Thẩm Trì Ý còn chưa kịp suy nghĩ ý nghĩa của câu nói đó.
Ngón tay người kia đã từ từ di chuyển, như thể thay đôi mắt lướt qua trên má và môi cậu, "xem" từng đường nét gương mặt cậu, rồi chợt dừng lại.
Đầu ngón tay đột ngột siết chặt, giữ lấy cằm cậu.
Đôi môi đang lẩn quất quanh môi cậu khựng lại, cuối cùng cạy mở đôi môi ấy.
Thẩm Trì Ý cứng đờ cả người.
Đối phương cứ thế mà dùng hành động để nói cho cậu biết ý nghĩa của câu nói vừa nãy.
Nhưng dường như người này cũng là lần đầu tiên hôn ai đó, ngơ ngẩn một lát, lại bắt đầu khám phá một cách từ tốn, chậm rãi.
Tuy không còn sự vội vàng như lúc nãy, nhưng Thẩm Trì Ý bị độc tính làm cho mềm nhũn, không thể cử động, vốn đã như một miếng thịt trên thớt mặc người ta xẻ, sự thăm dò từ từ của đối phương lại càng giống như một trò đùa tinh quái.
Mặt cậu nóng bừng như bị nhúng vào nước sôi, gương mặt ẩn dưới ánh trăng đỏ ửng, ngay cả sau tai cũng không thoát khỏi.
Cậu phải tìm một kẽ hở giữa những hơi thở hổn hển để lên tiếng.
“Mộc, Mộc huynh...”
Lời vừa thốt ra, Thẩm Trì Ý mới nhận ra mình đã lấy lại được chút sức lực.
Điều này càng chứng tỏ Mộc Trầm Tuyết không hề lừa cậu.
Nhưng mà. Cái, cái này…
Tuy cậu có ý với Mộc huynh... nhưng mà…
Thẩm Trì Ý hoảng loạn giãy giụa.
Người đàn ông ghim chặt cậu lại.
“Ngươi trúng độc quá sâu, chỉ như thế này thì cũng chẳng thấm vào đâu. Độc tính vẫn còn, đừng cử động bừa bãi.”
Cũng là câu nói đó, nhưng dường như đã lột bỏ lớp vỏ bọc lịch thiệp, giọng nói trầm xuống, đầy vẻ u ám.
Thẩm Trì Ý không cố tình giãy giụa.
Cậu đâu phải kẻ ngốc, vì muốn giữ thể diện mà bất chấp tính mạng.
Chỉ là…
"Chỉ như thế này thì cũng chẳng thấm vào đâu" là có ý gì?
Chẳng lẽ chỉ có "mây mưa" mới đủ à...!?
Cậu và Mộc Trầm Tuyết vẫn chỉ là bạn bè, quan hệ chưa rõ ràng, lễ vật chưa đưa, cha mẹ chưa gặp, giữa ban ngày ban mặt, à không, cũng không phải ban ngày ban mặt lắm, tóm lại... tóm lại là cậu vì giải độc mà lợi dụng người ta sao?
Rõ ràng là cậu đến để cứu mỹ nhân mà, sao giờ lại bẽ bàng như một con thú bị nhốt trong lồng để mỹ nhân ngắm nhìn thế.
"Khoan đã," ngực cậu vẫn còn rất khó thở, giọng nói yếu ớt, “đợi ta một lát...”
Mộc Trầm Tuyết quay lưng về phía cửa sổ, ánh trăng không chiếu rõ biểu cảm của người đàn ông, Thẩm Trì Ý không thể nhìn thấy vẻ mặt của vị công tử vốn đoan chính như ánh trăng kia.
Cậu chỉ có thể nghe thấy hơi thở của đối phương không còn ổn định như bình thường.
Nhưng của cậu cũng chẳng khá hơn là bao.
Cậu hoảng loạn vô cùng, lại không dám chạm vào cánh tay bị thương của đối phương, cứ thế lúng túng, loay hoay trong lòng người ấy, rồi lại cẩn thận gỡ chiếc túi thơm trên thắt lưng xuống.
Chiếc túi thơm này không chỉ là vật trang trí.
Bên trong không chỉ có hương liệu mà còn có một văn bản đóng dấu của phủ Thương Vương và quan ấn Thương Châu.
Triều Đại Ung quản lý việc đi lại giữa các châu phủ rất nghiêm ngặt, cậu là Thế tử Thương Vương nhưng các quan viên cấp dưới ít có cơ hội gặp mặt, nếu cậu ở ngoài một mình mà gặp rắc rối gì thì khó mà nói rõ, nên cậu luôn mang theo văn bản này để phòng thân.
Tấm giấy này chính là chứng minh thân phận của cậu.
Trước đó, cậu vẫn luôn không nói cho Mộc Trầm Tuyết biết thân phận thật của mình, trong lòng quả thật là có chút lo ngại.
Cậu là con của cố Thương Vương, đáng lẽ vừa sinh ra đã được kế thừa tước vị, nhưng tông tộc lấy cớ cậu chưa đủ tuổi để trì hoãn, thánh chỉ phong vương đến nay vẫn chưa ban.
Cậu mang danh Thế tử đã 19 năm, nhưng trên thực tế phủ Thương Vương không có vương gia, đủ để thấy thái độ của vị hoàng đế kia đối với cái chức vương này của cậu mập mờ đến thế nào.
Có lẽ chỉ đang chờ cậu đi sai một bước, là có thể lấy lại tước vị phiên vương này.
Trước đây cậu và Mộc Trầm Tuyết chỉ tình cờ gặp gỡ, biết mặt không biết lòng, cậu không thể lấy sự an nguy của cả phủ Thương Vương ra đánh cược, nên lúc mới quen không nói ra thân phận thật, dù sao thì Thế tử Thương Vương trên danh nghĩa vẫn đang dưỡng bệnh, nếu chuyện cậu ở Yên Châu bị kẻ có tâm biết được, truyền đến cung, đó sẽ là tội khi quân.
Vốn dĩ cậu định từ từ rồi nói.
Nháy mắt đã thành ra tình cảnh này, lúc này càng không thích hợp để nói ra.
Giới quyền quý của triều Ung có nhiều người thích đàn ông, nhưng phần lớn chỉ là những cuộc chơi bỡn cợt. Nếu không nói rõ ràng, biết đâu Mộc huynh lại coi cậu như một kẻ sỗ sàng.
Trong lúc gấp gáp, Thẩm Trì Ý chỉ có thể nghĩ đến cách dùng chiếc túi thơm này để bày tỏ.
Những thứ trong túi thơm không chỉ có thể chứng minh thân phận của cậu, mà còn có thể điều động kho bạc của phủ Thương Vương.
Hiện tại cậu không thể biến ra mười dặm hồng trang hay ngàn vàng để cầu hôn, vật này miễn cưỡng có thể dùng làm lễ vật.
Cậu nói: “Tặng huynh...”
Đôi tay vốn có thể cầm kiếm dưới tác dụng của độc tính giờ đây thậm chí còn không cầm vững được chiếc túi thơm, năm ngón tay run rẩy, mấy lần liền không buộc được dây, phải mất rất nhiều sức mới buộc được chiếc túi thơm một cách lộn xộn vào thắt lưng của người đàn ông.
Chiếc túi thơm cứ thế nằm cạnh chiếc túi gấm nhỏ mà Mộc Trầm Tuyết luôn mang theo.
Cậu buông tay, chiếc túi thơm rơi xuống, phát ra tiếng sột soạt nhẹ nhàng cọ vào áo.
"Có được không?" Cậu hỏi.
Nếu không được…
Nếu không được thì cậu chỉ có thể chết oan uổng thôi.
Haiz.
Thẩm Trì Ý lại thấy khó thở. Cậu vừa mới cử động nhẹ thôi mà độc tính đã nặng hơn rồi.
Mộc Trầm Tuyết lại không trả lời cậu.
Thẩm Trì Ý cúi đầu, nhẹ nhàng nắm vạt áo của người đàn ông, lại nhỏ giọng hỏi: “Ta tặng huynh cái này... huynh có thể giúp ta giải độc không?”
Mộc Trầm Tuyết cúi mắt xuống. Đôi mắt mà ánh trăng không thể chiếu tới chỉ thấy một màu đen kịt, mọi suy nghĩ đều ẩn chứa trong đó.
Ngay cả trước khi Thẩm Trì Ý xông vào, hắn đã cảnh giác nhận ra có sát thủ đột nhập.
Hắn không lập tức tiêu diệt mối họa, mà cố ý để tên sát thủ gây ra tiếng động, dẫn dụ cậu trai hiện đang tựa vào vai hắn tới. Hắn cũng cố ý để đối phương nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn của mình, không gì khác hơn ngoài một sự chờ đợi khó tả.
Mong đợi cậu trai đã ở bên cạnh hắn suốt mấy tháng qua sẽ sợ hãi, hoảng loạn, dùng những gì vừa biết làm lý do uy hiếp hắn giải độc, để lộ ra "bộ mặt thật" lạnh lùng, gấp gáp.
Cho đến vừa nãy.
Vẻ mặt u ám của hắn dần trở nên lạnh lùng, im lặng chờ đợi phản ứng của Thẩm Trì Ý, chờ đợi đối phương cũng trở nên tầm thường như bao người hắn đã từng biết.
Bệnh cũ, vết thương mới hòa quyện lại thành nỗi đau nhói lan khắp cơ thể, càng làm hắn tỉnh táo hơn.
Ngay sau đó, hắn lại cảm nhận được cậu trai treo cái gì đó lên thắt lưng của hắn, và nghe rõ cậu hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.
Vào lúc này mà vẫn còn đàng hoàng hỏi hắn có thể giúp giải độc không.
"Nếu ta nói không được." Vẻ mặt của Mộc Trầm Tuyết càng trở nên thâm sâu khó lường, trong từng lời nói dường như đang kìm nén một điều gì đó mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể phân biệt được.
Có lẽ là kìm nén nỗi đau, cơn bệnh, bệnh cũ, hoặc là kìm nén một tâm tư nào đó không tiện nói ra.
“thì ngươi sẽ không giải độc nữa sao?”
“Đương nhiên rồi...”
Đúng lúc chiếc thuyền hoa đổi hướng, ánh trăng bừng sáng, chiếu rọi lên hai người.
Thẩm Trì Ý thấy vẻ mặt người đàn ông khựng lại.
Hai tay của cậu đã lạnh ngắt, không còn tâm trí để suy nghĩ về ý nghĩa ẩn sâu trong biểu cảm của Mộc Trầm Tuyết, chỉ gắng sức nói từng lời, từng chữ một.
“Nam nữ yêu nhau, là chuyện đôi bên tự nguyện, và, và ý nguyện của Mộc huynh là quan trọng nhất, làm sao ta có thể vì trúng độc mà ép buộc huynh...”
Vậy... rốt cuộc là có được không?
“Không được.”
Thẩm Trì Ý ngây ra: “Vậy, vậy để ta nghĩ di ngôn...”
Vẻ mặt của người đàn ông trống rỗng một lúc lâu, rồi đột nhiên bật cười, tiếng cười lấn át cả mùi máu tanh đang lan tỏa trong phòng và nỗi đau âm ỉ ẩn trong góc khuất.
Ngay sau đó, hắn một tay ôm lấy cậu, đặt cậu lên chiếc đệm trên giường.
Thẩm Trì Ý chân tay mềm nhũn, mặc kệ người ta sắp đặt. Cậu chỉ thấy trước mắt quay cuồng, rồi khi ngước lên, tầm nhìn đã bị Mộc Trầm Tuyết che lấp hoàn toàn.
“Trước đây ta làm việc, luôn luôn... suy, nghĩ, kỹ, rồi, mới, làm.”
“Nhưng mà…”
Nhưng mà gì?
Cậu nghe Mộc Trầm Tuyết nói bên tai: “Được.”
Vừa nãy còn nói không được cơ mà.
Đúng là thay đổi thất thường.
Thẩm Trì Ý bị người đàn ông giam chặt trong không gian nhỏ hẹp, khó mà cử động. Cậu lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể suy nghĩ nhiều hơn, vội vàng đỏ mặt nói: “Thuốc mỡ! Chưa lấy thuốc mỡ... trong thuốc mỡ có, có loại dùng được...”
Người kia khựng lại, hít thở sâu vài lần, nhíu mày nói: “Ngươi bị thương rồi à?”
“Ta không bị thương, là chuyện của đàn ông... chuyện giường chiếu, cần dùng thứ này...”
Cậu từng theo những công tử ăn chơi vào chốn phong lưu, thấy không ít các công tử thế gia bao các tiểu quan, có người vì thú vui mà còn tự mang theo thuốc mỡ bào chế theo bí phương, nói là có công dụng khác nhau.
Thấy nhiều rồi, tự nhiên sẽ biết công dụng của nó.
Thẩm Trì Ý vội vã vươn người định lấy, "Không dùng thuốc mỡ, ta sợ làm huynh bị thương..." Huynh…
Bên tai vang lên giọng nói cố ý hạ thấp của người đó, chứa đựng sự tức giận mà cậu không hiểu, có lẽ là nghe nhầm: “Ngươi biết rõ quá nhỉ.”
Người đàn ông mù không cho cậu cử động, tự mình mò mẫm một lúc trong đống thuốc hỗn độn cạnh giường, rồi đột ngột ném mấy lọ thuốc mỡ đáng lẽ phải dùng để xoa bóp lên giường.
Cảm giác không đúng lúc nãy càng rõ ràng hơn.
Cho đến khi cậu nhận ra mình chỉ có thể ngửa đầu nhìn đối phương, cậu mới bàng hoàng hiểu ra có gì đó sai lầm.
Cậu kinh ngạc kêu lên: "Không phải ta…" ta làm sao?
Chưa kịp nói xong người kia đã cúi xuống, dùng môi lưỡi bịt kín mọi lời nói còn dang dở của cậu.
Ánh trăng lơ lửng trên không, dải ngân hà dịch chuyển về phía tây, hồ nước nối liền trời, hội tụ ở phía đông, nứt ra một vệt trắng như bụng cá.
Gió sớm thổi qua cành cây, nhân gian đón lấy vẻ đẹp của cuộc sống.
“ Thế tử? Thế tử?”
Không biết tiếng gọi của ai như một làn sương mù rót vào tai, lờ mờ, thật thật giả giả.
Thẩm Trì Ý tỉnh dậy một cách mơ màng.
Trong khoảnh khắc, mọi cảm giác cũng được đánh thức, toàn thân như vừa lăn qua một vòng giấm, cảm giác ê ẩm đau nhức ập đến như sóng vỗ.
Đầu óc cậu hỗn loạn, ngơ ngác một lúc lâu, rồi từ từ mở mắt.
Trước mắt, lụa trắng bay bay, trời đã sáng.
Cậu đang nằm trên giường trong phòng nhỏ của Mộc Trầm Tuyết.
Ngọn đèn vàng tối qua đâm vào mũi kiếm đã được ai đó nhặt lên, đặt bên cạnh giường, một góc cánh hạc bị lõm vào một vết nhọn, là dấu vết do trường kiếm gây ra.
Thanh kiếm đó thì không còn nữa.
Ô Lăng thấy cậu mở mắt, mừng rỡ nói: “Cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!”
Thẩm Trì Ý không chỉ tỉnh, mà độc tố tối qua cũng đã được giải sạch sẽ.
Cậu không hề ngần ngại bật dậy.
Cậu vốn quen như vậy, sáng sớm mở mắt là lật người xuống giường, rất sảng khoái.
Nhưng ngay lập tức, cảm giác ê ẩm lan khắp cơ thể, cậu "hự" một tiếng rồi vội vàng tựa lại vào thành giường, nhớ lại chuyện đã xảy ra nửa đêm hôm qua.
Tối qua cậu cứ nghĩ là vì trúng độc mà phải vô lễ với mỹ nhân, nhưng Mộc Trầm Tuyết đang lúc bệnh cũ tái phát, một tay lại bị thương, trong ngoài đều bị thương, nhưng không biết lấy đâu ra sức mạnh, cứ ghì chặt lấy cậu.
Nhìn từng hành động của người đó, nhẹ nhàng hóa giải ngàn cân, rõ ràng là người biết võ!
Cậu vốn đã trúng độc, không có sức lực, lại sợ làm chạm vào vết thương trên cánh tay của Mộc Trầm Tuyết, không dám cử động mạnh, vô cùng bị chèn ép.
Sau đó…
Sau đó, mấy lọ thuốc mỡ kia đã được dùng lên chính cơ thể cậu. Thậm chí còn dùng hết sạch.
Nửa đêm, Ô Lăng đậu thuyền xong, còn từng gõ cửa bên ngoài.
Nhưng lúc đó cậu và Mộc Trầm Tuyết đã... Cậu đành vội vàng gọi Ô Lăng, bảo hắn đi trước.
Cho đến khi kiệt sức mà ngủ, chỉ có cậu và Mộc Trầm Tuyết ở bên nhau.
Thậm chí cậu còn... ngủ trong lòng Mộc Trầm Tuyết.
Giờ đây tỉnh lại không thấy khó chịu gì, trên người cũng mặc y phục ngủ, không biết Mộc huynh cái gì cũng không nhìn thấy, tối qua đã dọn dẹp bãi chiến trường như thế nào…
“...”
Vừa nghĩ lại, là trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh người đàn ông vì không nhìn thấy mà cứ hỏi đủ thứ chuyện linh tinh.
“...”
Cậu và Mộc Trầm Tuyết…
Ôm được mỹ nhân mà mình yêu mến, vốn là chuyện tốt.
Nhưng cái quá trình này... cái kết quả này...!
Sao lại như vậy được chứ...!
Rõ ràng không còn trúng độc, nhưng Thẩm Trì Ý lại tối sầm cả mặt mũi.
Chuyện cũ không muốn quay lại, Thế tử rụt vào trong chăn.
Ô Lăng nhìn chiếc chăn cuộn tròn không thấy bóng người, vội vàng kêu lên: “Thế tử!”
Một khuôn mặt đỏ bừng ló ra từ mép chăn.
Thẩm Trì Ý làm rùa rụt cổ không được bao lâu, lại bắt đầu lo lắng phải giải quyết chuyện kẻ thù của Mộc Trầm Tuyết ra sao.
Tối qua loạn quá, mối quan hệ giữa hai người cũng chưa nói rõ.
Bây giờ cậu nghĩ lại, Mộc Trầm Tuyết đã biết võ, trong máu lại có độc tính lợi hại như vậy, tên sát thủ đó có lẽ vốn dĩ không thể thành công. Trái lại, là cậu lại tự cho mình là đúng, cho rằng người kia cần được cứu, cuối cùng lại thành vướng chân, lại còn…
Nếu Mộc Trầm Tuyết chỉ là tốt bụng cứu cậu, thì nó có khác gì việc cậu vì giải độc mà ngủ với một người anh em đâu!?
Đầu cậu to như cái bánh tét, hỏi: “Mộc huynh đâu?”
Ô Lăng bất ngờ không trêu chọc cậu, mà vội vàng nói: “Ở bên ngoài, vừa nãy có mấy người đến, nói là người nhà của Mộc công tử tìm đến, ngay cả cái xác của tên sát thủ tối qua cũng bị họ mang đi rồi. Bây giờ Mộc công tử đang nói chuyện với họ ở ngoài kia.”
Thẩm Trì Ý ngẩn ra.
Người nhà của Mộc Trầm Tuyết?
Tối qua vừa bị kẻ thù tìm đến truy sát trên thuyền, sáng nay người nhà đã không tìm thấy suốt mấy tháng lại xuất hiện?
Cậu và Mộc Trầm Tuyết ở bên nhau mấy tháng, lễ tết cũng đều ở trên thuyền hoa, nhưng ngay cả đêm giao thừa, Mộc Trầm Tuyết cũng không hề nhắc đến người nhà.
Bây giờ người đột nhiên đến, lại còn đến rất nhiều.
Ô Lăng lại nói: “Mộc công tử lúc ra ngoài có dặn ta đừng làm phiền người, ta vốn định đợi Thế tử tỉnh rồi sẽ nói. Nhưng vừa nãy trên mạn thuyền có một con chim bồ câu đưa thư hạ xuống, không có thư, chỉ có một mảnh vải đen buộc ở chân trái.”
Mọi suy nghĩ miên man đều bị câu nói này gạt bỏ, vẻ mặt đỏ ửng của Thẩm Trì Ý ngay lập tức biến mất.
Mắt cậu nheo lại, đáy mắt lập tức dâng lên vẻ lo lắng.
Chim bồ câu đưa thư buộc vải đen ở chân trái, đây là ám hiệu mà cậu và người truyền tin trong cung đã hẹn trước.
Dù sao thì chim bồ câu cũng không an toàn, có thể bị người khác chặn lại bất cứ lúc nào. Cậu dò la tin tức về các đại thần trong triều và những biến động ở hoàng thành, đương nhiên không thể trực tiếp đặt tin lên chim.
Vì vậy, khi có tin từ trong cung, họ sẽ cử người đến trạm dịch nơi cậu ở, giả dạng thư từ bình thường để gửi, rồi sau đó thả một con chim bồ câu để thông báo cho Cậu biết có tin mới, bảo cậu đến trạm dịch xem.
Nếu chim bồ câu buộc vải trắng ở chân trái, đó là tin tức bình thường, có thời gian rảnh thì đi xem.
Nếu buộc vải đen, thì là…
“Khẩn cấp lắm!?”
Thảo nào Ô Lăng không màng gì khác mà chạy vào gọi cậu dậy.
Sao đột nhiên lại có chuyện khẩn cấp như vậy?
Hoàng thành đã xảy ra chuyện gì, mà lại liên quan đến một Thế tử Thương Vương chưa được phong tước như cậu chứ?
Cốt truyện hiện tại không phải là Thái tử qua đời sao? Cung đình đang rối như một nồi cháo, lấy đâu ra tâm trí mà quản Thương Châu?
Cậu cố gắng nhớ lại cốt truyện cũng không ra manh mối gì, vội vàng chui ra khỏi chăn, gắng gượng đứng dậy với cơ thể ê ẩm, nhận lấy áo khoác ngoài từ tay Ô Lăng khoác lên, sau khi buộc thắt lưng, theo bản năng muốn chỉnh lại chiếc túi thơm. Tay cậu trống rỗng.
Tối qua cậu đã tặng chiếc túi thơm đó cho Mộc Trầm Tuyết làm lễ vật rồi.
“...”
Thẩm Trì Ý vỗ trán một cái, tạm thời trấn tĩnh lại, “Chim bồ câu đến lúc nào?”
“Ngay vừa nãy, ta vừa thấy là biết không thể chậm trễ, vội vàng vào phòng gọi người.”
Thẩm Trì Ý vừa nói chuyện với Ô Lăng, vừa đi đến trước cửa, nghe thấy tiếng trò chuyện bên ngoài.
Những người đến tìm Mộc Trầm Tuyết này chưa từng gặp cậu, cậu cũng không biết gia đình Mộc Trầm Tuyết như thế nào.
Cậu do dự một lát, vẫn bảo Ô Lăng lấy nón che mặt đến, đội lên rồi mới mở cửa bước ra.
"Ta không sao," tối qua cậu không bị thương một chút nào, làm toàn chuyện không thể nói ra, “Vải đen chưa bao giờ được dùng một cách tùy tiện, có lẽ trong cung đã xảy ra chuyện lớn liên quan đến phủ Thương Vương, ngươi đi đến trạm dịch trước, mang tin tức về cho ta càng sớm càng tốt.”
Ô Lăng nghiêm trọng nói: “Vâng ạ.”
Cậu kéo Ô Lăng đang vội vàng quay đi lại: “À, mua hai con ngựa tốt về nhé.”
Biết đâu lúc nào đó phải chạy đêm về phủ.
Ô Lăng gật đầu, nhón chân lướt đi, không hề chần chừ, dùng khinh công lướt qua mặt nước, lên bờ và rời đi.
Thẩm Trì Ý lo lắng.
Đã là chuyện khẩn cấp, phần lớn không phải chỉ truyền tin là xong.
Dù là tin tức gì, e rằng cậu cũng phải lập tức quay về phủ.
Cậu nhìn bóng Ô Lăng dần xa, rồi mới bước đến bên ngoài đình ngắm cảnh trên thuyền hoa.
Qua lớp lụa trắng, cậu nhìn thấy ba người đang đứng dưới đình.
Mộc Trầm Tuyết đứng ở giữa.
Gần đây hắn đã có thể nhìn thấy một vài màu sắc mờ nhạt, không cần thường xuyên đắp thuốc, chỉ buổi sáng đắp thuốc bột lên mắt. Lúc này, một dải vải đen che mắt đang giấu lớp thuốc bột, hắn đứng đó một cách thanh thoát.
Phía trước là mặt hồ, nếu không cẩn thận rất dễ rơi xuống hồ, nhưng người này lại thản nhiên đứng trước lan can, vẻ mặt điềm đạm.
Gió tháng Giêng lạnh buốt, người đàn ông khoác một chiếc áo choàng màu đen vàng có lẽ là do người dưới tay mang đến, lớp lông nhung ở cổ áo bay phấp phới theo gió, thỉnh thoảng lại lướt qua cằm người đó.
Giống như một đóa mai lạnh lùng giữa trời sương giá, một đóa lan cô độc ngắm mình.
Là dáng vẻ đoan chính mà Thẩm Trì Ý vô cùng quen thuộc. Và hoàn toàn khác với tối qua.
Nhưng tối qua cậu trúng độc, đến tận cuối cùng vẫn còn mơ màng, hồi tưởng lại chỉ thấy đầu óc hỗn loạn, lộn xộn, thực sự khó mà xác định được.
Sao độc trong máu của Mộc Trầm Tuyết lại kỳ lạ như vậy, cậu xuyên đến đây bao năm, sao chưa từng nghe nói đến thể chất như thế này?
Và cả cách giải độc nữa…
Cậu dừng lại ở bên ngoài đình ngắm cảnh.
Trong số hai người đứng cạnh Mộc Trầm Tuyết, một người đàn ông trông giống thư sinh, đầu đội mũ búi tóc, mặc áo bào màu đỏ, đang kinh ngạc nói: “Sao lại bị thương thế này? Là do tên sát thủ kia gây ra sao? Ngoài tên sát thủ đó, còn có ai khác lại gần không?”
"Người khác" đã đến rồi.
Hai người kia nhìn thấy Thẩm Trì Ý, thì đều quay sang nhìn.
Dường như người đàn ông cũng biết cậu đã đến, hơi nghiêng đầu, không trả lời câu hỏi của người mặc áo đỏ, mà bình tĩnh nói: “Vừa tìm thấy ta, tối đã có sát thủ đến.”
Người đàn ông còn lại mặc đồ đen, trông có vẻ lớn tuổi nhất, nhưng nghe câu nói đó thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức quỳ xuống: “Có người nội ứng tuồn tin, thuộc hạ sẽ đi điều tra ngay!”
Mộc Trầm Tuyết khẽ gật đầu.
Người đàn ông áo đen đứng dậy chắp tay, đi vòng qua Thẩm Trì Ý đang đứng ngoài đình, cứ thế rời đi.
Khi đi ngang qua, Thẩm Trì Ý dựa vào tấm lụa trắng che mặt, không chút kiêng dè mà nhìn tướng mạo và vẻ mặt của người đó.
Vẻ hung ác còn hơn cả tên sát thủ tối qua.
... Người này phần lớn đã từng giết người.
Thẩm Trì Ý sững sờ.
Có kẻ thù có thể nuôi được cao thủ và sát thủ, lại còn có thuộc hạ trông như đã từng lấy mạng người không chỉ một lần.
Thể chất đặc biệt, trong máu chứa độc lạ, ít nhất là từ nhỏ đã có bí mật về sức khỏe.
Mộc huynh này, cái gia đình thương gia của huynh, thật sự không đàng hoàng chút nào, phải không???