Ô Lăng ôm chậu nước nóng trở lại phòng của Thẩm Trì Ý.
Thẩm Trì Ý đã tháo chiếc mũ che mặt xuống.
Gương mặt mà ai ở chợ đêm cũng muốn nhìn rõ, giờ đây đã lộ ra hoàn toàn.
Sống mũi cao thẳng, lông mày như nét mực vẽ trăng, đôi mắt sáng như sao mai với một màu nâu nhạt trong veo, lấp lánh và chứa đựng ý cười sâu sắc, lan tỏa đến đuôi mắt cong cong như cánh hoa, tạo nên một vẻ đa tình, quyến rũ. Chiếc băng vải màu vàng tươi thêu hình hoa văn đẹp đẽ, được buộc hờ hững, rủ xuống cùng mái tóc đen, vài sợi tóc lòa xòa do vướng vào mũ không hề lộn xộn mà lại tăng thêm vẻ lãng tử, đúng như hình ảnh công tử phong lưu được ca ngợi trong những khúc ca dân gian.
Nếu cậu đứng ở lầu xanh, e rằng hoa khôi cũng phải bỏ hết tiền của để mua vui cho cậu.
Ô Lăng thầm cảm thán trong lòng: “Thế tử nhà mình cứ bảo Mộc công tử là người đẹp nhất trần đời, đẹp ở đâu cơ chứ? Nếu thế tử soi gương, thì không phải lại có thêm một người đẹp nữa sao.”
"Thế tử?" Thấy Thẩm Trì Ý đang lơ đễnh, Ô Lăng đưa khăn mặt đã nhúng nước nóng ra, chủ động hỏi, “Người định đi ngủ chưa?”
Thiếu niên đẹp như một vị tiên nhân trong tranh bừng tỉnh, nhưng không nhận lấy khăn, mà cau mày, nghiêm mặt nói: “Ô Lăng, ngươi có nghe thấy tiếng động lạ nào không?”
Nghe vậy, Ô Lăng giật mình, vội vàng lắng tai nghe ngóng.
Hắn đã đi theo Thẩm Trì Ý nhiều năm, tuy không phải cao thủ, nhưng cũng học được một vài chiêu võ.
Nhưng sau một hồi nghe ngóng, hắn chẳng nghe thấy gì cả, “Không nghe thấy gì ạ...”
Sau đó hắn nhìn trái nhìn phải, thấy cửa sổ nhìn ra hồ nước chưa đóng chặt thì thở phào nhẹ nhõm, rồi bước tới đóng cửa lại.
“Chắc là tiếng gió thôi.”
Cửa sổ đã đóng kín, cắt đứt tiếng sóng vỗ.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, đúng là không còn tiếng động nào nữa.
Thế nhưng Thẩm Trì Ý lại càng thấy lạ hơn, hay là mình nghe nhầm nhỉ?
Cậu nhận lấy chiếc khăn đã nguội, lau mặt qua loa, nhưng vẫn không yên tâm: “Ta cảm giác vừa nãy trong phòng Mộc huynh có tiếng động gì đó. Trước khi ngươi đi ngủ, sang xem hắn ngủ chưa, nếu chưa ngủ thì hỏi xem hắn có cần giúp gì không. Hắn vốn không quen nhờ vả, tối nay lại thấy trong người khó ở, lỡ đâu vì không nhìn thấy mà vấp ngã hay đụng phải cái gì thì sao.”
Tuy Ô Lăng là tùy tùng của Thế tử Thương Vương, nhưng Thẩm Trì Ý đối xử với hắn ta như bạn thân, những lúc riêng tư, họ toàn nói chuyện không hề che đậy hay kiêng kỵ gì.
Hắn thì thầm trước mặt Thẩm Trì Ý: “Người ở đây lo lắng cho Mộc công tử, trong khi có lẽ hắn đã quên người rồi, ngủ say như chết rồi cũng nên. Các công tử tiểu thư thế gia ở Thương Châu theo đuôi người cả đống, tại sao người cứ phải bám lấy cái mặt lạnh của Mộc công tử làm gì? Ta thấy hắn chẳng coi người ra gì cả!”
Thẩm Trì Ý không đồng ý: “Làm gì có?”
Ô Lăng luyên thuyên: “Hôm nay Thế tử chuẩn bị rất nhiều bánh trái, định sau khi thả đèn xong sẽ cùng Mộc công tử thưởng thức. Lúc nãy ta đứng nhìn mãi, Mộc công tử chẳng đụng miếng nào, toàn là Thế tử ăn hết.”
Thẩm Trì Ý bênh vực rõ ràng: “Không ăn đồ ngọt trước khi ngủ, đó là thói quen tốt.”
Cậu nghĩ lại lời Ô Lăng vừa nói, đột nhiên thấy tủi thân.
“Ta có ăn hết đâu! Rõ ràng vẫn còn một cái bánh Bát Tiên chưa kịp ăn.”
“Đấy không phải là trọng điểm.”
“Đấy chính là trọng điểm!”
“...”
Ô Lăng vẫn có chút lo lắng: “Mấy ngày nay, Mộc công tử cũng chưa hề chủ động nói về gia thế của mình. Biết người biết mặt không biết lòng, chỉ dựa vào lời hắn nói thì không đáng tin, lỡ đâu hắn chỉ lợi dụng Thế tử hào phóng để dưỡng thương tránh nạn thì sao? Người có tình ý với hắn, nhưng chúng ta còn chẳng biết hắn đã có vợ hay chưa.”
Thẩm Trì Ý cười vô tư.
Tuy bây giờ Ô Lăng mới nói ra những lo lắng này, nhưng trong lòng cậu đã sớm biết rồi.
Không phải là cậu không biết, mà là cậu không muốn nghĩ tới.
Mộc Trầm Tuyết có phải là thương gia không, thương gia ở đâu, gia cảnh thế nào, cậu không rõ.
Nhưng thân phận của cậu, Mộc Trầm Tuyết cũng có biết đâu?
Cậu và Mộc Trầm Tuyết tình cờ gặp nhau, nếu hai người có duyên, mọi chuyện sẽ từ từ rõ ràng, còn nếu không thì thôi vậy.
Cỏ thơm mà, khắp nơi trên thế gian đều có.
"Nương ta và Dì Dung không ở đây, mà ngươi cũng học theo họ lo mấy chuyện này à," Cậu cởi áo khoác ngoài, trải chăn đệm ra, nói bâng quơ:
“Những gì ngươi nói ta đều biết. Đừng thấy Mộc huynh tính tình tốt, thật ra hắn rất cứng rắn. Ngày nào ta cũng vây quanh hắn như con chim sẻ, gọi hắn là mỹ nhân', nếu hắn thật sự không coi ta ra gì thì đã sớm nổi giận rồi.”
“Thế còn vợ thì sao? Thế tử đã hỏi chưa? Với nhan sắc và tài năng như Mộc công tử, lại còn lớn tuổi hơn người, đấy là tuổi lập gia đình, cho dù không có vợ thì trong tộc cũng đã đính hôn rồi chứ...”
Thẩm Trì Ý không chút suy nghĩ: “Ta chưa hỏi hắn, nhưng trong lòng ta rất chắc chắn, hắn chưa hề cưới vợ.”
Từ ngày đón người lên thuyền chăm sóc, để được ngắm người đẹp, ngày nào cậu cũng chọn những bộ quần áo đẹp đẽ và sang trọng để đưa cho Mộc Trầm Tuyết, rồi tự tay thay đồ và đắp thuốc cho hắn.
Ban đầu Mộc Trầm Tuyết luôn từ chối, nhưng sau mấy ngày thấy Thẩm Trì Ý không nghe, đành bất lực để mặc cậu làm gì thì làm. Mặc dù vậy, nhưng mỗi sáng thức dậy, cậu đều có thể thấy được vẻ không thoải mái thoáng qua trên gương mặt của vị công tử trầm tĩnh này. Đáng tiếc là Mộc Trầm Tuyết quá đỗi điềm tĩnh, chỉ trong chốc lát đã không thể nhìn ra được nữa.
Nhưng cũng đủ để thấy người này không quen được người khác phục vụ tận nơi.
Đừng nói là vợ con, có lẽ ngay cả người hầu cũng ít khi lại gần.
Ô Lăng không tin cậu: “Chưa hỏi thì làm sao mà chắc chắn?”
“Chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa thấy heo chạy bao giờ à? Lúc ở Thương Châu ta cũng đâu có ít lần lui tới chốn phong lưu.”
“Thế tử...”
Thẩm Trì Ý sợ Ô Lăng lại lải nhải nên đẩy hắn ra khỏi phòng, cuối cùng nói: “Thôi được rồi, chuyện còn chưa đâu vào đâu! Tình yêu vốn là chuyện của hai người, nếu hắn không có tình ý với ta, ta cũng không ép. Gió trăng mây nước đều là chuyện nhỏ, ăn uống ngủ nghỉ mới là chuyện lớn của đời người, ta có thể đi ngủ chưa, quản gia Ô?”
Ô Lăng bất lực: “Vậy Thế tử nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ sang bên Mộc công tử xem một chút.”
Thẩm Trì Ý tiễn Ô Lăng đi rồi đóng cửa lại, súc miệng, thay y phục ngủ, rồi đắp chăn nằm xuống.
Đêm đã về khuya.
Cậu mở mắt chờ đợi một lát.
Ô Lăng đi rồi không quay lại, chắc là Mộc Trầm Tuyết không có gì bất thường.
Lẽ nào cậu thật sự nghe nhầm?
Có phải những ngày này ở Giang Nam chơi bời quá đà, lơ là luyện võ, nên không phân biệt được tiếng động lạ và tiếng người nữa rồi không?
Thẩm Trì Ý trở mình.
…
Chiếc thuyền hoa đã rời xa khu chợ đêm sầm uất ở Thông Hoài, bên ngoài chỉ còn những mái nhà dân thường đã tắt đèn và đóng cửa.
Tiếng gió lạnh không ngừng đến, một tiếng động cực kỳ nhỏ bỗng lọt vào tai.
Là tiếng cửa sổ mở ra và hạ xuống.
Có người đột nhập!
Giấc ngủ vừa chợp đã tan biến ngay lập tức, Thẩm Trì Ý mở mắt, ngồi dậy.
Lần này, cậu tuyệt đối không thể nghe nhầm!
Nhưng trong phòng cậu không có gì khác lạ.
Thuyền hoa có hai tầng, để tiện làm việc nên Ô Lăng ở tầng dưới cùng với người lái thuyền.
Tầng này chỉ có hai phòng ở hai đầu, ngoài phòng của cậu ra, thì chỉ có thể là phòng của Mộc Trầm Tuyết…
"!!!”
Cậu không kịp khoác áo, lật người xuống giường, vội vã chạy đến cửa phòng Mộc Trầm Tuyết.
Vừa đến gần, mùi máu tanh thoang thoảng từ bên trong đã phả vào mặt.
Thẩm Trì Ý đột ngột đẩy cửa xông vào.
Trước mắt tối om.
Cửa sổ mở toang, ánh trăng tràn vào, miễn cưỡng có thể nhìn thấy tình hình trong phòng.
Người vốn luôn sạch sẽ lại đang ngồi trên sàn cạnh giường, cánh tay tựa vào mép giường bị một con dao sắc bén cứa rách, vệt máu đỏ tươi loang lổ trên tay áo lụa thêu hoa.
Còn có một bóng người áo đen bịt mặt ở gần đó, tay cầm trường kiếm, thân hình lảo đảo, có vẻ vừa ra đòn nhưng trượt, nhưng chẳng trúng ai.
Nghe thấy tiếng Thẩm Trì Ý đẩy cửa, tên áo đen hoảng hốt, không kịp nghĩ gì khác, vung kiếm đâm thẳng vào tim Mộc Trầm Tuyết!
Hắn ta không thèm quan tâm gì khác, chỉ muốn lấy mạng người!
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh!
Thẩm Trì Ý lao tới cạnh cái bàn nhỏ cạnh giường, xoay người tung cú đá , thuận thế hất tung cái bàn lên.
Ngọn đèn vàng đã tắt trên bàn bay lên không trung!
Một luồng gió mạnh quét qua, ngọn đèn rơi xuống, vừa vặn không sai một li, đụng trúng mũi kiếm!
Trong chớp mắt, căn phòng nhỏ trên thuyền hoa "keng keng loảng xoảng", không biết bao nhiêu đồ vật rơi xuống, lập tức tan hoang, lộn xộn hết cả lên.
Tên áo đen bị ngọn đèn làm chệch hướng mũi kiếm, nhưng không hề giao đấu với Thẩm Trì Ý, hắn ta xoay kiếm một cái, mục tiêu cực kỳ rõ ràng, lại đâm về phía Mộc Trầm Tuyết đang tựa vào giường!
Ánh kiếm sáng chói, phản chiếu ánh trăng và lướt qua gió.
Thẩm Trì Ý không hề sợ hãi, tuy tên áo đen này có võ nghệ khá, nhưng muốn giết người trước mặt cậu thì đúng là mơ tưởng hão huyền.
Cậu chắn ngang giữa Mộc Trầm Tuyết và tên áo đen, vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng đỡ lấy mũi kiếm.
Chỉ trong vài hơi thở, hai người đã giao đấu không dưới ba chiêu.
Thẩm Trì Ý không mang theo binh khí, tay không đánh với đối phương, nhưng vẫn thừa sức.
Tên áo đen đã yếu thế, thấy không còn cơ hội liền chạy vài bước đến cửa sổ, có vẻ muốn nhảy xuống sông bỏ trốn.
Thẩm Trì Ý nảy ra một ý nghĩ.
Người này đã đến để giết người, nếu không thành công chắc chắn sẽ quay lại, phòng kẻ thù một ngàn ngày không phải là cách hay, hơn nữa người này đã nhìn thấy mặt cậu, dù có một phần vạn khả năng lộ thân phận, cũng sẽ để lại hậu họa vô cùng!
Cậu quyết định phải giữ người này lại, thế là cậu tiến lên vài bước chặn trước, tung cú đá lên, đá trúng vào cổ tay cầm kiếm của tên đó.
Nhân lúc đối phương đau đớn lùi lại, Thẩm Trì Ý lập tức xoay người đoạt lấy binh khí của đối phương, giật tấm vải che mặt xuống, đồng thời tóm lấy cổ tay của kẻ đó, "cạch" một tiếng làm trật khớp hai tay hắn ta.
Thanh kiếm vừa đoạt được bị ném đi, "keng" một tiếng cắm vào sàn gỗ mà chưa dính một giọt máu nào.
Từ xa vang lên tiếng Ô Lăng gọi lớn: “Công tử!?”
Thẩm Trì Ý kịp thời lấy lại bình tĩnh hét lên: “Mang kim sang dược và rượu đến!”
Ô Lăng hoảng hốt đáp "Vâng ạ".
Gần như cùng lúc đó, trong phòng lại vang lên một tiếng động mạnh.
Tên áo đen bị Thẩm Trì Ý ném mạnh xuống đất, hai tay đã trật khớp, không thể cử động.
Tấm vải đen che mặt rơi xuống, để lộ một gương mặt xa lạ, đầy vẻ hung dữ.
Người này không hề tỏ ra sợ hãi hay co rúm, bị bắt cũng không có ý định cầu xin tha mạng, hoàn toàn không phải là trộm cướp. Mà là một sát thủ có mục tiêu rõ ràng.
Thẩm Trì Ý khựng lại, vẻ mặt chợt chùng xuống.
Ai đã phái sát thủ tới?
Đến để giết Mộc Trầm Tuyết? Một sát thủ có võ nghệ như thế này, ngay cả những thế gia bình thường cũng chưa chắc nuôi được, tại sao Mộc Trầm Tuyết lại gây thù chuốc oán với kẻ như vậy? Và tại sao không kêu cứu?
Hay là đến để giết cậu, nhưng lại tìm nhầm mục tiêu?
Nhưng lần này cậu che giấu thân phận xuống Giang Nam, cũng chỉ mang theo một tùy tùng là Ô Lăng, không thể nào có tin tức lọt ra ngoài được.
Trong chớp nhoáng, hàng ngàn suy nghĩ lướt qua trong đầu, cậu định xem vết thương của Mộc Trầm Tuyết thế nào trước rồi mới quay lại hỏi kỹ tên sát thủ.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm Trì Ý lại nghe thấy tiếng một con dao sắc lẹm đâm sâu vào thịt.
Chỉ thấy bàn tay không bị thương của Mộc Trầm Tuyết nắm chặt cán dao, vung tay lên và đâm xuống, cắm vào ngực tên áo đen.
Hàng vạn suy nghĩ lo lắng của Thẩm Trì Ý đều bị nhát dao tàn nhẫn này chém đứt, đầu óc trống rỗng.
Cậu ngẩn ngơ nói: “Ngươi...”
Mộc Trầm Tuyết mặt không đổi sắc, nhấc cổ tay lên, rút con dao găm ra.
Máu tươi bắn tung tóe.
Tên áo đen trợn tròn mắt, thở "khò khè" vài tiếng, rồi nhanh chóng tắt thở.
Máu của tên sát thủ văng lên mặt người đàn ông, ánh trăng phác họa gương mặt nghiêng nghiêng của hắn.
Gương mặt hắn hơi tái nhợt vì mất máu, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt trống rỗng. Giống như một ác quỷ trên trần gian, lại giống như một vị thần tiên bị đày xuống cõi âm.