Mưa vẫn rơi tầm tã, nhưng giờ đây, không gian quanh tôi dường như đã đổi khác. Ánh sáng đèn nhấp nháy, hành lang dài hun hút như vô tận, và tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên đồng đều, dồn dập hơn bao giờ hết. Không còn nghi ngờ, không còn lẩn tránh—phiên bản thứ hai đã bắt đầu trực tiếp tấn công.

Tôi ôm chặt con dao, mắt lia nhanh mọi góc. Bất chợt, bóng tôi trong gương di chuyển—không theo tôi, mà độc lập. Hình ảnh ấy bước ra khỏi gương, giống y hệt tôi, nhưng ánh mắt không còn là con người nữa. Nó tiến tới, chậm rãi, từng bước vang lên như nhịp trống chiến.

Một cơn lạnh lẽo bao trùm, tim tôi đập mạnh đến mức tưởng chừng rách lồng ngực. Tôi lao tới, nhưng nó di chuyển nhanh hơn tôi nghĩ. Mỗi cú đánh tôi giáng xuống, nó đều tránh thoát, gần như… đoán trước từng chuyển động.

“Không… không thể nào!” Tôi thét lên, nhưng tiếng thét bị nuốt chửng trong không gian tĩnh lặng đáng sợ.

Nó không nói gì, chỉ đứng đó, mỉm cười. Nhưng trong giây lát, tôi nhận ra một điều ghê rợn: bản sao của tôi có thể đọc được suy nghĩ tôi, biết tôi sẽ làm gì tiếp theo. Tôi vung dao lần nữa, nhưng nó phản ứng chính xác, chặn đứng mọi nỗ lực.

Một tiếng nổ vang lên—tường bên cạnh rung lắc. Bức tranh treo trên tường rơi xuống, nhưng thay vì rơi bình thường, nó treo lơ lửng giữa không trung, và từ đó, nhiều bóng “tôi” khác xuất hiện. Không phải một, mà hàng chục hình ảnh y hệt, đứng rải rác quanh nhà. Tôi bị bao vây, tim đập thình thịch, toàn thân run rẩy.

Tôi lao qua hành lang, tìm lối thoát, nhưng mọi cánh cửa đều dẫn tới… chính căn phòng tôi vừa rời khỏi. Một vòng lặp vô tận. Tôi hoảng loạn, cố hét to, nhưng tiếng hét bị nuốt vào bức tường.

Bất ngờ, một bản sao khác xuất hiện ngay trước mặt, lao tới với tốc độ đáng sợ. Tôi né kịp, nhưng va chạm khiến tôi ngã xuống sàn. Dao rơi ra, và khi tôi ngẩng đầu lên, bản sao đã đứng đối diện, nắm lấy dao, ánh mắt rực lên như thủy tinh đen.

Tôi biết, nếu một trong số chúng chạm vào tôi—tôi sẽ mất đi bản thân mình. Mỗi cú va chạm, mỗi hình ảnh giống tôi, đều đang ăn mòn trí nhớ và ý thức của tôi. Tôi phải thoát ra, nhưng làm sao khi mọi nơi đều trở thành bẫy?

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, tôi nhìn thấy một tấm gương lớn cuối hành lang. Ý nghĩ lóe lên: nếu nó có thể đi ra từ gương, thì… tôi cũng có thể tìm cách quay lại. Tôi chạy, vấp ngã, nhưng trong đầu chỉ có một ý nghĩ: phải đối đầu, phải tìm ra bản gốc của nó.

Khi tôi chạm vào mặt gương, mọi hình ảnh “tôi” xung quanh lập tức quay sang nhìn. Một bản sao bước ra từ gương, di chuyển thẳng tới tôi. Tôi nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần cho cú chạm định mệnh—nhưng thay vì tấn công, nó dừng lại, nghiêng đầu, và thì thầm vào tâm trí tôi:

“Cô không biết… cô đã tạo ra tôi từ khi còn nhỏ. Mọi thứ cô trải qua chỉ là trò chơi mà cô tự dựng lên.”

Tim tôi như ngừng đập. Tôi không hiểu—tôi tạo ra nó sao? Mọi ký ức hỗn loạn, mọi hành vi lạ, tất cả… là do chính tôi?

Bản sao tiến gần hơn, và lần này, tôi nhận ra: đây không còn là một phiên bản đơn giản nữa. Nó là một sinh vật hoàn toàn độc lập, thông minh, và khát máu hơn tôi tưởng. Tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất: phải chiến đấu hoặc mất tất cả bản thân mình.

Tiếng mưa vẫn rơi, nhưng giờ đây, từng giọt như gõ nhịp cùng tim tôi, thúc giục một cuộc chiến sinh tử vừa bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play