Mưa vẫn không ngừng rơi, nhưng giờ đây, nó như nhấn mạnh từng nhịp tim tôi, từng bước đi trong căn nhà kỳ quái. Tôi đứng trước tấm gương lớn, nơi bản sao của tôi đã xuất hiện lần cuối. Mặt nó vẫn bình thản, nhưng đôi mắt thủy tinh đen rực lên ánh sáng đáng sợ, như nhìn thấu tâm can tôi.

“Cô không biết sự thật… phải không?” giọng nói vang lên, nhưng không phát ra từ miệng, mà trực tiếp trong đầu tôi. Tôi run rẩy, không thể né tránh. “Tôi… là một phần của cô. Mọi ký ức cô tin là thật… đều đã được tôi ghi lại từ lâu.”

Tôi lùi lại, tim đập rộn rã. Ý nghĩ lóe lên: nếu nó là một phần của tôi… thì liệu tôi còn là chính mình? Một cảm giác rợn người lan khắp sống lưng. Tôi giật lấy dao, nhưng nó không phản ứng. Thay vào đó, từ tấm gương, hình ảnh tôi cũ kỹ hơn xuất hiện, mắt nhắm nghiền.

Một ký ức chập chờn hiện lên trong đầu tôi: lúc còn nhỏ, tôi từng chơi trò “gương và bóng”, nhưng không bao giờ tưởng tượng rằng trò chơi đó sẽ trở thành ác mộng. Tôi nhận ra… tôi đã tạo ra bản sao này từ chính nỗi sợ hãi và cô độc, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó có thể trở thành sinh vật độc lập, thông minh và nguy hiểm như bây giờ.

Bản sao tiến đến gần, từng bước như nhấn mạnh quyền lực của nó. Mỗi bước chân vang lên, hành lang dài hun hút trở nên hẹp lại, không gian như bị bóp nghẹt. Tôi cảm giác mọi thứ xung quanh đang biến dạng, cửa phòng uốn cong, tường rung rinh, trần nhà như sụp xuống.

Một bước nữa, nó chạm tay vào tôi. Tim tôi như dừng lại, toàn thân lạnh toát. Tôi cố chống cự, nhưng lực lượng trong cơ thể như bị hút đi. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy chính mình… trên sàn, bất động, với ánh mắt tuyệt vọng y hệt tôi bây giờ. Tôi la lên, nhưng tiếng hét biến thành tiếng vang trống rỗng, như thể cả căn nhà đang cười nhạo.

Tôi chạy lên tầng hai, hy vọng tìm nơi an toàn. Nhưng mọi cánh cửa đều dẫn trở lại phòng khách. Mỗi nơi tôi đi qua, bản sao xuất hiện ở khắp mọi nơi, nhảy ra từ bóng tối, từ gương, từ những căn phòng mà tôi không hề bước vào.

Bất chợt, tôi phát hiện một tấm hộp cũ dưới gầm giường, bên trong là nhật ký cũ, ghi lại tất cả hành vi và suy nghĩ của tôi từ khi còn nhỏ. Trang cuối cùng ghi:

“Khi cô nhận ra, sẽ quá muộn. Tôi là cô, nhưng tôi không phải cô. Tôi tồn tại để chiến thắng.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi bay trang giấy. Tôi quay lại… bản sao đã đứng ngay trước mặt, nụ cười rộng hơn, ánh mắt rực lên thủy tinh đen. Nó đưa tay về phía tôi, và tôi biết, nếu để nó chạm vào, tôi sẽ mất đi tất cả: ký ức, bản thân, và linh hồn.

Tôi lùi lại, va vào tường, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập. Nhưng một suy nghĩ lóe lên: nếu tôi là người tạo ra nó, liệu có cách nào lật ngược quyền kiểm soát, biến trò chơi kinh hoàng này thành cơ hội sống sót?

Trong khoảnh khắc đó, tôi hít sâu, chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Bản sao tiến tới, tiếng bước chân vang rền, hành lang như rung chuyển. Tôi biết, đây là cuộc đụng độ quyết định, và lần này… tôi không thể chỉ chạy trốn.

Mưa vẫn rơi, ánh sáng đèn nhấp nháy, và tôi bước tới, đối diện với phiên bản tăm tối của chính mình. Cuộc chiến giữa hai bản ngã… chính thức bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play