Liễu Tương Nhã khẽ nhếch khóe môi, mỉm cười dịu dàng, mang theo mấy nha hoàn đi vào. Người còn chưa tới, giọng nói đã vang lên trước.
“Tam muội, có phải muội đang trách đại tỷ đến chậm nên chưa kịp thăm muội không? Tỷ đã hỏi đại phu, biết muội không sao. Vậy nên tỷ còn tự xuống bếp làm món điểm tâm mà muội thích nhất, đem tới cho muội đây!” Giọng nói mềm mại như nước, nghe vào thật khiến người ta dễ chịu.
Tôi chau mày, hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu nhìn vị “đại tỷ” kia. Lúc này, Liễu Tương Nhã mặc một bộ xiêm y xanh biếc như hồ nước, tóc búi đơn giản, chỉ cài một cây trâm hoa. Cả người toát lên vẻ thanh nhã, tao nhã đoan trang. Một nữ nhân rất biết cách phô bày ưu thế của bản thân! Quả không hổ là nữ chính tay cầm kịch bản “bàn tay vàng”! Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ta.
Liễu Tương Nhã từ tốn bước lại gần, khẽ cười mang hộp thức ăn đặt lên chiếc bàn thấp trước mặt. Giọng cô ta mềm như nước, đôi mắt sáng ánh lên sự chân thành, còn ẩn giấu một tia lo lắng.
“Đa tạ đại tỷ!”
Bề ngoài, tôi tỏ ra có chút ấm ức, liếc cô ta một cái. Nhưng trong lòng lại cảnh giác không ngừng. Màn diễn “tỷ muội tình thâm” này quá thật, nếu không phải tôi đã sớm đọc trong tiểu thuyết biết rõ bản tính thực sự của Liễu Tương Nhã, e là tôi cũng bị lừa gạt. Quả thật kỹ năng diễn xuất này đủ sánh ngang nữ chính Oscar!
Liễu Tương Nhã khẽ mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, ánh mắt lướt qua sắc mặt hồng hào của Liễu Vi Dung – hoàn toàn không giống người vừa mới hôn mê tỉnh dậy – đôi mắt thoáng hiện vẻ nghi ngờ.
“Đều là tỷ muội cả, khách khí làm gì. Muội hôn mê hai ngày, ta lo lắng muốn chết. Giờ đã đỡ hơn chút nào chưa? Đúng rồi, hai ngày rồi muội chưa ăn gì, hẳn là đói bụng lắm. Đại tỷ ta thương muội nên còn hầm cháo riêng cho muội đây.”
Rõ ràng đại phu đã nói Liễu Vi Dung chắc chắn khó qua khỏi, vậy mà cô ấy lại sống sót. Mạng thật lớn! Chuyện này làm cho Liễu Tương Nhã thấy bất an, càng thôi thúc ả phải bàn mưu cùng mẫu thân.
Liễu Tương Nhã vẫn giữ nụ cười ôn hòa, liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Thúy. Tiểu Thúy lập tức bày biện hộp điểm tâm và cháo thịt ra bàn: một đĩa bánh táo đỏ hạt sen tinh xảo cùng bát cháo thịt thơm lừng. Chà chà! Liễu Tương Nhã quả nhiên lúc nào cũng biết cách xây dựng hình tượng tỷ tỷ hiền lành, thương yêu muội muội. Danh tiếng này đã lan ra khắp nơi, ngay cả những tiểu thư trong vòng tuyển tú cũng đều nghe qua.
Liễu gia vốn chỉ là gia tộc trung đẳng: trên thì không bì kịp người ta, dưới thì chẳng ai hơn mình bao nhiêu. Thế nên, Liễu lão gia cùng chính thất chắc chắn sẽ tính toán kỹ lưỡng để có chỗ đứng. Tôi âm thầm cười lạnh: đau lòng ư? Chỉ e trong cháo trong bánh kia có thêm thứ gì đó không sạch sẽ. Mình vẫn nhớ rất rõ lần tẩy tủy trước, trong cơ thể này còn tồn đọng hàn độc suýt nữa lấy cái mạng nhỏ này.
Thôi thì, đồ ăn này tôi vẫn phải nếm qua, bằng không sẽ bị Liễu Tương Nhã nghi ngờ. May mà mình có không gian tùy thân cùng linh tuyền bên trong. Ăn mấy thứ này xong chỉ cần uống thêm nước linh tuyền, liền có thể hóa giải hết độc khí, dọn sạch sẽ không sót lại gì.
“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, ta đã đỡ nhiều rồi.”
Tôi cụp mắt xuống, giọng nhạt nhòa. Nói chuyện với Liễu Tương Nhã khiến tôi thấy mệt mỏi, bèn lặng lẽ cúi đầu ăn điểm tâm cùng cháo. Mà phải công nhận, tay nghề nấu nướng của cô ta quả thật không tồi.
Đợi khi tôi ăn xong, trong đáy mắt Liễu Tương Nhã thoáng hiện ánh sáng, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung, chậm rãi nói:
“À đúng rồi, muội muội chưa biết. Mẫu thân nói trong viện của muội, bọn nô tỳ đều giả dối, không tận tâm hầu hạ, còn khiến muội chịu kinh sợ. Mà chỉ còn mười ngày nữa là đến kỳ tuyển tú, e rằng không thể chăm sóc muội chu toàn. Vì vậy, mẫu thân quyết định đem toàn bộ nô tỳ trong viện muội bán đi, chỉ giữ lại Tiểu Thúy. Nhưng cũng không cần lo, mẫu thân sẽ chọn thêm vài nha hoàn tri kỷ khác cho muội…”
Nghe cô ta nói vậy, tôi chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh trong lòng. Tri kỷ nha hoàn? Xí, chẳng qua là muốn đưa người đến giám sát ta mà thôi. Ngay sau đó, tôi khẽ động tâm, bèn nói:
“Thật khiến đại phu nhân thêm bận tâm. Nhưng không phải còn mười ngày nữa là đến tuyển tú rồi sao? Vậy thì… ta ở cùng với tỷ tỷ mấy hôm, cũng coi như tiện bề chăm sóc.”
Nghĩ như vậy cũng tốt, có thể tránh được thủ đoạn của đại phu nhân.
Trong phủ, Liễu lão gia vốn nghiêm khắc, chú trọng chính thất và con cái của vợ cả. Hậu viện, quyền hành cũng đều nghiêng về phía Liễu Tương Nhã cùng hai vị đại ca. Nếu ta tạm thời ở cùng Liễu Tương Nhã, thì đại phu nhân muốn ra tay cũng không dễ dàng.
Nghe vậy, Liễu Tương Nhã hơi khựng lại. Nụ cười dịu dàng trên mặt cô ta thoáng cứng đờ, ánh mắt bất giác lóe lên một tia dò xét nhìn thẳng vào tôi. Trong giây lát ngưng lại ấy, tôi bèn lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn chút bi thương, khẽ nói:
“Tỷ tỷ… là không đồng ý sao? Chẳng lẽ bao lâu nay tỷ tỷ đối xử tốt với muội… đều là giả?”
Trong ký ức của nguyên chủ, Liễu Tương Nhã luôn âm thầm ra tay giúp đỡ, khiến cô ấy tin tưởng hết mực. Nhưng sự thật mục đích của ả ta chỉ nhắm vào hồi môn của Triệu Thị, mẫu thân nguyên chủ.
Trong lòng Liễu Tương Nhã lúc này dấy lên từng cơn tức giận. Từ khi nào Liễu Vi Dung lại trở nên khó đối phó như thế? Chẳng lẽ một lần “chết đuối” đã khiến cô ta thay đổi hẳn sao?
Nhưng gương mặt cô ta vẫn giữ nụ cười duyên dáng, không để lộ nửa phần bất mãn.
“Sao lại thế được? Tỷ tỷ chỉ đang nghĩ xem nên an bài muội ở viện nào thì hợp thôi…”
“Thật vậy sao? Tốt quá! Ta còn muốn nhân cơ hội này học hỏi tỷ tỷ vài chuyện về tuyển tú. Muội muội ta vốn chẳng có gì quý giá, đây là số bạc tích cóp từ tiền tiêu hàng tháng, trụ cùng tỷ tỷ mười ngày hẳn là đủ.”
Nói rồi, tôi mở ngăn tủ nhỏ bên giường, lấy ra một trăm lượng bạc vụn đặt ngay trước mặt Liễu Tương Nhã. Nụ cười trên mặt Liễu Tương Nhã thoáng trầm xuống, trong lòng lửa giận cuồn cuộn. Rõ ràng cô ta mới mười lăm tuổi, cớ sao tâm cơ lại thâm sâu đến vậy, hỉ nộ đều không lộ ra ngoài?
Tôi nhìn cô ta, khóe môi nhếch khẽ, cười thầm.
Nhìn Liễu Tương Nhã phải gắng gượng biểu lộ vẻ “tỷ muội tình thâm” trong khi trong lòng lại nhẫn nại kìm nén, thực sự là cảm thấy hả hê vô cùng. Tôi thầm nghĩ: đợi đến khi nữ chính này trưởng thành, e rằng sẽ khó có cơ hội thấy nàng ta lúng túng như vậy nữa.
Dù sao cũng là nữ chính, tuổi còn nhỏ mà đã bất phàm. Chỉ thấy Liễu Tương Nhã nửa thật nửa giả, cất giọng vừa tức giận vừa khuyên nhủ:
“Muội muội, ngươi làm gì vậy? Tỷ tỷ ta sao lại thiếu thốn một trăm lượng bạc. Đừng nói mấy ngày, dẫu muội ở đây cả đời cũng chẳng sao. Mau thu bạc lại đi thôi, nếu để người ngoài biết được, chẳng phải sẽ chê cười chúng ta, tổn hại danh tiếng của ta sao?”
Nghe vậy, tôi liền mặt mày hớn hở thu bạc lại. Trong lòng càng vui mừng- vào cung sau này tiền bạc chuẩn bị là không thể thiếu, tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Tôi cười khẽ:
“Tỷ tỷ đối xử với muội thật tốt. Chỉ còn mười ngày nữa là đến kỳ tuyển tú, tỷ tỷ nhất định sẽ được tuyển chọn. Chỉ sợ về sau muốn gặp lại cũng khó…” Giọng nói đến cuối lại pha thêm một tia không nỡ cùng chút buồn bã.
Heh, ngươi biết diễn kịch, ta cũng biết! Trong mười ngày này, vì sự an toàn của ta, ta nhất định phải bám lấy ngươi!
“Nếu như ta cũng có thể được chọn vào cung thì tốt biết mấy…” – Tôi buông lời cảm thán.
Trong lòng Liễu Tương Nhã lập tức bật cười lạnh: Nằm mơ đi!
Tôi bỗng ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh:
“Tỷ tỷ, mười ngày này… muội muốn ngủ chung với tỷ, được không ạ?”
“Cái gì?” – Liễu Tương Nhã giật mình kinh hãi.
“Sao vậy ạ? Tỷ tỷ không vui sao? Muội chỉ nghĩ giá như có thể ở bên tỷ nhiều thêm một chút thôi…” – Tôi tỏ ra ủy khuất, mắt rưng rưng. Trong lòng thì lại cười thầm khi thấy sắc mặt đối phương biến đổi.
“Không… không có, sao lại thế được. Ta còn vui mừng không kịp ấy chứ!” – Liễu Tương Nhã gượng cười đáp, nhưng trong lòng chẳng khác nào nuốt phải con ruồi. Cô ta ghét cay ghét đắng cái cảnh muội muội này ngang nhiên đến ăn, đến uống, nay còn muốn ngủ ngay trên giường mình — mà bản thân vẫn phải làm ra vẻ hoan nghênh.
Sớm biết vậy đã chẳng nên tự mình lên đây. Giờ thì kế hoạch kế tiếp của mẫu than làm sao triển khai được? Chẳng lẽ thật sự để Liễu Vi Dung tiến cung dự tuyển ư? Lỡ như cô ta được chọn, chẳng phải là… Không được! Phải nhanh chóng bàn bạc với mẫu thân, nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, tìm cách điều Liễu Vi Dung đi nơi khác mới được.
“Nếu đã vậy, vậy thì quyết định rồi nhé! Muội sẽ thu dọn đồ, cùng tỷ tỷ qua viện của tỷ luôn!” – Tôi cười nói, vẻ mặt dường như sốt sắng. Trong lòng thì rất rõ, phải đi ngay lập tức, không để Liễu Tương Nhã kịp xoay người đi tìm đại phu nhân trấn áp.
Liễu Tương Nhã bên ngoài thì nở nụ cười dịu dàng, vui vẻ, nhưng trong lòng cô ta lại nghẹn khuất đến cực điểm.