Viện mồ côi tinh tế
“Đã suy nghĩ kỹ chưa? Hộ khẩu chuyển ra ngoài thì không thể chuyển về lại đâu. Nhưng nếu lựa chọn giữ lại, cho dù sau này con học xong đại học Đế quốc mà không thể thuận lợi nhập hộ khẩu ở thủ đô, thì hộ khẩu vẫn ở lại viện mồ côi, con cũng sẽ không bị trục xuất đến tinh cầu biên giới.” Vị viện trưởng tóc bạc nhăn mày, ánh mắt tràn đầy lo âu.
Đứng trước bàn, Dương Ảm bình tĩnh gật đầu, “Viện trưởng, con đã suy nghĩ kỹ rồi ạ.”
Giọng cậu không lớn, nhưng vô cùng kiên định.
Lão viện trưởng thở dài, nhìn Beta trẻ tuổi, anh tuấn, ít nói trước mặt, cuối cùng cũng gạt bỏ được nỗi lo lắng cho chú chim non sắp vỗ cánh bay đi. Nửa mừng nửa cảm thán, ông nói: “Thời gian trôi nhanh quá, thoáng cái Tiểu Ảm cũng đã lớn thế này rồi…”
Giọng ông đầy vẻ hoài niệm, ánh mắt hồi tưởng lại những chuyện đã qua, “Ôi, ta cũng già rồi… Khụ khụ khụ khụ, chẳng biết còn sống được bao lâu nữa, nhưng có thể đưa tất cả các con ra ngoài, đó là tâm nguyện lớn nhất đời ta…”
“Viện trưởng, ngài còn sống lâu lắm, ít nhất cũng phải đợi đến lễ trưởng thành của Adam. Ngài đã nói sẽ tặng hoa cho từng đứa trẻ ở viện mồ côi mà.” Dương Ảm im lặng lắng nghe, nhẹ giọng nói.
“Adam à…” Lão viện trưởng lại thở dài. Đó là đứa trẻ nhỏ nhất ở viện mồ côi hiện tại, mới 5 tuổi – cái tuổi bi bô tập nói, làm gì cũng đáng yêu.
Kẽo kẹt… kẽo kẹt…
Chiếc ghế màu đỏ đen chao đảo ra sau, chân ghế chậm rãi cọ xát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Lão viện trưởng cười hiền, một tay đặt trên bàn, thân hình còng xuống, từ từ đứng lên. Vừa định nói chuyện, cổ họng bỗng ho vài tiếng, khiến lưng ông càng còng hơn.
Dương Ảm vội vàng đỡ lão viện trưởng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ông, khẽ nói: “Viện trưởng, ngài từ từ thôi, không vội… Hôm nay ngài đã uống thuốc chưa ạ? Có cần con đi lấy giúp không?”
Cậu cúi đầu rũ mắt, tầm mắt vừa lúc dừng lại trên đỉnh đầu lão viện trưởng. Lúc cậu nói chuyện, nơi vốn trống không bỗng dưng không khí trở nên vặn vẹo, hiện ra một hàng chữ đen nhỏ:
【 Trưởng bối thân thiết hơn cả người thân 】
Dương Ảm lướt mắt qua hàng chữ nhỏ, môi hơi mím lại, nhưng ánh mắt không chút gợn sóng. Cậu đã quá quen với điều này, vì vậy thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng lão viện trưởng.
Hàng chữ đen nhỏ kia dần mờ đi, tan biến vào không khí.
“Được rồi, ta không sao, có gì đâu mà làm quá lên, thuốc thang gì chứ.” Lão viện trưởng hoãn lại, thẳng lưng, xua tay nói, “Bệnh cũ ấy mà, không chết được đâu, ta không cần!”
Dương Ảm bất đắc dĩ, buông tay, khuyên nhủ: “Viện trưởng, học trưởng Thẩm Tuyền không nói thế đâu, lần trước anh ấy đến viện mồ côi đã dặn dò chúng ta rằng…”
“Hắc, không nghe, không nghe.” Lão viện trưởng cười khẩy một tiếng, ngẩng đầu đầy vẻ bất cần, bộ râu bạc chĩa sang một bên, gân cổ lên kêu: “Cái thằng ranh ấy chỉ mong ta chẳng ăn gì, ngày nào cũng uống thuốc, ta không làm thế đâu! Mặc kệ nó! Ai chết trước còn chưa chắc đâu đấy!”
Dương Ảm: “...”
Cái này gọi là gì, Viện trưởng nóng tính nhưng phản nghịch sao?
Cậu thật sự dở khóc dở cười, “Viện trưởng, học trưởng Thẩm Tuyền cũng chỉ là lo cho sức khỏe của ngài thôi…” Dừng một chút, cậu hơi cúi người, hạ giọng hỏi, “Ngài thành thật khai ra đi, có phải số thịt kho tẩm giấm con làm hôm qua ngài đã ăn hết sạch không?”
“Sao có thể chứ?” Lão viện trưởng phản ứng rất lớn, lông mày dựng ngược, lưng dựa ra sau, liếc xéo một cái, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Ta nghe lời con cất vào tủ giữ tươi, chia ra ăn trong một tuần, đừng có mà bôi nhọ ta!”
Vừa nói, ông vừa bắt đầu đuổi người, giọng gắt gỏng: “Đi đi đi, không phải muốn đi sao? Còn ở đây làm gì, nói chuyện với ta, ông già này thích lắm à? Thu dọn đồ đạc nhanh lên, lẹ chân lẹ tay mà cút ra khỏi viện mồ côi, mau mau mau! Mau cút cho khuất mắt, đừng quấy rầy ta thanh tĩnh!”
Lão viện trưởng tuy đã già, nhưng sức lực vẫn còn rất lớn. Dương Ảm không dám dùng sức chống cự, bị ông đẩy ra cửa. Cậu gắng gượng túm lấy mép cửa, quay đầu lại, khó khăn lắm mới thốt ra một câu, “…Vậy, viện trưởng, con đi đây, lần sau sẽ về thăm ngài…”
Phanh…
Cánh cửa nặng trĩu chấn động dữ dội, đến cả bức tường cũng rung lên theo.
Dương Ảm nhanh tay lẹ mắt lùi ra sau, lưng dán vào tấm kính lạnh buốt, cảm giác lành lạnh xuyên qua lớp quần áo, khiến cậu rùng mình.
Tiếng động của cánh cửa va chạm vẫn còn vang vọng, không khí trong khe cửa nhanh chóng ngưng đọng tạo thành một luồng gió, xộc thẳng vào mặt.
Dương Ảm vô thức nhắm mắt, một nửa tóc mái trên trán bay lên, phần đuôi quay một vòng rồi vững vàng rũ xuống.
“Lằng nhà lằng nhằng, rề rà, phiền phức!! Dương Ảm, ta trước đây đã dạy con làm việc thế nào!!” Bên trong cánh cửa, giọng nói của lão viện trưởng có sức xuyên thấu cực mạnh, dường như có thể làm thủng màng nhĩ, tiếng vọng mờ mờ phiêu đãng trên hành lang.
Dương Ảm sững người, cười khổ đỡ trán, cái tính khí này của lão viện trưởng… Quả nhiên, sự dịu dàng ngay từ đầu không thể kéo dài quá ba phút. Cái tính nóng như Trương Phi của viện trưởng, làm gì cũng dứt khoát không dây dưa.
Cậu nhắm mắt một cái chớp mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm xúc nhanh chóng khôi phục, xách chiếc vali để bên cạnh lên, chầm chậm bước ra khỏi cổng lớn của viện mồ côi.
---
Mặt trời nhân tạo của tinh cầu Anotar chói lóa, mắt người không thể nhìn thẳng, nhưng nhiệt độ mô phỏng lại vừa vặn. Vừa chạm vào da thịt sẽ không khiến người ta thấy nóng rát, nhưng dần dần, khi ánh sáng chiếu lâu hơn, da thịt cũng dần nóng lên.
Dương Ảm đứng thẳng tắp ở khu vực đợi xe, bất động. Hai bên không có cây cối xanh tốt, chỉ có những dây thường xuân giả rủ xuống thưa thớt, đổ bóng kỳ quái.
Cậu khẽ ngẩng đầu, một giọt mồ hôi chảy dài từ thái dương, men theo giữa lông mày, thấm vào hốc mắt.
18 năm…
Dương Ảm âm thầm thở dài trong lòng, nhẩm tính ngày tháng, thời gian cậu đến thế giới kỳ quái này đã bằng một nửa cuộc đời trước của cậu.
Người chết vốn nên như đèn vụt tắt, đặc biệt là một người bình thường chết một cách yên bình.
Nhưng cậu lại có được sinh mệnh thứ hai, mượn xác hoàn hồn vào một quyển sách, trở thành một nhân vật phụ tương đối quan trọng.
Cuộc đời ngắn ngủi kiếp trước của cậu dường như chỉ là một màn dạo đầu không liên quan, một thủ thuật đánh lạc hướng khi tấm màn được vén lên. Nó tồn tại chỉ để làm nền cho một màn mở đầu kiểu "khen trước chê sau" trong một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Mặc dù cái họ "Dương" này có vẻ chẳng có gì đặc biệt.
Tất nhiên, ban đầu Dương Ảm cũng không hề biết mình đã xuyên vào một quyển sách, chỉ cảm thấy mình đã đến một thế giới hơi kỳ lạ và có được một năng lực cũng hơi kỳ lạ.
Thế giới này "kỳ lạ" ở chỗ có sáu giới tính. Ngoài giới tính nam và nữ vốn có của loài người, lại phát sinh thêm ba giới tính phụ là Alpha, Beta, và Omega.
Năng lực “kỳ lạ” ở chỗ mỗi khi cậu chạm vào ai, trên đỉnh đầu đối phương sẽ hiện lên một hàng chữ đen nhỏ, thể hiện mối quan hệ tương lai của cậu với người đó.
Dương Ảm đã phải nếm không ít đau khổ để mò ra ý nghĩa của năng lực này. Đặc biệt khi phát hiện chỉ có mình cậu có, cậu càng trở nên cẩn trọng, rất sợ bị người khác biết mình là dị loại.
Sau này cậu mới yên tâm, trẻ con trong viện mồ côi phần lớn không có lòng hiếu kỳ quá lớn. Dù khi tiếp xúc giao lưu vẫn khá thân thiết, nhưng giữa họ luôn có một lớp màng mỏng vô hình ngăn cách.
Lớp màng vô hình này xuất phát từ bầu không khí tự nhiên của viện mồ hôi. Trẻ con ở đây, trừ khi còn ngây thơ hồn nhiên lúc nhỏ, thì khi vừa hiểu chuyện một chút, sự ngây thơ này sẽ lập tức tan vỡ, đạt được sự trưởng thành vượt xa tuổi thật.
Dương Ảm có thể nói là như cá gặp nước trong hoàn cảnh này, lý do rất đơn giản: kiếp trước cậu là trẻ mồ côi, cũng lớn lên trong viện phúc lợi.
Vì từng là trẻ mồ côi, nên cậu càng thích nghi với cuộc sống ở viện phúc lợi.
Nghe có vẻ thê thảm, nhưng không thể phủ nhận, Dương Ảm ngược lại cảm thấy an tâm trong môi trường như vậy.
Nhưng không lâu sau, cảm giác an toàn này của Dương Ảm bị phá vỡ, tan nát đến mức gần như nghiền thành tro bụi.
Và căn nguyên của tất cả, không thể không nhắc đến sự xuất hiện của Bạch Nguyên Diễn, vai chính Omega của thế giới này.
Dương Ảm ban đầu không hề nhận ra có điều gì bất thường ở Omega này, người luôn mang vẻ u sầu thương cảm nhưng lại gần như không có cảm xúc. Mãi cho đến khi đối phương không hiểu sao lại nhận được sự thương hại của gần như tất cả mọi người trong viện mồ côi, cậu mới sinh ra một loại trực giác vi diệu.
Omega này không ổn!
Ở kiếp trước, giác quan thứ sáu nhạy bén trời sinh đã giúp Dương Ảm tránh được rất nhiều rắc rối và tai họa không đáng có. Vì thế, cậu vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình: cậu phải tránh xa Omega này.
Thế là cậu bắt đầu né Bạch Nguyên Diễn, cố gắng không tiếp xúc với đối phương, lờ đi mọi lời nói chuyện.
Đối phương lại càng tới tấp hơn, như thể mở ra một công tắc nào đó, thường xuyên tìm cậu để trò chuyện hơn.
Khoảng thời gian đó, Dương Ảm có thể nói là khổ không tả xiết. Cho đến một ngày, cậu vô tình chạm vào Bạch Nguyên Diễn, một hàng chữ đen nhỏ chậm rãi hiện ra trên đỉnh đầu đối phương, trên đó viết… Bạn trai cũ?!
Cái quái gì thế? Dương Ảm trực tiếp ngây người tại chỗ.
Bạn trai cũ??
Với Bạch Nguyên Diễn??
Cứu mạng, đùa à!!
“Cậu… không sao chứ?” Lúc đó, Bạch Nguyên Diễn ở hiện trường do dự vươn tay, ánh mắt sợ hãi, môi khẽ mím.