Trong lúc ngẩn người, Thẩm Trì Ý mới nhận ra sắc mặt đối phương đặc biệt nhợt nhạt.

Dường như trên trán hắn còn có những giọt mồ hôi li ti do đau đớn mà ra, đôi mắt u ám khẽ run rẩy, như thể sắp tan vỡ trong ánh trăng và gió đêm.

Ánh mắt cậu lướt xuống, Thẩm Trì Ý tiếp tục nhìn thấy vết đỏ nổi bật trên cánh tay người đàn ông.

Cậu bừng tỉnh: “Mộc huynh...”

Ô Lăng chạy đến: “Thuốc!! Công tử bị thương sao!? Cái này…”

Phòng trên thuyền hoa nhỏ hẹp, không thể chứa nhiều người, trong phòng lại tan hoang, không còn chỗ đứng chân, nên Ô Lăng chỉ có thể đứng ngoài cửa, nhìn vào trong.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, hắn ta trợn tròn mắt, vội vàng hạ giọng xuống, kinh ngạc hỏi: “Công tử, chuyện gì thế này?”

Thẩm Trì Ý ra hiệu cho Ô Lăng im lặng, ngồi xuống, lại gần xem vết thương trên cánh tay trái của Mộc Trầm Tuyết.

Vết thương hướng vào trong, hai đầu vết cắt hơi rộng, không giống vết kiếm, mà giống vết dao ngắn tự cứa hơn.

Còn thanh trường kiếm mà tên sát thủ dùng thì vẫn sáng bóng như mới, không dính một giọt máu nào…

Không giống do sát thủ gây ra, mà giống... Mộc Trầm Tuyết tự làm bị thương?

Vết thương của hắn vẫn đang rỉ máu, cậu không có thời gian để suy nghĩ những chuyện đó, vội vàng cầm lấy thanh trường kiếm của tên sát thủ, rạch một đường lên tay áo của mình.

“Xoạt.!”

Tấm lụa thêu với giá ngàn vàng rách toạc thành từng mảnh.

Thẩm Trì Ý không chớp mắt, xoắn nó lại thành hình sợi dây, buộc chặt ở phía trên vết thương của người đàn ông.

Từ đầu đến cuối, Mộc Trầm Tuyết không nói lời nào.

Người này vẫn giữ nguyên tư thế nắm chặt con dao ngắn, nhưng vẻ mặt thì không còn lạnh lùng như trước, ngược lại trông như đang thất thần.

Má của mỹ nhân dính máu, vẻ mặt bàng hoàng dưới ánh trăng tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ lạ lùng.

Nếu là bình thường, có lẽ Thẩm Trì Ý đã buông lời trêu ghẹo đối phương.

Nhưng lúc này cậu làm gì còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện phong tình.

Cậu cảm thấy dường như Mộc Trầm Tuyết vẫn đang đề phòng điều gì đó, nhưng trong không gian chật hẹp này, chỉ có cậu thôi.

Chẳng lẽ là đề phòng cậu à?

Cậu ngập ngừng hỏi: “Mộc huynh? Vừa nãy có dọa huynh sợ không?”

Có vẻ Mộc Trầm Tuyết hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đầu tiên của cậu, khựng lại một chút, ngay cả vẻ đau đớn cũng tan biến trong chốc lát.

Thẩm Trì Ý không đợi được câu trả lời, lại nói: “Ta xem qua rồi, hắn chết rồi, huynh đừng lo. Nếu còn có kẻ nào khác đến, đêm nay ta sẽ ở lại đây, trừ khi bọn chúng không tiếc công sức đánh động quan nha đến, nếu không ta tuyệt đối sẽ không để huynh xảy ra chuyện gì...”

Mà cho dù chúng có kéo đến thật, cậu cũng sẽ cõng Mộc Trầm Tuyết và Ô Lăng chạy trốn.

Cậu xuyên sách lâu như vậy, mọi thứ đều không giỏi, chỉ có đánh nhau là chẳng sợ ai!

Đáng tiếc là cậu còn muốn tra hỏi tên sát thủ này một phen để diệt trừ hậu họa, không ngờ hắn ta lại chết nhanh như thế.

Mộc Trầm Tuyết lại hạ giọng nói: “Kẻ thù của ta tìm đến tận nơi, đã làm liên lụy đến Tô công tử rồi.”

"Phải là ta xin lỗi mới đúng," Cậu nhìn chằm chằm vào vết thương, đau lòng vô cùng, áy náy nói:

“Ta không biết huynh có kẻ thù, phần lớn là do tối nay ta cứ khăng khăng giành đèn, gây ra rắc rối. Lúc đó rất nhiều người nhìn thấy huynh ngồi trên thuyền hoa, nên kẻ thù của huynh mói phát hiện ra tung tích.”

"Ta đã giết người," Mộc Trầm Tuyết cắt ngang lời cậu, “Tô công tử có thể báo quan, ta sẽ tự đi theo quan sai, nói rõ chuyện này không liên quan đến ngươi.”

Giọng điệu trầm lắng, từng chữ từng chữ như thể chứa đựng những hàm ý không rõ ràng.

Giống như đang xúi giục cậu làm vậy, lại giống như đã đoán trước được cậu sẽ làm vậy.

Thẩm Trì Ý vô thức ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đang từ từ chớp của người này.

Dù biết người trước mặt vẫn chưa khỏi bệnh, nhưng cậu lại có một cảm giác lạ lùng rằng đối phương đang xem xét từng hành động, từng phản ứng của mình.

Bỗng nhiên cậu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng đó, vội vàng cúi đầu, cẩn thận cắt phần áo gần vết thương trên cánh tay Mộc Trầm Tuyết, nói: 

“Người này đến để giết huynh, chết là đáng đời, báo quan làm gì cho phiền phức?”

Nếu thật sự báo quan, đừng nói là Mộc Trầm Tuyết gặp rắc rối, mà chính cậu, một Thế tử Thương Vương đáng lẽ phải ở nhà dưỡng bệnh, mới là người gặp rắc rối lớn nhất.

Thế mà hắn lại bảo cậu đi báo quan... Hắn đang lo lắng cậu sẽ bỏ rơi hắn khi gặp hoạn nạn sao?

Cậu nghĩ, tháng trước hắn đột nhiên gặp tai nạn, vết thương chưa lành, một mình trôi dạt đến đây, một vị công tử văn nhã lớn lên trong thư phòng thì làm sao thấy được bão tố như thế này, có lẽ là thật sự bị dọa sợ rồi.

Cậu muốn làm mỹ nhân vui vẻ, khẽ cười một tiếng, giả vờ thoải mái: “Cái xác này ta sẽ nghĩ cách xử lý, huynh đừng lo, để ta xử lý vết thương cho huynh trước.”

Mộc Trầm Tuyết nghe vậy thì hơi nghiêng đầu. Như thể lại đang "nhìn" cậu.

“Lời của Tô công tử, có nghĩa là dù ta có giết người thì ngươi cũng sẽ chôn xác giúp ta à?”

Thẩm Trì Ý còn đang toàn tâm toàn ý lo lắng cho vết thương kinh hoàng đó, nên thuận miệng dỗ dành: “Đương nhiên rồi.”

“Cạch”

Người đàn ông buông tay.

Con dao găm lăn xuống đất.

Thẩm Trì Ý mở hũ rượu trắng.

Cảm giác choáng váng đột nhiên ập đến như sóng vỗ.

Chuyện gì thế này?

Cậu say máu thì thôi đi, ngay cả rượu cũng say nốt là sao?

Hay là... vừa nãy tên sát thủ vào phòng có rải thuốc mê? Nhưng trông Mộc Trầm Tuyết có vẻ vẫn bình thường mà…

Đầu óc nặng trĩu, lại còn cảm thấy khó thở.

Khó chịu quá.

Nhưng Ô Lăng đã đi lái thuyền rồi, bây giờ chỉ có cậu mới có thể băng bó cho Mộc Trầm Tuyết.

Mộc huynh vừa bị kẻ thù truy sát, bị thương, đúng lúc cần người chăm sóc an ủi. Làm sao cậu có thể bỏ mặc hắn vào lúc này?

Cậu cắn mạnh vào môi dưới, lập tức cảm nhận được vị máu tươi của chính mình, mùi vị tanh như sắt gỉ xộc thẳng vào mũi, giúp cậu tỉnh táo hơn một chút.

Cậu nhìn Mộc Trầm Tuyết: “Mộc huynh, vết thương có đau lắm không?”

Sắc mặt của Mộc Trầm Tuyết trong chớp mắt đã chuyển sang trắng bệch, đôi môi mất hết máu, dưới ánh trăng tái nhợt thậm chí còn hơi tím tái.

Người đàn ông lại lảo đảo lắc đầu: “Vết thương không phải là chuyện lớn. Ta vốn có bệnh cũ, tối nay... chỉ là bệnh tình tái phát nên đau đầu thôi.”

"Thế vết thương cũng không phải chuyện nhỏ." Cậu đổ rượu trắng lên vết thương của Mộc Trầm Tuyết, “Mộc huynh ráng chịu một chút, giờ không tiện tìm thầy lang.”

Lúc này, đầu óc Thẩm Trì Ý đã hơi quay cuồng, hoàn toàn không nhận ra rằng, vị Mộc công tử yếu đuối đáng thương trong lòng cậu, dưới sự đau đớn như vậy lại không có một động tĩnh nào, chỉ run rẩy nhẹ cánh tay, không hề rên lấy một tiếng.

Mắt cậu mờ đi, sau khi đổ rượu trắng ra rửa sạch lớp máu ngoài cùng, dựa vào thói quen rắc thuốc kim sang lên, rồi lại cắt một mảnh vải từ áo lót để băng bó vết thương.

Thấy cuối cùng máu cũng không chảy nữa, cậu thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy định đỡ Mộc Trầm Tuyết lên giường, trong đầu vẫn còn lo chuyện xử lý cái xác.

Chưa kịp đứng thẳng là cảm giác choáng váng và ngạt thở đã hoàn toàn đè lên người, mắt cậu tối sầm lại, chân tay rã rời, đột ngột ngã xuống.

Xung quanh đều là đống bừa bộn, cú loạng choạng này khiến cả người cậu ngã nhào vào người đối diện.

Dường như người đó đã đoán trước được, nên bình tĩnh đỡ lấy cậu. Cậu cứ thế ngã thẳng vào lòng người đàn ông.

Gió tháng Giêng lạnh, nhưng cậu lại đâm đầu vào một nơi ấm áp, hơi ấm như một bức tường chắn, ngăn cản cái lạnh buốt da.

Chiếc thuyền hoa đang đi qua dưới gầm cầu.

Những viên gạch đá vô tình che khuất đi ánh sao và ánh trăng, ánh sáng không thể xuyên qua hành lang dài, cũng không lọt vào khung cửa sổ nhỏ, khiến người ta không thể phân biệt được là trời đất không có ánh sáng, hay là trước mắt không có ánh sáng.

Một lát sau.

Chiếc thuyền hoa đi qua khỏi gầm cầu.

Ánh trăng tức khắc tràn ngập trở lại, nước hồ lấp lánh như chứa đầy sao trời, tiếng gió mang theo sóng gợn lăn tăn trong đêm tối, lan tỏa từng chút một, rồi lọt vào tai người trên thuyền.

Tiếng ù ù trong tai Thẩm Trì Ý dịu đi một chút, cậu hoàn hồn, mới nhận ra trán mình đang tựa vào vai người đàn ông.

Cánh tay vừa được băng bó của đối phương đang vòng quanh cậu, như thể đang ôm cậu vào lòng.

Mộc huynh bị thương, tinh thần lại hoảng hốt, sao cậu lại có thể hành động sỗ sàng như vậy chứ?

Thẩm Trì Ý ngẩn người, dù trước mắt là từng cơn tối sầm, nhưng cậu vẫn cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy.

Hai cánh tay đang ôm cậu dường như siết chặt hơn một chút.

Không biết người kia lấy đâu ra sức lực, nhẹ nhàng giữ cậu lại trong lòng, hạ giọng nói: “Đừng cử động.”

Cứ thích cử động đấy!

“...”

Người đàn ông vẫn giữ cậu lại, “Từ nhỏ ta đã uống thuốc, thể chất đặc biệt, trong máu có kịch độc, người khác uống hoặc ngửi phải đều có nguy hiểm đến tính mạng.”

Vậy chẳng phải cậu đang…

“Kẻ trúng độc càng cử động nhiều, càng chết nhanh. Vừa nãy tên sát thủ đột nhập muốn giết ta, nên ta mới tự làm mình bị thương để đầu độc hắn.”

... Ồ.

Thảo nào vết thương đó lại giống vết dao cứa. Thảo nào trên kiếm của tên sát thủ kia rõ ràng không có máu, mà Mộc Trầm Tuyết lại bị thương.

Hóa ra Mộc huynh không kêu cứu, là vì đã có cách đối phó với sát thủ, ngược lại là cậu làm chuyện thừa thãi.

Vậy nên không phải cậu say máu, cũng không phải say rượu, càng không phải trúng thuốc mê.

Mà là trúng độc.

Gia đình thương gia của Mộc huynh này có làm ăn chính đáng không vậy? Làm nghề buôn bán thuốc độc đấy à?

Thẩm Trì Ý không dám cử động nữa, khuôn mặt đỏ bừng vùi vào vai người đàn ông, nói nhỏ: “Vậy vừa nãy...”

Cậu chưa nói hết, nhưng Mộc Trầm Tuyết đã hiểu ngay cậu đang lo lắng điều gì, nói với cậu: “Vừa nãy tùy tùng của ngươi không ngửi thấy nhiều, sau khi rời xa khỏi đây độc tính sẽ tự tan.”

Nhưng cậu đã ngửi rất nhiều.

“Thuốc giải...”

"Thuốc giải," người này lẩm bẩm như nói với chính mình, dừng lại một chút mới nói, “cần thời gian để điều chế. Ngay cả bây giờ có mang phương thuốc đi gấp rút tìm đủ dược liệu, cũng không kịp nữa rồi.”

Vậy sao không nói sớm?

Còn đứng đó nói chuyện báo quan hay không báo quan…

Lại còn đợi cậu gọi Ô Lăng đi, băng bó xong vết thương, mọi chuyện xong xuôi rồi mới nói…

“Ngươi.”

Hơi thở của cậu càng lúc càng nặng nề, chỉ cảm thấy độc tính đã khóa chặt cổ họng, cậu không thể nói được nữa.

Xong rồi.

Trúng độc ngay lập tức ư?

Bao năm nay cậu luôn cẩn thận tránh né cốt truyện chính, tưởng rằng đã sống sót được đến giai đoạn sau, kết quả lại chết vì trúng độc một cách lãng xẹt thế này sao...?

Oan ức quá. Hu Hu.

Mẫu thân phải làm sao?

Vương phủ Thương Vương thì sao, cái quyển sổ tay nấu ăn mà cậu vất vả biên soạn, giấu dưới gối trong phòng ngủ thì sao, nếu Ô Lăng lên thấy cậu chết rồi lại hiểu lầm Mộc Trầm Tuyết thì sao...Ôi

Bỗng nhiên có người nâng cằm cậu lên.

Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cằm cậu, vuốt ve bờ môi, cảm giác lạnh buốt đột ngột khiến cậu rùng mình một cái.

Cậu tỉnh táo lại, hàng ngàn suy nghĩ đều tan biến, còn chưa kịp nghĩ gì, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì.

Người kia đã cúi đầu, đôi môi khẽ chạm vào khóe môi cậu, thì thầm như sương khói: 

"Còn một cách giải độc thứ hai. Độc dược đến từ thân thể của ta, thuốc giải..." Ngón tay cái hắn lướt nhẹ trên má cậu, “Cũng có thể lấy trên thân thể của ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play