Tỉnh dậy đã lâu như vậy, vậy mà bên cạnh lại chẳng có nha đầu hay ma ma nào hầu hạ. Đám hạ nhân này đúng là không coi cô ấy – đường Tam tiểu thư – ra gì. Tôi khẽ thu lại nét mặt, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng. Nhưng thôi cũng tốt, yên tĩnh một chút càng dễ chịu.
Tôi đưa tay vuốt mái tóc rũ xuống, chợt phát hiện trên cổ tay mình mơ hồ có một dấu bớt hình hoa sen. “Ơ? Sao lại thế này? Trong nguyên tác đâu có nói nàng có vết bớt này… hơn nữa còn mờ mờ, nếu không nhìn kỹ thì chẳng thấy. Chẳng lẽ đây là di chứng sau khi xuyên qua?” Ánh mắt tôi dính chặt trên vết bớt hoa sen, càng nhìn càng thấy quen thuộc. Bất chợt, một ký ức ùa về “Chẳng phải hình dáng này giống hệt miếng ngọc bội hoa sen mình vẫn đeo ở hiện đại sao? Sao nó lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ chính miếng ngọc bội đó đã đưa mình đến thế giới này?”
Sắc mặt tôi dần trở nên phức tạp, trong đầu tràn ngập suy đoán rối bời. Đột nhiên, trước mắt tôi hoa lên một trận, cảm giác như say xe. Chỉ trong chớp mắt, tôi đã đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
“Cái gì vậy… đây là…”
Tôi ngây người, hồi lâu mới định thần lại, rồi bật cười lớn, nụ cười vô cùng rạng rỡ. “Thì ra dấu bớt hoa sen kia lại là một không gian tùy thân! Đây chẳng phải là bảo vật tuyệt hảo của dân xuyên không sao?”
Tôi đưa mắt nhìn quanh – không gian này không lớn, chỉ chừng hai mẫu đất. Nhưng điều khiến tôi hơi ngán ngẩm là nó quá hoang vu: ngoài một con suối nhỏ chảy qua, ở trung tâm có một dòng suối nguồn phun trào, thì chẳng có gì khác. Tuy không thần thông vạn năng như không gian của mấy nữ chính trong tiểu thuyết, nhưng ít ra cũng có thể di chuyển bằng ý niệm. Này nhé, vừa nghĩ tới suối nguồn, lập tức tôi đã xuất hiện ngay cạnh đó rồi…
Tôi tự an ủi bản thân:
“Chắc nước suối này cũng chẳng có công dụng gì kỳ lạ đâu nhỉ? Có khi chỉ dùng để tưới tiêu thôi…”
Tôi muốn thử, nhưng lại không khỏi lo lắng. Nhỡ đâu nước này có vấn đề thì sao? Dù sao tôi cũng đâu phải loại người muốn chết đâu! Ngay lúc đang phân vân có nên uống hay không, trong đầu tôi bỗng vang lên một lời thuyết minh kỳ lạ về nước suối và con sông kia. Thì ra, đây chính là linh tuyền! Người thường uống vào có thể tẩy gân phạt tủy, loại bỏ trăm độc, cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn có tác dụng dưỡng nhan.
“Bảo bối rồi! Đây đúng là bảo bối rồi!” – Tôi vui mừng khôn xiết.
Còn con sông nhỏ kia thì chỉ là sông bình thường, nhưng vì gần linh tuyền nên nước cũng có tác dụng cường thân nếu uống lâu dài. Không gian này tuy nhỏ bé, hoang vu, chẳng có bí tịch võ công hay pháp bảo gì, chỉ có duy nhất dòng linh tuyền này, nhưng tôi đã thấy vô cùng mãn nguyện. Tôi ngồi xổm xuống, dùng tay vốc một ngụm linh tuyền uống thử. Lập tức, cả người thấy thần thanh khí sảng, nhưng ngay sau đó bụng đau quặn lên từng cơn. Tôi phải chạy đi mấy lần, trên người lại toát ra một lớp chất bẩn đen ngòm hôi hám. Vội vàng nhảy xuống sông rửa sạch, tôi phát hiện bản thân như biến đổi hoàn toàn – tinh thần phấn chấn, làn da trắng mịn, sáng trong như ngọc.
“Đây… chính là tẩy gân phạt tủy sao?”
Trong thân thể này, độc tố tích tụ hẳn đã bị loại bỏ sạch sẽ rồi. Tôi chợt nhớ ra, trong nguyên tác có nói: Đại phu nhân ở Liễu phủ là một kẻ vô cùng độc ác. Bà ta quản thúc hậu viện chặt chẽ đến mức không một kẽ hở. Ngoài con trai con gái do bà ta sinh ra, tất cả thị thiếp và con cái khác của Liễu lão gia đều lần lượt chết hết. Chỉ còn sót lại một đứa con gái.
Thật là tàn nhẫn!
Con gái ruột của Đại phu nhân – Liễu Tương Nhã – lại càng được bà ta truyền dạy tất cả tâm kế. Nhờ vậy, cô ta từ một quý nhân nhỏ nhoi trong hậu cung từng bước leo lên, cuối cùng trở thành nữ nhân quyền quý nhất thiên hạ.
Tôi vốn dĩ từ trước đến nay đều rất cẩn thận, lại có thói quen ghi nhớ chi tiết. Giờ phút này, tôi thật sự cảm tạ chính mình. Trong tiểu thuyết, tôi từng đọc thoáng qua một chi tiết: các con gái của thiếp thất, khi còn nhỏ đều bị đại phu nhân âm thầm hạ độc trong thức ăn. Liều lượng cực kỳ nhỏ, gần như không phát hiện được. Sở dĩ chỉ nhắm vào con gái, bởi vì các tiểu thư này đều có tư cách tham gia tuyển tú tiến cung. Đại phu nhân Liễu phủ tâm tư sâu xa, từ sớm đã ra tay tính toán. Lâu dần, những tiểu thư ấy sẽ mắc chứng “tử * hàn khí”, dẫn đến tắc nghẽn, không thể sinh con. Thân thể này của Liễu Vi Dung chỉ sợ cũng không ngoại lệ.
Đối với nữ nhân thời cổ đại, đây chẳng khác nào một đòn chí mạng. Dù sao khi tuyển tú vào cung, kiểm tra thân thể cũng không thể phát hiện ra thứ độc dược đã thấm sâu từ nhỏ. Chính điều này mới là thủ đoạn lợi hại nhất của Đại phu nhân. Liễu Tương Nhã được mẹ dạy dỗ, sau này vào cung cũng nhiều lần dùng chính thủ đoạn ấy để loại bỏ đối thủ.
Dù trong nguyên tác chỉ là một câu nhắc thoáng qua, nhưng với tôi thì đó lại là tin tức mang tính sinh tử. Ban đầu, tôi vốn định dựa vào chút y thuật mình biết, chậm rãi điều dưỡng thân thể này. Không ngờ lại có được một niềm vui mừng to lớn ngoài ý muốn – chính là linh tuyền trong không gian. Khóe môi tôi không nhịn được cong lên, nở nụ cười rạng rỡ.
Làn khói mờ nhạt dần tản đi. Tôi xử lý qua loa một chút rồi rời khỏi không gian, tính toán kiểm kê lại tài sản của mình. Nhìn kỹ khắp trong phòng, đồ vật bày biện khá đầy đủ, cũng coi như vừa ý. Xem ra vị mẹ cả này quả thật biết diễn vai hiền đức rộng lượng, ít nhất bề ngoài thì làm rất tốt, cũng chưa hề cắt xén khắt khe phần của Liễu Vi Dung. Khóe môi tôi khẽ nhếch lên. Tôi cất một số đồ quý trọng vào không gian, sau đó cẩn thận hồi tưởng ký ức của thân thể này. Tôi không tin Triệu thị – mẹ ruột nguyên chủ – lại không để lại cho con gái mình chút gì.
Quả nhiên, sau hồi lâu đào bới trí nhớ thì cũng tìm ra được một manh mối trong ký ức sâu kín. Nguyên chủ trước đây không dám động đến, bởi vì cô ấy biết nơi Triệu thị cất giấu là an toàn nhất. Tôi đi đến một góc phòng, khẽ che mũi, kéo cái bô sang một bên. Ở chỗ cái bô đặt, tôi gõ nhẹ xuống nền đất ba cái. Chỉ chốc lát, mặt đất liền nứt ra, lộ ra một khe hở, rồi một miệng hầm nhỏ hiện ra. Bên trong, một chiếc rương lớn bằng gỗ đàn hương chậm rãi lộ ra trước mắt.
“Cổ nhân quả thật trí tuệ hơn người!” – Tôi không khỏi thầm cảm thán.
Tôi nghĩ bụng: “Lỡ có đứa nào lò dò xông vô thì toi, mở rương ra chưa kịp nhìn đã đi chầu ông bà rồi cũng nên.” Thế nên tôi dứt khoát thu luôn cái rương vào không gian, khôi phục hiện trạng như chưa từng có chuyện gì. Cái bô cũng được đặt lại ngay ngắn, kín như bưng. Vừa mới định ngồi lên sạp dưỡng thần, chưa kịp “deep breathing” thì ngoài kia đã vang lên tiếng bước chân.
“Ủa alo? Đúng lúc dữ…” – Tôi thầm bĩu môi.
Quả nhiên, cửa cái rầm mở ra, một nha hoàn mặc áo lụa màu xanh lá cây bước thẳng vào, không hành lễ, không gõ cửa, coi như đây là phòng riêng của ả.
“Hầy, coi kìa, làm nha hoàn mà khí chất như đại tiểu thư đi lạc qua đây vậy đó.” tôi cười nhạt trong lòng.
Tiểu Thúy – cái tên này hiện rõ trong ký ức nguyên chủ – cô ta nhìn thấy Liễu Vi Dung tỉnh lại thì ngẩn người một chút, sau đó mặt mày tươi rói, reo lên:
“Chủ tử, ngài tỉnh rồi! Thật tốt quá, đại tiểu thư tới thăm ngài đó!”
Tôi khẽ cong môi, ánh mắt nhìn Tiểu Thúy như thể đang xem hề diễn.
“Ủa, chủ tớ chỗ nào vậy? Nhìn y chang tỷ muội thân thiết. Cũng phải thôi, nguyên chủ còn coi ả như chị em tâm giao. Chị em hả? Ờ thì đúng là ‘chị em cây khế’, ăn xong bỏ vỏ, tiện cái là phản ngay.”
Tôi thầm lắc đầu. Một nhân vật nhỏ bé thế này, cuối cùng trong nguyên tác còn chết nghẹn khuất, chẳng có lấy một đoạn tử tế. Đúng là phí cả màn “chị em tốt”.
“Liễu Tương Nhã…” – Tôi nhếch môi, à há, nữ chính tới rồi hả?
Tôi cụp mi mắt, ánh nhìn thoáng lóe lên sự lạnh nhạt. Giờ giả vờ mất trí nhớ cho có kịch bản không ta? Hmm… thôi bỏ. Đạo cụ này xài lố quá thì mất vui. Với lại, nguyên chủ trước đó còn tưởng chị chị em em thân thiết với nữ chủ, ai ngờ bị dắt mũi, cuối cùng còn bị đẩy xuống hồ mém toi. Thiệt đúng là nữ chính drama queen mà. Nghĩ vậy, tôi khẽ xoay người, nằm nghiêng ra vẻ yếu ớt rồi nhàn nhạt nói:
“Ra ngoài nói với đại tỷ, ta giờ người còn khó chịu, đầu thì đau nhức, cần nghỉ ngơi.”
Mới xuyên đến và đã hiểu rõ tình cảnh này, tôi tất nhiên không ngu gì mà chui đầu vô lưới.
Tiểu Thúy đứng đó, mặt hơi khó coi, còn cố cãi: “Nhưng… đại tiểu thư đang đứng ngoài cửa…”
Uả? Ngươi là nha hoàn của ai? – Tôi liếc cô ta một cái sắc lẹm, ý cười lạnh trong mắt lướt qua. May mà nguyên chủ trước kia chưa bao giờ để lộ việc mình đã nghi ngờ Liễu Tương Nhã, cho nên giờ nữ chính vẫn tưởng Tam muội còn ngu ngơ ngây thơ chẳng biết gì.
Tôi khẽ gằn từng chữ: “Ngươi đi nói với đại tỷ, ta thật sự không khỏe, không tiện tiếp khách. Nói rõ cho tử tế vào, đừng để cho người ta nghĩ ta thất lễ.”
Giọng nói mềm mại, nhưng hàm ý lại như nhát dao mảnh, ép Tiểu Thúy không thể không tuân lệnh.
Ngay khoảnh khắc đó, bên ngoài cửa, Liễu Tương Nhã đã nghe trọn từng lời.
Heh… show chính thức bắt đầu rồi đây.