"À, hắn họ Mộc, tên là Mộc Trầm Tuyết," lang trung nói, “Nghe nói là xuất thân từ thương nhân. Mấy ngày trước, trên đường vận chuyển hàng về quê thì gặp phỉ. Không chỉ bị lạc mất gia nhân, mà còn bị hãm hại, rắc mê dược vào mắt, bị mù và bất tỉnh. May mắn gặp được một dược đồng ra khỏi thành hái thuốc nên được đưa vào đây.”

“Nguy hiểm như vậy sao? Thế hắn đã đoàn tụ với người nhà chưa? Vì sao vẫn còn ở trong y quán?”

“Hắn không có tiền bạc, cũng không nơi nương tựa. Dự định đợi mắt khỏi rồi sẽ liên lạc với người nhà đến trả tiền khám bệnh. Nếu công tử quen biết thì có thể giúp đỡ một chút.”

Thẩm Trì Ý không đành lòng thấy mỹ nhân gặp nạn, nên trong lòng lập tức nảy ra ý định.

Cậu báo tên giả thường dùng khi đi ra ngoài là "Tô Nhai", tự xưng là họ hàng xa của Tô thị ở Lĩnh An, trả tiền khám bệnh cho Mộc Trầm Tuyết, rồi mời người ta đến thuyền hoa của mình để dưỡng bệnh.

Cứ tưởng rằng họ vốn xa lạ, cậu sẽ phải tốn công tốn sức để mời mọc. Không ngờ Mộc Trầm Tuyết lại vui vẻ nhận lời.

Nhưng dù sao thì cậu và Mộc Trầm Tuyết cũng chỉ là người qua đường.

Mấy ngày đầu mới quen, Mộc Trầm Tuyết vô cùng xa cách với cậu. Hầu như không nói chuyện, từng lời từng chữ đều giữ khoảng cách.

Sau này, có một ngày, cậu và Mộc Trầm Tuyết ngồi ở đầu thuyền, cùng nhau nghe Ô Lăng đọc những tin tức quân sự, quốc gia từ báo triều đình. Nghe được một lúc thì cậu ngủ gật.

Khi tỉnh dậy, cậu dụi mắt, rồi nghe thấy Mộc Trầm Tuyết hỏi: “Lần nào có báo mới Tô công tử cũng không muốn bỏ lỡ. Ta còn tưởng ngươi thích báo, sao lại nghe đến ngủ gật luôn thế? Nếu thấy chán, không nghe nữa cũng được.”

Cậu ngáp một cái, trong cơn mơ màng đã hiểu sai ý, tưởng Mộc Trầm Tuyết không muốn nghe báo, bèn giải thích lung tung: 

“Lần trước ta đưa Mộc huynh đến quán trà nghe nhạc, huynh nghe người bàn bên nói chuyện quan trường trên báo triều đình, nghe rất chăm chú. Ta gọi mấy lần mà huynh không có phản ứng, ta cứ tưởng huynh thích... nên ta đã tự ý bảo người hầu của ta để ý những tờ báo mới, cũng đỡ cho huynh ban ngày buồn chán.”

Theo những gì để ý được trong mấy ngày ở cùng nhau, Thẩm Trì Ý nghĩ rằng Mộc Trầm Tuyết chắc chắn sẽ đáp lại một câu khách sáo: “Không cần Tô công tử phải phiền lòng.”

Nhưng Mộc Trầm Tuyết không nói gì, vẻ mặt ôn hòa không lộ ra chút suy nghĩ nào.

Thẩm Trì Ý dần tỉnh táo hơn, trong sự im lặng chợt nhớ lại lời nói ban nãy của hắn, rồi mới nhận ra mình đã trả lời lạc đề. Và những lời giải thích vừa thốt ra của cậu giống như cố tình kể công và khoe khoang vậy, chưa chắc người ta đã cảm kích.

"..." Cậu lập tức đỏ mặt, cười lúng túng, “Để Mộc huynh chê cười rồi. Lần sau ta nhất định sẽ giữ vững tinh thần, tuyệt đối không ngủ gật.”

“Ta có chút hiểu biết về âm luật.”

“ Hả?”

“Bây giờ mắt ta không nhìn thấy, gảy đàn có chút khó, nhưng thổi sáo thì chắc không thành vấn đề. Ngươi thích nghe nhạc vậy, có sáo trúc không?”

Thẩm Trì Ý lập tức sai Ô Lăng đi tìm một cây sáo đắt tiền nhất trong tiệm về.

Món tiêu khiển để giết thời gian từ đọc sách, đọc báo đã chuyển thành thổi sáo, tấu nhạc.

Sau ngày hôm đó, mặc dù Mộc Trầm Tuyết vẫn giữ vẻ khách sáo, nhưng thực tế, rất nhiều việc sẽ để cho Thẩm Trì Ý tùy tiện.

Nếu người này bị cậu làm phiền đến mức khó chịu, cũng sẽ bộc lộ một chút tính cách, đương nhiên là điều đó đối với Thẩm Trì Ý thì chẳng có tác dụng gì cả.

Thẩm Trì Ý lại càng được đà lấn tới, ngày nào cũng quấn lấy Mộc Trầm Tuyết đòi nghe nhạc, hoặc là nhất quyết lôi kéo người ta cùng mình đi chợ đêm tay trong tay dạo chơi, ngắm đèn, uống rượu.

Cũng giống như lúc này.

Đêm hội đèn lồng đã gần tàn.

Ánh nến lung lay, đến tận lúc này Mộc Trầm Tuyết mới từ từ đứng dậy, cụp mắt xuống và nói: “Hôm nay ta có chút không khỏe. Nếu Tô công tử còn nhã hứng thì không cần phải để ý đến ta, ta xin phép không tiếp nữa.”

Đôi tay chàng trai sờ dọc theo mép bàn trà, đầu ngón tay chạm vào chiếc đèn vàng, động tác hơi khựng lại, hàng mi đang chớp liên tục đã để lộ một khoảnh khắc do dự.

Dưới lớp lụa trắng, ánh mắt Thẩm Trì Ý lướt xuống.

Rõ ràng là người này không nhìn thấy, nhưng dường như lại cảm nhận được ánh mắt của cậu. Vừa rồi còn do dự, chớp mắt đã rụt tay lại, không cầm lấy chiếc đèn vân hạc.

Chỉ cầm lấy cây gậy dò đường, quay lưng bước đi.

“Nếu Mộc huynh không khỏe, vậy ta cho người đi tìm thầy lang nhé?”

“Không sao.”

Thẩm Trì Ý cười khẽ, nuốt trọn miếng bánh đậu xanh, cầm lấy chiếc đèn Vân Hạc đi theo, giúp hắn nhìn đường, đưa về phòng.

Vừa vào phòng, Mộc Trầm Tuyết đang định đặt cây gậy dò đường xuống, cánh tay lại vô tình quẹt phải chân nến chưa thắp trên bàn trà.

Vành tai Thẩm Trì Ý khẽ động, gần như cùng lúc chân nến sắp lăn xuống, cậu đã quay người lại, nhẹ nhàng lướt qua Mộc Trầm Tuyết, vòng đến bên bàn, đầu gối trái khẽ nâng lên, khéo léo đá chiếc chân nến đang rơi giữa không trung vào lòng bàn tay rồi đặt nó lại vị trí cũ.

Thực ra cậu có thể trực tiếp lao đến ngăn lại, nhưng lại thích dùng cách thức phô diễn này để nhặt lên hơn.

Làm xong những động tác trôi chảy này, cậu vung ống tay áo, cảm thấy mình thật oai phong, đứng thẳng người quay đầu lại, muốn xem phản ứng của Mộc huynh.

Nhưng chỉ thấy người kia đứng một bên, mặt không chút biểu cảm – bệnh mắt chưa khỏi, đôi mắt không có tiêu cự, đương nhiên là không thể nhìn thấy gì.

"..." Cậu bối rối, “Mộc huynh, để ta giúp huynh nhé?”

“Không cần.”

“Được rồi.”

Cậu đặt chiếc đèn vàng xuống, miệng thì vâng lời nhưng hành động lại khác, vẫn tự mình lấy bộ đồ ngủ sạch sẽ đã giặt sẵn ra cho Mộc Trầm Tuyết, nhanh chóng đặt khăn mặt và trải chăn đệm, rồi quay người rời đi.

Mộc Trầm Tuyết nghe thấy động tĩnh thì khẽ quay đầu lại, nhưng cũng không nói gì.

Sau khi Thẩm Trì Ý ra khỏi phòng, Ô Lăng tiến đến, vẻ mặt như có chuyện muốn nói: “Công tử?”

“Đi theo ta.”

Cậu đưa Ô Lăng vào phòng mình và hỏi: “Có chuyện gì?”

“Trước Tết, ngài có truyền tin cho người quen trong cung để hỏi thăm tung tích của vài người. Vừa rồi có tin hồi đáp. Mấy người đó đều đang ở kinh đô. Hôm nay trong hoàng thành rất yên ổn, không có tin tức đặc biệt nào.”

Đúng là có chuyện này.

Thẩm Trì Ý chỉ muốn an phận làm một nhân vật qua đường Giáp, không muốn ảnh hưởng đến cốt truyện chính. Nên mấy năm nay, cậu luôn cố ý giữ khoảng cách với những nhân vật chính trong nguyên tác.

Mỗi lần ra ngoài, cậu đều định kỳ hỏi thăm tung tích của một số cái tên "nguy hiểm" để tiện tránh mặt.

Bây giờ, nếu một trong số họ có mặt ở Yên Châu, cậu sẽ ngay lập tức vác Mộc Trầm Tuyết và Ô Lăng chạy trốn.

Cậu hỏi tiếp: “Có đúng không đấy? Đều ở kinh đô? Đặc biệt là Lâu Khinh Sương của nhà họ Lâu...”

Tuy Ô Lăng không hiểu vì sao Thế tử nhà mình lại đột nhiên hỏi thăm một nhân vật quyền quý mới nổi mà chưa từng gặp mặt, nhưng vẫn tận tâm đáp: 

“Tin tức truyền về nói, vị tiểu Lâu đại nhân này tháng trước đột nhiên bị cảm lạnh, đã xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh rồi. Không chỉ không rời khỏi kinh thành, mà ngay cả cửa lớn cũng không ra.”

Thẩm Trì Ý thở phào nhẹ nhõm.

Vị tiểu Lâu đại nhân này, cho cậu mười lá gan cũng không dám dây vào.

Nhân vật chính của bộ truyện này là Lâu Khinh Sương, người nắm giữ toàn bộ cốt truyện quyền mưu. Trong mắt người khác, hắn là một công tử đoan trang, cao quý, phẩm hạnh trong sạch, thanh nhã như trúc, ôn hòa như ngọc.

Nhưng thực tế, Lâu Khinh Sương đã thành công lừa gạt cả triều đình, bách quan. Cho đến khi hắn nắm quyền lực trong tay, khống chế thiên tử, nắm giữ thiên hạ, mới bộc lộ bản chất tàn nhẫn, máu lạnh, vô tình của mình.

Cả kinh thành đều nói tiểu Lâu đại nhân kia là một vị quan thanh liêm, nhưng cậu biết rõ, người này đạo mạo, ngoài thì sáng, trong thì che giấu nội tâm tối tăm như vực thẳm. Ai dính vào là chết.

Trong số các nhân vật chính của nguyên tác, người cậu sợ nhất chính là Lâu Khinh Sương.

Cậu không muốn dính líu đến người này một chút nào.

---

Mộc Trầm Tuyết đứng cạnh cửa phòng một lúc lâu.

Tiếng gió đêm rít lên không ngừng, tiếng bước chân dần khuất xa trong hành lang nhỏ của thuyền hoa.

Nghe thấy tiếng Thẩm Trì Ý vào phòng ở cách đó không xa, hắn đột nhiên đóng cửa phòng lại, nói khẽ: “Ra ngoài.”

Một tiếng động nhẹ vang lên, một ám vệ đã ẩn mình từ lâu quỳ xuống sau cánh cửa: “Đại nhân. Thuộc hạ đợi đại nhân ở một mình mới dám xuất hiện. Hóa ra ngài đã sớm nhận ra. Mắt của ngài...”

Người đang được quan tâm như thể không nghe thấy.

Ám vệ chỉ đợi được một câu hỏi bình thản như mặt nước lặng: “Chỉ có ngươi?”

“Chu đại nhân đã làm xong mọi việc theo lệnh của ngài, rồi mới cho thuộc hạ tìm đến theo dấu vết ngài để lại. Hôm nay chỉ có thuộc hạ theo dõi chiếc thuyền hoa này, vẫn chưa thông báo cho bất kỳ ai. Trong triều đình che giấu rất tốt, mọi người đều nghĩ ngài bị cảm lạnh, xin nghỉ bệnh ở nhà.”

Người đàn ông im lặng một lúc, rồi từ từ đưa tay lên.

Hành động vừa nãy của hắn còn lúng túng, nhưng lúc này lại tìm thấy chiếc đèn vàng một cách chính xác. Lòng bàn tay từ từ lướt qua ngọn lửa trên chiếc đèn Vân Hạc, dường như không cảm thấy nóng rát, bình thản nói: 

“Vị tiểu công tử họ Tô vừa ngồi cùng ta...”

Ám vệ căng thẳng đợi một lúc lâu, nhưng chỉ nghe thấy người đàn ông trầm lặng hỏi: “Ngươi có thấy mặt hắn không?”

“Không ạ, vị công tử đó luôn đội nón che mặt trước mặt người khác. Thuộc hạ sẽ lẻn sang thăm dò ngay.”

“Ngươi đánh giá bản thân quá cao.”

Ám vệ sững sờ một lúc, rồi chợt bừng tỉnh, lời này có nghĩa là thân thủ của đối phương vượt xa hắn ta.

Vừa rồi đối phương không phát hiện ra hắn ta ở trong phòng, có lẽ không phải vì cách ẩn mình của hắn ta tài tình, mà là vì tiếng động do đồ vật trong phòng rơi xuống quá lớn, vị công tử kia đã không để ý đến những thứ khác.

“Làm phiền Đại nhân che giấu tung tích cho thuộc hạ, thuộc hạ...”

Người đàn ông đứng bên bàn rõ ràng không có chút giận dữ nào, giọng nói cũng trong trẻo, nhẹ nhàng. Nhưng ám vệ đã toát mồ hôi đầy trán.

“Thuộc hạ, thuộc hạ ngu dốt.”

Cả căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.

Người đàn ông nâng chiếc đèn Vân Hạc lên, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Ngọn nến tắt.

Bóng tối lại bao trùm tất cả, chỉ còn lại chút ánh trăng len lỏi rọi vào trong.

“Ngươi quay về đi, ngày mai hãy dẫn người đến tìm ta.”

“Đại nhân! Đêm nay là Nguyên Tiêu, có rất nhiều người nhìn thấy ngài trên thuyền hoa. Chắc chắn sẽ có người nhận ra. Ngài bị bệnh mắt, nếu để người khác biết bên cạnh ngài không có ai bảo vệ...”

Không có câu trả lời.

Ám vệ biết không thể thay đổi được ý định của chủ tử, nên cũng không dám nói thêm gì: “... Vâng.”

Ám vệ định lùi bước.

Người đàn ông lại cất tiếng: “À, khoan đã.”

Giọng hắn vẫn luôn có phần lạnh lùng, nhưng khi gọi người, lại có một vẻ quý phái, điềm tĩnh và nhã nhặn tự nhiên toát ra, như thể đã thành thói quen từ lâu.

Nhưng đến cuối câu, hắn bỗng nhiên nhớ ra giờ đây chẳng còn "ai" ở đây nữa, dáng vẻ quân tử lãng mạn này cũng chẳng có ai thưởng thức.

Hắn khựng lại một chút, lời nói nhẹ nhàng, chậm rãi bỗng chuyển thành một tiếng tự giễu, giọng nói ngay lập tức trở lạnh lẽo như một lưỡi dao vừa rút ra từ trong tuyết dày.

"Để lại thanh đao, cút đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play