỡ chợ. Mùi máu tanh nồng nặc lan tràn khắp khu buôn bán phồn hoa.

Mà kẻ đầu sỏ gây nên trận kịch máu kia lại chỉ thản nhiên rút ra một tấm lụa trắng, đứng giữa vũng máu loãng thong thả lau sạch vết máu trên lưỡi đao.

Trước khi thiếu niên ngẩng đầu, Liễu Nguyên Tuân theo bản năng nghiêng người, tránh sau tấm mành trúc. Đến khi hắn lén nhìn lại, chỉ còn thấy trên mặt đất vứt lại một mảnh lụa trắng, đã sớm bị máu tươi thấm đẫm.

Lúc đó, hắn chỉ thầm cảm khái: thiếu niên kia trên người sát khí quá nặng, quả thật chẳng giống người thường. Nào ngờ lần gặp lại, lại chính là ở đêm tân hôn, trên chiếc giường hỉ đỏ chói mắt này.

Dù đã mệt mỏi đến cực hạn, nhưng nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình, hắn vẫn cố gắng gượng dậy, kéo hỉ bị trên giường xuống, tiện tay trải lên trường kỷ một bên.

Chỉ mong rằng đến sáng mai, kẻ nên đi thì đã rời đi, kẻ nên tỉnh cũng đã tỉnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play