Mưa nặng hạt gõ lên mái tôn như những cú đập của trống chiến trận. Tôi đứng dưới hiên nhà, áo mưa ướt sũng, tim đập dồn dập. Không gian xung quanh tối đặc, chỉ còn ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua lớp mưa trắng xóa. Tiếng bước chân vang lên từ hành lang phía sau. Tôi quay lại, nhưng không thấy ai.

Lúc đó, lần đầu tiên, tôi nhìn thấy bóng mình trong tấm gương cũ treo chéo trên tường. Nhưng ánh mắt kia… không phải của tôi. Nó lạnh lùng, rực lên một thứ gì đó… không phải cảm xúc con người. Tôi lùi lại, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Chỉ là ảo giác…” Tôi tự nhủ, nhưng tiếng bước chân càng lúc càng gần. Mỗi cú đập mưa trên mái tôn như cộng hưởng với nhịp tim tôi, làm mọi giác quan căng hết cỡ. Tôi cúi xuống nhặt một viên gạch, định phòng thân, nhưng bàn tay run rẩy quá mức, viên gạch rơi lạch cạch xuống nền xi măng.

Một giây. Hai giây. Tiếng thở không phải của tôi vang lên ngay bên tai. Tôi quay người—và thấy… không gian trống rỗng. Nhưng hình bóng trong gương vẫn đứng đó, mỉm cười. Tôi bước lùi, vấp phải một vật gì lạnh ngắt, hóa ra là… chính mình, nhưng nằm bất động trên sàn.

Mưa tạt vào, trộn lẫn với nỗi hoảng loạn. Tôi chạm tay vào mặt “mình” trên sàn – lạnh ngắt. Không còn máu, không còn hơi thở. Chỉ còn đôi mắt nhắm nghiền, nhưng trong đầu tôi vang lên tiếng cười khẽ, như thể tôi đang bị thách thức.

Tôi lùi ra cửa, nhưng cả hành lang dài hun hút đều tối đen, và tôi nhận ra một điều kinh hoàng: cửa chính đã khóa từ bên ngoài. Tôi thử mở, xoay tay nắm, nhưng vô vọng. Mỗi bước chân tôi lùi lại, lại nghe tiếng bước chân khác phía sau, luôn nhắc nhở rằng tôi không hề đơn độc.

Tôi chạy vào bếp, nắm lấy con dao dài, tim đập như muốn nổ tung. Nhưng khi quay lại nhìn gương, hình ảnh trong gương không phải là tôi—mà là một thứ khác, y hệt tôi, nhưng mắt rực lên màu thủy tinh đen bóng. Nó không nói gì, chỉ đứng đó, quan sát, và từng chuyển động đều… chậm hơn nhưng chính xác như một phiên bản mô phỏng.

Một tiếng cười khẽ từ phía gương, vừa quen vừa lạ. Tôi hét lên, nhưng tiếng hét của tôi bị nuốt trọn trong cơn mưa ngoài kia. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra: nếu muốn sống sót, tôi phải biết phiên bản kia muốn gì, và nó biết quá nhiều về tôi.

Mọi ký ức bắt đầu trộn lẫn. Tôi thấy mình đang đứng ở hành lang, nhưng cũng thấy mình ở trong phòng ngủ, vừa mở cửa sổ, vừa nắm chặt tay con dao. Tôi thấy hành động của bản thân, nhưng không nhớ mình làm. Mỗi chi tiết đều dẫn tôi vào vòng xoáy rối rắm, nơi ranh giới giữa hiện thực và ác mộng biến mất hoàn toàn.

Một bước nữa, và tôi sẽ đối mặt với phiên bản kia. Một bước nữa, và có thể… tôi sẽ không còn là chính mình.

Bóng tối trong gương vẫn mỉm cười, chờ tôi…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play