Thực ra, nửa đêm Cố Liên Chiểu đã tỉnh lại.
Bị Tiểu vương gia triều Thiên Ung giấu trong mật các ngay đầu giường, dược hoàn kia tất nhiên là bí dược cực kỳ trân quý, chỉ một viên cũng có thể giải hết mọi loại độc.
Chỉ là, tỉnh thì tỉnh, nhưng nội lực vẫn chưa khôi phục, dây thừng trên người lại buộc chặt đến mức muốn lấy mạng. Cố Liên Chiểu không thể cử động, chỉ có thể nghiêng mình nằm trên giường, qua lớp hồng sa ( 1 ) mà quan sát tình cảnh chung quanh.
( 1 ) : “Hồng sa” (紅紗) nghĩa đen là lụa mỏng màu đỏ (lụa sa có sắc đỏ). thường chỉ màn che, trướng mỏng bằng lụa đỏ dùng trong phòng tân hôn hoặc phòng khuê phòng.
Mặc dù đã trúng dược, y vẫn nhớ rõ tất cả những gì đã xảy ra đêm qua.
Ngày nhận thánh chỉ, y lập tức nổi lên sát ý. Vương gia thì đã sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là một bệnh quỷ. Dù có chết ngay trên giường tân hôn, người ta cũng chỉ than một câu: “Kim chi ngọc diệp ( 2 ) , thân thể yếu ớt, yểu mệnh cũng là sớm đầu thai.”
( 2 ) “Kim chi ngọc diệp” (金枝玉叶) dòng dõi cao quý, xuất thân hoàng tộc
Cưới y để xung hỉ, rốt cuộc là muốn mạng hay muốn phúc, chuyện này vẫn còn chưa biết.
Vốn dĩ y tính toán đêm tân hôn sẽ ra tay, nhưng thánh chỉ vừa đến tay thì ngay sau đó đã bị cao thủ trong cung điểm huyệt ( 3 ).
( 3 ) Điểm huyệt (點穴) phong bế huyệt đạo để khống chế đối phương.
Động tác đối phương lưu loát gọn gàng, nâng cằm y, chặn đường cắn lưỡi tự vẫn, rồi thuận thế ép y nuốt bốn viên Nhuyễn Cân Tán ( 4 ) . Liên tiếp ba ngày, y chưa hạt cơm nào vào bụng, chỉ nhờ nước trong mà cầm cự. Ngày đại hôn, y lại bị lột sạch quần áo, cưỡng ép cho uống dược, tẩy rửa thân thể, còn bôi đầy dầu mỡ trơn.
( 4 ) “Nhuyễn Cân Tán” (軟筋散) là một loại dược tán hay “Thuốc bột làm mềm gân cốt”.
Cố Liên Chiểu cả đời chưa từng bị nhiều người hầu hạ đến vậy. Nhưng trong từng cái chạm của những bàn tay kia, y lại nếm trải cảm giác còn nhục nhã hơn cái chết.
Chỉ là…
Ánh mắt Cố Liên Chiểu cụp xuống, nhìn về phía trường kỷ ( 5 ) ngoài bình phong, phức tạp khó tả.
( 5 )“Trường kỷ” (長几 / 长几) là một loại đồ dùng trong nhà truyền thống. có thể hiểu là bộ bàn ghế dài bằng gỗ
Khi y bị đưa vào tân phòng, người trên giường đã thay xong hỉ phục, chính là vị trượng phu mà y phải gả cho. Đôi mắt người kia nhắm chặt, hơi thở mỏng manh, dáng vẻ như thể không cần y ra tay thì cũng chẳng sống được bao lâu.
Người thường nếu thấy trượng phu mình là một bệnh quỷ, có lẽ đã khóc ròng như cha chết mẹ mất. Nhưng Cố Liên Chiểu thì lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chưa đến nửa nén hương, người trên giường đã tỉnh.
Vừa mở mắt thấy y, người kia lập tức lăn bò xuống giường, mấy bước đã nép chặt vào góc tường. Đôi ngón tay trắng nõn run rẩy kéo vạt áo hỉ phục đỏ rực, run run chỉ vào y, giọng nói nghẹn ngào hoảng hốt, giống như một ca nhi bị ép bức, run rẩy kháng cự:
“Đừng… đừng lại gần…”
Y mâu thuẫn rõ ràng như thế, chỉ thoáng nhìn liền biết là hoàn toàn không tình nguyện.
Cố Liên Chiểu ghét bỏ trừng mắt nhìn hắn, nhưng sát tâm lại không còn dày đặc như lúc ban đầu. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, y cũng chẳng muốn ra tay với Vương gia.
Lận đận yểu mệnh cũng là mệnh. Nếu thực sự không muốn sống, y đã chẳng liều mạng đánh đông dẹp bắc, từ bước phong công thăng thưởng mà bò đến được địa vị này. Nhưng dẫu có bò lên, ở trong mắt kẻ nắm quyền cao nhất, y rốt cuộc cũng chỉ là một quân cờ để tùy ý đùa bỡn. Chỉ một đạo khẩu dụ ( 6 ) , thêm vài viên thuốc, y liền từ Bắc trấn Phó tư trấn phủ sứ biến thành nam thiếp xung hỉ của Thất Vương gia.
( 6 ) “Một đạo khẩu dụ” (一道口諭) “một chiếu chỉ miệng của Hoàng thượng”
Cái gọi là xung hỉ, chẳng qua là lấy tiền đồ và trong sạch của y ra đánh đổi, cầu một chút cát lành cho một bệnh quỷ mà thôi. Bao nhiêu năm mồ hôi máu, trong chốc lát tan thành mây khói. Không ai hận Hoàng đế hơn y, cũng không ai hy vọng Thất Vương gia chết yểu bất đắc kỳ tử hơn y.
Cũng may trước mắt tân lang lại mang dáng vẻ chẳng sống nổi bao lâu, khiến y tạm thời an lòng. Với bộ dạng này, đừng nói đến chuyện trên giường làm gì, cho dù y không động thủ, người kia e cũng chẳng sống thêm được bao lâu. Nếu đã sắp đến lúc chết, thì cũng coi như giảm bớt một nỗi phiền toái cho y.
Những việc sau đó, y nhớ không rõ lắm.
Chỉ mơ hồ cảm giác mình bị người khác ép uống thuốc, dược hoàn vừa vào miệng liền tan, mà cơ thể vốn nóng rực như bị đốt cháy của y lại dần dần lắng xuống, như thể đã bị cơn gió nào cuốn đi, biến mất không dấu vết.
Cố Liên Chiểu khẽ thở ra một hơi, ngước mắt nhìn thoáng qua chiếc trường kỷ.
Nến đỏ trong đèn lồng đã cháy cạn từ lâu, ánh sáng ban mai xuyên qua song cửa sổ nghiêng nghiêng len vào. Ngoài cửa, Phùng công công – kẻ đã canh giữ suốt đêm – cúi mắt nhìn bóng mình dưới chân, đại khái ước lượng thời khắc, lại dặn dò mấy câu với tỳ nữ đứng gác, rồi không chờ diện kiến từ biệt Thất Vương gia đã lặng lẽ rời đi.
Cố Liên Chiểu một mình nằm trên giường, không giãy giụa, cũng chẳng kêu la, chỉ lẳng lặng chờ Thất Vương gia tỉnh lại.
Thế nhưng mãi đến khi mặt trời đã lên cao, người trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một giọng nam ôn nhuận:
“Chủ tử, ngài đã dậy chưa?”
Trong lòng Cố Liên Chiểu thoáng căng thẳng: người này là cao thủ.
Khoảng cách gần đến vậy, nếu không phải đối phương chủ động cất tiếng, e rằng y còn chẳng hề nhận ra bên ngoài có người.
Trong miệng y, cái khóa gông đã sớm được gỡ bỏ. Nhưng khi nghe kẻ kia ngoài cửa xưng hô “chủ tử”, y vẫn không mở miệng, chỉ lặng lẽ chờ biến động.
“Chủ tử, sắc trời đã không còn sớm, nô tài xin vào hầu.”
Người ngoài cửa căn bản không đợi hồi đáp. Lời vừa dứt, cửa đã bị đẩy ra.
Thất Vương phủ quy mô từ lâu đã vượt quá khuôn phép thông thường. Chỉ riêng một tòa tẩm điện đã như một cung điện thu nhỏ. Từ cửa chính bước vào, phải đi qua tiền sảnh, vòng qua hai lớp bình phong mới có thể thấy được nội thất cùng chiếc giường trong phòng.
Nhưng lần này, Lăng Đình chỉ dừng lại ở sau tấm bình phong thứ nhất.
“Chủ tử!” – Lăng Đình khẽ hô kinh hãi, chỉ trong hai bước ngắn ngủi đã vận dụng nội lực, lao thẳng đến trường kỷ. Giọng cậu gấp gáp khôn cùng:
“Ngài lại phát nóng rồi!”
Dứt lời, cậu lập tức bế người chặn ngang trong tay, vòng qua bình phong, hoàn toàn không thèm liếc đến Cố Liên Chiểu. Một tay cậu đẩy đám màn hồng đang rối loạn trên giường, đặt Liễu Nguyên Tuân xuống, sau đó kéo tấm chăn hỉ đỏ thẫm ở bên cạnh, cẩn thận chu toàn mà đắp lên người chủ tử.
Mọi việc an bài xong xuôi, lúc này cậu mới lùi về sau một bước, quỳ một gối xuống đất, cung kính hành lễ với Cố Liên Chiểu:
“Nô tài Lăng Đình, bái kiến Cố đại nhân.”
Vừa nhìn đã biết đây là nô tài được sủng ái bậc nhất, lời nói căn bản không cho người khác cơ hội chen vào. Cố Liên Chiểu còn chưa kịp mở miệng, cậu đã tiếp lời:
“Chủ tử nhà ta thân thể không tốt, hơn nữa hành động bất tiện, nay cấp bách cần triệu kiến thái y…”
Cậu chợt dừng lại, rồi đứng lên, cúi người giải nút thừng phía sau lưng Cố Liên Chiểu. Tư thái tuy thấp nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh:
“Trong phòng hỗn loạn, nếu để thái y nhìn thấy e sẽ làm tổn hại đến thể diện chủ tử. Nếu có chỗ mạo phạm, mong Cố đại nhân thứ lỗi.”
Cố Liên Chiểu lạnh lùng liếc qua Lăng Đình, khẽ xoay động tay chân cổ tay, tiện tay kéo tấm lụa đỏ trên đất khoác lên người, giọng thản nhiên:
“Không sao, ta tránh đi là được.”
Lăng Đình lại thi lễ thêm lần nữa, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Ngay sau đó, người thay thế cậu đi vào là Lăng Tình.
Đó là một cô nương xinh tươi đáng yêu, gương mặt tròn ngây thơ hồn nhiên, một đôi mắt hạnh đen láy linh động, thoạt nhìn chẳng khác nào tiểu thư khuê các không rành thế sự. Thế nhưng từng bước chân nàng lại nhẹ tựa khói, thân pháp phiêu dật, động tác vừa lưu loát vừa vững vàng – chỉ thoáng nhìn cũng biết khinh công cực hảo.
Ngồi xuống bên giường, Lăng Tình khẽ liếc qua tấm màn trúc ở phòng rửa mặt, nơi mơ hồ thấp thoáng một thân ảnh cao gầy tuấn dật. Nhưng nàng chỉ liếc một cái rồi thôi, lập tức dồn hết chú ý về phía Liễu Nguyên Tuân, vẻ mặt lo âu, đặt tay lên cổ tay hắn bắt mạch.
Vừa chạm vào, nhiệt độ cơ thể kia khiến nàng giật mình, trong lòng càng thêm oán hận vị hoàng đế đã chết trong cung. Nếu không phải hắn ta liên tiếp gây nên những chuyện xấu xa kia, thì thân thể chủ tử sao có thể ngày một sa sút đến mức này!
Chẳng bao lâu, Lăng Đình đã dẫn theo bảy tám vị thái y chạy đến. Mười mấy người chen chúc trong tân phòng, từng vị thay nhau bắt mạch, tư thế chẳng khác gì đang bắt mạch cho chính Hoàng đế.
Có điều, cảnh này cũng chẳng hiếm lạ gì. Trong cung từ lâu đã truyền ra lời đồn: một nửa ngự y trong Thái y viện đều chuyên môn hầu hạ riêng cho Thất Vương gia. Bất kể là ai mắc bệnh, chỉ cần Thất Vương gia có chút bất ổn, đám thái y này dù ở đâu cũng phải lập tức chạy thẳng đến Vương phủ.
Thất Vương gia thân thể xác thực không tốt, nhưng rốt cuộc là bệnh gì thì ngay cả thái y cũng chẳng thể nói rõ. Có người bảo hắn bẩm sinh thiếu hụt, có kẻ lại nói là chứng bệnh nan y quấn thân. Tóm lại, trân dược quý hiếm tựa nước chảy không ngừng đổ vào Thất Vương phủ, nhưng bệnh tình thì nửa phần cũng chẳng thấy cải thiện.
Hôm nay cũng không khác gì những lần trước: khám bệnh, kê thuốc, sắc thuốc, vậy mà Thất Vương gia vẫn mê man không tỉnh. Mãi đến khi nằm suốt một ngày một đêm, hắn mới chậm rãi mở mắt.
“Lăng Đình…” Người vừa tỉnh, ánh mắt còn mơ hồ, tầm nhìn không sao tụ lại, lơ đãng dừng trước mặt, thoáng chốc trông chẳng khác nào một kẻ mù.
“Ta ở đây, chủ tử, ta vẫn luôn ở đây.” Lăng Đình đáp ngay, hắn ngủ bao lâu thì cậu canh giữ bấy lâu. Vừa trả lời, Lăng Đình vừa vươn tay nhẹ nắm lấy bàn tay gầy yếu của Liễu Nguyên Tuân đặt bên giường, giọng nói ôn nhu dịu dàng:
“Chủ tử có muốn uống chút nước không?”
Liễu Nguyên Tuân không còn sức để mở miệng, chỉ khẽ động ngón tay. Lăng Đình hiểu rõ như lòng bàn tay, lập tức đứng dậy đi rót nước. Khi bước ngang qua chỗ Cố Liên Chiểu đang quỳ bên cạnh, cậu làm như không hề nhìn thấy.
Theo lệ thường, mỗi lần các thái y từ Thất Vương phủ trở về đều phải vào cung bẩm báo tình trạng thân thể của Vương gia. Lần này cũng không ngoại lệ.
Chuyện có hay không tiết nguyên dương, tự nhiên khó mà giấu nổi lỗ tai Hoàng đế.
Khi thái y bẩm báo, vốn dĩ cũng không mấy để tâm, dù sao thân thể Thất Vương gia suy nhược đến mức ai ai cũng rõ, làm gì còn tinh lực mà nghĩ tới chuyện đó. Nhưng thái y ngàn vạn lần không ngờ được, chính việc này lại trở thành ngòi lửa chọc giận Hoàng đế.
Nếu không phải Hoàng đế vẫn còn giữ chút hàm dưỡng, e rằng đã lật tung cả Ngự Thư Phòng, mắng chửi một trận long trời lở đất. Chỉ là, xét thấy Cố Liên Chiểu nay đã thành người của Thất Vương gia, Thánh Thượng cuối cùng cũng không muốn lấy mạng y, chỉ hạ chỉ phạt quỳ trước giường bệnh mà thôi.
Vương gia khi nào mở miệng, y mới có thể đứng dậy.
…
Chiếc chén sứ trắng tinh xảo, trong đó rót đầy nước ấm vừa phải. Miệng chén khẽ nghiêng, đặt nhẹ lên đôi môi tái nhợt mềm mại, một ngụm một ngụm chậm rãi uy vào miệng người đang được đỡ nửa nằm nửa ngồi.
Cố Liên Chiểu từ đầu đến cuối vẫn quỳ nơi ấy, tự nhiên đem tất cả động tác hầu hạ trước sau đều nhìn rõ trong mắt.
Những ngày Thất Vương gia hôn mê bất tỉnh, Lăng Đình vẫn kiên trì cầm khăn lụa mềm ẩm, thường xuyên lau môi cho hắn, mỗi chốc lại đưa tay thăm nhiệt độ cơ thể. Khó trách trong cung đồn rằng thái giám đều giỏi hầu hạ người, chỉ riêng sự tỉ mỉ của Lăng Đình cũng đủ để cậu được sủng ái.
Cố Liên Chiểu lạnh mắt nhìn gương mặt bệnh sắc của Liễu Nguyên Tuân, trong thoáng chốc cũng không rõ nên cảm thán hắn yếu ớt đến mức gió thổi cũng bệnh, hay nên thầm may mắn vì với thân thể thế này, y căn bản chẳng thể tạo thành uy hiếp gì đối với mình.
Nửa chén nước ấm xuống bụng, Liễu Nguyên Tuân rốt cuộc khôi phục được chút thần trí.
Lý trí mông lung dần rõ ràng, hắn liền chú ý tới bóng dáng thẳng tắp đang quỳ, dáng vẻ tiêu sái của Cố Liên Chiểu.
“Ngươi…” Giọng nói hắn vừa thốt ra, Lăng Đình đã lập tức đáp lời.
Không phải vì ỷ thế cậy sủng, cũng chẳng phải tự tiện làm chủ, mà là bởi thân thể Liễu Nguyên Tuân quá kém, rất nhiều khi ngay cả nói chuyện cũng chẳng còn sức lực. Lâu dần, chỉ cần một ánh mắt, Lăng Đình liền hiểu ý, tự nhiên có thể tiếp lời thay.
“Hồi chủ tử, từ ngày đại hỉ hôm sau, ngài liền sốt cao không dứt. Thánh Thượng biết được tin, đặc biệt ban khẩu dụ, phạt Cố đại nhân quỳ gối, nói rằng chỉ khi nào ngài mở miệng, y mới được phép đứng dậy.”
“Để y đứng dậy đi.” Liễu Nguyên Tuân vừa mới từ cơn bệnh tỉnh lại, giọng nói yếu ớt lạ thường, từng câu đứt quãng:
“Phân phó… phân phó bãi thiện ( 8 ) đi.”
( 8 ) : “Bãi thiện” (罷膳) ngừng bữa ăn, thôi dọn cơm.
Lăng Đình lập tức gật đầu đáp lời, rồi khom người lui ra sau.
Cậu biết bữa thiện kia là vì ai mà truyền đến. Người vừa tỉnh như chủ tử căn bản không ăn nổi thứ gì, nên kỳ thật, Liễu Nguyên Tuân chỉ là đang thương xót cho Cố đại nhân vô duyên vô cớ phải chịu vạ lây.
Lăng Đình vừa đi, trong phòng vốn yên tĩnh lại càng thêm tĩnh mịch.
Liễu Nguyên Tuân khẽ ho khan hai tiếng, bởi thân thể suy yếu, mỗi một tiếng ho đều khiến cả người run rẩy, âm thanh lại mỏng manh vô lực.
Sau mấy lần thở dốc, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Cố Liên Chiểu đang quỳ trước tấm bình phong.
Khác hẳn với dáng vẻ hận thù trong ngày đại hôn, lúc này ca nhi một thân trường bào đen tuyền, dáng người thẳng tắp, đôi mắt hơi khép, giữa mi tâm – nơi vốn có vệt son đỏ biểu thị thân phận ca nhi – nay bị sợi dây buộc tóc màu sẫm che khuất. Ánh mắt y rũ xuống, dường như coi mọi sự xung quanh đều thành không khí.
Y có thể làm ngơ Liễu Nguyên Tuân.
Nhưng Liễu Nguyên Tuân lại không dám làm ngơ y.
Dù là lần thoáng gặp đầy kinh hồn tại trà lâu, hay ánh mắt như muốn đoạt mạng trong đêm đại hôn, tất cả đều khắc sâu thành bóng ma trong tâm trí hắn. Rõ ràng biết Cố Liên Chiểu không dám liều lĩnh giết mình, nhưng hắn vẫn run rẩy toàn thân, chỉ hận không thể rút người trốn xuống tận đáy giường.
Thế nhưng, trốn tránh không phải cách. Nếu nỗi khúc mắc này không được tháo gỡ, e rằng đêm nào hắn cũng sẽ phải chịu ác mộng.
Liễu Nguyên Tuân vốn chẳng muốn mở miệng nói chuyện cùng y, nhưng lại thấy cần phải tự biện giải đôi câu. Dồn góp khí lực hồi lâu, hắn mới khẽ cất giọng:
“Chuyện đại hôn, là ta liên lụy ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Ta sống không được bao lâu, dài lắm bốn, năm năm, ngắn thì chỉ một năm rưỡi. Nhẫn thêm ít ngày nữa thôi… ngươi sẽ được tự do.”
Thanh âm của hắn vừa nhẹ lại vừa mơ hồ, nếu không phải Cố Liên Chiểu đã khôi phục nội lực, e rằng căn bản chẳng nghe rõ được trọn câu.
Nhưng y lại nghe lọt từng chữ mà Liễu Nguyên Tuân nói.
Y mới chỉ mười tám tuổi, dù có chờ thêm năm năm thì cũng mới hai mươi ba, tuổi đời hãy còn rất trẻ, nhân sinh vừa mới bắt đầu. Mặc cho chặng đường phía trước lắm khúc chiết, thêm bao phiền toái, nhưng so với kết cục cá chết lưới rách, thì ít ra như vậy cũng còn có thể gọi là may mắn.
Cố Liên Chiểu ngẩng mắt nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lạnh lẽo như đang chăm chú quan sát một vật chết. Liễu Nguyên Tuân chịu không nổi, khẽ rụt cổ, vội vàng né tránh ánh nhìn ấy.
Thấy hắn trốn tránh, trong lòng Cố Liên Chiểu chỉ thấy khinh thường. Nhưng ngoài mặt y chẳng để lộ điều gì, chỉ khẽ cong khóe môi, nở nụ cười lạnh băng:
“Vậy thần xin đa tạ Vương gia trước.”
Cảm tạ cái gì? Cảm tạ hắn thân thể suy nhược? Cảm tạ hắn sẽ chết sớm?
Liễu Nguyên Tuân không đáp, chỉ nhắm mắt, gật gật đầu qua loa. Trong lòng hắn chỉ mong có thể tống người này ra ngoài, nhưng lại sợ y ghi hận trong lòng.
May thay, rất nhanh Lăng Đình đã quay lại. Liễu Nguyên Tuân mới khẽ thở phào, cất giọng yếu ớt:
“Ta không ăn uống… kêu Cố đại nhân ra ngoài ăn đi.”
Lăng Đình vốn đã biết chủ tử ăn không nổi, nên cũng không nhiều lời. Hắn chỉ đưa tay ra hiệu mời, thấp giọng nói:
“Cố đại nhân, xin mời.”
Cố Liên Chiểu khẽ gật đầu, nể tình còn có cơm mà ăn, tùy ý hướng Liễu Nguyên Tuân hành một lễ lấy lệ.
Liễu Nguyên Tuân miễn cưỡng nở một nụ cười, chờ đến khi y đi khuất mới hoàn toàn buông lỏng cả người.