Lông mày Bạch Khải khẽ nhúc nhích, mặt nghiêm túc, bất động thanh sắc rút tay áo lại. Hắn không tiện buôn chuyện trước mặt gia chủ, không thể trực tiếp kể cho Bạch Hạc đầu đuôi câu chuyện, chỉ có thể ra hiệu cho đối phương im lặng, lát nữa nói chuyện riêng sau.

Được rồi, Bạch Hạc ủ rũ cụp vai lui về chỗ cũ. Không nói thì thôi, còn trừng hắn dữ như vậy.

Có đến mức đó không chứ, thật là.

---

Khu A, phố 36

Khi Dương Ảm xuống khỏi phi hạm công cộng, nhìn quanh một vòng, cậu vẫn không thể tin được mình đã thực sự đến nơi.

Nhưng nghĩ lại, phi hạm công cộng đâu phải xe dù, không cần thiết phải lừa cậu.

Chiếc vali đứng bên cạnh, được ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh, cái bóng đen hẹp dài đổ trên mặt đất, bất động.

Dương Ảm đứng chừng hai phút, mới lấy lại tinh thần.

Không có nguyên nhân nào khác, thực sự là nơi này quá hoang vắng.

Là khu trung tâm của Đế đô, cho dù chỉ nằm ở một góc hẻo lánh, cũng không có lý do… ừm, hoang vắng đến mức này?

Rầm rầm…

“Ai đứng đó?! Tránh ra! Tránh ra!”

Tiếng chạy ầm ầm dồn dập, xen lẫn những tiếng la hét hoảng loạn, một làn khói đặc cuồn cuộn bay đến.

Dương Ảm bị khói đặc che khuất tầm nhìn, khó mà phán đoán vật khổng lồ sắp nghiền qua là cái gì. Cậu không có thời gian do dự, nhanh chóng quyết định, túm lấy vali hành lý, nhảy vào con đường hầm hẹp nhưng trống trải bên cạnh.

Lưng cậu chạm đất ngay tức khắc, đau đến đầu óc ong ong, sao bay vòng vòng trước mắt. Cậu muốn đứng dậy, nhưng xương cốt lại phát ra tiếng kêu cót két như muốn rã ra, tựa như kim loại cũ sắp đình công…

Không đúng, cậu đâu phải người sắt, lấy đâu ra tiếng đó…

Dương Ảm ấn đầu gõ gõ, lại dùng sức véo tai mình.

Á! Cậu hít một ngụm khí lạnh. Tai không có vấn đề gì, rất đau!

“Này này này, cậu có sao không?” Đột nhiên, từ phía trên truyền đến một tiếng hét lớn. Tiếng vang vọng cả đường hầm, tiếng cót két đứt quãng kia cũng ngừng lại.

Dương Ảm ngửa đầu, ánh sáng làm mắt cậu nheo lại, mơ hồ thấy một cái đầu ló ra, đang nằm sấp, duỗi dài cổ vào bên trong.

“Có cần tôi kéo cậu lên không?” Đối phương lại lần nữa hét lớn.

Kéo lên? Dương Ảm hoài nghi nhìn xung quanh, không hiểu ý của đối phương.

Đường hầm này chắc hẳn đã bị bỏ hoang, bên trong tối đen, tầm nhìn rất kém. Chỉ miễn cưỡng có thể thấy hai vách tường trơn nhẵn, không có gì để bám vào hay mượn lực.

Cậu ước chừng khoảng cách từ đây lên trên mặt đất, một người thì có thể lên được, nhưng mang theo vali hành lý thì hơi vướng.

“Cậu có thể giúp tôi mang vali lên được không?” Dương Ảm chắp hai tay lại thành loa, hô lên.

Cái đầu phía trên lắc lắc, hét to: “Có thể! Nhưng cậu thì sao?”

“Cậu lùi ra xa cửa hầm một chút!” Dương Ảm lớn tiếng trả lời.

“Được!” Đối phương vừa dứt lời, cái đầu đen tuyền đã rút lại. Phần ánh sáng bị che lấp lại một lần nữa chiếu vào đường hầm.

---

Dương Ảm hoạt động gân cốt, ngồi xổm trên mặt đất, tính toán khoảng cách. Cậu hít sâu lấy đà, chân phải vừa dẫm, trên đường chỉ hơi cọ vào vách tường bên trong, nhảy ra khỏi cửa hầm hẹp, gặp lại ánh sáng.

“Trời đất ơi, ghê gớm đấy anh bạn!”

Dương Ảm vừa nhảy ra khỏi đường hầm, mắt còn chưa thích ứng được ánh sáng, mọi thứ xung quanh vẫn còn chút mơ hồ.

Cậu mơ hồ cảm nhận được một bóng người đang tới gần, cùng với… một bàn tay sắp vỗ vào lưng.

Cậu vội vàng lùi lại, tránh khỏi tiếp xúc trực tiếp với đối phương.

Đối phương giật mình, sau đó xấu hổ rút tay lại, “Xin lỗi, tay tôi nó ngứa ngáy quá, cậu, cậu đừng để bụng. Tôi là Thường Ninh Tỉ, sống gần phố 36 này, cậu là người mới đến đây đúng không?”

Sắc mặt Dương Ảm hơi biến đổi. Đối phương thật sự rất nhiệt tình, còn tự giới thiệu nhà cửa. “Chào cậu, tôi là Dương Ảm. Đúng vậy, tôi vừa mới tới đây.” Nghĩ nghĩ, cậu nói thêm, “Cái đó… không sao đâu, tôi chỉ không quen tiếp xúc tay chân với người khác, cậu đừng để ý, là tôi phản ứng hơi quá thôi.”

Từ khi biết mình có năng lực nhìn trộm mối quan hệ tương lai với người khác, cậu đã luôn cẩn thận giữ khoảng cách, cố gắng không tiếp xúc nếu có thể.

Có lẽ người khác sẽ nghĩ một năng lực tốt như vậy không dùng thì phí, nhưng Dương Ảm chỉ cảm thấy thứ đó thật đáng sợ.

Cậu thử nghĩ mà xem, một người chưa từng gặp mặt hoặc chỉ gặp một lần, cậu đã có thể biết mối quan hệ cuối cùng với đối phương, thậm chí là những rắc rối có thể xảy ra trong tương lai.

Khác gì mỗi ngày thức dậy là mở vô số chiếc hộp Pandora?

Huống hồ, bị cái cảm giác định mệnh quỷ dị này bao trùm cuộc đời, Dương Ảm chỉ cảm thấy rất khó chịu – giống như ai cũng biết điểm cuối của sinh mệnh là cái chết, nhưng chưa chắc muốn bị "spoil" quá nhiều tình tiết câu chuyện.

“Vậy à?” Thường Ninh Tỉ gãi gãi đầu, mái tóc vàng xơ xác lại vểnh lên, trông có vẻ ngốc nghếch.

Hừ, có gì kỳ quái đâu, ai mà chẳng có vài điểm kỳ quái, bình thường quá mà.

“Không sao, tôi, cái kia, cậu giỏi thật đấy, đường hầm cao như vậy mà cậu cũng có thể tự mình lên được, tiềm năng thiên phú của cậu cao lắm đấy, là…”

Cậu ta có chút do dự. Đối phương hẳn không phải Alpha, vì cậu ta không cảm nhận được trường tin tức tố của Alpha. Nhưng là Beta thì lẽ ra không thể có thể chất và thiên phú tốt như vậy, có thể trực tiếp nhảy ra khỏi đường hầm.

Trong thế giới ABO, số lượng Beta đông đảo nhất, nhưng cũng đồng nghĩa với việc họ rất bình thường. Rất hiếm khi xuất hiện những nhân vật nổi trội. Đồng thời, sự bình thường này thể hiện ở mọi mặt, xuyên suốt tất cả các giai đoạn trưởng thành của beta, hiếm có ngoại lệ.

Dương Ảm bình tĩnh tiếp lời, “Tôi là Beta.” Cậu đã quá quen với sự nghi ngờ này. Thật kỳ lạ, rõ ràng là một Beta như cậu rất dễ để phân biệt.

Dù sao thì trường tin tức tố gần như bằng không, cũng không có những đặc điểm rõ ràng về ngoại hình như Alpha và Omega. Alpha thường có thân hình cao lớn và khí thế mạnh mẽ, còn Omega thì có khuôn mặt tinh xảo và cơ thể mảnh mai…

Đương nhiên, cách phán đoán này thiên về vẻ bề ngoài, không nhất định chính xác, chỉ có thể coi là một đặc điểm chung.

Có lẽ những người cậu gặp còn khá trẻ, khả năng phán đoán chưa đủ mạnh?

Dương Ảm tự trấn an. Cũng có thể.

“Ồ ồ, vậy à. Tôi thấy cậu có thể… ừm, trực tiếp lên được, nói chung Beta rất ít khi có thể chất thiên phú như vậy, nên tôi mới hỏi thôi.” Thường Ninh Tỉ giải thích.

Nhảy ra khỏi một cái đường hầm là giỏi lắm sao? Dương Ảm không hiểu lắm, chỉ lặng lẽ lên tiếng, coi như đáp lại.

“À phải rồi, vali của cậu còn ở dưới đấy, tôi giúp cậu kéo lên.”

Dương Ảm nhướng mày, trong lòng có chút tò mò. Vì ban đầu cậu không hiểu “kéo lên” rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Thường Ninh Tỉ chỉ thấy phất phất tay, một tiếng “ầm vang” rồi một con quái vật khổng lồ từ phía sau bước ra.

Dương Ảm: Cái thứ quái quỷ gì vậy?

Đây chắc là một bộ cơ giáp, nhưng cái cơ giáp này không khỏi có chút… sơ sài.

Đúng vậy, sơ sài.

Cơ giáp màu đen có thể tích khá lớn, nhưng toàn thân gồ ghề lồi lõm, vài chỗ màu sắc đậm nhạt không đồng nhất, rõ ràng là bị vật sắc nhọn cứa vào. Thậm chí cánh tay hắn cũng một bên ngắn một bên dài. Bước đi xiêu vẹo, lắc lư, lại còn phát ra tiếng cót két quen thuộc, lung lay sắp đổ, cứ như sắp tan rã thành từng mảnh.

“Đây là cơ giáp của cậu… sao?” Dương Ảm cứng đờ, ngập ngừng mở lời.

Thường Ninh Tỉ kiêu hãnh vỗ vỗ ngực, lớn tiếng đáp: “Không sai, đây là cơ giáp của tôi, tên là Carlos! Lát nữa nó sẽ giúp cậu mang vali lên!”

“Carlos! Ra chào bạn mới của tôi đi!!” Thường Ninh Tỉ vừa dứt lời, đột nhiên giơ tay lên, âm thầm điều động lực tinh thần, muốn cho cơ giáp giơ cánh tay lên.

Nhưng cơ giáp không có bất cứ phản ứng nào, tiếng cót két ngược lại càng thêm chói tai.

Mặt Thường Ninh Tỉ ngay lập tức đỏ bừng, ngay cả làn da lúa mạch trên người cũng trở nên đỏ ửng. Sự xấu hổ dâng lên trong lòng khiến cậu ta chỉ muốn chui xuống đất.

“Carlos hôm nay không được ngoan lắm, lúc nãy nó chạy nhanh thế đấy, cậu cũng thấy rồi đấy, tôi suýt không khống chế được nó…” Thường Ninh Tỉ lúng túng nói.

Dương Ảm ôn hòa cười, gật đầu với đối phương, tỏ vẻ thấu hiểu. Vừa nãy con quái vật phát điên kia đã để lại cho cậu một ấn tượng rất sâu sắc.

Thường Ninh Tỉ hít sâu một hơi, lại một lần nữa điều động lực tinh thần, hét to: “Carlos , chào hỏi!”

Cuối cùng, lần này cơ giáp đã chịu động đậy, vẫn là tiếng cót két cót két, chậm rãi giơ cánh tay lên, cứng đờ vẫy vẫy, chào hỏi Dương Ảm. Nhưng ngay sau đó, nó lại làm những động tác không hề phù hợp. Cả chân cũng bắt đầu cử động, vặn vẹo, lắc lư, như thể đang… nhảy múa?

Thường Ninh Tỉ thấy vậy, cắn môi, nhận ra mình thật sự không thể khống chế được dòng chảy của lực tinh thần. Đành phải căng mặt, ho khan hai tiếng, “Này, cậu không biết đấy thôi, Carlos mà gặp được Beta mà nó thích là sẽ như thế đấy… rất thích nhảy múa… ha ha… ghê gớm chưa, cơ giáp của tôi là độc nhất vô nhị trong toàn hệ ngân hà này, biết tự mình nhảy múa đấy!”

“Lát nữa tôi sẽ bảo Carlos giúp cậu kéo vali lên, cậu đợi một chút!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play