Cơn mưa chưa dứt, nhưng hành lang bỗng trở nên tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe thấy từng giọt nước rơi từ trần nhà xuống sàn. Tôi đứng trong bếp, tay vẫn nắm chặt con dao, nhưng tim đã bắt đầu mệt mỏi. Một phần trong tôi muốn lao ra khỏi nhà, nhưng lý trí biết rằng mỗi cánh cửa đều bị khóa chặt từ bên ngoài.
Tôi lướt mắt quanh căn phòng. Mọi thứ dường như bình thường, nhưng từng chi tiết đều… sai. Chiếc đồng hồ treo tường chạy ngược chiều, kim nhảy loạn xạ như muốn nhấn mạnh rằng thời gian không còn là của tôi. Trên bàn, những tờ giấy ghi chú tôi không từng viết, dòng chữ nguệch ngoạc nhưng quen thuộc:
“Cô không biết mình là ai.”
Tay tôi run lên khi nhặt tờ giấy. Một cảm giác rợn người lan khắp sống lưng. Không phải ai khác, mà chính ai đó… giống hệt tôi đã viết nó. Tôi chạy ra phòng khách, và đó là lúc tôi phát hiện ra điều bất thường kinh khủng nhất: ảnh gia đình trên bàn, từng nụ cười thân thuộc, bỗng chốc méo mó, mắt bị xóa, trông như bị nhìn xuyên thấu bởi một sinh vật ngoài nhân loại.
Tiếng bước chân vang lên phía sau. Tôi quay lại—trống rỗng. Nhưng khi quay lại nhìn cửa sổ, một bóng đen lướt ngang, không hẳn là bóng tôi, nhưng hình dáng y hệt. Một lần nữa, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi chạy lên lầu, hy vọng tìm được lối thoát. Nhưng mỗi căn phòng đều như một mê cung, ánh sáng đèn mờ ảo tạo ra những hình thù kỳ dị trên tường. Trong phòng ngủ cũ, tôi phát hiện nhật ký đặt ngay ngăn kéo bàn. Trang đầu tiên viết:
“Nếu cô đọc được điều này, nghĩa là tôi đã thắng một phần. Mọi hành động của cô từ giờ sẽ bị tôi theo dõi. Cô không còn là chính mình.”
Tôi gục người xuống ghế, toàn thân run rẩy. Mỗi dòng chữ đều giống như tiếng cười của phiên bản kia vọng lại trong đầu. Tôi nhận ra một điều kinh hoàng: nó đã biết mọi suy nghĩ của tôi từ trước.
Một tiếng động khác vang lên từ gương treo cuối hành lang. Tôi bước tới, và lần đầu tiên… đối mặt trực diện. Phiên bản thứ hai đứng đó, y hệt tôi, áo mưa ướt sũng, ánh mắt thủy tinh đen, mỉm cười một cách đáng sợ. Không lời nào được thốt ra, chỉ là cái nhìn đầy đe dọa. Tôi muốn chạy, nhưng chân như đóng băng.
Nó bước tới, chậm nhưng chính xác. Mỗi bước đi đều phát ra âm thanh rít rắt như dao cắt không khí. Tôi giơ dao lên, nhưng nó không tấn công—thay vào đó, nó đứng đối diện, nhếch mép, và từ từ giơ tay chạm vào gương. Khi ngón tay nó chạm vào mặt kính, hình ảnh trong gương… di chuyển độc lập với chúng tôi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra sự thật: phiên bản kia không chỉ là một bản sao, nó có thể thao túng hiện thực xung quanh tôi.
Tôi chạy lên tầng trên, mỗi căn phòng đều mở ra cơn ác mộng mới: cửa mở ra nhưng dẫn đến hành lang lạ, bức tường bỗng chuyển động, và từ bóng tối, hình ảnh tôi khác tiếp tục xuất hiện. Tôi hét lên, nhưng tiếng hét vang lại như bị nuốt trọn, chỉ còn lại tiếng cười khẽ—như một lời thách thức.
Cuối cùng, tôi dừng lại trước cửa sổ tầng hai. Nhìn xuống sân, mưa vẫn rơi, nhưng hình ảnh tôi ở đó… đứng im giữa sân, mặc dù tôi chưa từng bước xuống. Tôi nhận ra rằng: mọi nơi tôi tới, mọi hành động tôi làm, phiên bản kia đều đã tiên liệu và bắt chước, biến tôi thành con mồi trong trò chơi của chính mình.
Tôi lùi lại, tim đập dồn dập, và một giọng nói vang lên—không phải từ miệng, mà từ đầu tôi:
“Cô không thoát được đâu…”
Từ lúc đó, tôi biết rằng cuộc chơi mới chỉ bắt đầu. Và để sống sót, tôi phải tìm ra: phiên bản kia muốn gì, và tôi sẽ chống lại nó bằng cách nào.