Dương Ảm: “…”
Đùa trẻ con đấy à? Cậu không biết cơ giáp là phải tự mình điều khiển sao?
Còn nữa, dựa vào cái cơ giáp tạm bợ này để kéo vali lên, khóe miệng Dương Ảm co giật, e rằng có chút… e rằng hơi khó đấy.
Cậu dán mắt vào bộ cơ giáp tạm bợ kia, không mấy bận tâm mà nghĩ: Ừm… chắc là tấm bảng điện tử điều khiển hệ thống tinh thần trung tâm có vấn đề, đồng thời nhìn ra cơ giáp C2 này cũ nghiêm trọng, bộ phận bên ngoài không khớp với chip trung tâm…
“Cái cơ giáp này của cậu, tôi có thể sửa giúp cậu một chút.” Cậu cân nhắc, chậm rãi nói, “Không nhất định có thể sửa thật tốt, nhưng ít nhất có thể khiến nó nghe lời cậu.”
Dương Ảm nói xong, kỳ thực cũng có chút căng thẳng. Đối phương im lặng rất lâu, cậu bắt đầu tự vấn có phải mình đã quá mạo muội rồi không.
Cũng đúng, ai lại vừa gặp đã nói muốn sửa cơ giáp cho người khác…
---
“Thật sự được sao!!!” Thường Ninh Tỉ lập tức nhảy cẫng lên, kích động đến vỡ giọng, muốn nắm lấy tay Dương Ảm, nhưng nghĩ đến việc đối phương không thích tiếp xúc tay chân, lại nhanh chóng rụt tay về.
Dương Ảm giật mình, “À, tôi xem qua đã, tôi cũng không chắc chắn là có thể sửa được…”
“Cậu là cơ giáp sư à?” Mắt Thường Ninh Tỉ sáng rực.
Cơ giáp sư?
Dương Ảm lắc đầu, thành thật nói: “Cũng không hẳn. Tôi hiện đang chuẩn bị đi học ngành thiết kế cơ giáp, nhưng sửa chữa cơ giáp là nội dung bắt buộc phải học trong các kỳ thi. Tôi đã tự học một thời gian, nên biết chút ít thôi.”
Mấy năm nay cậu cũng nhận một vài đơn hàng trên Tinh Võng, phản hồi khá tốt.
“Oa! Cậu chuẩn bị tháng 10 đi học đại học à!” Thường Ninh Tỉ kinh ngạc thán phục, rồi tò mò hỏi tiếp, “Vậy tháng 6 này cậu đến đây làm gì?”
“Đi làm, kiếm tiền.”
Thường Ninh Tỉ tỏ ra đã hiểu, “Cậu học trường đại học nào? Thật ra tiền sinh hoạt ở các trường đại học thủ đô đều có thể xin trợ cấp và vay học bổng mà…”
Dương Ảm biết điều này, nhưng số tiền cậu kiếm được từ các đơn hàng trên Tinh Võng đã đủ rồi. Cậu nghĩ có thể nhường cơ hội này cho những người cần hơn.
“Ừm, tôi chỉ muốn tiết kiệm thêm một chút tiền, để lo cho cuộc sống sau này.”
“Cũng đúng.” Thường Ninh Tỉ không hỏi tại sao đối phương lại muốn tự mình tiết kiệm tiền, chỉ đồng tình gật đầu, “Ngàn sai vạn sai, tiền bạc thì không bao giờ sai!”
Cậu ta lại nhiệt tình nói: “Ôi, chỗ cậu làm ở đâu? Có địa chỉ không? Cậu nói đi, tôi dẫn cậu đi, ở khu A phố 36 này, cho dù là con đường hẻo lánh nhất tôi cũng biết!”
Dương Ảm mỉm cười, “Cảm ơn cậu, tôi nhớ là…” Cậu suy nghĩ một chút, “Hình như là cửa hàng số 29, đường Đoạ La… Phỉ Khắc Ốc?”
Dương Ảm nói xong với một nụ cười, nhưng lại phát hiện biểu cảm của Thường Ninh Tỉ không hề phù hợp, lúc đỏ lúc trắng, cực kỳ quỷ dị.
“Địa điểm này… có sao không?” Cậu vô thức hạ giọng, hỏi.
Thường Ninh Tỉ ôm lấy ngực, một bộ dáng đau đớn tột cùng, “Ôi! Bạn thân mến của tôi, sao cậu có thể sa đọa như vậy chứ? Đi làm ở chỗ đó? Cậu sau này còn muốn học thiết kế cơ giáp mà!!”
Dương Ảm:?
---
“Nói vậy là sao?” Im lặng một lúc lâu, Dương Ảm từ từ mở lời.
Thường Ninh Tỉ “Á” một tiếng, ngượng ngùng không nói nên lời. Cậu ta vò đầu bứt tai một hồi lâu, muốn biểu đạt một cách uyển chuyển nhưng lại không tìm được từ, chỉ lắp bắp thốt ra một câu, “Cậu… đến đó rồi sẽ biết.”
Dương Ảm: “…”
À này, chỗ cậu đi làm là cái gì, lũ lụt hay mãnh thú à?
Cậu thậm chí bắt đầu tự vấn, hóa ra ở thế giới này, việc sơn màu cho cơ giáp lại là một chuyện không thể nói ra sao? Thậm chí khiến đối phương nghẹn đến mức mặt đỏ bừng cũng không thốt ra được từ đó.
Hay là việc thiết kế màu sắc cho cơ giáp quá tầm thường, không phù hợp với thân phận cơ giáp sư?
“Ừm, được rồi, vậy lát nữa làm phiền cậu dẫn đường.” Dương Ảm lịch sự mỉm cười.
“Không, không có gì…” Thường Ninh Tỉ lảng tránh ánh mắt, mí mắt chớp chớp, đôi mắt màu hổ phách nhìn trời nhìn đất, chỉ không nhìn Dương Ảm, “…Tôi bảo Carlos giúp cậu lấy hành lý.”
Nói rồi, cậu ta bắt đầu truyền lực tinh thần để chỉ huy cơ giáp.
Lần này, cơ giáp khởi động rất thuận lợi, không những bước đi vững vàng, mà tốc độ cũng vừa phải.
Carlos một mệnh lệnh một động tác, trong bụi đất bay mờ mịt, nó nằm sấp ở cửa đường hầm, duỗi dài cánh tay vào trong hầm để “kéo” vali hành lý lên – là “duỗi dài” theo đúng nghĩa vật lý.
“Này, vali của cậu đây.” Sau khi đưa vali hành lý cho Dương Ảm, Thường Ninh Tỉ cúi đầu bước đi, như một cô gái lớn đang ngại ngùng, không chịu quay đầu lại, “Đi ngay bây giờ thôi, chỗ cậu đi làm đó, mặt trời lặn là sẽ đóng cửa, phải chờ đến nửa đêm mới mở.”
Cửa hàng sơn màu cơ giáp tại sao nửa đêm còn phải mở cửa?
Sắc mặt Dương Ảm trở nên kỳ quái. Một cảm giác bất an đột nhiên dâng lên, nhưng cậu vẫn kiềm chế sự nghi hoặc trong lòng, kéo vali hành lý đuổi theo đối phương.
---
“Tôi chỉ đưa cậu đến đây thôi, cậu chỉ cần đi thẳng xuống con phố này, cái, cái cửa hàng trong cùng là được.” Thường Ninh Tỉ nói đến cuối còn có chút lắp bắp.
“Ừm, được, cảm ơn cậu.” Dương Ảm nhìn xung quanh, trong lòng dâng lên một chút ngạc nhiên.
Nơi này đúng là có chút ngoài dự đoán, rất phồn hoa. Mặt trời nhân tạo bị những tấm chắn kiểm soát nhiệt độ lớn che lại, dù ở lâu cũng sẽ không đổ mồ hôi. Nhiệt độ khắp khu vực rất dễ chịu, các tòa nhà không cao nhưng phong cách cực kỳ rực rỡ, đậm chất Cyberpunk.
Hoàn toàn khác hẳn với vẻ hoang vắng lúc Dương Ảm vừa xuống phi hạm công cộng, khiến cậu không kìm được cảm thán: “Thế này mới giống khu trung tâm chứ!”
“Khi nào tôi tìm được chỗ ở, tôi sẽ liên lạc với cậu qua quang não, cậu cứ mang cơ giáp tới là được.” Dương Ảm chợt nhớ ra gì đó, quay đầu dặn dò.
Vẻ mặt Thường Ninh Tỉ vui sướng chợt lóe qua, cậu ta gật đầu thật mạnh, “Được! Lúc đó tôi sẽ mang… Carlos đến!”
Dương Ảm mỉm cười, vẫy vẫy tay, “Ừm, vậy tạm biệt.”
“Tạm biệt! Chúc cậu may mắn!” Thường Ninh Tỉ cũng nhiệt tình vẫy tay và hét to.
Dương Ảm khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy mình giống như đang xông vào hang hùm, ổ rồng.
Con phố này không quá dài, đi dọc theo nó, gần như không có ai qua lại. Tất cả các cửa hàng cơ bản đều mở cửa, nhưng không phải mở hoàn toàn.
Bởi vì nhìn lướt qua, bên trong không có ai túc trực, cửa hàng cũng không bật đèn, hoàn toàn không giống dáng vẻ đang mở cửa đón khách.
Cuối cùng, Dương Ảm đi đến cuối con phố. Tấm biển hiệu xiêu vẹo mất một góc, nghiêng nghiêng treo xuống nửa người. Trên đó viết Phỉ Khắc Ốc mấy chữ lớn, phông chữ ảm đạm, một nét chữ đã bị cạy mất.
Cậu nhẹ nhàng bước vào, gọi một tiếng, “Xin chào, có ai không?”
---
Không có ai đáp lại.
Dương Ảm còn đang do dự có nên gọi thêm lần nữa không thì “Rầm–”, tấm kính lớn ở bên trái vỡ tan, những mảnh vỡ màu trà văng ra khắp nơi, rơi lả tả trên nền đất hỗn độn.
Ngay sau đó, bên trong truyền đến tiếng “binh linh bàng lang”, một bóng người màu xám ngã thẳng từ trên cao xuống.
Mắt Dương Ảm trợn tròn. Cậu không hề do dự, buông tay cầm vali, khom người về phía trước, muốn đỡ đối phương.
Nhưng bóng người màu xám sắp ngã xuống đất đột nhiên đứng thẳng, như một con cương thi. Tóc từ từ bay lên, cánh tay giơ qua đỉnh đầu.
Sau đó, bóng người màu xám hiện lên từ dưới lên trên như đang phát lại một đoạn phim chuyển động chậm, cái đầu nghiêng sang một bên dần dần trở lại vị trí chính giữa, cơ thể khôi phục góc độ thẳng đứng, cho đến khi lòng bàn chân lại chạm đất, nó liền nhảy lò cò nhảy trở lại vào trong cửa.
Dương Ảm: “…”
Mẹ kiếp, có chút kinh dị!
Cái thứ quỷ quái gì thế?
Đây không phải người đúng không?!
“Ai đó? Ồn ào quá!!” Lại một tiếng động lớn, một bên cửa kính khác bị một chân đá văng ra, may mắn lần này kính không vỡ.
Alpha tóc đỏ xoăn vẫn đang ngáp, nhưng khi nhìn thấy đống hỗn độn ngổn ngang dưới sàn, đôi mắt mơ màng của hắn ngay lập tức tỉnh táo. Lông mày hắn cau lại, ánh mắt dần trở nên dữ tợn và hung ác. Hắn hít một hơi thật sâu, gào lên: “Pháp Lạc Tư, tôi cho cô một phút, cút xuống đây cho tôi, dọn dẹp cái nhà này ngay!! Cô nhìn xem nơi này đã biến thành cái dạng gì rồi!!”
“Ôi! Bảo bối đa não của tôi, em có sao không? Có phải em đã bị cái thứ chết tiệt đó đập trúng rồi không! Để anh thổi thổi cho em…” Hắn đau lòng lao vào góc, ôm lấy một con robot có vẻ ngoài tinh xảo, giọng nói nhẹ nhàng, xót xa.
“Tên đầu to, anh ồn ào chết đi được!” Giọng Pháp Lạc Tư nũng nịu, có chút ngang bướng, mái tóc đuôi ngựa đôi màu hồng phấn được buộc cao. Khuôn mặt tròn với đôi mắt to, hai má phúng phính hồng hào, trông tràn đầy collagen.