Mưa tầm tã vẫn đập mạnh lên mái tôn, nhưng giờ đây, tôi không còn nghe thấy tiếng mưa, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hành lang dài hun hút trước mặt như một mê cung vô tận, mỗi bước chân vang lên rền rĩ như thúc giục một cuộc chiến không thể tránh.
Phiên bản thứ hai xuất hiện từ bóng tối, bước đi nhẹ nhàng nhưng áp lực tỏa ra nặng nề, như muốn nghiền nát tôi từng chút một. Tôi nắm chặt dao, chuẩn bị tinh thần cho cú đối đầu đầu tiên.
Chúng đứng đối diện, im lặng, chỉ nhìn nhau. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được sức mạnh phi thường từ bản sao: tốc độ, linh hoạt, và khả năng tiên đoán từng chuyển động của tôi. Một cơn lạnh sống lưng tràn ngập. Tôi nhận ra, đây không còn là bản sao bình thường; nó là phần tối tăm nhất của chính tôi, đã tách ra và trở nên độc lập.
Tôi lao tới, vung dao, nhưng nó tránh thoát một cách chính xác, bước tới gần hơn. Mỗi lần chạm vào, tôi cảm giác ký ức và ý thức của mình như bị hút đi, mờ dần. Tôi hét lên, nhưng tiếng hét chỉ vang vọng vô nghĩa trong căn nhà.
Bất ngờ, bản sao nhảy tới, nắm lấy tay tôi. Toàn thân tôi tê dại, mọi suy nghĩ bị lấp đầy bởi ký ức hỗn loạn: hình ảnh tuổi thơ, những lần cô đơn, những nỗi sợ hãi tôi từng giấu kín. Tôi chợt nhận ra: nó đang sử dụng ký ức để tấn công tâm lý tôi, và nếu không chống lại, tôi sẽ mất tất cả.
Tôi lùi lại, đạp chân vỡ một chiếc gương gần đó. Sợi thủy tinh vỡ vụn bay tứ tung, nhưng thay vì làm tổn thương bản sao, nó phản chiếu vô số hình ảnh tôi – từng bản sao nhỏ từ ký ức, tràn ngập khắp hành lang. Tôi bị bao vây, tim đập rộn ràng, cả căn nhà như muốn nuốt chửng tôi.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, một ý nghĩ lóe lên: nếu tôi tạo ra nó từ nỗi sợ hãi, thì nỗi sợ đó cũng có thể đảo ngược. Tôi hít sâu, tập trung, và tự nhủ: phải chiến đấu bằng chính ký ức và ý chí của mình. Tôi hét to, dồn năng lượng vào mỗi cú đấm, mỗi cú đá, mỗi động tác nhỏ. Bản sao lùi lại, bất ngờ bị ảnh hưởng bởi sức mạnh tinh thần tôi chưa từng nhận ra.
Cuộc chiến trở nên hỗn loạn. Dao vung, bước chân dồn, gương vỡ, ánh sáng nhấp nháy, mọi thứ như xoáy vào một cơn bão điên loạn. Tôi lao tới, đánh thẳng vào bản sao, và lần này… nó chạm vào tôi, nhưng không hút mất ý thức nữa. Thay vào đó, tôi cảm nhận một dòng năng lượng phản lại, tạo ra một khoảng trống giữa tôi và bản sao.
Tuy nhiên, cao trào chưa kết thúc. Bản sao gầm lên một tiếng vang ghê rợn, và từ bóng tối, nhiều hình ảnh “tôi” xuất hiện, giống y hệt, như một đội quân bóng tối. Tôi bị vây, tim đập mạnh, và biết rằng… nếu không tìm ra nguồn gốc sức mạnh thực sự của nó, tôi sẽ không bao giờ thắng.
Chỉ còn một lựa chọn: phải đối diện bản gốc trong chính ký ức, tìm cách hòa hợp hoặc loại bỏ phần tối, nếu không, mọi thứ sẽ mất hoàn toàn. Tôi hít sâu, mắt nhìn thẳng vào phiên bản thứ hai. Cơn mưa vẫn rơi, tiếng sấm vang, nhưng lần này… tôi không còn run sợ. Tôi chuẩn bị bước vào cuộc đụng độ quyết định, nơi sinh tử và bản chất con người sẽ được định đoạt.